Chương 54: Phần thưởng rơi xuống

Hiromi rất vui vẻ khi có thể ở gần em gái mình lâu như vậy. 

Khi Kisaki Rai không bận rộn, bé sẽ nằm trong vòng tay Kisaki Rai để đọc sách cùng cô. Cô lấy ra những cuốn sách về tâm lý trẻ em, tâm lý tội phạm và đọc chúng một cách cẩn thận, thậm chí còn lấy bút ra để ghi chép lại một số điều. 

Bốn đứa trẻ trong phòng trẻ em đã chia sẻ tất cả thông tin họ có với nhau.

"Các cậu nói mẹ với Zero còn gặp phải bom?!" Nhóc Wataru hai mắt trừng đến tròn trịa, tiếp tục gõ chữ lia lịa, "Các cậu thấy tớ vẫn luôn nhớ rõ đem chuyện kể cho mấy cậu nghe, vậy mà các cậu lại ——"

Mấy cái tên to xác này còn không đáng tin cậy bằng cậu.

Nhưng mà nghĩ nhiều một chút,cậu cảm thấy bất đắc dĩ. Rốt cuộc bọn họ cũng lớn hơn, phải nhớ nhiều chuyện hơn, cậu thì ở nhà vô ưu vô lự, điều phải nhớ cũng ít hơn một chút. Bệnh hay quên của trẻ nhỏ, cậu hiểu.

Hagiwara bọn họ xấu hổ cười: "Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời không cẩn thận quên mất."

Cười xong, Hagiwara trầm giọng: "Có lẽ kỹ năng bắn tỉa của mẹ cũng là do ánh sáng kỳ lạ kia truyền lại."

Matsuda khoanh chân chống cằm, cũng không ngoài ý muốn với ý nghĩ này: "Trừ cái này ra, có thể nghĩ ra lý do nào khác giúp mẹ học bắn tỉa mà người thường không thể sao?"

"Đầu tiên là judo, sau đó là lái xe, hiện tại lại là bắn tỉa." Hiromitsu đem những kỹ năng này xâu chuỗi lên rồi tự hỏi.

Ánh mắt Matsuda cùng Hagiwara tức khắc trở nên sắc bén,liếc nhìn sang Hiromitsu: "Không, vẫn còn một cái nữa."

Vừa rồi cùng lớp trưởng nhắc tới chuyện gặp bom cũng cho bọn họ một vài gợi ý.

"Còn nhớ mẹ đã nói gì khi vặn ốc vít không?"

Hiromitsu nhắc tới.

Matsuda hơi híp mắt lại và nói: "Vặn chặt một con ốc thì chẳng là gì cả, trước đây tớ đã bỏ qua một điểm."

Trong mắt Hagiwara hiện lên một tia sáng, vỗ tay gật đầu, khóe môi nhếch lên: "Ta cũng hiểu."

Khoác lấy bả vai Matsuda vui cười một tiếng: "Jinpei-chan, cái này gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh đó."

Nhóc Wataru cùng Hiromitsu nhìn về phía Hagiwara.

"Mẹ đã lấy đúng những dụng cụ cần thiết."

Matsuda tiếp lời Hagiwara: "Khi đó tớ đã xem nhẹ điểm này. Nếu mẹ không biết cách làm, làm sao có thể chọn đúng đồ dùng trong thời gian ngắn như vậy. Rõ ràng trong túi còn có những đồ dùng khác nhưng mẹ lại không lấy chúng."

Những đồ dùng mà cậu mua hôm đó rất nhiều, mẹ cũng không mua chúng một cách tùy tiện mà là đều có mục đích.

Những người thông minh đều hiểu ra.

Hiromitsu lại lần nữa sắp xếp lại mọi thứ: "Judo, xe, bắn tỉa, còn có —— gỡ bom."

Mọi người lúc này nhìn nhau mấy lần, thì ra là thế này!

Nhóc Wataru chỉ chỉ vào mình gõ chữ judo, chỉ vào Hagiwara là chữ xe, chỉ vào Hiromitsu gõ bắn tỉa, lại chỉ vào Matsuda để lại cụm từ gỡ bom, sau đó còn thêm một câu.

【 Đây đều là những kỹ năng sở trường của chúng ta. 】

"Thì ra là thế, có vẻ như chúng ta xem như là thầy giáo của mẹ rồi." Sau khi hiểu rõ, Hagiwara không nhịn được mỉm cười.

Cậu cầm điện thoại trên tay đưa đến trước mặt từng người dùng giọng điệu không đứng đắn phỏng vấn: "Xin hỏi các em trai đáng yêu của tôi có cảm tưởng như thế nào khi dạy dỗ ra một học sinh ưu tú như mẹ nào?"

Matsuda đảo khách thành chủ, xoay cổ tay Hagiwara chuyển về phía Hagiwara: "Hagi, cậu nghĩ sao?"

"Thực may mắnmẹ không phải là người thường,làm thầy giáo của mẹ cũng rất tự hào!"

Đúng vậy.

Bọn họ có cùng ý tưởng.

Đã biết được điều này, trong lòng trở nên càng thêm thoải mái. Bọn họ vẫn luôn muốn giúp mẹ thêm điều gì đó, chỉ là tuổi còn nhỏ, lực bất tòng tâm. Hiện giờ đã biết mẹ học được những kỹ năng chuyên môn của bọn họ, thì ra là vận mệnh chú định bọn họ đã âm thầm bảo vệ mẹ từ lâu.

Sau khi đưa nhóc Wataru về tới chỗ củamẹ, mấy người bọn họ cũng nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ, Hagiwara hỏi hỏi hai người ngày đầu tiên đi học như thế nào, Hiromitsu kể hết cho Hagiwara nghe, còn nhắc tới chuyện mẹ muốn đưa bọn họ đi thủy cung Tohto chơi.

"Các cậu cũng đi chơi?"

"Cái gì mà 'cũng' cơ?"

"Tiến sĩ Agasa đáp ứng bọn nhỏ đi thủy cung chơi, cũng mang theo tớ." Cậu bây giờ đã trở thành thành viên chủ chốt của Đội thám tử nhí, tiến sĩ Agasa rất thích cậu, còn hứa sẽ làm nhiều đạo cụ cho cậu chơi.

Matsuda cùng Hiromitsu hỏi: "Vậy cậu không đi cùng bọn tớ à?"

"Tớ sẽ đi cùng mấy người Conan, hai cậu phải bồi mẹ đi chơi thật vui đấy." Nếu mang theo thêm cậu, lại còn phải chăm sóc Jinpei-chan với Hiro, lúc ấy mẹ sẽ không thể chơi một cách thoải mái.

Với lại cậu cũng đã đồng ý trước với Đội thám tử nhí và bác tiến sĩ rồi, làm người phải giữa lời hứa.

Mọi chuyện đã được quyết định, trọng trách giao cho Matsuda cùng Hiromitsu.

Hai ngày sau.

Tiến sĩ Agasa mượn một chiếc xe rộng rãi hơn, tiện đường tới đón Hagiwara, nhìn chiếc xe của bọn họ đi xa, Kisaki Rai cũng chuẩn bị túi xách mang theo Matsuda cùng Hiromitsu đi chơi.

Còn nhóc Wataru và bé Hiromi vẫn quá nhỏ, công viên trò chơi không thích hợp với bọn họ, nên đã để bảo mẫu Eda ở nhà trông chừng.

Kisaki Rai ngồi ở phía trước lái xe, hai cậu nhóc ở phía sau lặng lẽ lấy ra di động. Xem tin tức mới nhất là việc bọn họ phải làm mỗi ngày.

Thừa dịp thời gian rảnh rỗi ở trên xe để quan sát những diễn biến xã hội mới nhất.

Ngoài chủ đề nóng về hoạt động kinh doanh mới của thủy cung, Hiromitsu còn chú ý đến tình trạng mất điện trên diện rộng ở bờ biển. Ngọn lửa bùng lên trong không khí của bức ảnh đi kèm rất đáng sợ. 

Chẳng lẽ là ai đó đã lái xe không đúng cách, gây ra va chạm dây chuyền và phát nổ không?

Bất kể nguyên nhân của vụ tai nạn là gì, chỉ hy vọng không có ai bị thương.

Lúc này, Kisaki Rai thấy được bờ đê ngoài cửa sổ xe, nghĩ tới lần trước là anh Amuro đưa cô tới nơi này để thư giãn, cũng là anh Amuro giới thiệu thủy cung Tohto này cho cô.

Thật đáng tiếc là anh ấy phải làm nhiều công việc và thực sự rất bận rộn.

Nghĩ nghĩ, cô hỏi bọn nhỏ: "Matsu, Hiro, Tooru-kun ngày nào cũng bận việc không thể tới thủy cung chơi, chờ lát nữa chúng ta mua quà về cho anh ấy nhé? Từ lúc chúng ta chuyển tới đây, anh ấy đã giúp mẹ con mình rất nhiều."

"Được ạ."

Là bạn thân của Zero, tất nhiên là bọn họ phải mua quà cho Zero rồi, bất quá bọn họ không tiện chuyển quà đến, nếu mẹ ra mặt thì không thể tốt hơn rồi.

"Còn có Ran với mọi người trong nhà nữa......"

Tính toán như vậy, có lẽ sẽ mua không ít đồ đâu.

Nhiều cửa hàng trong thủy cung bãn những mặt dây chuyền nhỏ, búp bê và các sản phẩm trang trí liên quan đến động vật biển. Những món quà nhỏ này rất phù hợp với mọi người.

Càng nghĩ càng chờ mong, cô dần tăng tốc độ lên đến giới hạn tốc độ và đến nơi sớm hơn nhiều so với dự tính ban đầu.

Hôm nay khi ra ngoài, cô và các con mặc trang phục mẹ con cùng kiểu nhưng khác size. Tóc dài của cô được búi cao, chỉ luồn qua khe hở phía sau mũ lưỡi chai trên đầu.

Để thuận tiện khi chơi, ba bộ trang phục dành cho mẹ và con đều là áo và quần.

Sẽ thật đáng tiếc nếu cô ấy không chụp một bức ảnh trong bộ trang phục này, vì vậy sau khi vào công viên và nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ, Kisaki Rai chớp mắt, lắc máy ảnh: "Các bảo bối, chúng ta chụp ảnh nào!"

Bọn họ không ghét chụp ảnh.

Matsuda lập tức đặt tay lên vai Hiromitsu, làm động tác tay chũ v , lộ ra hàm răng trắng cùng nụ cười rạng rỡ. Hiromitsu có vẻ nội liễm hơn, đôi mắt cong cong, môi nhếch lên một nự cười nhẹ.

Sau khi chụp ảnh bọn trẻ, cô nhanh chóng bước tới chỗ chúng, điều chỉnh ống kính máy ảnh và chụp một bức ảnh nhóm đủ cả ba người.

Ba cái đầu nhanh chóng lại gần nhau và nhìn lại những bức ảnh họ vừa chụp.

Kisaki Rai nâng mặt: "Matsu cùng Hiro chụp chung trông đẹp ghê!" Tiếp theo nhìn ảnh chụp chung của ba người, ánh mắt hai đứa nhỏ sáng quắc, Kisaki Rai nhìn thoáng qua vội vàng ấn nút xóa.

Matsu cùng Hiromitsu-chan lập tức ngăn lại: "Mẹ ơi, ảnh chụp đẹp mà, sao lại xóa làm gì?"

"Không được, bức này không được." Nhìn vào khuôn mặt bị kéo căng và to ra vì vị trí đặt máy ảnh không hợp lý, cô từ chối để lại!

"Chúng ta xem lại rồi hẵng xóa được không mẹ?"

Kisaki Rai:......Thôi được rồi, xem một cái liền xóa.

Cái tay che đậy màn hình rời đi, lộ ra bức ảnh chụp chung, Hiromitsu khen nói: "Mẹ chụp rất đẹp mà."

Matsuda cũng dùng sức khen: "Đôi mắt của mẹ rất linh động."

"??!"Cô bị khen đến có chút choáng váng, sau khi xem lại bức ảnh trông có vẻ cũng không tệ, hay không xóa nữa?

Ngay sau đó Matsudađã cầm máy ảnh nhân lúc cô không chú ý: "Mẹ ơi! Để con chụp ảnh cho mẹ và em nhé."

Ba người sắp xếp chụp không ít ảnh, mỗi một bức đầu đáng giá quý báu, về sau có thể lấy ra xem lại.

Mỗi bức ảnh đều có vòng đu quay hai bánh ở phía sau, đầu tiên Kisaki Rai liền mua vé vào vòng đu quay và dẫn bọn trẻ đi ngắm cảnh đẹp ở gần đó rồi tham quan toàn bộ công viên giải trí.

Họ đến tương đối sớm, hơn nữa nhiều người đều đến địa điểm bên cạnh trước nên họ nhanh chóng có được chỗ ngồi.

Mỗi cabin của vòng đu quay đều có không gian rộng rãi, ba người ngồi vẫn rất thoải mái.

Kisaki Rai ngồi một mình một bên, Matsu cùng Hiromitsu-chan ngồi ở một bên.

Cảm nhận được một rung động nhẹ, cabin từ từ vẽ một đường cong lớn và bay lên trời.

Kisaki Rai nắm lan can hít sâu một hơi, những bậc thang vừa mới leo lên càng lúc càng nhỏ, cảnh vật trước mắt cũng càng lúc càng nhiều, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.

Bầu trời xanh và những đám mây càng lúc càng gần, phảng phất như duỗi tay ra là có thể chạm vào bầu trời.

Đột nhiên, tâm trí càng thêm trống trải.

"Matsu, Hiro, các con mau nhìn, chỗ đó chính là chỗ chúng ta đỗ xe," cô buồn cười, "Xe của chúng ta đã nhỏ như con kiến ​​rồi, còn chiếc xe bên cạnh nhìn từ góc độ này thì giống như một con ếch lớn vậy."

Matsu cùng Hiro cũng tới gần nhìn, phụt cười vài tiếng.

Không phải nhìn thấy cái gì thú vị, mà là vì hình dung của mẹ quá thú vị.

Thị lực của họ rất tốt,  lúc này cabin đã đạt đến điểm cao nhất. Cho nên, khi họ quan sát cảnh bên dưới, họ thấy đầu của Giáo sư Agasa nổi bật một cách rất rõ ràng.

Kiểu tóc của tiến sĩ Agasa là một trong những đặc điểm nổi bật của ông, khiến ông rất dễ nhận ra, hơn nữa ông cũng dễ nhận ra vì có rất nhiều trẻ em đứng xung quanh.

"Mọi người đều chơi rất vui vẻ."

Mặc dù không thể nhìn rõ từ khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được niềm vui khi họ chơi đùa cùng nhau.

Sau khi xem xong góc này liền đổi góc khác để nhìn, bốn phía cabin đềulà cửa kính trong suốt, sẽ không cản trở tầm nhìn.

Cây xanh, quảng trường và chim bồ câu đều có thể nhìn thấy được.

Càng lên cao càng có thể nhìn xa hơn. Cuối cùng, vòng đu quay đã đến trung tâm, quang cảnh xung quanh hiện ra rõ ràng. Ánh sáng nhiều màu sắc hội tụ trước mắt, đài phun nước bên dưới phun ra những cột nước tuyệt đẹp.

Kisaki Rai muốn nói chuyện để bày tỏ sự phấn khích bên trong mình.

Đột nhiên bị đánh gãy.

Hệ thống gửi tới một cuỗi tin nhắn.

【 Thân thế Kisaki Hirowataru download xong X1】

【 Người thân đã cập nhật ——】

【 Mối quan hệ xung quanh đã cập nhật ——】

【 Phần thưởng rơi ra: Viên thuốc bí ẩn X1 (mở viên thuốc bí ẩn này, bạn sẽ nhận được hiệu ứng bất ngờ ~) 】

Trời ạ! Cô ấy thực sự đã hoàn thành một trong năm nhiệm vụ thân thế!

Tại sao lại đột ngột thế! Cô không làm gì cả, vậy làm sao cô lại hoàn thành được?

Nhưng cuối cùng cô cũng có thể mở được một trong những viên thuốc bí ẩn! Không biết nó sẽ có tác dụng gì.

Rất chờ mong!!! Đồ vật hệ thống mang lại đều không hề đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro