Chương 30: Sau tất cả chúng ta sẽ bên nhau
Cậu đã xem những bức ảnh lúc bé của Natalie nhiều lần, mỗi lần xem đều cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Hiện giờ vừa gặp, cậu cảm thấy không phải vấn đề là đáng yêu, mà là ảnh chụp cũng không thể đem vài phần khí chất Natalie miêu tả ra được.
"A, a, a!" Nhóc Wataru vẫy vẫy tay nhỏ chào hỏi.
Người phụ nữ ôm một em bé trông giống y như Natalie khi còn nhỏ mỉm cười nói: "Sasa, mau nhìn kìa, anh trai nhỏ đang chào con đó." Cô ôm bé con nhà mình bước vào, vì ngay cạnh con nên cô cũng thấy được bé con trong lòng mình đang ngo ngoe rục rịch.
Kisaki Rai cũng hứng thú bừng bừng mà đùa với nhóc Wataru: "Wataru, con rất hào phóng nha."
Nhóc Wataru dáng ngồi nghiêm túc, sau đó nghĩ lại chuyển sang tư thế dùng tay chân bò, bò lên đầu giường chộp lấy chiếc túi đựng một lon sữa bột và đồ chơi khác.
Cậu còn quá nhỏ, có thể kéo lên trên giường, lại nâng không nổi.
Kisaki Rai vui vẻ đỡ cậu lên giường, lúc này người phụ nữ cũng đặt em gái lên giường ngồi cạnh.
Nhóc Wataru và em gái nhỏ thành công mặt đối mặt, nhóc Wataru cơ trí mà kéo khoá túi, lăn ra lon sữa bột, cuối cùng lăn đến trước mặt em gái nhỏ.
【 Sữa bột của anh, đều cho em uống. 】
Cậu mới vừa nghe được tên cô bé là Sasa, thanh âm này rất dễ nói, kết quả là cậu nỗ lực câu chữ rõ ràng: "Sasa, a."
Sasa đong đưa lon sữa bột, sung sướng trả lời: "A, a."
Người phụ nữ kinh ngạc không thôi: "Sasa, con đang nói chuyện với anh trai nhỏ sao?" Ngày thường, Sasa gặp được trẻ lạ nhà người khác đều sẽ không nhiệt tình giống như hôm nay.
Kisaki Rai híp cười mắt: "Xem ra, hai người bạn nhỏ này rất có duyên. Wataru, con phải để ý tới em gái nhỏ nhé."
Nói xong, hai người lớn đem rào chắn bên cạnh kéo lên phòng ngừa bé con từ trên giường rơi xuống, sau đó các cô đều bận rộn pha sữa bột cho con mình.
Lúc nãy Kisaki Rai đã pha gần xong, cô nhanh chóng làm thức ăn bổ sung cho hai đứa trẻ.
Hai bé con ngồi ở trên giường, nói mấy tiếng của con nít mà người lớn không hiểu được, nhóc Wataru đem toàn bộ đồ chơi của mình ra cho Sasa chơi. Sasa nhìn chằm chằm khuôn mặt mũm mĩm của cậu, nhất thời không nhịn được vươn cánh tay tròn tròn của mình nhéo lấy mặt với cằm cậu.
Date Wataru mở to mắt, ngồi yên không nhúc nhích, chịu đựng không để bản thân chảy nước miếng phá hủy hình tượng.
Nhưng mà cái gì không muốn xảy ra thì lại càng xảy ra, ngay sau khi cô buông tay, khoé miệng Wataru xuất hiện nước miếng trong suốt, chảy dọc xuống quần áo.
Xong đời, thể diện của cậu trước mặt Natalie đều rớt không còn một mảnh.
Sasa cười "khanh khách" thành tiếng làm cậu càng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Trong chớp mắt trên tay thấy có chút nặng, Sasa vậy mà lại tìm thấy đồ nghiến răng trên giường nhét vào tay cậu.
......
Cậu lại đem đồ nghiến răng bỏ vào trong miệng ma sát hàm răng đang ngứa của mình, sau khi ngừng nước miếng, dùng tay làm cái động tác "cảm ơn".
Sasa cười đến mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, không cẩn thận cũng chảy nước miếng.
Cô bé phản ứng rất nhanh, so với nhóc Wataru nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt liền bụm mặt chui vào trong ổ chăn.
Nhóc Wataru nôn nóng nhìn quanh một vòng, sờ đến khăn giấy, chạy nhanh rút một tờ đưa cho Sasa lau nước miếng.
Một màn này vừa vặn bị Kisaki Rai nhìn thấy, cô khiếp sợ vô cùng: "Wataru, con thực sự chăm sóc em gái nhỏ sao! Là học mẹ à?!"
Nhìn nhóc Wataru mặt tươi cười, tâm tình Kisaki Rai thoải mái, dường như Wataru đã hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng buồn bã. Cậu cũng rất thích chơi đùa với em gái nhỏ này!
Người lớn thấy mấy bé con chơi vui như vậy, dứt khoát liền ngồi cạnh nhau cho con uống sữa.
Hai bé con ở trong vòng tay mẹ vui vẻ ôm bình sữa. Kisaki Rai để đầu nhóc Wataru ở bên trái, mẹ Sasa để bé nghiêng sang phải, hai người vừa vặn mặt đối mặt.
Lúc đầu hai người uống thật sự ưu nhã, chậm rì rì, sau đó Sasa uống nhanh hơn, nhóc Wataru cũng đi theo uống một ngụm lớn.
Chỉ chốc lát sau, bình sữa đã thấy đáy, chỉ còn lại một chút sữa đọng lại.
Mẹ Sasa hôm nay nhiều lần ngạc nhiên: "Sasa, sao hôm nay con uống tốt vậy?"
"Sao? Bé Sasa ngày thường ăn không nhiều sao?" Kisaki Rai nghĩ mình cũng đã nuôi mấy đứa, mỗi một bé đều ăn uống tốt, bình sữa của Sasa chỉ đủ cho mấy đứa nhà cô nhét kẽ răng.
Mẹ Sasa gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước tôi vẫn luôn buồn vì con bé ăn ít quá, sợ là bị suy dinh dưỡng."
"Có lẽ là vấn đề sữa bột?" Điểm khác biệt giữa hôm nay và trước đó là việc Sasa uống sữa bột dành cho bé trai.
Loại nhà cô mua không cùng loại với của Kisaki Rai.
Mẹ Sasa thoải mái cười: "Chắc sau khi về tôi cũng sẽ mua loại sữa này cho Sasa." Đắt cũng không sao, quan trọng là con thích.
Hai người mẹ trao đổi kinh nghiệm nuôi con với mấy đồ cho bé. Mẹ Sasa cũng bế con về phòng, Sasa còn phải uống thuốc.
Nhóc Wataru gỡ bỏ bộ lọc vui vẻ của mình, phát hiện khuôn mặt của Sasa có chút đỏ, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Sasa biết cậu đang nghĩ gì, đong đưa tay nhỏ, giống như nói với cậu: "Em không sao đâu."
Ăn ít, dinh dưỡng không đủ, thể chất sẽ yếu.
Nhóc Wataru nghiêm túc nhìn cô: "Sasa."
"Uống, uống."
Ngày đầu tiên quen biết em gái nhỏ, nhóc Wataru gọi tên cô bé rất nhiều lần, còn bảo người ta "uống"?! Kisaki Rai cả người choáng váng, ở thời điểm cô không để ý, có phải nhóc Wataru tập luyện nói chuyện hay không, có lẽ là hội Hagi bảo nhóc Wataru nói cũng không chừng.
Cô dở khóc dở cười: "Được rồi, được rồi, Wataru, Sasa và mẹ em ấy phải về rồi."
Nhóc Wataru không tha vẫy vẫy tay nhỏ.
Sasa ghé vào đầu vai mẹ cũng hít hít mũi, đồng dạng một bộ không nỡ rời đi.
Bất quá biết đối phương đều sống tốt cũng đủ rồi, sau này còn có rất nhiều thời gian. Thuận tiện chừa cho nhau một chút thể diện, khi còn nhỏ dễ dàng nháo ra đủ loại chê cười mà không ai nghĩ tới.
Nhóc Wataru sau khi tiễn Sasa rời đi, làm ầm ĩ muốn xuống đất tiếp tục luyện đi đường, miệng cũng huyên thuyên nói không ngừng, toàn bộ năng lượng đều như được thăng cấp.
Cậu muốn nhanh đi đường thành thạo, có thể nói được nhiều từ hơn, như vậy về gặp lại Sasa, cậu có thể tự mình thăm cô, còn có thể nói chuyện phiếm.
Từ chỗ ngồi tới mép giường, cậu không cần Kisaki Rai đỡ, tự mình một người nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Té ngã thì có làm sao, cậu có thể bò dậy tiếp tục đi.
Sau một hồi tập luyện, cậu nện bước vững vàng hơn nhiều.
Tập luyện mệt mỏi cậu liền ngủ nhiều, Kisaki Rai cũng nhàn rỗi ngồi xem kỹ tư liệu Amuro Tooru gửi tới.
Sau khi xem xong, cô tính toán đưa bé con nhà mình tới Nhà trẻ hoa anh đào, nhà trẻ này thành lập đã nhiều năm, danh tiếng cũng rất tốt.
Lại nghĩ tới hai bé con phải đi học, có đôi khi có việc cần phải liên lạc, cô tính toán mua cho Matsu và Hiro mỗi người một cái di động.
Nhà người khác có lẽ lo lắng con có di động sẽ trầm mê, Kisaki Rai thì không lo lắng. Bình thường mấy đứa cũng sẽ mượn điện thoại cô chơi một chút, cô còn chưa có chủ động đòi lại, mấy đứa đã rất tự giác trả lại cho cô.
Chờ sau khi nhóc Wataru xuất viện liền tới cửa hàng điện thoại tìm cái phù hợp.
Thời điểm tan tầm cô nhận được rất nhiều điện thoại, cô Kisaki Eri từ chỗ Conan biết được chuyện phát sinh với Kisaki Rai vội vàng gọi điện thoại tới an ủi.
"Cô, mọi chuyện giờ đã tốt rồi, không có chuyện gì xảy ra cả."
Kisaki Eri biết không có việc gì cũng yên tâm: "Có việc đừng một người chịu đựng, có thể tìm cô giúp đỡ."
Dứt lời bỏ thêm một câu: "Trực tiếp tới tìm cô là được, đừng tìm người chú rượu chè kia."
"Vâng, vâng."
"Cháu hiện tại đang ở bệnh viện, hay là ngày mai đem mấy đứa còn lại đến căn phòng luật sư của cô đi."
Kisaki Rai trả lời: "Cháu đã thuê bảo mẫu chăm sóc bọn nhỏ rồi, cô à, cảm ơn cô."
Kisaki Eri khẽ cười nói: "Có người chăm là tốt rồi, bất quá nếu mấy đứa muốn đến chơi, có thể nói một tiếng với cô."
Trò chuyện một lát, điện thoại vừa cắt, Kisaki Rai thừa dịp Wataru đang ngủ liền vào phòng vệ sinh tắm qua, sau đó lấy ra notebook bảo mẫu mang đến cho cô bắt đầu vội phiên dịch bản thảo.
Lúc buổi tối ăn cơm.
Cửa phòng bệnh bên cạnh mở ra, mẹ Sasa ôm Sasa trong tay cầm chút trái cây mang sang bên cạnh cho Kisaki Rai, Kisaki Rai vừa vặn mới ăn xong cơm.
Hai người cùng nhau chia sẻ trái cây, lại ngồi nói chuyện một hồi.
Kisaki Rai nhìn Sasa tóc vàng đáng yêu mũm mĩm, lớn mật hỏi: "Sasa, cô ôm cháu một chút có được không?"
Sasa sửng sốt.
Nhìn chằm chằm người phụ nữ hiện giờ là mẹ của Date Wataru, ôn nhu dịu dàng, mỹ nữ ngọt ngào.
Bé nháy mắt sáng lên, vươn cánh tay về phía Kisaki Rai, ý tứ này còn không hiểu chắc?
Con, muốn ôm!
Kisaki Rai dùng dùng tư thế bế trẻ quen thuộc bế Sasa, Sasa cảm thấy thoải mái giống ngư giường ngủ của mình vậy, chỗ nào cũng thoải mái dễ chịu.
Mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, có thể ngửi thấy một mùi sữa thoang thoảng.
Bé thích vô cùng!
Sasa bám lấy cánh tay cô như một chú mèo con mềm mại và lười biếng.
Kisaki Rai vui mừng nói: "Sasa, cháu đáng yêu quá đi."
"Sasa, cô có thể xoa tay của cháu không?" Bé con nhà mình đều rất đáng yêu, nhưng mà bé con nhà người khác cũng rất đáng yêu. Thấy một bé, cô vò một bé.
Sasa chủ động vươn tay nhỏ, Kisaki Rai kinh ngạc cảm thán nói: "Mấy bé con bây giờ đều thông minh thật đấy."
Cô nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nhỏ mềm như bông của Sasa, sau lại vò vài cái.
Hiromi mở mắt ra liền nhìn thấy vòng tay mẹ cô bị một bé gái tóc vàng khác chiếm mất, lập tức phát ra vài tiếng "a a", cô cũng muốn được mẹ ôm một cái!
Không quá vài giây, trong ngực Kisaki Rai ôm hai bé con.
Hai bé con nhìn nhau, Sasa: Đôi mắt em gái Wataru là đá quý màu lam!
Hiromi nháy đôi mắt nhìn Sasa: Cô ấy một đầu tóc vàng, giống với tóc của mẹ.
Mẹ ở đây là chỉ mẹ Elena đời trước của cô, là con lai giống Sasa.
Hiromi duỗi tay sờ tóc Sasa, Sasa sờ khoé mắt Hiromi, hai người thoạt nhìn có cảm giác như bạn cũ.
Những ngày tháng tốt đẹp thật sự qua nhanh, ngày hôm sau nhận được báo cáo thân thể nhóc Wataru khoẻ mạnh, ngay cả một chút nguyên tố vi lương mà trẻ em thường hay thiếu cậu cũng không thiếu.
Bác sĩ đánh giá khái quát một chút chính là —— cậu là một em bé mũm mĩm khỏe mạnh, có thể xuất viện, nằm viện cũng là lãng phí.
Sasa nhập viện cùng một ngày với cậu còn chưa thể xuất viện, lúc tạm biệt, nhóc Wataru lại huyên thuyên nói một chuỗi với Sasa, Sasa vươn ngón út ngoắc tay với cậu.
Đã hứa rồi, bọn họ đều phải khỏe mạnh nỗ lực trưởng thành.
Sau khi xuất viện không về nhà luôn mà là muốn cho hai cậu nhóc nhỏ ở nhà một chút kinh hỉ!
Cô đặt đồ đạc của mình vào xe, và sau khi bọn trẻ ngồi vào ghế an toàn, họ đi đến một cửa hàng điện thoại di động.
Khi cô lái xe, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lướt qua, cô thoáng thấy một người đàn ông khom lưng, ngay cả dưới lớp quần áo cũng cảm thấy gầy gò. Những người như vậy ở khắp mọi nơi trên đường sẽ rất khó để nhận ra họ nếu không cố ý chú ý, nhưng cô lại nhìn họ nhiều hơn mà không có lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro