Chương 40: Trên xe của tôi cấm hút thuốc
Tác giả: Ác ma nãi trà
———————
"Bát mì này... thật sự không sao chứ, cô Nayu?" Amuro Tooru chống tay lên má, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn. Hương vị kia, tựa như gợi nhớ đến một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ. "Chẳng lẽ..."
Amuro Tooru rất muốn hỏi, có phải Semmoto Nayu đã cho nhầm gia vị, hoặc đã cải biên công thức. Nhưng nhìn hiện trạng trước mắt, khả năng đầu tiên gần như chiếm tới 99%.
"Ừm, hình như lúc nãy khi đang nói chuyện với cậu, tôi vô tình cho hơi nhiều măng giòn một chút." Semmoto Nayu mơ hồ đáp, "Nhưng đám măng này đã được muối chua rồi, chắc chắn ăn sẽ rất ngon, mau thử xem đi?"
"À, chẳng trách..." Thật ra lúc trước Amuro Tooru đã để ý thấy có măng trong tô mì, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh chỉ nghĩ là thêm gia vị mới thôi, không ngờ... cái mùi vị khó tả này lại xuất phát từ vài lát măng nhỏ kia.
Dù vậy, Amuro Tooru vẫn ôm bát mì hải sản nóng hổi, lâm vào tình trạng khó xử.
Là dân làm công thì không nên kén ăn, nhưng mà...
"Cho tôi hỏi một chút, măng này được muối bằng cách nào vậy?" Amuro Tooru cố gắng tìm hiểu quy trình chế biến măng, để tự trấn an mình.
"À, là công thức độc quyền của tôi đấy." Thực ra Semmoto Nayu cũng không rõ hệ thống của cô đã muối măng thế nào mà lại ngon miệng, thơm nức như vậy. Nhưng ăn ngon là sự thật, nên cô trấn an anh: "Yên tâm đi, Amuro, tuyệt đối không phải cái loại cậu đang nghĩ đâu ~ Ăn vào thơm lắm ~"
"Thật sao?" Thì ra tiểu thư Nayu cũng biết hương vị này dễ khiến người ta liên tưởng đến điều gì rồi sao? Amuro Tooru còn tưởng rằng khứu giác của cô khác người bình thường chứ. Anh cười khổ, rồi gom đủ dũng khí, gắp một miếng măng nhỏ bỏ vào miệng.
Chua, cay, thoảng chút hương ngọt, kèm theo vị giòn tan sảng khoái. Hương vị khác hẳn tưởng tượng, thậm chí... còn khá ngon là đằng khác?
"Cảm giác mùi vị thế nào?" Semmoto Nayu tò mò nhìn anh. Đồ ăn do hệ thống của cô làm ra, chưa từng có chuyện không ngon. Măng chua này cũng vậy, cực kỳ chính tông. Chỉ là... có lẽ vì quá chính tông nên mùi hơi nồng một chút.
"Ừm... cảm giác rất khác với tưởng tượng ban đầu." Amuro Tooru đầy tò mò, lại gắp thêm một miếng măng nữa nhấm nháp chậm rãi. "Có phải trong quá trình muối đã trải qua lên men, nên mới có mùi vị độc đáo như vậy?"
"Amuro đúng là rất am hiểu ẩm thực nha." Semmoto Nayu gật đầu đáp, "Chính xác luôn. Những món ăn kiểu này nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng ăn vào lại cực kỳ thơm ngon đúng không?"
"Ừm... nhưng chắc không phải ai cũng dễ dàng nếm thử đâu." Bởi vì cái mùi này thật sự rất... Amuro Tooru không biết phải hình dung thế nào cho đúng.
Tuy nhiên, với sự yêu thích ẩm thực của mình, anh lại càng tò mò muốn tìm hiểu xem tại sao món này lại có mùi vị như vậy.
"Ngon đúng không, tôi đâu có lừa cậu."
Semmoto Nayu nói, "Lần sau muốn thì ăn thử bún ốc trong tiệm luôn nhé?"
"Quả nhiên là thế!"Amuro Tooru sớm đoán ra, cuối cùng cũng không nhịn được bật thốt lên: "Tiểu thư Nayu, măng này chính là nguyên liệu của bún ốc đúng không?!"
"Đúng vậy đó, gọi là măng chua mà."
Semmoto Nayu cười đáp, "Sao, có muốn thử luôn không?"
"Không... không cần đâu, ngài khách sáo quá rồi." Amuro Tooru bóp mũi mình, cười khổ, "Dù tôi không ngửi thấy mùi, thì ăn cũng rất ngon."
Ý tứ rõ ràng: Ăn ngon thì ngon thật, nhưng mùi quá nặng, anh không chịu nổi.
"Được thôi." Semmoto Nayu nhún vai bất đắc dĩ, "Có dịp thì giới thiệu cho bạn bè cũng được."
"Nhất định rồi, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu."
Amuro Tooru cười đáp, buông đũa, "Ăn no rồi, cảm ơn nhiều."
"Không có gì đâu, Amuro." Semmoto Nayu mỉm cười trả lời.
"Vậy không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước, tiểu thư Nayu." Amuro Tooru đứng dậy cáo từ. Chút nữa anh còn phải gặp Kazami. Nghĩ vậy, anh thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, tiểu thư Nayu, cô còn ngửi thấy mùi gì trên người tôi không?"
"Cậu nói mùi măng chua hả?" Semmoto Nayu giả vờ ngửi thử, thật ra không nỡ nói ra rằng trên người anh bây giờ toàn là mùi măng chua đặc trưng. Vì thế cô chỉ cười lắc đầu: "Tôi không ngửi thấy gì đâu, yên tâm đi."
"Vậy thì tốt quá." Amuro Tooru bán tín bán nghi, gật đầu chào: "Vậy tôi đi trước đây, tiểu thư Nayu."
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé." Tiễn Amuro Tooru rời đi xong, Semmoto Nayu đóng cửa tiệm lại, mặt trầm xuống, lập tức gọi hệ thống ra.
"Hệ thống, có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?" Semmoto Nayu mở miệng hỏi: "Tại sao Amuro lại được tin nhắn của tôi gửi cho anh ta trong phó bản quá khứ?"
【Hệ thống: Thân ái người chơi, xin chào. Thế giới phó bản quả thực sẽ tạo ra một mức độ ảnh hưởng nhất định tới thế giới thực.】
"Tại sao lại không hề có bất kỳ nhắc nhở nào?" Semmoto Nayu chất vấn: "Ngươi cũng không hề nói cho ta biết chút gì liên quan đến chuyện này."
【Hệ thống: Thân ái người chơi, nội dung trò chơi yêu cầu tự mình khám phá mới thú vị mà ~ Chúc bạn chơi vui vẻ : )】
Semmoto Nayu: ......
Hệ thống chó chết, thật quá chó má rồi.
Có lẽ cảm nhận được cô đang mắng nó trong lòng, hệ thống lại nhảy ra bổ sung một câu giải thích.
【Hệ thống: Thân ái người chơi, nhắc nhở thân thiện, các tuyến phó bản vốn dĩ chỉ là những thế giới song song phát sinh từ các nhánh nhỏ, sẽ không liên quan tới tuyến thế giới chính. Nhưng do tuyến thời gian của thế giới Conan này quá đặc biệt, dẫn đến không thể sinh ra thế giới song song mới, cho nên phó bản và thế giới chính sẽ ảnh hưởng lẫn nhau ~】
À, vậy nghĩa là... ngay cả hệ thống cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, bây giờ nó đang giả bộ ngây thơ bán manh đây sao?
Semmoto Nayu bĩu môi. Theo lý thuyết, khi phó bản thay đổi quá khứ, sẽ sinh ra thế giới song song mới, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của cô, điều này cô có thể hiểu được.
Nhưng tình huống bây giờ lại là vì tuyến thời gian đặc thù của thế giới Conan gây ra. Nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi. Bộ truyện Thám tử lừng danh Conan đã vẽ bao nhiêu năm? Hơn một nghìn tập, dù trải qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, Conan vẫn mãi là học sinh lớp 1.
Semmoto Nayu có thể tưởng tượng được:
Dù cô ở đây nghỉ ngơi 5 hay 10 năm, tuổi tác của cô trên thực tế cũng sẽ không thay đổi gì cả, Conan cũng vẫn là học sinh tiểu học năm nhất.
Thế giới này như thể đã rơi vào trạng thái "đóng băng lớn", không thể sản sinh ra thế giới song song mới — điều đó đủ giải thích mọi thứ.
Hay thật đấy. Nghĩ thông rồi, Semmoto Nayu bỗng có một suy nghĩ kỳ quặc: Không chừng, cái giấc mộng "trường sinh bất lão" mà bọn tổ chức đang theo đuổi, kỳ thực đã sớm thành hiện thực rồi, còn cố gắng cực khổ nghiên cứu thuốc làm gì nữa.
Semmoto Nayu thở dài một hơi. May mà lúc trước cô không làm ra chuyện gì quá mức khác thường, nếu không...
Nghĩ tới đây, sắc mặt cô hơi thay đổi. Khoan đã, lúc trước hình như cô có trêu đùa sếp của mình thì phải?
Khóe miệng Semmoto Nayu co giật, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bất an.
Không được, cô cần phải tìm cơ hội thử nghiệm một chút, xem rốt cuộc những thay đổi trong phó bản ảnh hưởng đến thế giới thực như thế nào, liệu tất cả những người liên quan có giữ lại ký ức hay không.
Nghĩ vậy, cô vội lấy điện thoại ra, mở màn hình, do dự không biết nên kiếm cớ gì để liên lạc với Gin.
Hôm nay cô chưa báo cáo với bên trên.
Chỉ là... cô cũng không có lý do chính đáng gì để gọi.
Đang lúc cô còn đang do dự, đột nhiên màn hình điện thoại hiện lên số của Gin gọi tới.
Trùng hợp vậy? Chẳng lẽ có tin tức mới? Tổ chức đã điều tra ra vị trí của Kir rồi sao? Không nghĩ nhiều nữa, Semmoto Nayu lập tức nghe máy.
——————
Nửa tiếng sau, Semmoto Nayu lại lần nữa ngồi trên chiếc Porsche của sếp.
"Xe của cô đâu? Rum không phải đã chuyển tiền mua xe cho cô rồi sao?" Vừa thấy mặt cô, Gin đã lạnh lùng chất vấn: "Để ta mỗi lần đều phải đích thân tới đón cô?"
Semmoto Nayu: "......"
Xe cô đúng là đã mua, chỉ là còn chưa lấy được thôi. Nhưng ý gì đây, cấp trên cũng ngại cô phiền phức sao? Hừ, cô còn ngại cái mặt lạnh của anh ta kìa. Mồm miệng thì chẳng có câu nào dễ nghe, đúng là khó hầu hạ.
"Ngày mai chắc là có thể lấy xe rồi."
Semmoto Nayu đưa câu chuyện trở lại chính sự: "Anh gọi tôi ra, là đã tìm ra vị trí của Kir rồi sao?"
"Ừ." Gin cắn điếu thuốc, thở ra một làn khói, lạnh nhạt nói: "Chính là ở bệnh viện trung tâm Haido, nơi cô đã đến kiểm tra ban ngày. Thế nào, cô không phát hiện ra điều gì khác thường à?"
"Có một chút linh cảm mơ hồ, chỉ vậy thôi." Semmoto Nayu đáp, "Chứ tôi không tìm được bằng chứng xác thực Kir đang ở đó."
"Không cần." Gin nói, "Người của chúng ta đã xác nhận rồi."
"À, xác định bằng cách nào?" Semmoto Nayu có chút tò mò.
Gin đáp: "Chết rồi, thì tự nhiên có thể xác định."
Semmoto Nayu: "......"
"Vậy bây giờ kế hoạch là gì?" Cô hỏi, "Cần tôi làm gì?"
"Ta đã sắp xếp hết rồi." Gin nói, lộ ra một nụ cười hài lòng, vẻ mặt có chút phấn khích: "Ngày mai chỉ cần ngồi xem trò vui là được."
Semmoto Nayu lập tức phối hợp nịnh nọt: "Gin, vẫn là anh lợi hại nhất."
"Không sai." Vốn nãy giờ vẫn im lặng lái xe, Vodka cũng nhanh chóng hùa theo: "Đại ca nói là làm!"
Gin: ......
Không hiểu vì sao, tâm trạng đang phấn chấn lập tức tụt xuống. Cảm xúc tới nhanh, mà đi cũng nhanh.
Gin đang rất hài lòng với kế hoạch của mình, giờ thì chẳng còn muốn nói thêm câu nào.
"Đừng nhiều lời." Gin dập tắt điếu thuốc, lạnh giọng nói: "Ngày mai nhiệm vụ không được có bất kỳ sai sót nào, nghe rõ chưa?"
"Đã hiểu." Semmoto Nayu gật đầu, hỏi tiếp: "Mấy giờ thì tập hợp?"
"Chờ tin của ta." Gin tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: "Nếu ngày mai có xảy ra chuyện gì bất ngờ, cũng đừng kinh ngạc.
Chỉ cần xem kịch là được... Đợi lúc cần cô ra tay, tôi sẽ trực tiếp ra lệnh."
Xem ra sếp nhà cô hôm nay tâm trạng rất tốt, Semmoto Nayu nghĩ, nhân lúc này có thể tranh thủ hỏi thêm chút chuyện.
Vì thế cô giả vờ lơ đãng hỏi:"Gin, tổ chức trước đây có thường xuyên phát hiện nằm vùng không?"
"Sao cô hỏi vậy?" Gin liếc cô một cái qua gương chiếu hậu, giễu cợt: "Thế nào, nghi ngờ Kir có vấn đề?"
"Tôi nghe anh nói trước đây Kir từng phát hiện được nội gián, còn phản kích giết chết đối phương. Cho nên mới tò mò, không biết tổ chức có hay bị cài người không thôi."
"Hừ." Nghe vậy, Gin lạnh lùng cười khẩy:
"Đám chuột chết đó ở đâu cũng có. Đúng là đã từng có không ít kẻ lẻn vào."
"Ồ?" Semmoto Nayu hiếu kỳ hỏi, "Dù gì cũng đang rảnh, có thể kể cho tôi nghe một chút được không?"
Gin lần này cũng không từ chối, nhớ lại:
"Trừ lần Kir phát hiện nội gián, còn có một gã FBI, và một tên cảnh sát Nhật Bản trà trộn vào..."
"Đại ca, anh nói đến Scotch đúng không?"
Vodka chen vào.
"Hừ. Gã đó..." Gin gật đầu, đang định nói tiếp thì nét mặt đột nhiên thay đổi trong chớp mắt.
"Làm sao vậy, Gin?" Semmoto Nayu vội vàng hỏi, "Người đó sau này thế nào?"
Gin không trả lời ngay. Gần đây giấc ngủ của hắn không tốt, lúc ngủ thường cảm thấy mọi thứ trong mơ mới là chân thực.
Chuyện xảy ra với Scotch lúc đó, ký ức của hắn dường như hơi rối loạn.
"Chắc là chết rồi." Gin hừ lạnh một tiếng, "Dù sao thì, ta chưa bao giờ bận tâm nhớ về những kẻ đã chết."
Nói rồi, Gin ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, bắt gặp khuôn mặt tò mò của ai đó, ký ức trong mơ lại bất giác ùa về.
Thật là buồn cười, gần đây hắn cứ liên tục mơ thấy Asti.
Quan trọng nhất là, mỗi lần mơ thấy cô, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Cái loại rượu sủi bọt kia, ngay cả trong mơ cũng không buông tha cho hắn, khiến hắn mất ngủ triền miên.
"Làm sao vậy, Gin?" Semmoto Nayu nhạy bén phát hiện biểu cảm hắn hơi kỳ lạ, bèn thử hỏi, "Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy, chẳng lẽ..."
"Hừ, đừng tự luyến." Gin lạnh lùng cắt ngang lời cô, ném cho cô ánh mắt khinh thường.
Semmoto Nayu: ......
Cô còn chưa kịp nói ra mà đã đoán được cô định hỏi gì?
Tự luyến... Khoan đã. Semmoto Nayu lập tức nhớ ra gì đó.
Không lẽ... Gin thực sự nhớ tới những ký ức cuối cùng của họ trong phó bản?
Cô thề, trong thế giới thực này, cô chưa từng trêu chọc sếp mình. Gin vừa rồi lại phản ứng như vậy, chẳng phải có nghĩa là...
Semmoto Nayu không dám nghĩ tiếp. Thật sự, đúng là cái hệ thống chết tiệt!
Vậy có khi nào, cô không cần cố ý thăm dò nữa? Kết quả này thực sự khiến người ta lo sốt vó.
Semmoto Nayu thở dài, tựa lưng vào ghế, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
——————
Sáng hôm sau, bãi đỗ xe gần Bệnh viện Trung tâm Haido.
Một chiếc Mazda RX-7 FC3S màu trắng tinh mới toanh chậm rãi lăn bánh vào bãi, dừng lại vào một chỗ đậu.
Semmoto Nayu tắt máy xe, sau đó quay đầu nhìn sang ghế phụ, nơi sếp nhà mình đang ngồi.
"Gin, tại sao anh cứ phải ngồi xe của tôi vậy?"
Chiếc xe này là cô vừa mới lấy vào sáng nay, còn chưa chạy được mấy phút. Vậy mà cấp trên nhà cô cứ nhất quyết bảo Vodka lái Porsche đi, còn mình thì leo lên chiếc xe mới này.
"Hừ, không phải cô nói sẽ mua Porsche à?" Gin hừ lạnh, "Thế nào lại mua cái này?"
Giống Bourbon lái Mazda RX-7, chỉ khác là Bourbon lái đời FD, còn cô thì lấy đời FC. Cả hai đều màu trắng, chẳng lẽ cho rằng hắn thật sự rất thích ngồi loại xe này?
Chỉ là sáng nay nhìn thấy cô lái xe mới, trong lòng hắn nổi chút lòng tham thôi. Thật ra, chiếc Porsche 356A màu đen của hắn vốn rất dễ bị nhận ra, FBI chắc chắn biết đó là xe hắn. Chỉ là Gin bình thường vốn không thèm để ý, biết thì biết, hắn chẳng buồn che giấu.
Nhưng hôm nay nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, hắn quyết định tung một màn khói:
Bảo Vodka lái chiếc Porsche đi, còn mình thì trốn trong chiếc xe mới này, ngồi chỗ khuất theo dõi bệnh viện.
Nghe giọng điệu ghét bỏ của Gin, Semmoto Nayu cũng khó chịu, lạnh nhạt đáp: "Tôi đột nhiên cảm thấy Mazda dễ lái hơn thôi, anh không thích thì khỏi ngồi xe tôi."
Gin lười cãi nhau với cô, chỉ chuyên chú nhìn vào laptop đặt trước mặt, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Chuột đã cắn câu. Đám FBI đó, đúng là lũ ngốc."
Semmoto Nayu nghiêng đầu nhìn qua, thấy trên màn hình là sơ đồ bệnh viện, có rất nhiều chấm đỏ đang tập trung ở một phòng nào đó.
Cô lập tức đoán được kế hoạch của Gin:
Thả tín hiệu bom giả, để FBI tự mình lộ diện khi gỡ bom. Chỉ cần gắn tín hiệu định vị vào họ, rồi dụ tất cả vào một phòng với lý do cứu Kir, sẽ lập tức biết ai thực sự là Kir.
Sếp nhà cô đúng là có tính cách chó má, tính khí thì tệ, nhưng đầu óc thì thật sự rất giỏi.
Có điều, hôm nay cô không định khen hắn, ai bảo sáng sớm hắn đã chọc cô khó chịu?
Gin đang hào hứng chuẩn bị giảng giải kế hoạch với thuộc hạ, thì phát hiện bên cạnh chẳng ai có ý phối hợp. Bỗng nhiên hắn bắt đầu hối hận.
Sáng nay hắn có cần thiết phải chui vào xe của Asti không?
Gin bực bội móc ra điếu thuốc, định hút cho bớt phiền. Nhưng vừa mới ngậm điếu thuốc vào miệng, một bàn tay thon dài bất ngờ vươn tới, giật điếu thuốc của hắn.
Gin sững sờ một giây, khó tin quay đầu nhìn cô, ánh mắt như đang muốn nói 'Cô làm sao dám?'
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy cô thản nhiên nói: "Xin lỗi nhé, xe tôi cấm hút thuốc."
Nói xong, Semmoto Nayu còn đặc biệt chỉ vào tấm biển "Cấm hút thuốc" dán ngay trước bảng điều khiển phụ, như thể cố tình trêu chọc hắn.
Biển báo rõ to, như đang cười nhạo vào mặt hắn vậy.
Gin: "......"
Tốt lắm. Rất tốt.
-------------------
Moon: Phần sau có đoạn đấu súng giữa best xạ thủ thế hệ cũ và best xạ thủ thế hệ mới á, nhưng mà đăng đến đây thôi.
Chương cuối tôi edit rồi, dầu tháng 7 come back nhá. Hẹn vậy thôi đó.
Để chúc mừng mùa hè của tôi đến thì đầu tháng 7 bão chương, cách 2 tiếng đăng lần. Chờ tui nha
Lịch đăng cho tháng 7 đây. Vì hè nên nhiều thời gian hơn tui sẽ đăng đều mỗi ngày một chương vào tầm chiều tối. Nếu có thay đổi sẽ thông báo trong trang cá nhân nhá~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro