Chương 68: Vất vả rồi

Tác giả: Ác ma nãi trà

Amuro Tooru thật sự không rõ hiện tại Rum đang nghĩ gì, nhưng nếu đặt mình vào vị trí người khác để suy xét chuyện bị người ta nói lớn lên như vậy không phù hợp làm nhân viên trong tiệm ăn quả thực là một chuyện không thể khiến người ta vui vẻ được.

À mà cũng không thể nói là không vui, vì chuyện này vốn chẳng dính dáng gì đến cảm giác vui vẻ cả. Không giận dữ, kia đều vì đó là sự hàm dưỡng rất tốt.

Nghĩ đến sự hàm dưỡng của cấp trên, Amuro Tooru bất giác toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Anh sợ mình không giữ nổi bà chủ nhà mình mất. Trước giờ chưa từng có ai dám gan to bằng trời mà nói năng lỗ mãng với Rum như vậy.

Tuy Rum chắc chắn là đang cải trang, thậm chí mới đầu chính Amuro cũng không nhận ra được đó là Rum. Không đúng, phải nói là anh chưa từng thấy qua diện mạo thật của Rum, nhưng anh dám khẳng định đó không phải là gương mặt thật của Rum.

Nhưng ngữ khí và biểu cảm có chút ghét bỏ của Semmoto Nayu, thực sự là...

Amuro Tooru không dám nghĩ tiếp. Rum là loại người giảo hoạt đến cực điểm bằng không đã không thể nhận được sự tín nhiệm lớn đến mức quản lý toàn bộ tình báo và hậu cần của tổ chức.

Loại người như ông ta, nhạy cảm vô cùng với cảm xúc và thái độ của người khác, khả năng quan sát lại càng đáng sợ. Không ai có thể giở trò dưới mí mắt ông ta hay che giấu cảm xúc trước mặt ông ta. Ngay cả Amuro Tooru, mỗi lần đối diện với ông ta đều phải căng hết 120% tinh thần để ứng phó. Dù vậy, anh cũng không dám chắc rằng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Lần này Rum đột nhiên xuất hiện ở cửa tiệm nơi anh làm việc, chẳng lẽ là vì bắt đầu nghi ngờ anh, nên mới cố tình đến quan sát?

Amuro nghĩ một hồi lại cảm thấy không chắc là như vậy. Dựa theo tác phong bí ẩn từ trước đến nay của cấp trên, rất có thể chuyện lần này là ông ta cố ý cải trang, giả làm người bình thường lảng vảng bên cạnh anh, mà không hề tiết lộ thân phận cho chính anh biết.

Vậy thì... ông ta rốt cuộc có đang nghi ngờ anh hay không?

Amuro chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Dù là thế nào, anh cũng hy vọng chuyện này sẽ không liên lụy đến những người vô tội khác.

Nghĩ như thế, để tránh cho bà chủ nhà mình lại nói ra điều gì đó khó kiểm soát hơn nữa, anh lập tức đáp lời

"Đã rõ, cô Nayu. Tôi sẽ xem thử có ai khác phù hợp hơn không."

"Ừm, ngại quá, Amuro." Semmoto Nayu cuối cùng cũng hài lòng, liếc mắt nhìn người đàn ông một mắt đang đứng trong tiệm cách đó không xa, người đang đứng bất động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim một dáng vẻ đại thúc không thể điển hình hơn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nayu, Rum ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng về phía cô.

Chỉ lần này thôi, đã khiến Semmoto Nayu có cảm giác như một luồng khí âm hiểm, xảo trá xộc thẳng vào mặt.

Người này quả nhiên không chỉ có bề ngoài đáng khinh, mà cả nội tâm cũng càng thêm âm hiểm khiến cô cảm thấy nguy hiểm.

Thật sự... rất không bình thường.

Trong thế giới này, người khiến cô trực giác cảm thấy nguy hiểm không nhiều. Dù đối phương đã cố hết sức che giấu, nhưng nụ cười ấy vẫn mang theo cảm giác "ta muốn xử ngươi thật đẹp mắt" đầy ác ý, khiến cô không thể xua đi được.

Chẳng phải là người trong tổ chức thì còn là ai được nữa...

Semmoto Nayu có thể nghĩ đến chỉ có tổ chức mới tồn tại những kẻ như vậy.

Tuy phía hồng phương cũng có những người lợi hại, nhưng cảm giác này tuyệt đối không đến từ một người tốt

Đây cũng là lý do ban đầu cô từ chối, không chỉ vì ngoại hình, mà quan trọng hơn là khí chất. Loại khí chất tỏa ra cảm giác hoàn toàn không đáng tin cậy, khó chịu một cách bản năng.

Nếu là một ông chú già hiền lành, dáng vẻ bình thường, mắt bị thương vì tuổi tác, thì cho dù ngoại hình không mấy dễ nhìn, cô cũng sẽ không đến mức từ chối. Bởi vì kiểu người chất phác như vậy, dù xấu đến đâu, cũng sẽ mang lại cho người ta cảm giác an tâm và đáng tin.

Cái gọi là "tướng tùy tâm sinh" (hướng mặt thể hiện nội tâm) của người đàn ông kia, khí chất âm hiểm và đáng khinh, hoàn toàn thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.

Semmoto Nayu nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nhìn Amuro Tooru đang nôn nóng muốn kéo cô đi, bỗng nhiên trong lòng bừng lên một suy đoán.

Cái lão già âm hiểm, xảo trá, đáng khinh kia... mẹ nó, chẳng phải là Rum sao!?

Nghĩ đến tổ chức, cô cảm thấy chỉ có Rum mới phù hợp với tất cả những đặc điểm như vậy.

Thứ nhất, là lớn tuổi. Thứ hai, xảo trá và thâm hiểm. Thứ ba, xấu xí... à không, lúc chuyển tiền cho cô, Rum đúng là ra dáng một thiện nhân đại mỹ thiên sứ luôn!

Nếu thật sự là Rum... vậy thì những lời vừa rồi của cô chẳng phải là đã đắc tội với ông ta rồi sao!? Aiii, vậy sau này còn có tiền thưởng nóng nữa không!?

Thật sự cô không cố ý đâu, dù sao thì lần cải trang này của Rum đúng là quá đáng khinh.

Vừa xấu vừa đáng khinh, hoàn toàn không hề phù hợp với khí chất của một người có thể bày mưu tính kế, điều khiển cục diện từ ngàn dặm như Rum.

Tất nhiên, cô cũng không ngây thơ đến mức nghĩ đây là gương mặt thật của đối phương. Người như Rum cẩn trọng, xảo quyệt... à không, là cẩn thận, kín đáo đến mức ngay cả trong hệ thống thông tin nội bộ cũng dùng máy biến âm, tuyệt đối sẽ không để lộ gương mặt thật mà ra ngoài điều tra tin tức.

Vậy thì vấn đề là: Rum đến cửa tiệm của cô rốt cuộc là vì điều tra cái gì?

Lẽ nào, giống như Bourbon trước kia, ông ta đến để điều tra Mori Kogoro?

Dù sao thì Rum đã phái Bourbon ra ngoài lâu như vậy mà chẳng thu được tin tức gì, sốt ruột cũng là chuyện dễ hiểu, nên đành tự mình xuất mã.

Tất nhiên ngoài khả năng đó, cũng có thể Rum nhân tiện điều tra luôn xem vì sao Bourbon lâu như vậy không có động tĩnh, thậm chí là cả cô... đều có thể trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

Không phải vì cô để lộ sơ hở gì, mà chỉ là... dựa theo phong cách hành sự thường ngày và tính cách nóng nảy như lời đồn, Rum chính là kiểu người sẽ thuận tay thử thăm dò bất kỳ ai nếu có thể.

Loại người như vậy... là loại khó phòng bị nhất.

Tuy nhiên, Semmoto Nayu cũng không thấy lo lắng. Danh nghĩa hiện tại của cô vốn là người trong 'ngành'

Hơn nữa, cô là một chai rượu thật sự nói cách khác, là người của tổ chức thực thụ, không có gì phải chột dạ.

Cô nhiều lắm chỉ là lúc làm nhiệm vụ thường sẽ chăm lo cho bạn bè của mình một chút. Mà mấy người bạn của cô thì lại "tình cờ" đều là phe đỏ

Ừm ừm, chính là như vậy đó. Cô chính là "rượu thật"— rất thật.

Nghĩ đến Vermouth thường xuyên tiết lộ tin tình báo cho Conan, mong cậu ta lật đổ tổ chức, cô lại cảm thấy bản thân mình đúng là không thể thật hơn được nữa.

Tuy đúng là cô hay chơi "nước đôi", nhưng cô tuyệt đối sẽ không tiết lộ tình báo cho phe đỏ. Cô cũng không hề mong tổ chức sụp đổ.

Cô có suy nghĩ riêng. Cô không cho rằng tổ chức là tốt, nhưng cũng không nghĩ rằng nó nên biến mất.

Giống như ánh sáng và bóng tối một khi một bên biến mất, thì bên còn lại cũng không còn ý nghĩa tồn tại.

Cho nên, nếu tổ chức áo đen bị tiêu diệt, thì rồi sẽ lại có cái gọi là tổ chức áo đỏ máu, áo xanh lục... tiếp tục xuất hiện gây họa.

Thế thì chẳng phải tốt hơn sao, cứ để tổ chức đen ăn đen, một mình làm bá chủ. Sau đó, cô có thể tận dụng ảnh hưởng của bản thân trong tổ chức để tác động đến một số quyết sách quan trọng, từ đó âm thầm điều chỉnh, làm dịu đi những xung đột giữa phe đỏ và phe đen.

Cô cảm thấy, những quan chức hay nhà đàm phán vì hòa bình mà có thể dễ dàng bị tổ chức hối lộ thì vốn dĩ chẳng phải người tốt đẹp gì. Cho dù cuối cùng bị tổ chức thủ tiêu thì cũng coi như là bị trừng phạt đúng tội.

Người như thế mà còn nắm giữ vị trí quyền lực thêm một ngày nào, thì chính là mối đe dọa lớn nhất với dân thường.

Semmoto Nayu chưa bao giờ tự xem mình là người tốt, nhưng cô thật lòng mong muốn được sống trong một thời đại yên bình, nơi mọi người đều có thể an cư lạc nghiệp.

Vì vậy, cô tình nguyện làm những chuyện này, và hơn thế nữa cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải làm. Cô muốn được dưỡng già ở thế giới này, thì thế giới đó cần phải trở nên tốt đẹp hơn trước đã, đơn giản và thẳng thắn như vậy thôi.

Dĩ nhiên, tất cả những điều đó đều cần một điều kiện tiên quyết cô phải có đủ sức ảnh hưởng, đủ thân phận và vị thế ở thế giới kỳ quặc này. Bất kể là thân phận trong tổ chức hay vai trò bên ngoài của cô, đều phải quan trọng như nhau.

Suy nghĩ miên man như mây bay, Semmoto Nayu khi lấy lại tinh thần thì đã thấy Amuro Tooru đứng bên cạnh, nôn nóng đến mức sắp không nhịn nổi mà đẩy cô ra khỏi cửa.

"Này, chờ đã." Cô vội vàng ngăn tay anh lại.

"Có chuyện gì sao, cô Nayu?" Amuro Tooru mỉm cười đầy quan tâm, giọng ôn hòa. "Có vấn đề gì à?"

Lúc này trông anh rất bình tĩnh và lịch sự. Nhưng chỉ trời mới biết trong lòng anh đang nóng như lửa đốt, mà lại hoàn toàn không dám để lộ ra ngoài.

"Thật ra tôi vừa rồi suy nghĩ một chút." Semmoto Nayu trầm ngâm một lát, rồi nói, "Nếu người đó là do chính Amuro giới thiệu, chắc là anh rất tin tưởng ông ta. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên cho đối phương một cơ hội."

Không! Tôi hoàn toàn không tin tưởng đâu!

Amuro Tooru gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng ngạc nhiên, lễ phép đáp, "Vậy ý cô là...?"

"Tôi đang định mở một quầy cơm hộp cao cấp ở phố Beika, và đúng lúc đang thiếu người giao cơm." Semmoto Nayu nhẹ nhàng nói ra ý tưởng của mình, rồi tiếp tục, "Tôi nghĩ, có thể thử để vị đại thúc kia đi giao cơm hộp một lần. Nếu ông ấy đồng ý."

Amuro Tooru: ......

Tuy rằng tiểu thư Nayu nói là cho một cơ hội, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy lưng mình lạnh toát.

Sai khiến Rum, người đứng đầu tình báo và hậu cần của tổ chức đi giao cơm hộp dưới cái nắng chói chang giữa hè. Anh thực sự... không dám tưởng tượng hậu quả.

"Thế nào hả, Amuro? Anh thấy chủ ý này ổn không?" Semmoto Nayu hỏi với vẻ đầy mong đợi.

Sau khi nhận ra người đó rất có khả năng là Rum cải trang, cô lập tức thay đổi kế hoạch.

Cô muốn thử xem Rum sẽ phản ứng thế nào, tất nhiên là cả trước mặt Amuro Tooru nữa.

Một mũi tên trúng hai đích, dù cho Rum có vì nhiệm vụ tình báo mà cam tâm tình nguyện để cô sai khiến không chút oán trách, thì chỉ cần biết được người đứng trước mặt hắn là cấp trên của Bourbon, rất có thể hắn sẽ sơ hở để lộ cảm xúc bị cô nắm bắt.

Ví dụ như lúc này đây,nếu là bình thường, Amuro Tooru tuyệt đối sẽ mời cô vào ngồi, thế nhưng hiện tại, lại như thể đang vội vàng tìm cớ đuổi cô đi cho nhanh.

Đây chính là lý do mà các điệp viên phe đỏ thường dễ bị bại lộ bởi vì một khi nhắc đến sự an nguy của dân thường vô tội, họ rất dễ mất đi vẻ bình tĩnh. Dù cẩn trọng như Amuro Tooru, cũng không thể hoàn toàn giấu được cảm xúc đó.

Còn Rum thì lại càng không cần bàn đến hắn chính là chuyên gia lợi dụng điểm yếu của phe đỏ, từng bắt được không ít nội gián nhờ trò tâm lý này.

Năm đó, Scotch và Rye, hai whisky này chính là bị hắn tóm như vậy.

Dĩ nhiên, vụ việc của Akai Shuichi ngày ấy không hẳn là do lỗi của anh, mà là sai sót từ đồng đội.

Nghe đồn khi ấy, Rum cải trang thành một ông già, đứng ở điểm hẹn giữa hai bên. Đặc vụ FBI nào đó tốt bụng đi ra ngoài khuyên ông ta rời đi, kết quả là bị Rum nhận diện ngay tại chỗ.

Tuy vậy, Semmoto Nayu tin rằng với trí thông minh của Amuro Tooru, anh chắc chắn đã có phương án ứng phó với những tình huống nguy hiểm kiểu này.

Vì thế, cô cố tình tỏ ra vô tư, nhìn vẻ mặt rối rắm của Amuro Tooru mà đề nghị, "Amuro, anh có thể đi hỏi thử xem vị đại thúc kia có đồng ý không? Nếu ông ấy thấy không có vấn đề gì, thì hôm nay tôi có thể ký hợp đồng ngay luôn đó nha~"

Amuro Tooru: ......

Tiểu thư Nayu, nếu cô muốn tìm đường chết, thì tôi thật sự không cứu nổi cô đâu.

Đối mặt với tình huống này, Amuro Tooru đành đánh liều tất cả.

Anh nghĩ, Rum chắc chắn đã đoán ra điều gì đó cùng lắm thì bị nghi ngờ thôi, còn hơn là tiếp tục vòng vo. Vậy là anh mặt dày bước đến trước mặt cấp trên, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Ngài Wakita Kanenori, không biết ngài có đồng ý trở thành nhân viên giao cơm hộp cho tiệm Hạnh Phúc Nhỏ không ạ?"Amuro Tooru càng nói trên mặt càng lộ ra nụ cười hiền lành, "Nếu thấy không vấn đề gì, hôm nay có thể làm thủ tục, đợi tôi thông báo là có thể bắt đầu đi làm luôn."

Rum: ......

Khóe môi Rum giật nhẹ. Tại sao hắn lại nhất thời hồ đồ mà đi tới cái tiệm bình rượu sủi kia xin việc làm cơ chứ?

Nhưng dù sao thì đây cũng là một trong những địa điểm thuận lợi nhất để quan sát, ngoại trừ quán café Poirot "hạnh phúc" thì nơi gần văn phòng thám tử Mori nhất chính là cái tiệm nhỏ này.

Hai nơi đó đều là sản nghiệp của Asti, vậy nên hắn chọn quán sushi có Bourbon làm quản lý an toàn hơn.

Còn lý do tại sao lại báo cho Bourbon chứ không phải Asti, thì cũng chỉ là hắn thuận tay tùy ý làm vậy thôi.

Không đúng, nghĩ kỹ lại thì không hoàn toàn là tùy tiện mà là do hắn theo bản năng tránh để mình rơi vào cảnh chật vật.

Cái bình rượu sủi kia... nhìn thôi cũng thấy tức.

Nếu để cô ta biết mình đang cải trang làm nhân viên trong tiệm của cô ấy, Rum không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Thế nhưng, dù không để lộ thân phận, chỉ mới chạm mặt thôi mà hắn đã muốn ngừng toàn bộ kinh phí hỗ trợ cho cô.

Xem cô ta nói cậu gì kìa, chỉ vì hắn... quá xấu nên bị từ chối lời mời làm nhân viên?

Cái này còn chưa tính. Ngay sau đó cô ta lại như nghĩ ra được gì, thay đổi chủ ý muốn hắn đi giao cơm hộp!?

Tuy hắn không phải chưa từng vì tra xét thông tin mà đi làm thuê, giống như Bourbon hồi trước. Nhưng mà đã bao nhiêu năm trôi qua, hắn sớm đã không còn tự thân xuất mã.

Tốt lắm. Mới gặp mặt lần đầu mà cô ta đã tặng cho hắn một màn ra oai phủ đầu.

Rum thậm chí còn nghi ngờ cô nàng này cố ý, có khi nào Asti đã nhận ra thân phận thật của hắn?

Nhưng rồi hắn lại tự phủ định ý nghĩ đó, bởi vì bản thân không hề để lộ sơ hở nào.

Chỉ có thể nói, Asti hoàn toàn xứng đáng với cái tên rượu được vụ kia ban tặng.

Mấy ngày gần đây thật khổ cho Gin.

Dù giữa hắn và Gin không có quan hệ thân thiết gì, nhưng hắn vẫn có chút cảm thông với hậu bối này.

Trước kia Asti khiến ngài ấy đau đầu một trận, nên định chuyển cô về tổ tình báo của hắn để rèn luyện. Nhưng Rum nhất quyết từ chối.

Dĩ nhiên, cũng một phần vì ngài ấy muốn chăm sóc sức khỏe cho lão già này, sợ hắn bị kích động mà nổi bệnh, nên sau một hồi do dự liền ném Asti cho người hắn tin tưởng nhất Gin.

Còn hắn thì được căn dặn phải để mắt kỹ càng đến tân binh Asti vừa vào tổ chức  không chỉ là giúp cô quen với môi trường sống, mà còn để quan sát hành vi.

Đến lí do ngài ấy không tự mình để ý đến Asti, thậm chí ngay cả một lời nhắn cũng để hắn chuyển hộ. Rum chỉ có thể hiểu, với tuổi của vị đại nhân kia sợ là sẽ bị Asti nói đến tức chết.

Haizz, tuổi lớn cả rồi, không thể để tức giận hại thân được. Rum thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi với Bourbon, "Không vấn đề gì đâu, quản lý Amuro, tôi có thể đảm nhận."

Không hiểu sao, nhìn Bourbon lạnh sống lưng vì nụ cười của mình, Rum lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Vì muốn xem trò vui, hắn tuyệt đối sẽ không tốt bụng đi báo thân phận thật cho Asti.

Thuận tiện còn có thể thử nghiệm một chút xem Bourbon vì an nguy của Asti có thể làm đến bước nào

Rum vô cùng mong chờ, đừng làm ta thất vọng, Bourbon.

Nếu thật sự để ta thử ra thân phận, vậy thì ta lại mất thêm một thuộc hạ tốt nữa rồi.

Rất nhanh chóng, Rum chính thức trở thành nhân viên giao cơm hộp của tiệm "Hạnh Phúc Nhỏ", ký hợp đồng ngay trước mặt Amuro Tooru và Semmoto Nayu.

"Hợp tác vui vẻ nhé, ông Wakita Kanenori." Semmoto Nayu mỉm cười khách sáo, dù trong lòng vẫn cảm thấy tạo hình hiện tại của Rum... thật sự rất tổn thương thị giác.

Nhưng cũng không còn cách nào khác ai bảo hắn là Rum chứ. Chỉ hy vọng hắn chịu khó trả lương đúng hạn trong tháng này.

Semmoto Nayu thở dài, nhìn thoáng qua khuôn mặt ấy, rồi không ngoái đầu lại mà rời khỏi tiệm.

--------//--------

Trong khi đó, tại nhà của Kudo cách đó không xa, Conan và Okiya Subaru đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trầm mặc hồi lâu.

"Khốn thật, bị lừa rồi." Conan không cam lòng lẩm bẩm, ngày hôm đó cậu vất vả lắm mới đoạt lại được chiếc thẻ nhớ từ tay kẻ địch, vậy mà bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.

"Em chắc chắn cái thẻ này chính là cái đã lấy được từ tay hung thủ chứ?" Okiya Subaru vuốt cằm, hỏi lại.

"Lúc đầu thì chắc chắn, nhưng bây giờ rõ ràng là đã bị đánh tráo." Conan nhớ lại, "Em hoàn toàn không phát hiện ra là nó bị tráo khi nào. Giờ nghĩ lại, chắc lúc mình đánh nhau với Irish, cái túi bị rơi xuống đất mà không để ý. Có lẽ lúc đó ai đó đã thừa cơ lấy đi rồi tráo lại bằng một cái thẻ trống."

"Cái đó không gọi là đánh nhau." Okiya Subaru chỉnh lại. "Là đơn phương bị đánh."

Conan: "......"

Đáng ghét, tên đồng bọn này không thể tin được, vậy mà còn dám châm chọc cậu!

"Có lẽ lúc đó còn có một thành viên tổ chức khác đang ẩn trong bóng tối." Okiya Subaru nói tiếp, rồi khẽ cười. "Chỉ là không ngờ Irish,thằng cha lông mày rậm mắt to đó lại diễn xuất giỏi như vậy."

Nghe đến đây, đầu Conan toàn vạch đen. Hóa ra cả buổi chỉ có mình cậu căng thẳng nửa ngày trời.

"Ai, sớm biết vậy lúc đó anh đã không ra tay." Okiya Subaru thở dài. "Tên Gin đó chắc lại nghi ngờ Kir chưa thực sự giết chết tôi rồi."

"Cũng hết cách, ai mà biết Irish lại nhập vai như vậy. Thậm chí liều bị cảnh sát bắt để tới dọa mình." Conan mặt đen lại. "Lúc Ran xuất hiện, em thật sự suýt đứng tim. Mà này, sao hắn không thật sự ra tay luôn chứ? Tổ chức đâu phải là loại nương tay với người khác."

"Ai biết được. Anh với Irish cũng chẳng thân thiết." Okiya Subaru suy nghĩ một lúc rồi nói, "Có khi lại là một kẻ đáng thương thích Vermouth thì sao."

Conan: "......"

Vậy ý là, mình nên cảm ơn Vermouth à?

"À đúng rồi." Conan chợt nhớ ra điều gì. "Anh nghĩ người đánh tráo cái thẻ ký ức đó, có thể là Asti không?"

"Có khả năng lắm." Okiya Subaru cũng không phủ nhận, mà còn gật đầu phân tích. "Theo anh biết, ngoài nhóm của Gin trên trực thăng hôm đó, chỉ còn lại Asti là không xuất hiện. Nếu tính theo đó... thì rất có thể là hắn."

"Không phải là Vermouth sao?" Conan hỏi.

"Chắc là không." Okiya Subaru cười nhìn Conan. "Nếu cô ta có mặt, Irish chắc gì đã dám dọa em. Hắn còn mong được lòng Vermouth còn không kịp."

Conan: "......"

"Thật là xảo quyệt mà." Conan bực tức nói, "Em còn tưởng đối phương định cướp lại thẻ nhớ, ai ngờ toàn là diễn. Anh nói xem, có phải Asti cố tình sai Irish dọa mình không? Theo cái tính cách ác liệt đó, em thấy khả năng cao lắm."

Okiya Subaru trầm mặc một lúc, không nỡ trái lương tâm mà nói "không phải".

"Cậu cũng biết, tổ chức lấy tên rượu không phải là ngẫu nhiên đâu." Okiya Subaru thở dài, "Asti... là loại người rất nguy hiểm."

Conan: "......"

"Em biết rồi." Conan mặt đen như đá.
Đó là loại rượu giống như champagne, mở nắp cũng phải hết sức cẩn thận...

---------//---------

Đêm đó, trong một con hẻm vắng ở khu phố Beika, Semmoto Nayu mở cửa chiếc Porsche 356A và ngồi vào.

"Anh tìm tôi có chuyện gì vậy, Gin?" Semmoto Nayu gật đầu chào Vodka, rồi mới lên tiếng. "Đừng nói là lại có nhiệm vụ nữa nhé? Vết thương của anh khỏi chưa?"

"Khỏi rồi." Gin lạnh giọng trả lời, vừa nhìn cô nàng đang ngồi bắt chéo chân thản nhiên như không, hắn đã thấy bực mình không chịu nổi.

Còn chưa tới một ngày trôi qua, mà người này lại gây chuyện cho hắn rồi.

Rum hiếm khi chủ động liên lạc với hắn, vậy mà lần này không phải để giao nhiệm vụ, mà lại là gửi một tin nhắn...

【Vất vả rồi, Gin. —— Rum】

Một lời an ủi sáo rỗng, cũng chẳng giống tác phong thường ngày của Rum chút nào.

Bao giờ Rum lại thân thiết đến mức gửi tin kiểu đó cho hắn? Gin ngay lập tức nghi ngờ có phải hay không Rum đang có âm mưu gì, bèn gọi điện hỏi thẳng.

Kết quả, hắn mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Một bình rượu sủi nào đó lá gan lớn đến mức bắt Rum đi giao cơm hộp cho mình.

Chuyện kiểu này, ngay cả Gin cũng không thể tưởng tượng nổi.

Thật là... làm tốt lắm.

Nhưng đồng thời Gin cũng hơi khó chịu. Rum đang muốn làm gì? Hoài nghi cấp dưới của hắn, rồi thử thách họ sao?

Gin lạnh lùng liếc qua hàng ghế sau, nơi có người vẫn không chút lo lắng ngồi đó, rồi trầm giọng nói, "Từ nay, cô theo tôi làm nhiệm vụ. Không được tự ý rời đi nữa."

"Cái gì?" Semmoto Nayu sững sờ, "Ý anh là sao?"

Lẽ nào là bắt cô ngày nào cũng thức đêm làm thêm giờ chung với hắn? Không thể nào!

"Đúng vậy, đi theo ta và Vodka đánh nhau." Gin cười lạnh, "Để tôi giúp cô tỉnh mộng."

Chai rượu sủi bọt này vẫn nên để ngay dưới mắt hắn mới yên tâm, không thể để cô ta chạy tới chọc giận Rum để rồi ông ta đến mách lẻo hắn.

Lúc này trong xe, Vodka cũng hơi ngạc nhiên không ngờ Gin đại ca lại muốn cho Asti đi cùng bọn họ hành động.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn lập tức hiểu ra đại ca đây là căn bản không nỡ để Asti rời mắt nửa bước.

Thế thì không ổn rồi! Chẳng phải hắn thành bóng đèn à? Đại ca nhất định là không muốn hắn ở đây rồi. Dù Gin đại ca không nói ra, nhưng hắn không thể nào không hiểu chuyện được.

Thế là, với tư cách một đàn em thấu hiểu tâm lý cấp trên, luôn biết điều và làm tròn chức trách, Vodka vội lên tiếng, "Đại ca, em đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, chắc vết thương hôm qua vẫn chưa lành. Có khi cả tháng sau cũng không thể nhận nhiệm vụ... Anh để Asti đi với anh đi."

Vodka: Mình thật là thông minh tuyệt đỉnh!

Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý bao lâu, đã thấy sắc mặt Gin lập tức sa sầm.

"Gin, em cũng..." Semmoto Nayu nhân cơ hội cũng muốn xin nghỉ, ai ngờ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Gin liếc lạnh một cái.

"Sao? Cô cũng cảm thấy không khỏe à?" Gin mỉa mai.

Semmoto Nayu cụp mắt xuống, giọng lí nhí mập mờ, "Dù sao mỗi tháng cũng có mấy ngày như vậy..."

Gin: "Câm miệng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro