Chương 36: Bên cạnh bảo vệ cấp trên

Tác giả: Ác ma nãi trà
------------
Hôm nay thời tiết có vẻ không mấy tốt, từ sáng sớm đã lác đác mưa phùn rơi mãi không ngớt. Semmoto Nayu buồn chán ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ vì trời âm u, mưa rả rích suốt nên hôm nay việc buôn bán ế ẩm đến lạ, đến giờ vẫn chưa có một khách quen nào ghé qua. Cửa tiệm bánh mì kế bên cũng chỉ lác đác vài ba nhóm khách đến mua bánh rồi đi.

Thừa dịp rảnh rỗi, Nayu dùng số tiền được Rum chuyển khoản để nâng cấp tiệm bánh của mình lên cấp 3, cuối cùng cũng có thể mở khóa cửa hàng mới.

【Hệ thống: Thân ái người chơi, xin hỏi bạn có muốn tiêu 5000JJ tệ để mở khóa cửa hàng mới "Quán cà phê Poirot" không?】

"Được." Vừa mới gật đầu, Nayu liền cảm thấy có gì đó sai sai. "Khoan đã... Quán cà phê Poirot chẳng phải là tiệm cà phê dưới văn phòng thám tử Mori sao?"

【Hệ thống: Thân ái người chơi, đúng vậy. Hệ thống đã mở khóa "Quán cà phê Poirot". Xin hỏi bạn có muốn đổi tên cửa hàng?】

"Không phải, ý tôi là... Tiệm đó chẳng phải đã có chủ rồi sao?" Nayu nghi hoặc hỏi.

【Hệ thống: Thân ái người chơi, vì kinh doanh không thuận lợi, quán đã bị thu mua. Bạn có thể đổi tên nếu muốn.】

Semmoto Nayu: ...

Chẳng lẽ vì mấy con phố quanh đây làm ăn quá phát đạt, khiến người ta buôn bán không trụ nổi?

"Vậy đổi tên thành 'Quán cà phê Poirot Hạnh Phúc' đi." Nayu nói, "Còn nhân viên và quản lý thì tôi không cần tuyển mới đâu."

【Hệ thống: Được rồi, thân ái người chơi, bạn có thể tự quyết định giữ hay thay thế nhân sự.】

"Hiểu rồi. Vậy giờ tôi có thể rút thưởng chưa?"

Cô nhớ rõ là sau khi mở cửa hàng mới sẽ được một lượt rút phần thưởng đặc biệt.

【Hệ thống: Chúc mừng bạn đã mở khóa 'Quán cà phê Hạnh Phúc Poirot', nhận được một lần rút thưởng. Xin hỏi bạn có xác nhận sử dụng không?】

"Xác nhận." Nayu gật đầu.

Ngay lập tức, một vòng quay may mắn hiện ra trước mắt cô. Chạm vào nút, vòng xoay bắt đầu quay.

【Hệ thống: Chúc mừng bạn đã nhận được "Mặt nạ biến hóa trăm kiểu" một cái.】

Semmoto Nayu: "...Phó bản thì sao?"

【Hệ thống: "Mặt nạ biến hóa trăm kiểu" có thể giúp bạn trong vòng 20 giờ dịch dung thành bất kỳ ai và có thể tái sử dụng.】

Nayu nhìn bảng thông báo. Chiếc mặt nạ đúng là khá hữu ích, nhưng hiện tại thứ cô cần là bản phó!

"Hệ thống, còn cách nào khác để rút phần thưởng không? Tôi có thể dùng JJ tệ để mua không?"

Tệ lắm thì cô nạp tiền tiếp.

【Hệ thống: Thân ái người chơi, bạn có thể chi 5000JJ tệ để mở khóa "Thành tựu thương thành", từ đó mua vật phẩm đặc biệt.】

Đôi mắt Nayu sáng lên – quả nhiên hấp dẫn. Dù vậy, cái hệ thống này cũng thật biết "móc túi", muốn mở thêm tính năng là phải trả tiền.

"Mở luôn." Cô vội vàng nói.

【Hệ thống: Thành công mở khóa "Thành tựu thương thành". Bạn đã hoàn thành ba nhiệm vụ, mở ba cửa hàng, nhận được tổng cộng 6 điểm thành tựu.】

Nayu lập tức mở giao diện thương thành. Tạm thời chỉ có một bản phó có thể mua với giá 5 điểm thành tựu – vừa đúng tầm tay. Không nói lời nào, cô lập tức chọn mua.

Dù vậy, hiện tại cô cũng không thể vào bản phó ngay, vì hôm nay còn có nhiệm vụ, Gin lại chưa thông báo thời gian cụ thể. Nhưng ít nhất là không phải vào buổi tối – nếu không thì đã chẳng kêu cô chuẩn bị từ sáng.

Hơn nữa, vài thứ cô vẫn chưa chuẩn bị xong. Vậy nên tạm thời cất phó bản khoán đi là được.

Đúng lúc này, nhân viên trong tiệm lên tiếng.

"Có chuyện gì sao, Amuro?" Nayu nghi hoặc hỏi.

"Là thế này, Nayu." Amuro Tooru có chút ngượng ngùng, trên mặt mang theo vẻ sốt ruột, "Tôi đột nhiên có việc gấp, muốn xin nghỉ tạm."

"Được thôi, không sao cả." Nayu phẩy tay. "Dù sao hôm nay cũng vắng khách, anh cứ đi đi."

Nói đến đây, cô chợt nhớ ra: "À đúng rồi, Amuro, cho tôi số điện thoại đi. Sau này nếu có việc đột xuất, lúc tiệm vắng khách cậu có thể báo trước rồi đi."

"Được, cảm ơn cô, Nayu." Amuro vừa cởi tạp dề, vừa mỉm cười cảm kích, đọc số điện thoại.

"OK." Nayu ghi lại vào ghi chú rồi đột nhiên hỏi tiếp: "Số này sẽ không đổi chứ?"

Amuro không suy nghĩ nhiều, gật đầu cười: "Ừ, tôi dùng số này từ hồi học sinh, lâu rồi chưa đổi, chắc sau này cũng không thay đổi đâu."

"Thế thì tôi đi đây nhé." Amuro nói vội, "Có chuyện thì cứ gọi tôi."

"Ừ, mau đi đi." Nayu vừa lòng vẫy tay, nhìn theo anh rời khỏi.

Chờ Amuro đi rồi, Nayu vừa định đóng cửa tiệm để nghỉ, thì điện thoại cô rung lên – là Gin gọi.

Cô liếc nhìn rồi nhận máy.

"Ra ngoài. Chỗ cũ." Gin chỉ nói vỏn vẹn một câu rồi cúp máy, không cho cô cơ hội phản hồi.

"..."

Nayu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, thầm nghĩ: hôm nay tâm trạng sếp nhà mình lại không tốt sao?

Hay là nhiệm vụ lần này rắc rối thật?

Vừa suy nghĩ, cô vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.

Khi đang định hoá trang thành thiếu niên như thường lệ, Nayu chợt nhớ đến chiếc mặt nạ mới trúng thưởng. Cô vội mở giao diện hệ thống và chọn sử dụng.

Chiếc mặt nạ lập tức hiện lên khuôn mặt. Nayu đứng trước gương hình ảnh phản chiếu đã hoàn toàn biến thành một thiếu niên tuấn tú. So với lần ngụy trang trước, trình độ này rõ ràng đã tăng thêm một bậc.

Trước đây cô còn phải đội mũ lưỡi trai để che bớt khuôn mặt, giờ thì chỉ cần chiếc mặt nạ, người ngoài nhìn vào cũng không thể phát hiện bất kỳ sơ hở nào.

Tốt thật, tiết kiệm bao nhiêu thời gian.

Nayu mỉm cười thẹn thùng với gương – hoàn toàn là một thiếu niên hướng nội đang mắc cỡ. Sau khi xác nhận không có chỗ nào lộ tẩy, cô mới hài lòng rời khỏi tiệm.

--------

"Sao lại lâu vậy?" Trong chiếc Porsche 356A, Gin nhíu mày nhìn đồng hồ, hơi không vui.

"Còn phải hoá trang chứ." Nayu đáp, "Tôi đâu thể để người ta nhận ra được."

Cô là chủ tiệm, mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều người, khác hẳn với một người bí ẩn như Gin chẳng ai biết cuộc sống thường nhật của hắn như thế nào.

Dù sao thì... có khi Gin chẳng có "cuộc sống thường nhật" ngày nào cũng bôn ba ngoài đường.

"Asti nói đúng đó." – Vermouth ngồi ghế sau cùng Nayu mỉm cười tán thưởng "Ngay cả tôi cũng không phát hiện ra sơ hở nào. Kỹ thuật hoá trang của Asti ngày càng cao tay rồi."

Nghe vậy, Nayu ngượng ngùng cười, hoàn toàn giống một thiếu niên vì được khen mà đỏ mặt.

"Cảm ơn." cô kéo thấp vành mũ xuống.

"Ôi chao, đáng yêu quá đi mất." Vermouth tò mò nghiêng người tới, khoác tay lên vai Nayu, ghé sát tai trêu chọc "Tự dưng chị lại thấy hứng thú với mấy cậu bé hướng nội dễ thương như em đó. Chỉ tiếc là... Asti không phải con trai. Nếu không, tối nay chị có khi lại..."

"Thật ra không phải con trai cũng không sao." Nayu liếc Vermouth, nhếch môi cười đáp.

"Khụ, khụ khụ..." Vodka đang lái xe không cẩn thận lại sặc nước miếng, ho khan một tiếng. Hai cô gái ngồi sau vì cái gì phong cách nói chuyện lại không đúng rồi.

"Vermouth, cô có thể đứng đắn chút được không?" Gin cuối cùng cũng chịu không nổi, thở dài ngắt lời.

"Ai nói tôi không đứng đắn chứ?" Vermouth nhún vai bước ra khỏi vai Semmoto Nayu, mỉm cười tinh quái. "Gin, anh thật bất công rõ ràng Asti cũng phối hợp với tôi lắm, sao anh lại tha cho cô ta."

Gin hừ một tiếng, "Đừng phí lời."

Semmoto Nayu ngạc nhiên ngước lên, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy ánh mắt Gin tối sầm. Hôm nay sếp trông thật không khỏe quầng thâm dưới mắt hình như còn đậm hơn cả gấu trúc. Hay anh ấy bị mất ngủ?

"Gin, tối qua anh có ngủ được không?" Nayu quan tâm hỏi, "Sao quầng thâm mắt lại đậm thế này?"

"Ha ha, tôi trước cũng hỏi rồi." Vermouth bí hiểm cười, "Nhưng anh ta ngoan cố không chịu nói, tôi đoán chắc là gặp ác mộng."

Nayu ngạc nhiên, "Gin cũng mơ ác mộng sao? Tôi cứ nghĩ chỉ cần ai chạm mặt anh ấy mới mơ thấy ác mộng."

Vermouth bật cười, "Thì tôi cũng chưa thấy quầng thâm mắt sâu đến thế bao giờ."

"Thật sao?" Nayu lại nhìn vào gương chiếu hậu, quầng thâm của Gin quả là rất rõ...

Gin im lặng, hơi cau mày.

"Câm miệng," anh lạnh lùng quát. "Đừng tò mò lung tung."

"Thôi được rồi." Nayu nhún vai. "Vậy hôm nay nhiệm vụ thế nào? Tôi có được tham gia không?"

"Ờ, cô... không biết à?" Vermouth tò mò, "Gin cũng chẳng nói gì với cô à?"

"Đúng vậy, anh ta hiếm khi kể trước cho tôi nghe." Nayu đáp, chẳng rõ nên vui hay nên buồn.

"Gin, chắc anh quên nói với cô rồi phải không?" Vermouth trêu. "Chúng ta lúc nào cũng cùng nhau, thế mà Asti chẳng biết gì."

Gin: "..."

Quả thật, từ lúc Asti gọi điện qua cho anh, những lần sau anh đều tránh không nói với cô các nhiệm vụ. Mỗi lần nói xong anh lại phiền não, không phải đam mê ngược đãi, nhưng xưa giờ anh chỉ muốn gặp mặt rồi mới truyền lệnh.

Nhưng chuyện này không thể giải thích với kẻ ngoài. Trước sự trêu chọc của Vermouth, Gin đành nói với Asti: "Cô sẽ biết thôi. Hôm nay cô chỉ cần đi phụ trợ."

"OK," Nayu gật đầu. Việc này không lương nhưng cô không bận tâm.

Ít phút sau, Vodka lái xe thẳng vào bãi đỗ ngầm ở tòa nhà Haido, dừng ở một góc khuất.

"Đại ca, đã 10 phút rồi, Kir vẫn chưa tới," Vodka báo qua băng.

"Ờ, chờ cô ta thêm mười phút nữa. Quá giờ này, hành động trưa sẽ hủy bỏ." Gin nhìn đồng hồ.

"Kir là ai vậy?" Nayu tò mò.

"Chẳng lẽ cô chưa biết Kir sao?" Vermouth đáp, "Cô ta thường xuyên xuất hiện trên TV."

Gin: "Nếu không phải vì nhờ cô ta tiện đường đưa tin, tôi đã tự mình xử lý rồi."

Chưa kịp nói thêm, một chiếc xe khác đã lững thững vào chỗ bên cạnh. Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp... hóa ra chính là Mizunashi Rena, người hôm qua cùng Mori Kogoro đến tiệm ăn.

Semmoto Nayu kinh ngạc nhíu mày: đúng là nhân vật thường xuất hiện trên TV, lại còn là thành viên tổ chức.

Chợt nghĩ, không chừng Conan hôm nay cũng theo cô ta đến, và sẽ hé lộ manh mối, làm phá sản cả kế hoạch.

Ngay khi xe của Mizunashi Rena vừa dừng, Chianti và Korn cũng lao vào, kẹp chiếc xe cô ta ở giữa.

Quả nhiên, Gin làm việc rất kỹ lưỡng... Nayu đoán Chianti và Korn chắc đã có mặt từ lâu để hỗ trợ.

Anh ta rút súng ra, nòng chĩa ra ngoài, giọng lạnh ngắt: "Sao cô đến muộn vậy? Đã quá giờ hẹn."

"Xin lỗi, xin lỗi," Mizunashi Rena vội thanh minh, "Trước có dấu hiệu bị theo dõi nên phải vòng đường tránh."

"Hừ, xác nhận ném rớt kẻ theo dõi rồi là tốt." Gin nói tiếp, "Không được để ảnh hưởng đến nhiệm vụ."

"Dĩ nhiên," cô gật đầu. "Anh có thể thu súng lại chứ?"

Gin liếc cô, hạ súng xuống, rồi ra lệnh lạnh lùng: "Tất cả, xác nhận bắt đầu."

Semmoto Nayu nghe xong, cuối cùng cũng hiểu hôm nay là nhiệm vụ ám sát. Thế nhưng bố trí thế này, có đến bốn tay bắn tỉa— Chianti, Korn, cô, và Kir— trong khi Kir, Vermouth, Gin, Vodka đang chờ bên ngoài. Rồi Bourbon và Rum có thể cũng đang âm thầm theo dõi. Hình như tổ chức đang huy động gần như toàn bộ thành viên.

"À, anh chính là...?" Mizunashi Rena nhìn Nayu, hỏi.

Gin đơn giản giới thiệu, "Asti."

"Ừ," Rena gật gù, khắc sâu hình ảnh Asti vào trí.

Đúng là lại có thành viên mới tham gia, và là do Gin điều động. Khả năng của cô ta chắc không tầm thường.

Còn Nayu, may mắn quá— lần này ngụy trang thật hoàn hảo, kẻ khác không thể nhận ra. Thật may không phải tới nhầm chỗ.

...

Cùng lúc đó, Conan đang ngồi trong xe của tiến sĩ Agasa, lắng nghe radio nghe lén qua tai nghe:

"Shinichi, sao rồi? Có manh mối gì không?"

Conan nghiêm túc đáp, "Không ngờ hôm nay lại có mặt người mới. Haibara, cậu có biết Asti không?"

Haibara lắc đầu, "Chưa từng nghe tên."

"Cũng đúng," Conan giải thích, "Anh ta hình như mới tham gia tổ chức. Tớ từng gặp ở hồ bơi vô cùng cẩn thận đến phát điên."

.........

Giữa trưa, ở công viên Haido, Vodka đỗ xe. Gin kiểm tra đồng hồ rồi gọi qua bộ đàm cho Korn và Chianti xác nhận vị trí.

Một lát sau, anh cất bộ đàm, mắt dõi lên màn hình theo dõi mục tiêu. Khuôn mặt anh hằn lên vẻ quyết tâm:

"Tiếp theo, chúng ta chờ màn kịch mở màn. Chỉ cần Kir dẫn mục tiêu tới đúng chỗ..."

Semmoto Nayu nhìn màn hình, rồi liếc Gin đang cau mày. Hôm nay có vẻ mọi thứ đều không thuận lợi: từ đầu anh chẳng quan tâm cô, lại còn để Vermouth thay vị trí cô. Sao ban sáng gọi cô lên mà chẳng giao gì? Cô tưởng sẽ đi đánh chốt với Chianti và Korn chứ?

"Gin," cô không kìm được, lên tiếng. "Hôm nay tôi có được tham gia không? Nếu không thì tôi về nhà ngủ tiếp— mấy hôm nay tôi cũng mất ngủ lắm rồi."

"Hừ, chờ đấy." Gin hừ một tiếng.

Trong lòng anh vốn định cho Asti cảnh giới, để lật tẩy Chianti và Korn. Nhưng tối qua anh mơ thấy cô phớt lờ lệnh rồi bắn anh, nên nảy ra ý tạm hoãn chưa cho cô vào. Bây giờ tìm lý do nào đó khước từ cũng khó nói. Càng nghĩ anh lại càng thấy đau đầu.

Cuối cùng Gin quay qua giải thích với Nayu: "Chianti và Korn đã đủ khả năng rồi. Khoảng cách bắn không khó, cô chỉ chờ lệnh."

"OK." Nayu ngáp nhẹ, dù thấy cấp trên kỳ quái nhưng cô lười tranh luận.

Bỗng cô liếc ra ngoài cửa sổ chiếc xe nhỏ quen thuộc của tiến sĩ Agasa! Conan quả thật đã tới... đúng là phiền phức.

Khi nàng còn muốn quan sát kỹ hơn, Vermouth bỗng ngồi thẳng người, chắn tầm mắt cô.

Semmoto Nayu: ......

Cô lại phải che giấu Conan sao? Gin không biết sao?

Cô đột nhiên thấy tội nghiệp cho sếp đêm nào anh cũng mất ngủ, cuối cùng lại vì nhiệm vụ ngớ ngẩn này.

Quả nhiên, Conan xuất hiện, nhiệm vụ ngay lập tức thất bại. Mục tiêu nhờ màn mưa làm chướng ngại mà thoát được.

Gin trầm mặt, quyết định triển khai kế sách dự phòng: bảo Vermouth, Kir, Korn và Chianti cùng ra tay, tập kích từ cầu Toriya— loại bỏ mục tiêu luôn.

"Chianti, tình hình bên đó sao?" Gin hỏi qua ống tai nghe.

Không nghe Chianti trả lời, chỉ thấy một tiếng í ới: "Gin, tạp âm ở đây ồn quá!"

"Ừm," Gin chợt nhận ra điều gì, quay sang bảo Nayu: "Asti, mang túi quần áo ở cốp cho tôi."

"Túi quần áo?" Nayu vội xuống xe, lục cốp lấy túi, rồi đưa cho Gin.

Quả nhiên bên trong có đôi giày của Kir, và dính máy nghe trộm dưới đế.

Rốt cuộc hắn ta vứt máy nghe trộm vào cốp— tức là cuộc trò chuyện trước đó đều đã bị Conan nghe trộm!

Ồ không, cô lẽ nào đã làm lộ bí mật?

Dù sao bây giờ điều cần lo là Conan, nhưng trước tiên Gin nhanh chóng trưng máy nghe trộm ra, rồi bật cười độc ác:

"Nhiệm vụ hủy bỏ!"

Rồi anh ra lệnh: "Quay đầu xe ngay. Đi hết đường Beika."

"Đường Beika?" Vermouth trên ống tai nghe kinh ngạc.

"Đúng, phố Beika quận 5," Gin lạnh lùng nói, "Văn phòng thám tử Mori."

Trong lòng Vermouth tức khắc nổi lên chút lo lắng, trực tiếp cùng Gin nói qua

" Thế nào? Cô có vấn đề gì?" lúc này Gin đã xử lí xong máy nghe trộm, không để nên kia nghe được tin tức, vì thế không kiên nhẫn nhíu mày hỏi

Vermouth: "Anh đã quên Bourbon đã nhận hắn làm sư phụ rồi sao?"

Không nghĩ, Gin nghe vậy, biểu tình càng là hưng phấn nói, " Vừa đúng lúc, Bourbon cũng kêu tới, việc này hắn cũng đừng nghĩ phủi sạch quan hệ."

Gin nói xong, trực tiếp đóng cùng Vermouth thông tin, quay đầu nhìn về phía ghế sau.

Anh nhìn sang Nayu, ánh mắt rực lên sát khí: "Asti, tôi nhớ cô đã gặp qua Mori Kogoro, lần này đến lượt cô."

"Đã biết." Nayu nhìn anh, vẻ như cô chẳng rõ gì cả, nhưng vẫn đáp: "Chỉ là tôi nghĩ ông Mori không phải người sẽ cài máy nghe trộm."

Gin nhướn mày, "A hy vọng như cô nói."

Xe băng băng lao tới phố Beika. Vodka dừng lại, hỏi Gin: "Đại ca, em làm gì?"

Gin hừ một tiếng, "Cậu chờ ở đây. Asti, cô mang ống ngắm theo tôi."

Vì thế Nayu xuống xe, ôm ống ngắm đi theo Gin tiến đến tầng mái sát đó, lúc này Vermouth, Chianti và Korn đã chuẩn bị sẵn sàng

Gin lên tiếng qua bộ đàm: "Nhắm chuẩn. Lần này không cần để sống sót."

Không nghĩ tới lúc này Conan cũng xuất hiện, Gin không suy nghĩ lập tức nổi giận quyết trẻ con cũng không tha.

Vermouth nóng nảy, Mori Kogoro cùng cô không có quan hệ nhưng Cool Guy thì khác.

Hiện tại Bourbon không kịp chạy tới, Vermouth chủ có thể hướng ánh mắt về phía Asti đang cầm súng ngắm nhắm chuẩn "Asti, tôi nhớ rõ cô và bọn họ vốn là bạn bè cơ mà. Thế nào, cô thật sự ra tay được sao?" – Vermouth đột nhiên lên tiếng.

Người phụ nữ này... Đây là đang nói về chuyện cô ra tay cứu Conan sao? Không phải lẽ ra người đứng ra cứu nên là cô ta sao? Conan là "Cool Guy" của cô ta cơ mà.

Semmoto Nayu hoàn toàn không mắc bẫy, liền phản đòn: "Bọn họ chẳng qua chỉ là khách quen hay tới cửa tiệm của tôi thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại... chẳng phải cô cũng có quan hệ tốt với bọn họ sao?"

"Vậy sao?" Gin đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Vermouth.
Tên Asti này cũng thật ranh ma, Vermouth trong lòng thầm sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, ung dung nở nụ cười rồi nói: "Tôi chỉ là trước đây khi cải trang thân phận mới có tiếp xúc với họ thôi. Nếu nói ai thân thiết hơn thì vẫn là Bourbon."

Bên kia, Amuro Tooru – người vừa nhận được tin tức liền vội vã vào kênh thông tin, nghĩ: Người đàn bà Vermouth kia, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

Ngay lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, chiếc máy nghe trộm mà Gin luôn cầm trên tay làm vật chứng bất ngờ bị một viên đạn từ xa bắn tới phá hủy hoàn toàn, khiến đồng tử hắn co rút mạnh.

"Phía sau, hướng tám giờ!" – Chianti kinh ngạc hét lên – "Không thể nào, chỗ đó cách đến 800 mét cơ mà!"

Nghe vậy, Gin lập tức nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng giật lấy khẩu súng bắn tỉa từ tay cô ta và nhắm về phía tòa nhà lớn phía sau.

"Là Akai Shuichi!" – Gin vội bóp cò súng, nhưng chậm một bước, mất tiên cơ, liền bị đối phương bắn trúng ống ngắm, để lại một vết máu đỏ trên mặt.

"Asti!" Gin buông súng hét lên.

"Biết rồi." Semmoto Nayu đã nhắm súng bắn tỉa về phía đối phương, khóe môi hưng phấn nhếch lên: "Để ta lo."

Cô từ lâu đã muốn thử sức với đối phương. À không đúng, là bảo vệ cấp trên của phe mình mới đúng.
---------
Chú ý: Asti đang cải trang thành nam nên xưng hô hơi lộn xộn. Chỉ có một số người trong tổ hành động của Gin biết ẻm là nữ hoi

Moon: chương sau+thêm một nạn nhân bị Asti làm cho trọc lóc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro