Chương 43: Cấp trên thật khó dỗ

Tác giả: Ác ma nãi trà
---------

["Gin, chuyện của Asti vất vả cho cậu rồi." ——Boss]

Chiếc Porsche 356A tĩnh lặng, Gin ngậm điếu thuốc, trầm mặc nhìn vào điện thoại.
Lúc này, trong xe khói thuốc đã dày đặc, gạt tàn cũng đầy ắp tàn thuốc.

Hắn tiện tay dập điếu thuốc vừa hút xong, lại thò tay vào ngực muốn lấy điếu mới, mới phát hiện gói thuốc từ lâu đã trống không.

Hết sạch rồi.

Rõ ràng vừa mới mở một bao, sao lại hết nhanh như vậy?

Gin lạnh lùng hừ một tiếng, rồi mới nhận ra mình đã hút cạn cả một bao thuốc chỉ trong lúc ngồi một mình trong xe.

Anh tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi. Tin nhắn vị đó gửi cho hắn, khiến hắn chỉ đọc xong mà đã muốn hút thuốc điên cuồng thế này?

Gin lại bắt đầu nghi ngờ — cái tên "Asti" mà ai đó đặt cho cô gái kia, chắc chắn không phải không có ẩn ý.

Mang vị ngọt như rượu, hấp dẫn nhưng lại khiến người ta bất lực sâu sắc.

Yêu thích là vì năng lực xuất chúng. Bất đắc dĩ là bởi vì ở chung với cô ta thì không lúc nào không lên huyết áp.

Gin cảm thấy hắn cần phải nói chuyện nghiêm túc với Asti. Nếu là người khác dám trái lệnh, hắn đã sớm nổ súng bắn chết, làm gì phải phiền phức như thế. Giống như với Kir hôm nay không tin tưởng thì trực tiếp dùng súng đe dọa, hắn vốn chẳng buồn bận tâm.

Nhưng Asti là cấp dưới của chính mình, lại là người mà hắn có thiện cảm, dùng súng đe dọa cô ta chẳng những không có tác dụng, mà có khi còn bị bắn ngược lại. Không phải vì không đồng ý, mà vì anh cũng không nỡ thật sự ra tay.

Giờ phút này, Gin thấm thía sự bất lực của Boss, cũng như càng hiểu rõ hơn vì sao cô được gọi là "Asti".

Ngay khi Gin đang suy nghĩ như vậy, điện thoại trong túi rung lên.

Gin lấy ra xem một tin nhắn mới, đến từ cái người khiến hắn đau đầu nhất chai "rượu sủi" ấy.

Gin xoa trán, hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần rồi mở tin:

[Gin, em nấu không ít đồ ăn rồi, tối nay anh có muốn đến uống rượu không? ——Asti]

Hừ, còn muốn dùng rượu để dụ anh, mà rượu đó cũng là do hắn mua. Gin cười lạnh một tiếng, rất muốn châm chọc vài câu.

Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống — dù sao người ta cũng chủ động gửi tin, anh cũng nên nể mặt một chút. Nếu người ta đã chủ động đưa thang, mình cũng không thể không bước.

Vì thế hắn trả lời:

[Tối nay còn có nhiệm vụ, chờ tin tôi. ——Gin]

Vẫn như mọi khi, ngắn gọn rõ ràng, không để lộ chút cảm xúc nào.

Semmoto Nayu (Asti) sau khi đọc xong thì trầm ngâm một lúc, rồi mới trả lời lại:

[Còn có nhiệm vụ sao? Có cần em giúp không? ——Asti]

Gin đọc tin lại "hừ" một tiếng bây giờ mới biết ngoan ngoãn, trước đó sao không thấy cô ta biết nghe lời như vậy?

[Không cần. ——Gin]

Không thèm nghĩ, Gin lập tức từ chối. Giỡn sao, nếu để Asti biết tối nay hắn định dùng Kir để dụ Akai Shuichi ra rồi bắn chết hắn, ai biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ai cũng biết, hôm nay chỉ vì người đàn ông đó mà cô dám cãi lệnh hắn. Dù muốn giao đấu với đối phương, cũng không nên ở trong lúc hắn ra lệnh tập trung bảo vệ Kir mà tự tiện truy đuổi như thế.

Thậm chí còn giữa ban ngày trên đường cao tốc gây ra một trận hỗn loạn như vậy.

Cho nên hành động tối nay tuyệt đối không được phép có sai sót.

Gin nhìn đồng hồ, gọi Vodka đến. Đã đến lúc rồi.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Viên đạn bạc kia, đêm nay sẽ được bắn ra. Hôm nay chính là một ngày tốt hiếm có.

Ngày 13. Thứ Sáu.

Tại tiệm ăn vặt Hạnh Phúc, Semmoto Nayu mua một đống nguyên liệu BBQ, còn chuẩn bị thêm vài món nhắm rượu. Cô chỉ chờ xem liệu tối nay người cấp trên ấy có đến uống rượu hay không.

Haiz, cô thật sự cảm thấy mình rất không dễ dàng gì. Tin nhắn Gin trả lời thì mơ hồ, rốt cuộc là có đến hay không?

Dựa theo lịch làm việc bình thường của Gin, cô lo rằng đến lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, đến nơi thì trời cũng gần sáng.
Chẳng lẽ cô phải thức cả đêm đợi hắn sao? Đợi tới tận rạng đông?

Cô đâu phải Gin, ngày nào cũng thức đêm mà không hói đầu. Không chỉ không hói, mà còn tinh thần sáng láng như thể không biết mệt là gì.

Đôi lúc, cô thật sự rất ghen tị với người có sức sống như Gin có thể làm bao nhiêu việc, không thấy mệt, như thể cuộc sống họ dài hơn người khác vậy.

Vì trong cuộc đời hữu hạn, người không cần ngủ nhiều rõ ràng có thêm rất nhiều thời gian để làm điều họ muốn.

Khi Nayu đang thở dài cảm thán, thì Mori Ran đột nhiên dẫn theo Conan tới cửa.

"Ơ? Ran, là cậu à." Nayu mỉm cười, "Sao rảnh rỗi lại đến đây?"

Chỉ thấy Mori Ran thở dài, than phiền: "Conan chơi mải miết, giờ mới chịu về, đến cơm cũng quên ăn. Mình tới đây muốn mua phần cơm chiên trứng cho nó, cậu có tiện không?"

"À, tiện mà." Nayu quay sang nhìn Conan đang ủ rũ, cười nói:

"Conan, sao thế? Tâm trạng không tốt à? Hôm nay chơi không vui sao?"

"Không phải đâu..." Conan gãi đầu trọc, ngượng ngùng đáp:

"Chỉ là bị say xe trên đường, chứ không phải chơi không vui."

Dĩ nhiên, Conan sẽ không nói rằng trước đó cậu đã cùng Akai Shuichi của FBI phối hợp lừa tổ chức, sau đó suýt nữa bị tổ chức phát hiện và rượt đuổi, dẫn đến đánh nhau trên đường, tóc cũng bị cạo sạch, còn bị ói đến mức rối tung rối mù mất mặt quá mức.

Nên cậu lấy lý do là bị tiến sĩ Agasa dẫn ra ngoài chơi, giờ mới về.

Dù sao cũng đúng là từ nhà tiến sĩ về thật vì còn phải nhờ Haibara cạo đầu giúp.
Dù cạo đầu lần hai, nhưng tay nghề Haibara lần này đã tiến bộ hơn nhiều, cắt tỉa cũng gọn hơn lần trước.

"Vậy là chơi vui rồi, lần sau nhớ mang theo thuốc say xe nhé, Conan." Nayu vừa nói vừa xoa đầu ba phân của Conan, rồi quay sang Ran,

"Thằng nhóc này ra ngoài chơi còn tiện thể cắt tóc, đúng là biết làm đẹp ghê."

"Ừm... đúng vậy ha ha..." Ran cười gượng, trong lòng lại đầy nghi hoặc.
Trước đây cô làm sao lại nghi ngờ Conan chính là Shinichi nhỉ?

Shinichi mà cô biết, dù chết cũng không chịu cạo đầu kiểu này.

Chắc cô nghĩ nhiều quá rồi...

"Không nói chuyện nữa." Nayu nói rồi bước vào bếp, "Mình đi nấu đồ ăn cho hai người."

"Ừ, cảm ơn cậu nhiều nhé, Nayu." Ran áy náy nói, "Trễ thế này còn làm phiền cậu."

"Không sao mà." Nayu mỉm cười, "Dù sao mình cũng định nấu cơm tối luôn, tiện thể thôi."

Mười phút sau, Nayu bưng ra hai phần cơm chiên trứng thịt bò, đặt lên quầy bar. Sau đó cô rót ba ly hồng trà chanh lạnh từ tủ mát ra, rồi mới ngồi xuống.

"Nào, uống thử xem, mát lắm đấy." Nayu gọi, "Hồng trà chanh đặc chế của mình đó."

"Cảm ơn nhé." Ran nhấp một ngụm, "Thật sự rất ngon, nhất là mùa hè thế này. Đúng không, Conan?"

Bị Ran gọi, Conan giật mình, lúc này mới phản ứng lại.

"Đúng vậy, rất ngon." Conan cười nịnh, "Cảm ơn chị Nayu"

Nayu: ......

"Nhóc còn chưa uống đâu nha, Conan." Cô không nhịn được mà trêu.

Conan: ......

Ran: ......

"Khụ khụ... là nhìn đã thấy ngon rồi." Conan vội nói, rồi nhấp một ngụm, "Ừm, thật sự rất mát."

Thật là giả trân quá rồi, Nayu trong lòng thầm lườm đừng tưởng cô không thấy, vừa nãy nhóc con này cứ dán mắt vào tủ rượu phía sau quầy bar mãi.

Rõ ràng là... muốn hỏi mấy chai rượu. Còn không phải là Gin, Bourbon, rồi cả Rye Whiskey sao?

Quả nhiên, giây tiếp theo, Conan không nhịn được nữa.

"Chị Nayu." Nhóc nghiêng đầu, nói ngọt xớt,

"Nơi này của chị bán rượu nữa sao? Em nhớ lần trước tới đâu có mà. Rượu này... vị nó thế nào vậy, ngon không ạ?"

Chỉ là chưa đợi Nayu trả lời, Ran đã thưởng cho nhóc một cú cốc đầu.

"Trẻ con không được uống rượu." Mori Ran nghiêm túc dạy dỗ, "Em biết chưa, Conan?"

Conan ôm đầu, chỗ vừa bị gõ vẫn còn đau, vẻ mặt vô tội, nói: "Chị Ran, em chỉ tò mò thôi mà."

"Tò mò cũng không được." Ran lại nghiêm mặt nhắc nhở, "Em tuyệt đối đừng học theo ba chị, sau này lớn lên cũng không được uống rượu, biết chưa? Con gái không thích đàn ông uống rượu đâu, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ rồi, nhớ rồi." Conan vừa làm bộ dễ thương vừa thầm lẩm bẩm trong bụng, em vốn đâu có uống rượu, em đâu phải bác Mori... "Chẳng qua em chỉ muốn hỏi chị Nayu thôi, em nhớ chị ấy không thích uống rượu mà, nên thấy lạ thôi."

Conan vừa giải thích vừa khéo léo kéo chủ đề trở lại.

Semmoto Nayu mỉm cười: "Chị đúng là không uống rượu. Chai đó không phải để bán đâu, là bạn chị uống còn dư rồi để lại thôi."

"À, thì ra là vậy." Conan lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn cố tình chớp mắt một cái ra vẻ nhiều chuyện.

Semmoto Nayu vờ như không thấy ý đồ ám chỉ trong ánh mắt của cậu. Hiểu cái gì mà hiểu?

Lại là nghĩ đến cái người bạn trai "bịa đặt" ngày nào của chị chứ gì, tuy đúng là có liên quan đến người đó, nhưng Conan vẫn đoán sai rồi. Người kia không phải bạn trai chị, mà là cấp trên nhỏ mọn, thù dai của chị. Mong Conan sớm quên chuyện đó đi, nhắc lại chỉ thêm xấu hổ mà thôi.

Sau bữa tối, Semmoto Nayu tiễn Ran và Conan ra về. Trước khi đi, hai người còn rủ cô cuối tuần đi chơi cùng.

Nayu suy nghĩ một chút, thấy mình cũng không có việc gì nên gật đầu đồng ý.

Chỉ có điều cô cũng không rõ "cuối tuần sau" chính xác là ngày nào. Dù sao thì trong cái thế giới Conan này, thời gian trôi qua cũng rất... phi logic. Có khi ngày mai đã đến "cuối tuần sau" rồi. Thành ra chuyến đi này chưa chắc đã thành.

Sau khi đóng cửa tiệm, Semmoto Nayu giơ tay xem đồng hồ. Đã hơn 9 giờ tối. Không biết bên phía Gin nhiệm vụ đã xong chưa, hay còn đang tiếp tục.

Nghĩ một lát, cô quyết định gửi cho Gin một tin nhắn:

[Nhiệm vụ kết thúc chưa, khi nào anh qua? —Asti]

Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh nguyên liệu nấu ăn cô vừa chuẩn bị.

Trên con đường tối om, Vodka đang ngồi trên xe quay đầu hỏi: "Đại ca, còn việc gì nữa không? Có cần em chở anh đi không?"

Nhiệm vụ hôm nay diễn ra khá thuận lợi. Kir đã dụ được Akai Shuichi tới đúng địa điểm. Sau đó, ngay trước mắt họ, một phát bắn vào ngực, một phát bắn vào đầu — người kia đã chết không thể chết thêm lần nữa.

Tất cả đều kết thúc. Kẻ khiến Gin đau đầu suốt bao lâu — cuối cùng cũng chết dưới tay hắn.

Gin ngậm điếu thuốc, thư thái dựa lưng vào ghế: "Không cần. Một lát nữa tôi tự đi."

Dù nhiệm vụ đã xong, hắn cũng không định chiều theo lời hẹn kia quá dễ dàng. Ai bảo hắn là người dễ dãi? Hừ, đừng mơ.

Để cô ta phải chờ thêm một chút đã là nhân nhượng lắm rồi. Đổi lại là người khác, giờ có khi đã bị dìm xuống đáy vịnh Tokyo uống nước bùn rồi.

Dĩ nhiên Vodka không biết trong lòng đại ca đang nghĩ gì. Anh ta chỉ tưởng Gin muốn ngồi lại với mình lâu hơn chút nữa. Thật là một sự tin tưởng lớn lao...

"Đại ca, Kir đúng là tàn nhẫn thật." Vodka nhớ lại cảnh vừa rồi, cảm khái, "Chẳng chút do dự nào đã giết luôn người đó, rốt cuộc thì FBI cũng là người cứu cô ta trong vụ tai nạn giao thông."

Anh ta lại cảm thán thêm: "Đúng là phụ nữ càng đẹp càng tàn nhẫn."

"Câu đó cậu thử lặp lại lần nữa trước mặt Vermouth ấy." Cũng không biết do mới viết được kẻ thù hay do người nào đó chịu thua mà lấy lòng hắn, nhưng tâm trạng Gin rõ là khá tốt.

"Không dám đâu." Vodka thành thật trả lời, "Nữ nhân đó chắc chỉ có đại ca mới trị nổi. Nhưng mà..."

Vodka chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn nói tiếp: "Thật ra ngoài Kir với Vermouth, Asti cũng đẹp lắm đó. Đại ca thấy sao?"

Gin cắn điếu thuốc lộ ra nụ cười châm chọc: "Miễn là cô ta đừng mở miệng, thì còn tạm được."

Vodka:......

Đại ca sợ Asti mở miệng đến vậy sao? Vodka trêu chọc trong lòng nhưng cũng không dám nói ra miệng.

Hôm nay, Asti không nghe mệnh lệnh tự tiện hành động đại ca cực kì giận dữ. Hiện tại vì Akai Shuichi chết mà vất vả lắm mới nguôi giận, nhưng đừng bởi vì Asti mà mà tâm tình lại không tốt nha.

Kì thật anh ta rất muốn nói, cô nàng Asti này đại ca của anh có chút không trị được rồi.

Đương nhiên lời này đánh chết anh ta cũng không dám nói. Rốt cuộc mạng nhỏ của anh ta chỉ coa một, rất quan trọng, anh ta không dám cược tay cầm súng của đại ca có thể hay không run, súng của đại ca có thể hay không sẽ cướp cò.

Dù gì anh ta cũng không phải Asti, anh ta còn biết sợ.

Thế là Vodka nhanh trí chuyển chủ đề: "Đại ca, anh có vào web xem chưa? Tác giả kia hôm nay vẫn chưa đăng chương mới. Cốt truyện đúng lúc gây cấn, bỗng nhiên im luôn."

"A." Vừa nhắc đến chuyện đó, tâm trạng Gin lại tụt dốc. Mặt lập tức tối sầm: "Không biết tự tìm mà đọc đi."

"À..." Vodka biết mình nói hớ, liền lấy điện thoại ra đăng nhập vào trang Tấn Giang. Quả nhiên, tác giả vẫn chưa cập nhật. Đại ca chắc chắn đã kiểm tra, nên mới bực mình như vậy. Thật là, sao mình lại chạm trúng dây nhạy cảm thế này...

"Đại ca, tác giả này thật quá đáng." Vodka định xoa dịu lại, bèn hùa theo, "Có nên tra xem rốt cuộc là ai không? Để đại ca đợi lâu vậy, thật không ra gì."

"Hừ, chẳng qua là đứa ngu ham tiền." Không thưởng thì không đăng bài, đúng là biết kiếm chác. Gin tức giận nghĩ vậy, nhưng vẫn không cưỡng lại được cốt truyện hấp dẫn. Cuối cùng hắn cũng lấy điện thoại ra, mở trang web, lại nạp thêm một vạn JJ tệ, rồi để lại bình luận:

[GIN: Nữ nhân, đêm nay tôi muốn thấy cô cập nhật.]

Chỉ vài giây sau, bình luận đã có người phản hồi:

1F: [Khóc lóc cầu tác giả đăng bài: Đại lão cuối cùng cũng xuất hiện 55555, lần trước không nên trêu chọc ngài, em sai rồi! Chỉ có ngài mới khiến tác giả này chịu cập nhật, xin ngài ra tay!]

2F: [Quỳ cầu đổi mới: Đại lão đến rồi! Chúng ta có hy vọng rồi!]

3F: [Đường phèn hầm bồ câu: Trời má! GIN đại lão vừa ra tay đã tặng một vạn, chắc chắn đêm nay có chương mới, cảm động quá T.T]

"Đại ca, anh vừa nhắn mà có phản hồi ngay!" Vodka phấn khích, "Đêm nay chắc chắn được đọc chương mới!"

"Hừ, một lũ ngốc." Gin cười lạnh, nhưng tâm trạng khá hơn nhiều, "Mong là tác giả biết điều."

"Chắc chắn rồi." Vodka gật đầu lia lịa, "Tác giả nhất định đang quỳ lạy trước tiền tài của đại ca rồi!"

Câu này nghe sao mà kỳ kỳ. Gin nhíu mày liếc Vodka đầy ghét bỏ. Thôi, không nói nữa.

Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi thôi, cũng muộn rồi."

Hơn một tiếng sau, sau khi đưa Vodka về, Gin một mình lái xe đến tiệm của Semmoto Nayu. Khi đến nơi, đã là 11 giờ đêm.

"Nhiệm vụ xong rồi à?" Semmoto Nayu rạng rỡ chào đón hắn. May mà cấp trên của cô hôm nay chưa nổi điên, để cô không phải chờ tới sáng.

"Ừ." Gin tâm trạng không tồi, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh.

Hừ, đừng tưởng chuyện này dễ cho qua như vậy. Tôi không phải loại người rộng lượng, mọi việc đều có thể tha thứ. Chuyện cãi lệnh hôm nay, đừng mong có lần thứ hai. Kể cả có ai cầu xin giúp, tôi cũng sẽ không nương tay.

Semmoto Nayu chẳng thèm quan tâm vẻ mặt khó ở kia. Dù sao thì hắn chưa bao giờ dễ chịu cho cam. Cô chỉ thản nhiên hỏi: "Hôm nay uống loại nào?"

Cô chỉ tay về phía tủ: "Gin, Bourbon, hay Rye? À mà nãy rảnh quá, tôi lại mua thêm một chai Asti, hôm nay có muốn thử vị khác không?"

"Hừ, tôi đã nói rồi, không uống mấy loại có ga." Gin liếc cô một cái, đột nhiên nhếch môi cười đầy ác ý: "Hôm nay vẫn là Rye đi."

"Ồ?" Semmoto Nayu chống tay lên quầy, nhướng mày, "Dạo gần đây anh hình như đặc biệt thích uống Rye Whiskey đấy, Gin."

"Muốn biết tại sao không?" Gin ghé sát, nhìn chằm chằm cô.

Semmoto Nayu nheo mắt, nhìn vào đôi mắt lục gần ngay trước mặt. Có chuyện gì mà mình không biết à...?

Cô hỏi: "Lý do là gì? Có liên quan đến nhiệm vụ tối nay à?"

"Ừ." Gin chỉ tay về phía tủ, Semmoto Nayu lập tức hiểu ý, lấy chai Rye uống dở đưa cho hắn.

Gin thong thả rót một ly đầy, nhấp một ngụm, rồi nói: "Akai Shuichi chết rồi, uống mừng một ly."

Semmoto Nayu sững người. Đây là nội dung nhiệm vụ tối nay? Nhưng... không đúng. Akai Shuichi là nhân vật quan trọng như vậy, sao có thể bị giết dễ dàng?

Ngay sau đó, cô liền hiểu ra. Thì ra là vậy... là chiêu trò của Conan.

Thì ra, đây chính là cái giá để Mizunashi Rena một lần nữa nằm vùng trong tổ chức và giành lại lòng tin.

"Là Kir ra tay?" Cô xác nhận.

"Đúng." Gin gật đầu.

Không thể phủ nhận, Asti thật sự rất thông minh. Bảo sao có người lại chọn cô.

Gin luôn đánh giá cao những người thông minh, dù là địch hay bạn. Đó cũng là lý do hắn luôn đặc biệt khoan dung với Asti.

"Sao? Không vui à?" Gin cười lạnh, "Từ nay sẽ không có ai chơi trò bắn tỉa với cô nữa, có thấy cô đơn không?"

Semmoto Nayu:......

Có nên nói thật là hắn ta chưa chết không nhỉ...?

Thôi, kệ. Hôm nay hắn vui thế, cứ để hắn vui tiếp đi.

Cô làm ra vẻ tiếc nuối, thở dài: "Haizz, đáng tiếc thật..."

"Hừ." Gin hừ một tiếng, "Dù có tiếc thì cũng là kẻ địch đáng chết, không thể nương tay."

"Biết rồi, tôi chỉ cảm thán một chút thôi mà." Nayu đáp.

Gin không nói gì, chỉ uống cạn ly Rye Whiskey rồi đứng dậy, tiện tay ném luôn chai rượu vào thùng rác.

"Không có lần sau, Asti." Hắn lạnh lùng cảnh cáo rồi đẩy cửa bước đi, không thèm ngoái đầu lại.

Semmoto Nayu:......

Thấy chưa, đúng là khó mà dỗ cho vừa lòng...

Cấp trên quá nhỏ mọn thì biết làm sao bây giờ? Nayu nhìn chai rượu Rye trong thùng rác, chỉ biết bất đắc dĩ cười gượng. Sau đó cô dọn dẹp nhà bếp rồi đi tắm, chuẩn bị ngủ.

Biết đâu ngày mai lại phải tiếp tục dỗ dành nữa...

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Semmoto Nayu đã nhận được tin nhắn từ cấp trên:

[Giúp tôi tra một người. —Gin]

Cô lập tức trả lời:

[Được, nói đi, tôi tra ngay. —Asti]

Thái độ thành kính, dỗ người, cô là chuyên nghiệp.

Rất nhanh, Gin trả lời lại:

[Tác giả tên 'Shirokara Hikaru', tra cho ra. —Gin]

"......"

Semmoto Nayu bỗng thấy tim đập thình thịch.

Chết rồi... lần cuối mình đăng chương mới là khi vậy ta...?

-----------//--------
Moon: lâu lâu tui cũng thế á

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro