Chương 50: Nguồn gốc của Matsu và Hagi
Hô ——
Vậy mà lại từ ổ chăn của mình chạy tới ổ chăn của người khác.
Ai, hai đầu nhỏ chạm vào nhau ngủ say sưa, đáng yêu biết bao!
Giáo viên nhớ tới này hai người bạn nhỏ mới tới này là anh em sinh đôi, lớn lên cũng không giống nhau, nhưng hiện giờ nhìn hai anh em ngủ cũng muốn nằm cạnh ôm nhau liền cảm thấy quả thật anh em ruột quan hệ vô cùng thân thiết.
Có lẽ là sự kết nối của song bào thai cho nên hai cậu bé mới dính nhau như thế.
Tiếng chuông du dương vang lên, thời gian ngủ trưa kết thúc, từng cái bé con xoa đôi mắt ngồi dậy.
Hai người Matsuda cùng Hiromitsu lúc ngủ nằm khá sát nhau nên khi thức dậy, cánh tay hai người trực tiếp đánh cái nhau. Đáng thương Hiromitsu đang ngơ ngác liền không cẩn thận bị nắm đấm nhỏ của Matsuda đấm vài cái, tuy rằng không đau, nhưng là cậu như cũ lộ ra ánh mắt khiếp sợ nhìn Matsuda.
Lại nằm mơ thấy đánh bao cát sao? Tỉnh ngủ còn chưa phản ứng lại rồi đem cậu làm thành bao cát?!
Matsuda xấu hổ mà cười cười: "Hiro, hay là cậu đánh trả lại?"
"...... Không có việc gì." Hiromitsu biết Matsuda không phải cố ý, đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Giáo viên nhớ rõ vóc dáng nhỏ hơn là em trai, vóc dáng cao hơn một chút chính là anh trai, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi thật sự làm cô hoài nghi hai anh em này có phải bị ngược rồi hay không.
Bạn nhỏ đều đang sửa sang lại chăn của mình, Hiromitsu thao tác vô cùng thuần thục, ở giữa đám trẻ chính là nổi bật vô song, cậu dọn dẹp xong của mình cũng giúp Matsuda bên cạnh đem chăn gấp gọn, gối đầu để ngay ngắn.
Đôi tay của Matsuda rất linh hoạt nhưng cậu không thể sánh được với tốc độ của Hiromitsu khi làm việc nhà.
Sau khi làm xong, bọn họ đứng thành một hàng thẳng.
Giáo viên nhẹ nhàng xoa đầu Hiromitsu: "Bạn nhỏ Hiromitsu thu dọn gọn gàng lại nhanh nhẹn, lại còn giúp đỡ mọi người. Cô giáo khen thưởng cho em một huy chương hoa hướng dương."
Huy chương hoa hướng dương là huy hiệu mà lớp hoa hướng dương dùng để khích lệ các bạn nhỏ, tích cóp đến một số lượng nhất định có thể đổi phần thưởng với giáo viên.
Huy chương hoa hướng dương sáng long lanh, ánh vàng rực rỡ được cài trên đồng phục phía bên ngực của Hiromitsu, trừ bỏ Matsuda, các bạn nhỏ khác đều "Oa" một tiếng thật dài, trong ánh mắt sáng quắc tất cả đều là hâm mộ.
Hiromitsu ngượng ngùng mà mỉm cười: "Em cảm ơn cô ạ."
Giờ phút này trong lòng cậu cảm thấy bất đắc dĩ, một người tâm lý cùng ký ức đều là người lớn rồi, còn cùng một trẻ nhỏ thi đấu, thắng cũng đáng giá vui vẻ sao? Chỉ biết cảm thấy có chút bắt nạt bạn nhỏ.
Nhưng là cậu cũng không thể không làm tốt việc của mình, cho nên cậu cảm thấy phải làm tấm gương cho lớp! Thông qua tác dụng tích cực của tấm gương, kéo toàn bộ lớp hoa hướng dương tiến về phía trước.
Trên đường đến lớp, Matsuda tới gần sờ sờ huy chương hoa hướng dương, cười ha ha nói: "Hiro, về nhà mẹ mà nhìn thấy cậu được huy hiệu, khẳng định sẽ vui vẻ mà khen thưởng cậu."
"Cậu đừng giễu cợt tớ nữa," Hiromitsu cong đôi mắt, "Anh trai, tin tưởng chính mình, anh cũng có thể."
"...... Tớ mới không cần, tch, thật ấu trĩ." Loại đồ vật này chỉ có trẻ con mới để ý, cậu căn bản không thèm để bụng, đến không được thì thế nào, tóm lại tranh thủ thời gian ngắn nhất học xong nhà trẻ để tiến vào tiểu học.
Hiromitsu than nhẹ một hơi: "Được rồi."
Cậu khảy khảy huy chương hoa hướng dương trên quần áo của mình, khoé miệng giương lên thể hiện sự vui vẻ. Ở nhà trẻ ngốc cũng không tệ, không có ngươi lừa ta gạt như Tổ chức, trôi qua thật sự nhẹ nhàng sung sướng, chỉ cần nghĩ mình như đi làm giáo viên nhà trẻ thì có thể trôi qua bình thản rồi.
Hoạt động ở nhà trẻ khá là tự do, rất nhiều thời điểm giáo viên cũng sẽ không can thiệp bọn họ đang làm cái gì, cho bọn họ không gian tự do phát huy.
Matsuda liền cầm đồ thủ công của mình làm một vài thứ linh tinh để chơi.
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh cậu đã vây đầy các bạn nhỏ
"Thật là lợi hại!"
"Cậu làm trông y như thật vậy."
"Là khăn tay ~ là khăn tay ~"
Các bạn nhỏ nói còn chưa rõ, mồm năm miệng mười thảo luận về những gì cậu đang làm, cái này đối với bọn họ là thứ vô cùng phức tạp.
Bỗng nhiên có một bạn nhỏ mở miệng: "Anh ơi ~ anh thơm quá ~ em muốn làm bạn với anh!"
Đề tài bắt đầu từ chỗ này liền chạy sang một hướng khác.
Đầu Matsuda đầy gạch kẻ đen, nhìn bạn nhỏ trước mắt lau nước mũi cười ngây ngô có chút muốn che đôi mắt lại.
"Tớ cũng muốn làm bạn của cậu!" Người bạn nhỏ này thì lại nhìn chằm chằm vào đồ thủ công cậu vừa làm, có chút khoa trương mà nói, hận không thể dùng ánh mắt là có thể cướp đi.
Càng kỳ quái hơn.
"Matsu, cậu trông thật dễ thương, tớ cũng muốn làm bạn của cậu."
"Cậu không được tranh với tớ ——"
Hiromitsu ở bên cạnh cười trộm, cho Matsuda một ánh mắt đầy hàm ý.
【 Matsuda, cố lên thu phục các bạn nhỏ này đi, tớ tin tưởng với thực lực của cậu khẳng định có thể làm được. Cậu xem cậu được mọi người hoan nghênh thế cơ mà, mau đáp ứng bọn họ, cùng bọn họ làm bạn đi ~】
Matsuda ở trung tâm hỗn loạn cảm thấy đau hết cả đầu.
"Không được ồn ào, ai nghe lời tớ nói, tớ sẽ làm bạn với người đó!" Matsuda đứng lên liếc nhìn bọn họ.
Mỗi người đều bị khí chất của cậu làm cho kinh ngạc, ánh mắt của họ trở nên sáng hơn. Họ nhìn Matsuda với sự phấn khích và ngưỡng mộ, không gian xung quanh Matsuda càng bị nén lại.
Matsuda:???!
Mấy đứa nhỏ này rõ ràng bị cậu "quát" một tiếng rồi mà sao vẫn còn vây quanh cậu thế?!
Đổi lại mà là người lớn thì cậu khẳng định không chút khách khí, nhưng đây chỉ là trẻ nhỏ, cậu sẽ so đo nhiều với trẻ em.
"Đông quá —— các cậu có thể nhường đường một chút hay không." Matsuda có một tí xíu cảm thấy bất lực.
Bọn nhãi con còn nhớ thương muốn cùng làm bạn với cậu, rất nghe lời mà tản ra bên cạnh. Matsuda trước mắt sáng ngời, tiếp tục chỉ huy: "Các cậu ngồi xuống giống em trai tớ đi, tớ liền làm thủ công cho, làm bạn nữa."
"Ừm ừm!"
Bọn nhỏ ngồi đến thẳng tắp, tuy rằng một lát sau lại có đủ loại tư thế, nhưng tổng thể mà nói so với lúc trước tốt hơn nhiều.
Matsuda cảm giác được một tia lạc thú.
Hiromitsu ghé vào bên tai cậu cười ngâm ngâm, nhẹ giọng nói: "Matsuda, cậu xem, cậu cự kỳ có năng lực lãnh đạo đấy. Phải cố gắng lên, trở thành Sở trưởng Sở Cảnh sát bât đầu từ việc lãnh đạo các bạn nhỏ."
Dứt lời, tay cậu nắm lại, khuỷu tay gập lên làm tư thế cố lên.
"......"
Thật khó để vượt qua câu nói từ đời trước, bộ không quên đi được sao —— bất quá nói thật, cũng còn rất có đạo lý. Cậu cảm thấy mấy đứa nhỏ này so với người ở Sở Cảnh sát Tokyo còn khó nói chuyện hơn, rốt cuộc suy nghĩ của mấy người ở Sở Cảnh sát còn khá dễ đoán, còn ý nghĩ của bọn nhỏ là thiên kỳ bách quái, hơn nữa thay đổi sắc mặt so với lật tay còn nhanh hơn, thực không thể khống chế.
Nếu có thể thu phục được đám nhóc này, kia thật đúng là một thành tựu lớn.
Chơi mệt mỏi đã đến giờ nghỉ ngơi, hai người thoán vào trong phòng vệ sinh bắt đầu lén lút giao lưu, từ biết Rei nghĩ bọn họ là con của chính mình, bọn họ rảnh rỗi liền sẽ ngồi tạo ra một cốt truyện sao cho mạch lạc, sau đó lại nhìn xem có cái sơ hở gì hay không.
Kisaki Rai ở nhà nào sẽ biết bọn nhỏ ở sau lưng giúp cô hoàn thiện cốt truyện, cô thừa dịp nhóc Wataru cùng Hiromi ngủ sẽ ngồi dịch bản thảo, theo sau liền tiếp tục tự hỏi kịch bản kế tiếp nên phát triển tiếp như thế nào.
Đánh giá từ thông tin có được, thực sự có rất nhiều chỗ để bịa đặt.
Một số người ngoài không quan trọng có lẽ sẽ không hỏi những câu hỏi này, cô có thể nói rằng Matsu giống cha còn Hiro giống mẹ, không cần thiết nhắc đến cha bọn nhỏ.
Nếu là người quan trọng của mình nhắc tới việc này, cô tin tưởng ánh mắt của mình, những người mình để ý sẽ không có những thành kiến đó.
Thực sự thì có lẽ cô cũng không biết phải hỏi những điều này như thế nào......
Chỉ là bây giờ cô biết rằng đây là thế giới của cha bọn nhỏ. Sau này cô có thể gặp họ hàng của cha bọn nhỏ, nhìn thấy mấy đứa nhỏ lớn lên giống hệt cha chúng, chắc chắn sẽ biết rằng họ không phải là cùng một cha.
Lời bịa đặt của cô đại khái chính là để đối mặt với những người này.
Thật sự khó quá...... Người thân của cha bọn nhỏ khẳng định biết họ là người như thế nào, cô mà bịa không đúng chỗ là mọi thứ sẽ lòi ra ngay. Thay vì bị động, không bằng chủ động xuất kích.
Cha bọn nhỏ hẳn là sẽ trông tương tự với mấy đứa trẻ, tìm người có ngoại hình giống nhau để tra cứu thông tin sẽ dễ hơn.
Lần trước người ở Sở Cảnh sát Tokyo đã từng nói Matsu giống một vị cảnh sát tên Matsuda Jinpei, cô đoán vị này chính là cha của Matsu, cô lên mạng tìm kiếm thêm thông tin, xem có thể tìm được tin tức nào hữu ích không.
Nhìn chăm chú vào màn hình, gõ vào Matsuda Jinpei, không tra được cái gì.
Cô chống cằm trầm tư: Truyền thông nhất định sẽ có bài báo đến những sự kiện lớn, bất quá khả năng sẽ là những tin tức liên quan đến người bị hại, cho nên cô mới không tìm được gì. Cảnh sát của Đội xử lý chất nổ ngoài ý muốn hi sinh vì nhiệm vụ, hẳn là có quan hệ đến các vụ nổ, nếu không thử tìm các sự kiện liên quan đến nổ bom.
Tra cứu cụm từ có liên quan, xuất liện không ít làn cô nhìn đến hoảng sợ mấy phần.
Những trường hợp như vậy không chỉ xảy ra ở quận Beika và các vùng lân cận mà còn xảy ra ở hầu hết mọi nơi.
Chỉ số nguy hiểm của thế giới này lại tăng cao!
Suy nghĩ của cô lệch khỏi quỹ đạo một lúc, cô tra cứu những trường hợp xảy ra ở nhiều nơi, cảm giác nó giống như một cuộc thi tranh nhau giành giải vậy. Dường như ở thế giới này không có nơi nào an toàn, nơi nào cũng nguy hiểm.
Ý nghĩ chạy trốn thật sự quá nực cười. Chạy cái gì mà chạy, dù sao đều nguy hiểm như nhau, không bằng ở nơi có bạn bè, thân thích còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao hệ thống cho cô học tập những chương trình học đó rồi, ở thế giới này không có chút ít bản lĩnh thì vô pháp sống đến cuối cùng.
"Vẫn là tra cứu tin tức những vụ án đi."
Có quá nhiều vụ nổ trong một khoảng thời gian ngắn và cô phải suy nghĩ làm cách nào để tìm được thứ mình đang tìm kiếm.
Cha của bọn nhỉ đã chết thì mới có thể đưa cho chô nuôi dưỡng, như vậy khoảng thời gian cha bọn nhỏ tử vong sẽ không quá lệch với tuổi của bọn nhỏ. Nghĩ vậy một chút, cô lấy lại tinh thần, tìm kiếm những vụ nổ xảy ra ba năm và bảy năm trước.
Sau khi lọc ra, số lượng những vụ án đã bớt đi rất nhiều.
Tức khắc, thần thanh khí sảng, m như này cô khẳng định có thể xem xong.
Click mở từng cái xem xét, Kisaki Rai chú ý tới bài viết cảnh sát Hagiwara hy sinh vì nhiệm vụ bảy năm trước. Cảnh sát Hagiwara, chính là người cảnh sát Matsuda muốn báo thù thay mà lần trước bọn họ nhắc tới?
Lật xem nguyên nhân phát sinh vụ án, cô bẻ khớp ngón tay.
Sau đó, cô theo dõi vụ án bảy năm trước và tìm ra vụ nổ vòng đu quay có liên quan ba năm trước, đồng thời cũng tìm ra sự cố Tháp Tokyo gần đây.
Tội phạm là cùng một người, trong lòng cô chửi bới "Biến thái, bệnh tâm thần", ngay sau đó không ngừng tiếc hận cho cảnh sát Hagiwara cùng cảnh sát Matsuda đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Cũng may có cái an ủi cô một chút chính là tên tội phạm đã bị bắt.
Sự kiện Tháp Tokyo cô nhìn qua mấy lần, lật xem các bài báo khác nhau, thế mà lại thấy được video có phóng viên phỏng vấn Conan.
Dưới sự hướng dẫn của Đôi xử lý chất nổ qua điện thoại, cậu học sinh tiểu học đã giải quyết thành công thảm họa cháy nổ.
Kisaki Rai: Đứa nhỏ Conan này thật thần kỳ.
Cô không quên mục đích ban đầu của mình là tìm tin tức liên quan đến hai vị cảnh sát đã hy sinh kia. Trừ bỏ các bài báo, các bình luận dưới các bản tin cũng là nguồn thông tin hữu ích.
Lướt xem bình luận phía dưới, cô bắt gặp một cái tên xuất hiện trong rất nhiều bình luận —— Hagiwara Kenji.
Hagiwara Kenji, Matsuda Jinpei......
Cuối cùng cô cũng tìm được tên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro