Chương 52: Cảm ơn em, Conan
Khi nghĩ đến những người sử dụng loại vũ khí này, Hiromitsu sẽ không tự chủ được nghĩ tới người của tổ chức nhận là Korn nhìn thì chậm rì rì nhưng thích đi công viên giải trí giết người không chớp mắt, còn có Chianti đặc biệt điên cuồng, lấy việc giết người khác bằng vũ khí làm thú vui.
Dường như không có một ai là người bình thường cả, bình thường nhất là Rye.
Nhưng mà trước khi cậu tự sát, Rye từng vì ngăn cản cậu mà nói cho cậu biết anh ta là FBI nằm vùng tên Akai Shuichi. Những lời này đã được Sera Masumi là em gái của Akai Shuichi chứng thực.
Akai Shuichi......
Đều là nằm vùng nhưng lập trường bất đồng, khi đó có thể vì cứu cậu mà nói ra thân phận, thật sự đúng là khó khăn.
Nhưng trong trường hợp đó, cậu sẽ không tin tưởng Rye. Cậu sẽ chỉ nghĩ rằng Rye nói điều này để ngăn cậu tự sát rồi đem cậu về tổ chức để bắt giữ và thẩm vấn.
Cho dù cuối cùng cậu vẫn chết, nhưng Hiromitsu nhớ một cái ân tình này của Akai Shuichi.
Akai, Akai, phát âm giống 'màu đỏ'.
Màu đỏ thật sự là một màu không tồi, lần tới có lẽ cậu nên thử thay đổi phong cách, mặc đồ đỏ thì sao nhỉ?
Kéo suy nghĩ trở lại, Hiromitsu liếc về phía Kisaki Rai đang vui vẻ rửa trái cây, nghĩ đến đôi bàn tay đầy vết chai chỉ vì làm việc nhà. Theo lý thuyết, người thường xuyên chạm vào loại vũ khí này, trong lòng bàn tay sẽ hình thành vết chai đặc thù, bất quá có khi vì che giấu kỹ năng của mình sẽ có ý tưởng xoá đi vết chai này.
Tay của mẹ cậu đều nhìn mỗi ngày, cho nên cậu khẳng định mẹ chưa bao giờ có vết chai đặc thù ấy.
Lúc này, Kisaki Rai ngâm nga vui vẻ bưng trái cây đi tới gần bọn họ: "Các bảo bối, mỗi người một quả, dư lại để cho các anh chị lát nữa ăn nha."
Sailu khi biết Kisaki Rai có kỹ năng bắn tỉa, ánh mắt bọn họ nhìn Kisaki Rai có chút không thích hợp.
Hiromitsu bỗng nhiên nghĩ ra một cảnh tượng.
Mẹ đang nói chuyện dịu dàng ôn nhu với bọn họ, sau lưng có người xấu tới rồi, trong nháy mắt khuôn mặt mẹ sắc bén giống như thành viên của tổ chức, lại lộ ra nụ cười đáng sợ, cầm khẩu súng lên thổi một cái: "Muốn nếm thử mùi vị khẩu Barret của tôi sao?"
Tức khắc lông mao sau lưng dựng đứng cả lên.
Tưởng tượng qua đi, cậu tự kỳ thị bản thân vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng về thành viên tổ chức, cho dù mẹ có cầm súng cũng tuyệt đối không phải loại trạng thái như vậy.
"Hiro, sao con không cầm ăn?"
Kisaki Rai nhìn Matsuda từng ngụm từng ngụm gặm quả táo, lại nhìn sang Hiromitsu-chan đang phát ngốc, nghi hoặc hỏi.
Hiromitsu lấy lại tinh thần, lúc này mới vươn đôi tay ôm lấy một quả táo hồng hồng.
Cậu tính toán muốn thử kỹ năng của mẹ nhưng không khỏi cảm thấy áy náy trước khi nói ra, khuôn mặt nhỏ hồng lên giống như quả táo đang cầm trên tay: "Mẹ ơi, chờ lát nữa mẹ có thể dạy con chơi mô hình của con được không?"
"Đương nhiên có thể!"
Buông mâm đựng trái cây xuống, Kisaki Rai lấy khăn giấy lau tay, ngay sau đó mười ngón giao nhau xoay các khớp ngón tay, cổ tay cùng với cánh tay, cơ thể cũng làm vài động tác duỗi thân.
Kisaki Rai cầm lấy mô hình giới thiệu từng bộ phận cấu thành cho Hiromitsu nghe, sau đó cô đặt mô hình lên một miếng bọt biển và dạy Hiromitsu từng bước các động tác cần thực hiện.
Dạy một lần xong, cô liền mạch lưu loát trình diễn cho Hiromitsu xem.
"Con hiểu chưa?"
Hiromitsu gian nan mà phát ra âm thanh: "Con hiểu rồi mẹ."
Matsuda bên cạnh vừa nhìn vừa ăn, sau khi xem xong, quả táo trong miệng nháy mắt không có tư vị gì nữa. Cái gì ăn ngon nhất? Vẫn là ăn dưa trước mắt ngon nhất!
Nhìn phản ứng của Hiromitsu cậu liền biết các bước mẹ dạy hoàn toàn chính xác, nếu không chính xác, Hiro hẳn phải ở trạng thái thả lỏng chứ không phải là rối rắm thắc mắc vì sao mẹ lại quen thuộc loại đồ vật này.
Từ cửa truyền đến âm thanh chìa khoá chuyển động "Cạch" một tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Cửa được mở ra, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, mấy cái đầu củ cải cao thấp cười ha ha chào hỏi: "Chị Rai, các em nhỏ, mọi người khoẻ chứ!"
Nhóc Wataru vội vàng bò xuống sofa, bước chân vọt tới cửa, ôm chặt Hagiwara rất nồng nhiệt
"Oa, Hagi, em trai dính cậu thật đấy."
Bị nhóc Wataru trộm véo một phen, Hagiwara híp híp mắt lộ ra tươi cười: "Đúng vậy, Wataru nhớ anh lắm đúng không."
Lời nói ra khác hoàn toàn ý nghĩ trong lòng
Hagiwara: Nhớ mình? Lớp trưởng khẳng định không phải nhớ mình mới chạy ra đây, là phát hiện cái bí mật gì sao? Hay là ——
Cậu bỗng nhiên nhớ tới có một chuyện quan trọng quên không nói cho lớp trưởng biết.
Ngày đó sau khi Amuro Tooru đi về, buổi tối trước khi đi ngủ, Jinpei-chan với Hiro có nói cho cậu chuyện đã phát sinh trong ngày hôm ấy, từ chuyện cha của lớp trưởng suýt chút nữa bị tai nạn xe cộ cho đến chuyện bọn họ đến bờ biển hóng gió.
Về chuyện cha lớp trưởng, hai tên nhóc này nhờ cậu nói cho lớp trưởng.
Bởi vì cậu là lớn nhất, trí nhớ tốt nhất......
Kết quả cậu ngủ một giấc xong quên luôn cả câu chuyện, Jinpei-chan cùng Hiro chỉ sợ cũng cho rằng cậu đã nói nên không hỏi, hoặc là cũng quên giống như cậu.
Xem lớp trưởng lúc này, hẳn là đã biết chuyện.
Cậu buông cặp sách, dùng hai tay cùng lực ở eo bế nhóc Wataru lên, nhẹ giọng nói xon lỗi bên tai nhóc Wataru.
Nhóc Wataru cũng không phải người so đo, cậu "Ưm ưm" hai tiếng.
Đội thám tử nhí nhìn hai anh em thân thiết đều rất hâm mộ, hoàn toàn không giống mấy vụ án quan hệ anh chị em trong nhà xung đột mà bọn họ từng gặp, cũng nghĩ nếu mình có em trai hay em gái thì tốt rồi.
Đồ ăn vặt, trái cây đặt trên bàn trước sofa đầu chuẩn bị đầy đủ, Kisaki Rai cười nói: "Mấy đứa cứ tự nhiên nhé, thích ăn gì thì cầm lấy ăn, không đủ thì nói với chị nhé."
"Chị Rai thật tốt!"
Sự chú ý của Ai không nằm ở đồ ăn trên bàn, bất quá Hiromi thấy Ai không duỗi tay lấy trái cây, Hiromi liền xin mẹ giúp đỡ ôm bé đến mân trái cây.
Hiromi ôm thật nhiều blueberry, lại cầm bánh quy nhân bơ lạc lên.
Kisaki Rai nghĩ con mèo nhỏ tham ăn này muốn ăn, kết quả lấy xong liền xoay người về phía Ai-chan, Kisaki Rai bật cười nói: "Hiromi, con còn nhớ rõ chị gái nhỏ sao? Muốn lấy đồ ăn cho chị à?"
Thấy Hiromi rất thích bé Ai, Kisaki Rai dò hỏi Ai-chan: "Có thể để Hiromi ngồi ở bên cạnh em không, con bé rất thích em."
"Em cũng rất thích Hiromi." Ai tất nhiên là cầu mà không được, mục đích cô chính là vì chị gái nhà mình.
Sau khi ngồi ở bên cạnh Ai, Hiromi ăn một quả blueberry, nở một nụ cười với Ai xán lạn như ánh mặt trời.
Ý tứ là nói cho Ai: Em gái, blueberry này ăn rất ngon, em ăn thêm mấy quả đi.
Cười xong, bé đem blueberry với bánh quy đều nhét vào trong tay Ai.
Hôm nay Ai vẫn luôn rất vui vẻ, trên mặt duy trì mỉm cười, đặc biệt là khi nhận được đồ từ chị mình, nụ cười càng trở nên vô ưu vô lự.
Nụ cười thuần khiết không trộn lẫn thứ gì được Ayumi khen ngợi: "Ai-chan, cậu cười rộ lên thật là đẹp, về sau cậu nên cười nhiều hơn!"
Hiromi vô cùng tán đồng cái nhìn của cô bé này, vỗ vỗ bàn tay mình tỏ vẻ tán đồng.
"Ừ......"
Đây cũng là kỳ vọng của chị dành cho mình, cô nghĩ cô có thể làm được.
Chị vẫn còn ở đây, cả hai đều bình an, tất nhiên sẽ cười nhiều hơn.
Cô ăn blueberry với bánh quy mà chị lấy cho, hương vị thực sự không tồi, bánh quy kẹp bơ lạc đậm vị, blueberry cũng là hàng loại một, ăn vào ngọt thanh.
"Haibara, cậu giống như rất thích blueberry với đậu phộng, tớ nhớ rõ cậu ăn sandwich đều dùng hai loại này." Mitsuhiko ở trong đội thám tử nhí là đảm đương phần trí lực của bọn nhỏ, năng lực quan sát cũng không tồi, cho nên cậu chú ý tới điểm này.
Ayumi ngạc nhiên nói: "Em bé cũng lấy những thứ này cho Ai-chan."
Đây là cái gì? Đây là duyên phận!
Mitsuhiko kinh ngạc nói: "Hình như là vậy thật."
Hiromi:...... Mấy cô cậu bé này cũng tinh ý thật.
Bé thay đổi dáng ngồi muốn đi xuống, Ai liền buông đồ vật trong tay xuống để ôm bé, theo ý bé xuống ghế.
Hiromi rất nhanh lấy quả chanh đưa Conan, lấy một túi lươn sấy khô đưa Genta, đưa kẹo ngọt cho Ayumi, còn về Mitsuhiko, bé cầm cái bánh quy đưa.
Phân chia đồ cho họ xong, Hiromi cũng không quên các anh của mình, từng thứ đều đưa đúng chỗ.
Cuối cùng một quả táo siêu lớn bị Hiromi đưa cho Kisaki Rai: "A ~"
Con gái thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ, thật hiểu chuyện mà!
Kisaki Rai cũng ngồi xuống cùng bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó nương cơ hội gọi riêng Conan ra.
"Conan, chị có chút đồ vật muốn nhờ em mang về cho Ran, có thể tới đây một chút được không."
Conan không cảm thấy kỳ lạ, chị Rai là chị họ của Ran, muốn đưa đồ cho Ran là hết sức bình thường.
Đi theo Kisaki Rai vào phòng bếp, Kisaki Rai đem một ít bánh cookie việt quất mình làm đặt trong túi giữ nhiệt, cất vào một cái túi giấy đưa cho Conan.
"Đúng rồi, Conan. Em thường xuyên tới Sở cảnh sát Tokyo, có từng nghe qua tên cảnh sát Hagiwara Kenji với cảnh sát Matsuda Jinpei chưa?"
Phòng khách cách phòng bếp một khoảng, cô ngồi xổm xuống hỏi nhỏ, cũng vì trong phòng khách mọi người đang ở nói chuyện phiếm nên bọn nhỏ cũng không để ý đến bên này.
Nghe thì đúng là có nghe nói qua, chính là hai vị cảnh sát bị tên tội phạm gắn bom ở cao trung Teitan kia hại chết. Chỉ là, chị Rai hỏi cái này làm cái gì?
Conan hơi mở to mắt: "Chị Rai, em cũng không biết quá rõ. Chỉ biết bọn họ là cảnh sát ở Đội Xử lý chất nổ, cảnh sát Hagiwara cùng cảnh sát Matsuda là bạn bè thân thiết, sau khi cảnh sát Hagiwara hy sinh, cảnh sát Matsuda vẫn luôn muốn báo thù thay bạn mình, sau đó cảnh sát Matsuda được điều tới Tổ Điều tra số 1 của thanh tra Megure, cuối cùng cũng hy sinh."
Những thông tin cơ bản này cô đều biết.
Quả nhiên là vậy, cả người cô choáng váng, trẻ con bây giờ có thể biết nhiều vậy sao?
"Ừ, Conan cũng mau đi tới chơi cùng mọi người đi, chị làm thêm sandwich cho mấy đứa."
Đợi Conan đi vài bước, thanh âm Kisaki Rai nhợt nhạt mà nói: "Cảm ơn em, Conan." Cô là đang thay Hagi cùng Matsu cảm ơn Conan, nếu không phải có Conan, tên tội phạm kia khả năng vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.
Conan vẫn là nghe được, trong lòng kinh ngạc, nhưng không có quay đầu lại đi xem biểu tình cảm của cô.
Trong lòng một cái ý tưởng toát ra: Chị Rai quen biết với hai vị cảnh sát kia sao?
Trong đầu không khỏi nhớ về tin tức hai vị cảnh sát này, cậu nhớ cảnh sát Takagi đã bị cảnh sát Sato tát cho một cái vì cách ăn mặc. Khi đó cảnh sát Takagi mặc một bộ đồ vest, thắt cà vạt để lỏng, tóc xoăn ngắn, còn đeo thêm một chiếc kính râm.
Tóc xoăn ngắn......
Đặc biệt như vậy.
Conan thình lình liếc hướng về phía Matsu bên kia đang thì thầm với Hiromitsu-chan, Matsu đúng là một đầu tóc xoăn ngắn.
Cậu tựa hồ phát hiện ra chuyện gì đoa, đừng nói là cha của Matsu chính là vị cảnh sát Matsuda kia đấy nhá. Như vậy, Hiromitsu-chan cũng là con của cảnh sát Matsuda sao?
Cái đầu tóc xoăn của Matsu giống cảnh sát Matsuda, cặp mắt mèo của Hiromitsu-chan giống chị Rai.
Nếu là như vậy, việc chị Rai cảm ơn cậu có thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro