Chương 27: Bạn gái

Sự kiềm chế và nhẫn nại đều bị lãng quên, tiếng khóc của cậu xuất phát từ trái tim, nỗi đau buồn trong đó cũng gợi lên những chuyện đã qua.

Kisaki Rai như sắp vỡ thành từng mảnh, cô cần phải dỗ Wataru không khóc nữa, trong chốc lát lại cảm thấy Wataru còn nhỏ tuổi, trừ bỏ khóc cũng không làm gì khác được, trong đầu cô hiện ra những bức ảnh đen trắng của người thân.

Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô cũng òa khóc nức nở, nhưng cô vẫn nhớ luôn giúp Wataru thuận khí để bé không bị ngạt thở.

Trong Sở Cảnh sát Tokyo.

Sau khi làm xong ghi chép, Amuro Tooru mới biết được chuyện này từ mấy đứa trẻ đang lo lắng đang quay cuồng ở hành lang.

Mấy đứa Hagiwara đều túm lấy góc áo Amuro Tooru: "Chú Amuro, mau đưa chúng cháu đến bệnh viện gần nhất đi chú!" Vào thời điểm này, bọn họ càng phải ở bên cạnh mẹ, giúp mẹ vượt qua cửa ải khó khăn.

"Chú biết rồi." Đứa trẻ gặp chuyện ngoài ý muốn cần được điều trị càng nhanh càng tốt, vì vậy bệnh viện mà họ nên đến phải là bệnh viện gần Sở cảnh sát Tokyo nhất.

Nhưng anh đến Sở cảnh sát Tokyo là lái xe của Kisaki Rai. Bây giờ ông Mori đã đưa Kisaki Rai và nhóc Wataru đi nên anh không có chìa khóa xe.

Bất quá Sở Cảnh sát Tokyo không thiếu nhất chính là xe, huống chi mọi người đều muốn giúp đỡ, chìa khoá xe cho anh mượn có thể phủ kín bàn mặt. Nhanh chóng tìm một chiếc xe thích hợp cho bọn nhỏ ngồi, Amuro Tooru đem những đồ Kisaki Rai chưa kịp mang đi thu dọn lại, ngay sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mang theo mấy nhóc con tới bệnh viện.

Amuro Tooru phỏng đoán lúc này có gọi điện thoại khả năng cũng không ai nhận, sau khi đến bệnh viện hỏi thì sẽ biết được phòng bệnh ở đâu thôi.

Mori đang ngồi ở hàng ghế dàu bên ngoài phòng bệnh không ngừng thở dài, thấy bọn họ tới chỉ chỉ vào bên trong nói: "Hiện tại bọn họ đều ở bên trong khóc lóc, tôi khuyên cũng vô dụng."

Hagiwara, Matsuda, Hiromitsu ba người đều thực ngoài ý muốn, còn rất khiếp sợ. Lớp trưởng là người đáng tin cậy như vậy, sao lần này lại biến thành như vậy, là nghe được chuyện gì không tốt sao?

Hiromi nằm trong xe đẩy cũng không còn vô ưu vô lự, khuôn mặt lo lắng phiền muộn.

Anh trai cùng mẹ đều phải tốt lên, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì nhé!

Cuối cùng tiếng khóc ngừng lại, không phải không muốn tiếp tục khóc, mà là cơ thể trẻ con khóc lóc nên mệt nằm liệt, nhóc Wataru hai mắt sưng đỏ dàn dụa nước mắt tiến vào trong mộng.

Kisaki Rai cũng cắn răng đem nước mắt trở về, mềm nhẹ vỗ phía sau lưng nhóc Wataru lại đợi thêm một chút, bảo đảm Wataru sẽ không bị cô làm tỉnh giấc, cô mới cẩn thận đem Wataru thả lại giường bệnh.

Vai áo của cô ướt đến mức có thể vắt ra rất nhiều nước, vùng quanh cổ cô tê dại vì áp lực, cứng như sắt.

Sau khi nỗ lực và có thể di chuyển, cô không để ý đến mình mà nhúng chiếc khăn vào nước, xoắn lại rồi vắt, sau đó cầm lấy giúp Wataru lau mặt. Nếu đợi vết nước mắt khô, làn da non nớt của bé sẽ trở nên căng và đỏ lên.

Trừ bỏ nhóc Wataru nhãi con, Kisaki Rai cũng sẽ không quên mấy nhóc con còn lại.

Gọi điện thoại cho Hagi, thanh âm nghẹn ngào nỗ lực trở nên vững vàng hơn, không cho các con lo lắng: "Hagi, cơ thể em trai không có việc gì, mẹ cũng vẫn ổn, các con ở yên chỗ mấy chú cảnh sát nhé."

"Mẹ hiện tại nhất thời không có biện pháp đến chỗ mấy đứa, mẹ sẽ để bảo mẫu mang mấy đứa về nhà trước, các con ở nhà ngoan ngoãn tự mình chơi. Có chuyện gì thì nói với dì bảo mẫu nhé, cô ấy sẽ giúp các con làm."

Hagi ngước mắt nhìn một đám muốn cướp di động của cậu, lại liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh, nhẹ giọng nói: "Mẹ ơi, chú Amuro mang bọn con tới bệnh viện rồi, bọn con đang ở cửa phòng bệnh."

Giọng nói rơi xuống, không có hồi âm, nhưng rất nhanh cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong.

Mấy nhóc con lập tức dựa vào giọng nói của mẹ, vẻ mặt đáng thương như những đứa trẻ bị bỏ rơi: “Mẹ ơi.”

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi cố trấn an các con: “Mẹ không sao đâu.”

Sau khi ngồi xuống cạnh giường bệnh, Hagi và những người khác đều tiến lại gần cô, họ ôm lấy nhau, giống như một đàn động vật nhỏ ôm nhau sưởi ấm trong những tháng mùa đông lạnh giá. Amuro Tooru an ủi cô bằng cách nhẹ nhàng nói: “Bệnh viện có bác sĩ nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Kisaki Rai nheo mắt mèo lại, trong mắt tràn đầy lo lắng cho tình trạng của Wataru.

"Thân thể Wataru không sao, nhưng không biết trong lòng thằng bé bị thương thế nào?" Kisaki Rai chua xót nghĩ, "Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ thì tốt quá rồi."

"Cho dù có là thám tử lợi hại như thế nào cũng khó có thể điều tra được ý nghĩ của trẻ con." Những suy nghĩ kỳ diệu nhất trên đời này chính là suy nghĩ của trẻ con, chúng có thể thay đổi mọi suy nghĩ kỳ lạ trong khoảng thời gian ngắn, khiến người ta khó có thể nắm bắt.

Amuro Tooru liếc mắt nhìn nhóc Wataru ngủ say: "Nói không chừng chờ khi thằng bé tỉnh lại, lại thay đổi một bộ dạng khác."

Có khi như thái độ của Matsu với Hiromitsu-chan đối với anh, còn không phải là lúc nóng lúc lạnh hay sao, trong chốc lát lại thân cận anh, trong chốc lát lại tránh né anh.

Kisaki Rai gật đầu, dùng giọng nói trầm khàn khàn kể lại tình huống lúc đó: "Tôi thực sự rất ngạc nhiên vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này. Wataru và các chú cảnh sát khác đang chơi đùa vui vẻ, tôi còn giúp thằng bé pha sữa bột. Lúc đầu thằng bé còn uống sữa rất nghiêm túc, nhưng đột nhiên lại như mất hồn."

Cả anh và bọn trẻ đều hỏi "Chuyện gì khác đã xảy ra trong thời gian đó?"

Amuro Tooru kinh ngạc nhìn bọn trẻ.

Tại sao bọn trẻ lại nói những điều giống anh? Nghĩ lại, hỏi vấn đề này thì cũng không bình thường nên cũng không để trong lòng.

Kisaki Rai cố gắng nghĩ lại, cảm giác như chẳng có chuyện gì xảy ra ngoại trừ việc nghe thấy ai đó đang nói chuyện trong văn phòng.

"Nói chuyện? Họ đã nói chuyện gì?"

Có cảm giác như đây là điểm mấu chốt.

Mấy đứa trẻ tự hỏi phải chăng nhóc Wataru đã biết được tin dữ về người thân của mình từ đồng nghiệp cũ nên mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lâm vào đau thương sâu sắc.

Liên quan đến sự việc của Wataru, Kisaki Rai liên tục gõ gõ vào đầu cố gắng nhớ lại.

"Đúng rồi! Date, chính là Date."

Kisaki Rai vừa nhớ tới liền nói: "Đầu tiên bọn họ hỏi Wataru là chữ Wataru nào, sau đó nhắc tới Date, giống như còn nói đến bạn gái Date tự sát."

Cái gì?! Bạn gái lớp trưởng Date đã chết?

Hagiwara bọn họ đều cả kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thì ra là thế, cũng không trách lớp trưởng Date sẽ có phản ứng như vậy. Lớp trưởng vẫn luôn hy vọng Natalie sớm quên đi mình tiếp tục sống tốt, tìm một người yêu cô sống thật hạnh phúc, kết quả......

Không khí trong phòng bệnh như đọng lại, chuyện về cái chết thực sự quá nặng nề.

Amuro Tooru nhăn mày, trong lòng không khỏi thổn thức.

Nhóc Wataru ở trong mắt anh có 98% xác suất là là con của lớp trưởng Date, cho nên khi nghe tin Date và Natalie qua đời, cái gọi là lực kéo và cảm ứng huyết thống gia đình thực sự là như thế này.

Rất nhiều người cho rằng trẻ chưa biết nói có khả năng mà người lớn không có và có thể phân biệt tốt xấu dựa vào trực giác.

Gặp điều tốt, liền sẽ cười như thiên sứ nhỏ.

Gặp điềm xấu, liền sẽ làm càn gào khóc.

Nhóc Wataru có lẽ là vế sau đi.

Amuro Tooru mím môi: "Có lẽ Wataru có sự đồng cảm mạnh mẽ và cũng vì bi kịch như vậy mà khó chịu."

Nghe anh nói như vậy, Kisaki Rai cũng không cảm thấy không đúng, ngược lại cảm thấy rất hợp lý. Có lẽ —— thật sự là như vậy.

"Kisaki-san, kỳ thật tôi có chỗ nghi hoặc." Để tháo gỡ khúc mắc của cô ấy, và cũng để làm rõ một số điều anh muốn biết, vì thế anh đã nêu ra.

Kisaki Rai xoa xoa đôi mắt sưng như hạch đào, thở một hơi: "Amuro-san, tôi biết gì sẽ nói hết."

Amuro Tooru liền hỏi nguyên nhân tại sao nhóc Wataru và Hiromi chỉ cách nhau nửa năm tuổi, anh hỏi cũng không phải kiểu hùng hổ doạ người, chỉ là giống như đơn giản không hiểu, cũng không có thấy được ánh mắt hay ngữ khí khing thường mà cô từng gặp.

"Wataru không phải con ruột của tôi, thằng bé là được nhận nuôi." Nói đến việc này, từ đầu cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Mấy đứa nhóc trong nhà trên danh nghĩa đều là do cô sinh ra, chỉ có nhóc Wataru là không phải.

Hệ thống mỗi lần đưa con đến đều sẽ cho cô thời gian gần một năm để chuẩn bị trước, nhưng khi cô nhận nhóc Wataru thì thời gian chuẩn bị không đến nửa năm, phương thức đưa nhóc Wataru tới cũng tương đối đặc thù, là ở ven đường được cô nhặt được, bởi vì tìm không thấy người nhà của bé nên đã được cô nhận nuôi.

Điểm này, ba đứa lớn đều biết.

Nhưng mà dù có là nhận nuôi, mẹ đối với nhóc Wataru nhãi cũng không khác gì so với con ruột.

"Nhận nuôi?"

Kisaki Rai thở dài: "Đúng vậy, Wataru nằm ở bên đường trong một cái giỏ nhỏ, rất đáng thương." Kể cả nhóc Wataru không phải hệ thống đưa tới, cô đại khái cũng sẽ nhận nuôi thằng bé trong tình huống đó.

Amuro Tooru trong lòng lộp bộp: Bị vứt bỏ?

Cũng đúng, nếu có con, Natalie hẳn là sẽ lựa chọn chăm sóc đứa trẻ thật tốt mà không phải là đi theo lớp trưởng. Như vậy có một loại khả năng, chính là đứa trẻ không biết bị ai ôm đi, Natalie cho rằng con mình đã không còn, tuyệt vọng nên thắt cổ tự vẫn.

Đứa trẻ bị ôm đi tùy tay ném ở dóc đường, sau đó Kisaki Rai phát hiện và mang về nhà nhận nuôi.

Như vậy mọi chuyện liền trở nên phi thường hợp lý.

Trong lòng hảo cảm đối với Kisaki Rai càng sâu, Kisaki Rai đối xử với mọi người thiệt tình, không yêu cầu hồi đáp, là một cô gái vô cùng tốt. Cùng lúc đó, anh đối với đứa nhóc Wataru mà bạn tốt để lại càng là thương tiếc.

Tự động hoàn thành cốt truyện cũng như ý nghĩ càng ngày càng bay xa không gì kìm lại, mọi thứ mà anh nghĩ hoàn toàn khác xa với thực tế, lớp trưởng và Natalie không có con, nhóc Wataru chính là lớp trưởng.

Amuro Tooru trong lúc lơ đãng đã đi lên con đường tương phản với sự thật, hơn nữa năng lực tự thêm vào lại càng đi càng xa.

"Kisaki-san tâm địa thật tốt, chăm sóc đứa trẻ cũng thật dụng tâm, mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt. Tin tưởng quá mấy ngày, Wataru khẳng định cũng không đành lòng cô ở bên thằng bé đau lòng khổ sở, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."

Hagiwara bọn họ cũng tận dụng mọi thứ: "Bọn con thích mẹ nhất!"

"Mẹ ơi, mẹ phải khoẻ lại, bằng không khi em trai tỉnh lại nhìn thấy mẹ khổ sở nói không chừng lại muốn khóc lớn."

"Ừ!" Cô đã nhận được vô số sức mạnh trấn an từ họ, và sự tỉnh táo của Kisaki Rai gần như đã trở lại trước khi họ đến, nên giờ cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hiromitsu cầm khăn lông nhón chân muốn giúp Kisaki Rai lau mặt, lại với không tới.

Hagiwara liền tiếp nhận khăn lông giúp cô tới lau trán, Matsuda cũng không nhàn rỗi, cậu lấy làm khăn giấy giúp Kisaki Rai thấm khô nước mắt ướt trên vai.

Hiromi: Ô ô, em cũng muốn giúp mẹ.

Không có cách nào, Hiromi đành phải phát ra mấy tiếng ê a như đang hát một giai điệu êm dịu. Đương nhiên, đây chỉ là cô bé nghĩ như vậy, người khác căn bản nghe không được giai điệu gì.

Dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

Kisaki Rai ngày thường chăm sóc bọn họ, bọn họ cũng muốn làm hết khả năng để đáp lại.

Chỉ chốc lát sau, Kisaki Rai nghĩ đến Hiromi khẳng định cũng đói bụng, muốn đi pha sữa bột cho Hiromi. Cũng may anh Amuro suy xét chu toàn, đem tất cả đồ của cô mang đến đây, bằng không hiện tại cô lại phải đi ra ngoài một chuyến mua bình sữa cùng sữa bột.

Trong phòng bệnh có nhiều người như vậy nhìn, cô cũng an tâm đi pha sữa cho Hiromi.

Kisaki Rai cầm bình sữa cùng sữa bột đi ra ngoài hỏi hộ sĩ chỗ nào có nước để pha sữa, hộ sĩ vừa nói vừa dùng động tác trả lời cô. Lúc này, cô đi ngang qua một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ trên tay có mái tóc vàng rực rỡ khiến người khác khó có thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro