Chương 54: nhiệm vụ khẩn cấp

Tác giả: Ác ma nãi trà

Nghe vậy, Semmoto Nayu chỉ có thể xấu hổ cười. Cô thật sự không ngờ Megure cảnh sát lại dũng cảm đến thế. Nhưng mà nói thật, ngay cả cô lúc đó với cơ thể đã được cải thiện nhờ hệ thống còn suýt nữa làm căng cơ lưng khi phải thực hiện mấy động tác có độ khó cao. Huống chi là Megure cảnh sát đích thân ra tay.

Cũng may chỉ là căng cơ lưng. Nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn thì cô thật sự sẽ cảm thấy có lỗi.

"Megure cảnh sát nhất định là một cảnh sát rất tốt." Morofushi Hiromitsu nhận xét, giọng nói thản nhiên mà trúng trọng tâm.

"Đúng vậy, ông ấy là một cảnh sát tốt, cũng là một cấp trên rất tốt." Sato Miwako dù vẫn còn hơi tức vì hành động liều lĩnh hôm qua, nhưng vẫn không thể phủ nhận lòng kính trọng dành cho thanh tra Megure.

Đặc biệt là...chính ông đã cứu lấy mạng sống của tên ngốc Matsuda đó.

Sato Miwako đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc hoảng loạn và sợ hãi tột cùng lúc đó. Cô thật sự đã nghĩ rằng... Matsuda và Megure cảnh sát có lẽ sẽ không thể trở ra từ chiếc vòng quay tử thần ấy.

Đến tận bây giờ, mỗi lần mơ thấy ác mộng, hình ảnh Matsuda Jinpei hy sinh trong sự cố đó lại ám ảnh cô, khiến cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh đầm đìa.

May mà, may mà tất cả chỉ là mộng. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần cô nhớ lại những cảnh tượng trong mơ, chúng lại chân thật đến kỳ lạ, cứ như thể chúng thật sự đã từng xảy ra, trái tim cũng vì thế mà đau nhói.

Có lẽ ở một thế giới nào đó, nếu như không có thanh tra Megure kịp thời can thiệp, Matsuda... thật sự đã hy sinh như trong giấc mộng ấy.

Ác mộng thây sự quá chân thật, thậm chí còn có tin nhắn chi tiết lúc đối phương hy sinh để lại cho nàng... Sato Miwako cảm thấy có chút khó xử.

Lẽ nào mình thích Matsuda sao?
Không đúng chứ? Chỉ là từng làm việc cùng nhau vỏn vẹn bảy ngày ngắn ngủi mà thôi. Sau sự kiện đó, anh ấy lại trở về đội xử lý đặc biệt của Bộ phận Cơ động.
Hai người cũng chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm nhau như những người bạn bình thường.

Sato Miwako lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ đống suy nghĩ rối tung trong đầu. Sau đó, cô len lén bước đến cạnh Semmoto Nayu, hạ giọng, đầy vẻ tò mò hỏi nhỏ, "Này, thế nào rồi? Cậu và học trưởng Hiromitsu ở chung có hợp không? Học trưởng ấy đúng là người rất tốt phải không? Cậu có cảm thấy gì đặc biệt không?"

"Khụ khụ..." Semmoto Nayu ho nhẹ một tiếng, cũng hạ giọng trả lời, "Cái đó hiện tại tớ với Hiromitsu chỉ là bạn tốt thôi."

"Ể, chỉ là bạn thôi sao?" Sato Miwako tò mò nhìn cô, "Thật sự không nghĩ tới việc phát triển thêm chút gì đó à?"

"Không có đâu" Semmoto Nayu lại nhỏ giọng, "Tớ và Hiromitsu đều muốn dồn sức cho sự nghiệp. Chính anh ấy cũng từng nói với tớ như vậy."

"Thật hả?" Sato Miwako liếc về phía Morofushi Hiromitsu đang ở không xa, "Trời ạ, anh ấy thế mà lại nói mấy lời đó với một cô gái. Dù ban đầu không có ý định gì, nhưng biết đâu sau này ở chung rồi lại thay đổi thì sao?"

"Ha ha, cậu đúng là... lo cho chúng tớ quá đấy."Semmoto Nayu cười cười, "Dù sao hiện tại bọn tớ chỉ là bạn, đang trong giai đoạn tìm hiểu mà."

"Được rồi" Sato Miwako thở dài một hơi, "Tớ thật lòng thấy học trưởng ấy rất hợp với cậu. Nhưng mà..."

Cô lại ghé sát tai Semmoto Nayu, hạ giọng nói nhỏ như thì thầm, "Còn cậu nhân viên cửa hàng kia, cậu không phải là..."

"Không phải là cái gì?" Semmoto Nayu nghi hoặc hỏi, rồi bỗng hiểu ra, liền bật cười, "Trực giác của cậu vẫn chuẩn thật đấy, người đó đúng là do người khác giới thiệu cho tớ. Nhưng mà...tiếc quá, thất bại rồi, cuối cùng chỉ thành nhân viên cửa hàng mà thôi."

Nghe vậy, Sato Miwako im lặng một lát, rồi lại hỏi, "Vậy cái anh trinh thám giỏi bắn súng kia, cũng là...?"

"Khụ khụ, cái đó thì không phải. Semmoto Nayu suy nghĩ rồi nói, "Chỉ là tình cờ anh ấy nhận lời mời đến làm việc thôi. Nhưng công nhận, cũng đẹp trai thật."

"Trời ơi, xung quanh cậu toàn là soái ca, vậy mà cậu chẳng để ý đến ai hết!" Sato Miwako giả vờ tức giận, "Cậu nói đi, rốt cuộc gu của cậu là gì hả?"

"Tớ hả..." Semmoto Nayu suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi đáp, "Tớ cũng chưa từng nghĩ nghiêm túc lắm. Nhưng nếu thật sự muốn ở bên ai đó, chắc là tớ sẽ chọn một người khiến mình không cảm thấy nhàm chán."

"Không nhàm chán?" Sato Miwako càng tò mò hơn, đây là lần đầu tiên cô nghe kiểu trả lời như vậy.

"Ừ, là như vậy đó, nhưng không phải chỉ đơn giản là biết pha trò." Semmoto Nayu ngẫm nghĩ, rồi tiếp lời, "Người có thể làm tớ cười, thì cũng có thể chỉ là bạn thôi. Nhưng để ở bên nhau cả đời mà không chán, thì chỉ như vậy là chưa đủ... Có thể tớ đang nói đến kiểu... giống như pháo hoa vậy...mãnh liệt? Tóm lại là khiến tớ cảm thấy không thể không thấy có cảm giác mới mẻ"

Sato Miwako nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc, đại khái là hiểu được ý cô bạn. Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với cô.
Cô đã quen với cuộc sống cảnh sát đầy căng thẳng và nguy hiểm. Nếu thật sự muốn kết hôn, cô chỉ mong có một cuộc sống bình yên, đơn giản, hạnh phúc bên người mình yêu.

Vì vậy, cô mới lựa chọn Takagi – một người hiền lành, ổn định. Nghĩ đến đó, khuôn mặt Sato Miwako bất giác ửng đỏ. Cô vội vàng chuyển đề tài, "Vậy xem ra, học trưởng Hiromitsu đúng là không hợp với cậu rồi. Nhưng mà..."

Cô nháy mắt tinh nghịch, "Biết đâu khi học trưởng gặp được người mình thật sự thích, cũng sẽ bùng cháy dữ dội lắm đó. Còn cái cậu nhân viên cửa hàng kia nữa nhìn bên ngoài thì trầm ổn thật, nhưng bên trong chưa chắc đã không mãnh liệt nha."

Semmoto Nayu nghe vậy, không kìm được liếc sang bên phải. Vừa hay bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Morofushi Hiromitsu và Okiya Subaru nhìn về phía hai người.

Mãnh liệt...Thật là... đều tại Sato cảnh sát, làm cô giờ chỉ nghe hai chữ đó thôi cũng thấy... có chút kỳ quái sao ấy.

Không ngờ cậu lại là người như vậy đấy, thanh tra Sato. Semmoto Nayu lại quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Sato Miwako.

Tch, chẳng lẽ là vì Matsuda cảnh sát không chết nên Sato Miwako mới trở nên hoạt bát như thế này? Thật sự là điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

Xem ra đây chính là ảnh hưởng gián tiếp của việc hiện thực thay đổi sau khi thế giới phó bản bị điều chỉnh.

Semmoto Nayu nhớ lại, sáng nay khi Amuro Tooru vẫy tay chào tạm biệt cô, trong mắt anh vẫn có chút nuối tiếc và u sầu vì không thể tham gia hoạt động cảnh sát, nhưng phần nhiều lại là sự vui mừng khi được nghe tin bạn bè vẫn sống tốt.

Dường như... từ sau khi cô thay đổi hiện thực, Scotch và Matsuda Jinpei đều sống lại, điều đó quả thật đã khiến nhân viên cửa hàng của cô so với lúc gặp cô lần đầu, đã có chút khác biệt.

Bởi vì nhiệm vụ nằm vùng, Amuro Tooru luôn phải ngụy trang bản thân. Nhưng cho dù có ngụy trang kỹ đến đâu, những cảm xúc toát ra từ anh vẫn khác biệt rõ rệt.

Lần đầu gặp Amuro Tooru, Semmoto Nayu cảm thấy anh là một chàng trai ấm áp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cô lại nhận ra rằng nụ cười đó luôn ẩn chứa một nỗi buồn nhè nhẹ.

Phảng phất như anh đang gánh trên vai rất nhiều thứ, nhưng vẫn kiên cường, không chút oán trách vì lý tưởng của mình.

Mà hiện tại, khác biệt ở chỗ nào, khác biệt ở chính nụ cười đó dù vẫn là nụ cười ấy, nhưng giờ đây cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc thật sự, sự vui vẻ toát ra từ tận đáy lòng. Giống như kiểu dù xa cách bạn bè không thể gặp gỡ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mọi người vẫn sống tốt, đang cùng hướng về một mục tiêu chung mà cố gắng, là đã đủ để cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc rồi.

Tuy rằng sự thay đổi này đến từ lỗi tuyến thời gian của thế giới Conan, nhưng với Semmoto Nayu, cô lại cảm thấy có khi đây lại là một điều tốt.

Nếu điều đó có thể khiến những người xung quanh cô hạnh phúc, khiến những con người ưu tú ấy một lần nữa được sống trong thế giới này, thì chuyện đó thật sự rất có ý nghĩa, là điều tốt đẹp.

Đối với cô mà nói, bất kể là phe đỏ hay phe đen, cô chỉ quan tâm đến những người mà mình trân quý. Hoặc là, những người mà cô nghĩ không nên dễ dàng chết đi nếu họ phải rời khỏi thế gian một cách oan uổng, cô sẽ thấy vô cùng tiếc nuối.

"Nayu, để ở chỗ này đi." Giọng nói của Morofushi Hiromitsu kéo cô về thực tại không biết từ khi nào, họ đã bước vào khu nhà ăn của học viện cảnh sát.

"Được rồi." Semmoto Nayu gật đầu, bắt đầu mang tất cả các phần ăn ra và bày biện ngay giữa nhà ăn.

Làm nóng tại chỗ, phục vụ tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, hàng chục món ăn ngon đã phủ đầy cả một khu vực, theo hình thức tự phục vụ, mời các học viên cảnh sát đến ăn thử miễn phí.

Có các món ăn vặt như bánh trứng, bánh xèo Nhật, trứng cuộn, mì Udon,...Có các loại bánh như bánh mì cuộn, bánh quy, bánh kem, bánh mì tạo hình ngôi sao...
Có cả quán cà phê phục vụ các loại đồ uống, mille crepe, mì Ý,và dĩ nhiên không thể thiếu tiệm sushi với các loại sushi cuốn tay cùng đồ nướng hấp dẫn.

Gần như bao gồm tất cả những món ăn ngon thường xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày.

Mà với hương vị của quán nhỏ nhà mình, Semmoto Nayu đương nhiên vô cùng tự tin. Đó là sự tự tin đến từ chất lượng sản phẩm do hệ thống cung cấp điều này không phải bàn cãi.

Quả nhiên, các học viên đến dùng thử đều không ngớt lời khen ngợi, ngay cả Sato và Morofushi Hiromitsu cũng tấm tắc khen ngon, cảm thấy học viên cảnh sát từ nay về sau đúng là có lộc ăn.

"Ước gì hồi còn đi học cũng được ăn trong một nhà ăn như thế này thì tốt biết mấy." Sato Miwako vừa ăn bánh kem ngàn lớp, vừa thỏa mãn nói, "Đàn anh Hiromitsu, đột nhiên em ghen tị với anh đó. Ngày nào cũng ăn bữa cơm ngon như vậy, thật quá hạnh phúc."

"Cũng nhờ có Nayu thôi." Morofushi Hiromitsu cười trêu, "Vậy Sato cảnh sát, cô có muốn suy nghĩ đến việc chuyển sang làm giảng viên tại học viện cảnh sát không? Như vậy ngày nào cũng có đồ ngon ăn đấy."

"Anh đang dụ tôi nhảy việc đấy à?" Sato Miwako vui vẻ đáp lại, "Nhưng mà vẫn thôi, tôi thật sự không yên tâm để Megure cảnh sát một mình. Tôi đi rồi, chắc ông ấy lại càng bận hơn. Mà nói thật..."

Cô quay sang nhìn Semmoto Nayu, nói, "Lúc nào tôi muốn ăn, chỉ cần đến quán của Nayu là được rồi mà."

"Thôi rồi, đào góc tường thất bại." Morofushi Hiromitsu nhún vai, không để tâm lắm anh cũng chỉ nói đùa cho vui thôi.

"À đúng rồi..." Anh quay đầu nhìn sang Okiya Subaru đang yên lặng uống cà phê, lo đối phương bị bỏ quên nên chủ động hỏi, "Okiya tiên sinh, lát nữa cùng so tài chứ?"

"Tốt thôi." Okiya Subaru đặt ly cà phê xuống, đầy hào hứng trả lời, "Tôi lúc nào cũng sẵn sàng."

"Tôi cũng vậy." Semmoto Nayu cũng hứng khởi đáp lời đã lâu không luyện tay, cô thấy ngứa ngáy tay chân rồi.

Gần đây Gin không cho cô ra tay, nên cô cũng buồn chán không ít.

Lần hành động gần đây nhất mà cô ra tay là khi nào nhỉ? À đúng rồi, là lần giúp Conan... cạo đầu.

Tiếc là tóc cậu ta chẳng bao lâu lại mọc dài lại, còn cô thì giờ lại thấy tay ngứa muốn cạo tiếp.

Nghĩ vậy, Semmoto Nayu liếc nhìn sang Okiya Subaru đang ngồi đối diện, bắt đầu tò mò dưới mái tóc giả hồng nhạt kia, không biết giờ tóc thật của anh là đầu đinh hay đã dài ra rồi?

Okiya Subaru đang uống trà thì bỗng cảm thấy hơi lạnh sau lưng. Anh ngước mắt lên nhìn, liền bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của bà chủ nhà mình - Semmoto Nayu đang cười với anh.

Vì thế, anh cũng cười đáp lại "Tôi rất mong chờ được so tài với Nayu tiểu thư đấy. Không ngờ cô cũng giỏi bắn súng à?"

"Đúng thế."Semmoto Nayu nói, "Tôi thấy bắn súng rất ngầu nên mới học. Không ngờ mình cũng có chút năng khiếu."

"À, thật sao?" Sato Miwako bên cạnh rất ngạc nhiên, "Tôi thật sự tò mò đấy, nhưng tiếc quá hôm nay không thể cùng so tài với mọi người."

Sato Miwako nhìn đồng hồ nói "Ôi trời, muộn rồi, tôi phải đến bệnh viện."

"Được, vậy cậu mau đi đi." Semmoto Nayu nói, "Giúp tôi chuyển lời hỏi thăm đến Megure cảnh sát nhé. Nếu mấy ngày nữa rảnh, tôi cũng sẽ đến thăm ông ấy."

"Nayu, cậu khách sáo quá rồi." Sato Miwako đứng lên, "Tôi đi trước nhé."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Tiễn Sato Miwako xong, Semmoto Nayu cùng với Scotch và Rye – hai "chai Whiskey giả" cùng nhau tiến về phòng huấn luyện bắn súng trong học viện cảnh sát.

"Ai bắn trước?" Morofushi Hiromitsu hỏi.

"Tôi trước đi." Okiya Subaru bước lên một bước. "Đúng rồi, có muốn cược gì không vậy?"

Anh cảm thấy khá thú vị không ngờ sau ngần ấy năm, mình lại có cơ hội so tài bắn súng với cả Scotch và Whiskey. Phải nói, tuy khi xưa họ từng hành động cùng nhau, nhưng lại chưa từng chính thức so tài kỹ thuật bắn súng bao giờ cả.

"Ai thua thì đi ăn bún ốc kia nhé." Semmoto Nayu cười nói.

Hôm nay tuy cô có mang theo bún ốc đến đây, nhưng vốn không định chia cho mọi người ăn thử dù sao mùi vị đó... Cô thật sự không muốn để lần hợp tác với học viện cảnh sát này bị phá hỏng chỉ vì nó.

"Cậu nói thế làm tôi càng tò mò." Morofushi Hiromitsu cười đáp, "Tôi không có vấn đề gì."

"Tôi cũng vậy." Okiya Subaru nheo mắt, cầm khẩu súng trong tầm tay, "Chỉ để tránh phải ăn thứ đó, tôi nhất định sẽ không thua."

"Ha ha, thật sự khó ăn vậy sao?" Morofushi Hiromitsu cười nói, "Tôi cứ nghĩ món trong tiệm của Nayu thì không thể nào tệ được chứ?"

"Không phải là khó ăn, mà là khó ngửi."
Okiya Subaru nói vẻ khó chịu anh thực sự không muốn ngửi lại cái mùi đó lần nào nữa, anh không muốn lại phải đổi xe.

Sau đó, anh đeo tai nghe bảo vệ, cầm súng hai tay chuẩn tư thế, ngắm thẳng về phía bia và 'đoàng đoàng đoàng' từng phát từng phát bắn ra, mỗi viên đều trúng ngay hồng tâm, không lệch một ly.

Morofushi Hiromitsu đứng bên cạnh:...

Anh muốn nói là, lần cuối cùng thấy kỹ thuật bắn chuẩn đến vậy, là trên người người bạn thân ở học viện cảnh sát năm xưa.

Ngay khi đối phương vừa cầm súng, anh đã nhận ra đây là một cao thủ. Nhưng không ngờ... lại lợi hại đến mức này.

Tuy nhiên nghĩ đi cũng phải nghĩ lại tên FBI nằm vùng trong tổ chức, Rye Whiskey kỹ thuật bắn cũng cực kỳ siêu phàm. Chỉ là khi đó anh mới chỉ thấy dáng vẻ ngắm bắn của đối phương thôi.

Có lẽ...không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy thân ảnh trước mắt mang tên Okiya Subaru đang dần dần trùng khớp với hình bóng người kia.

"Thật là quá xuất sắc." Tỉnh táo lại, Morofushi Hiromitsu vỗ tay tán thưởng, "Nayu, nhân viên trong tiệm cậu đúng là rất đỉnh thật. Với thành tích này, ngay cả trong học viện cảnh sát cũng hiếm thấy lắm."

"Không có gì." Okiya Subaru buông súng, xoa cổ tay, "Tiếp theo là..."

"Là tôi." Semmoto Nayu đã chờ từ nãy, lập tức bước lên vị trí, đeo tai nghe, cầm khẩu súng đặt trên bàn.

Động tác gọn gàng dứt khoát, tư thế đứng cũng cực kỳ chuẩn mực. Hai người phía sau bất giác nghiêm túc hẳn lên.

'Đoàng đoàng đoàng' giống hệt như Okiya Subaru lúc nãy, cô chỉ hơi ngắm một chút rồi bắt đầu bóp cò. Ngay khi viên đạn đầu tiên bắn ra, lực giật từ khẩu súng liền truyền vào tay, nhưng cánh tay cầm súng của cô vẫn vô cùng vững vàng. Cô điều chỉnh nòng súng khéo léo để tiếp tục bắn liên tiếp vào trung tâm tấm bia.

Mười viên đạn tất cả đều trúng ngay giữa hồng tâm, không trượt phát nào.

Morofushi Hiromitsu:...

Anh có cảm giác, chén bún ốc bốc mùi hôm nay chắc chắn là dành cho anh rồi.

Vì cái gì Nayu lại bắn giỏi như vậy?!

Tại sao bao năm nay học viện cảnh sát chưa từng xuất hiện tay bắn nào như thế, vậy mà hôm nay anh lại gặp đến tận hai người mà còn là người bình thường nữa chứ??

Morofushi Hiromitsu bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

"Hiromitsu, đến lượt anh đấy nhé." Semmoto Nayu buông súng, đi xuống phía sau đứng cạnh Okiya Subaru.

"Được rồi." Morofushi Hiromitsu cười khổ, "Mọi người giấu nghề ghê thật đấy."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng anh vẫn rất tự tin cầm lấy khẩu súng. Dù không được như hai người kia, nhưng thành tích bắn súng của anh vẫn luôn xuất sắc nếu không thì hồi còn nằm vùng trong tổ chức, anh đã không nhanh chóng được công nhận là thành viên chính thức và được giao cả vai trò tay bắn tỉa.

Trong sân huấn luyện, tiếng súng dày đặc lại vang lên, đây vẫn như cũ là phần kiểm tra kỹ thuật bắn liên hoàn không ngắt quãng, Morofushi Hiromitsu tập trung cao độ, liên tục nhắm vào hồng tâm và bóp cò không nghỉ.

Mà ở phía sau anh, Okiya Subaru đột nhiên quay sang nhìn Semmoto Nayu bên cạnh, bất ngờ mở miệng, "Cô bắn súng giỏi thật đấy."

Semmoto Nayu biết anh định nói gì, nên chỉ tiện miệng đáp, "Cũng bình thường thôi."

"Tôi trong trí nhớ, người có kỹ năng như thế... không nhiều đâu."

"Cũng bình thường thôi."

"Cô chắc ngắm bắn cũng rất giỏi chứ?"

"Cũng bình thường thôi."

Okiya Subaru: ...

Anh cảm thấy mình bắt đầu thử không nổi nữa rồi.

Tuy nhiên, đối phương dường như không hề phủ nhận những câu hỏi của anh, điều này khiến Akai Shuichi không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Cuối cùng, Morofushi Hiromitsu bắn xong phát đạn cuối cùng. Anh thở dài, buông khẩu súng xuống, lần này thật sự là cười khổ, "Xem ra, chén bún ốc kia là của tôi rồi."

Mười phát đạn, chín phát trúng hồng tâm, chỉ có một phát lệch nhẹ khỏi quỹ đạo, được chín điểm.

Đó là một thành tích rất xuất sắc, nhưng nếu so với hai người kia đều bắn trúng toàn bộ hồng tâm, anh vẫn bị xếp dưới một bậc.

Thế là cuối cùng, Morofushi Hiromitsu đành chịu phạt, ăn thử chén bún ốc mà anh đã tò mò từ lâu. Sau khi ăn xong, anh tỏ vẻ món này rất hợp làm hình phạt cho học viên không nghe lời, đúng là một món ăn tuyệt vời theo cách đặc biệt. Nhưng anh cũng thề rằng sẽ không bao giờ ăn lần thứ hai nữa. Giống như ai kia đã nói ăn thì ngon đấy, nhưng mùi thì kinh khủng!

Cái mùi ấy, nếu không biết còn tưởng anh vừa rơi xuống hố phân nào đấy!

Xem ra, trên thế giới này, mức độ chấp nhận bún ốc của mọi người thật sự không cao lắm.

Semmoto Nayu thầm cảm thán, nhưng hôm nay với cô mà nói, là một ngày gặt hái không nhỏ.

Trước khi rời khỏi đó, cô thu được thông tin liên hệ của người phụ trách tại Học viện Cảnh sát, đối phương tỏ ý sẵn sàng hợp tác, hôm nào sẽ đến tận nơi để bàn bạc chi tiết công việc.

Nhiệm vụ thực phẩm cho học viện cảnh sát, xem như đã bước đầu thành công.

Nhưng cô vừa vui vẻ trở về nhà, còn chưa kịp bước vào cửa, thì đã nhận được cuộc gọi từ cấp trên.

"Có nhiệm vụ, cô đang ở đâu?" Giọng Gin lạnh lùng vang lên qua điện thoại.

Semmoto Nayu liếc nhìn thời gian lúc này đã gần chạng vạng. Cô còn chưa kịp ăn tối, sao lại đột nhiên có nhiệm vụ thế này?

"Tôi đang ở trước cửa nhà." Semmoto Nayu đáp, "Giờ sao? Tôi còn chưa ăn cơm chiều nữa."

"Không ăn cũng không chết được." Gin nói lạnh như băng, "Tôi và Vodka sắp tới chỗ cô, chuẩn bị một chút."

Chữ "chuẩn bị" ở đây, đương nhiên là ám chỉ ngụy trang. Xem ra mới nói không có nhiệm vụ xong, thì nhiệm vụ liền tới ngay.

Semmoto Nayu nhất thời không rõ mình nên vui hay không vui nữa.

Thế là cô gật đầu tỏ ý đã biết, rồi cúp máy.

Mười phút sau, chiếc Porsche 356A của Gin dừng lại trong hẻm nhỏ gần nhà cô.

Semmoto Nayu vừa hay vừa hoàn thành việc ngụy trang. May mà dạo gần đây cô có thêm vài mặt nạ đạo cụ dùng để hóa trang, giúp tiết kiệm không ít thời gian.

"Gin, rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà gấp vậy?"
Cô bước tới cạnh xe, phát hiện Kir và Gin đang ngồi ở hàng ghế sau, nên cô quen thuộc mở cửa ghế phụ và ngồi xuống.

"Akai Shuichi." Giọng nói lạnh lẽo của Gin vang lên từ phía sau. Chỉ thấy hắn cầm khẩu súng chĩa vào đầu Kir, lạnh lùng nói:
"Tên có vết sẹo trên mặt kia Akai Shuichi vừa xuất hiện gần trung tâm thương mại Beika."

"Hả?" Semmoto Nayu sửng sốt, giả vờ hoảng hốt "Akai Shuichi? Không phải hắn đã chết rồi sao?"

"Hừ, ta cũng không biết." Gin tiếp tục lạnh giọng, lại liếc sang Kir, "Phải hỏi cô ta kìa"

"Tôi đã nói rồi, chính tay tôi bắn hắn." Mizunashi Rena vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời, "Tin hay không tùy anh."

"Chúng ta đang trên đường đi xác nhận sao, cô gấp gì chứ." Gin nói, khẩu súng vẫn chưa rời khỏi đầu Kir.

Semmoto Nayu lúc này mới dần hiểu ra cốt truyện này hình như từng xuất hiện trong anime thì phải?

Cô sực nhớ ra điều gì, bèn lấy điện thoại ra kiểm tra. Quả nhiên, chiều nay Bourbon có gửi tin nhắn xin nghỉ phép.

Sau đó cô còn chưa kịp cất điện thoại, một tin nhắn khác lại tới.

Tốt lắm, Okiya Subaru người vừa nói sẽ giúp cô trông cửa tiệm cũng gửi đơn xin nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro