Chương 55: Thích màu vàng

【 Hệ thống, nếu bây giờ tôi mở ra, trong tay tôi có đột nhiên xuất hiện thứ gì không? 】

Nếu vậy, cô sẽ đợi cho đến khi không còn ai xung quanh mới mở nó ra, không thì bọn trẻ sẽ bị doạ sợ thành đồ ngốc vì một viên thuốc bất ngờ xuất hiện mất.

Hệ thống đáp lại nghi vấn của cô.

【 Sẽ không, sau khi mở thuốc, chúng sẽ tự động được chuyển vào túi hệ thống. Khi đó, bạn có thể kiểm tra thông tin thuốc trong túi. 】

Thật đúng là quá tiện lợi rồi! Hệ thống chu đáo quá.

Nhìn bề ngoài, Kisaki Rai dường như vẫn đắm chìm vào cảnh vật bên ngoài cabin, nhưng suy nghĩ của cô đã hoàn toàn đi vào hệ thống.

【 Mở viên thuốc bí ẩn. 】

Tinh ——

【 Hệ thống đang tự động mở viên thuốc bí ẩn cho bạn. 】

Một tia sáng như lóe lên trước mắt cô, viên thuốc bí ẩn đã mất đi hào quang bí ẩn, ngoan ngoãn nằm trong túi thuốc hệ thống, chờ cô tới nghiên cứu.

Dùng tinh thần của mình chọc vào viên thuốc con nhộng trông có vẻ bình thường này, ngay lúc cô nghĩ nó không có gì đặc biệt, phần giới thiệu viên thuốc con nhộng đột nhiên hiện ra.

【 Đây là một viên thuốc con nhộng mạnh mẽ chứa nhiều loại vũ khí khác nhau, bảo vệ sự an toàn của bạn và các con bạn trong những thời điểm nguy hiểm nhất. Vì hòa bình thế giới, vì sức khỏe và hạnh phúc của các con bạn, hãy sử dụng viên thuốc con nhộng một cách khôn ngoan.

P/s:
1. Kiên trì với ý định ban đầu của mình. Nếu bạn dùng nó để làm điều ác, bạn sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.
2. Một số vũ khí quá mạnh, vui lòng sử dụng chúng một cách thận trọng. Hệ thống sẽ làm mờ chúng khi sử dụng và không ai ngoài người dùng có thể nhìn thấy. 】

Có nó trong thế giới nguy hiểm này giống như một sự đảm bảo cho cô vậy. Còn về giới hạn của hệ thống, cô không quan tâm lắm. Cô sẽ không bao giờ làm điều gì xấu xa. Tuy nhiên, xác thật cũng cần phải cẩn thận hơn khi sử dụng nó, vì nói chung, nó càng mạnh thì càng khó kiểm soát.

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Hai cậu nhóc nhìn cô từ trái sang phải, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Vừa rồi mẹ không nói một lời, nhìn đôi mắt sâu thẳm vô hồn của mẹ, bọn họ cảm giác như mẹ đã trở thành một cái xác không hồn.

Kisaki Rai bị bọn nhỏ đánh thức, nhấp môi cười khẽ: "Mẹ đang nghĩ xem kế tiếp chúng ta đi đâu chơi."

Matsuda cùng Hiromitsu liếc nhau, cả hai đều không tin.

Mới vừa rồi, linh hồn của mẹ dường như không ở đây, không phải loại thất thần do suy nghĩ về điều gì đó. Điều này khiến họ nghĩ đến ánh sáng bí ẩn kia. Có  khi nào là mẹ đang trò chuyện với ánh sáng đó không?

Ánh sáng đó thật không đơn giản. Nó có thể giúp họ tái sinh, còn giúp mẹ họ học được những kỹ năng mà họ am hiểu.

Nghĩ đến đây, chuyện lôi linh hồn mẹ đi nói chuyện phiếm là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì để lời nói của mình đáng tin hơn, Kisaki Rai chỉ vào địa điểm bên kia: "Trong khu kia có rất nhiều chỗ vui chơi giải trí, còn có nhà hàng nữa! Các bảo bối, chơi một lúc rồi chúng ta có thể đi ăn."

"Còn có thể đi xem rất nhiều động vật biển đâng yêu!"

Hai cậu nhóc cũng đổi chủ đề.

"Mẹ ơi, mẹ thích động vật biển nào vậy?"

Kisaki Rai vuốt ve đầu ngón tay, từ từ nghiêng đầu sang một bên, có vẻ như đang suy nghĩ nghiêm túc.

Một lát sau đôi mắt cô sáng lấp lánh: "Sứa trong suốt phát sáng, còn có cá heo nữa!"

Loại trước là vì vẻ ngoài nổi bật của nó, trong khi loại sau là người bạn thân thiết của con người.

"Các bảo bối, hai đứa thì sao nào? Các con thích động vật nào?" Cô cũng muốn hỏi mấy đứa nhỏ nhà mình. Lúc trước chưa từng đi thủy cung, nhìn TV chiếu các loại động vật đại dương cô cũng chưa hỏi qua.

Vì vậy, thừa dịp hôm nay trò chuyện với các con, thuận tiện tìm hiểu xem chúng thích gì về vấn đề này.

Trong bất tri bất giác vòng đu quay dần dần hạ xuống, cabin lại lần nữa lay động, nhân viên an toàn mở cửa cabin cho họ và mỉm cười chào tiễn khách.

Kisaki Rai nắm tay các con và bước xuống cầu thang như một chú chim cánh cụt.

Chẳng mấy chốc họ đã đi vào trong thủy cung, ánh nắng chói chang đã biến mất và sự bí ẩn của biển xanh hiện ra. Màu sắc phổ biến nhất trong bảo tàng là màu xanh lam, và thỉnh thoảng có những luồng ánh sáng thay đổi quét qua với nhiều chùm ánh sáng xanh khác nhau.

Ngoài ra còn có nhiều standee khác nhau để mọi người chụp ảnh tại địa điểm tổ chức. Khuôn mặt của các con vật trên standee được khoét rỗng, mọi người có thể đưa đầu vào và chụp ảnh với các standee động vật.

Matsuda đi tới standee lộ ra hàm răng "bén nhọn" săn mồi, Hiromitsu liền biến thành cá heo nhỏ bị cá mập lớn đuổi theo ăn thịt. Để tạo ra bầu không khí như vậy, tư thế của họ dựa trên bối cảnh trên giá đỡ, biểu cảm của hai cậu nhóc có phần cường điệu, nhưng sự cường điệu đó vừa phải với sự dễ thương của trẻ em và khiến hai người càng thêm sinh động.

Lại đi tới chỗ có hình chim cánh cụt, Kisaki Rai cứng đờ thân mình, đè nặng bàn tay, thân mình nghiêng, biểu diễn ra dâng vẻ vụng về của chim cánh cụt.

"Mẹ ơi, đến đây chụp ảnh đi!" Lú đầu, Kisaki Rai muốn chụp một bức, hiện tại đổi thành bọn họ muốn lưu lại nhiều bức ảnh vui nhộn của mẹ hơn.

Đặc biệt là Hiromitsu, đặc biệt hưng phấn.

Khi còn nằm vùng trong tổ chức, bị camera theo dõi đều phải trốn đi, chứ đừng nói là chụp ảnh. Hiện tại cậu cực kỳ muốn chụp, đại khái cũng là một loại "trả đũa" để đền bù.

Sau khi chơi một vài trò, hai cậu nhóc cùng Kisaki Rai đều sờ sờ bụng, bọn họ đói rồi.

Hiện tại vẫn hơi sớm một chút để ăn trưa, bất quá nếu đói bụng thì cứ đi ăn thôi, cần gì phải nghĩ nhiều.

"Nhà hàng theo chủ đề có bánh hình cá heo và nhiều hình dạng khác. Chúng ta có nên mua một cái để thử không?" Kisaki Rai và bọn trẻ vừa trò chuyện vừa cười đùa.

Matsuda cùng Hiromitsu cười gật đầu: "Mua một cái, chúng ta cùng nhau ăn thử."

Kisaki Rai cười đến nhẹ nhàng tùy ý: "Được! Gọi thêm hai suất bít tết cho trẻ em nhé? Hoặc là chúng ta mỗi người chọn một món, như vậy chúng ta có thể thử nhiều món ngon hơn!"

Nhắc tới những cái này trong lòng càng thoải mái.

Đi ngang qua nhiều chỗ ngồi trong nhà hàng, họ muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh bên ngoài nên tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Đột nhiên, ánh mắt của Hiromitsu lặng lẽ rơi vào người một người phụ nữ có mái tóc dài màu vàng, ngay sau đó cậu lập tức thu tầm mắt lại vì sợ bị phát hiện.

Trên người của người phụ nữ này quanh quẩn cảm giác của tổ chức, khiến trái tim của cậu đập thình thịch. Khi đó cậu chết quá sớm, rất nhiều người trong tổ chức cùng nhiều chuyện trong đó mà cậu chưa rõ ràng, tỷ như người này cậu có thể cảm nhận được là người của tổ chức, nhưng cụ thể là ai thì cậu không biết.

Kisaki Rai cũng dừng bước chân, nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc vàng vài lần, có cảm giác như đã nhìn thấy ở nơi nào đó rồi.

Người phụ nữ tóc vàng quay mắt lại, đôi mắt khép hờ nhìn cô. Khi họ nhìn nhau, má Kisaki Rai nóng lên, đôi mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc.

Cô nhận ra rồi!

Người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp này là một nữ diễn viên xuất sắc tên là Chris Vineyard, người mà cô đã theo dõi trong bộ phim nổi tiếng sau khi cô chào tới thế giới này.

Cô ấy đã thể hiện vai diễn trong bộ phim một cách hoàn hảo!

Đây là lần đầu tiên Kisaki Rai gặp được một ngôi sao tầm cỡ thế giới, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất muốn đi qua xin chữ ký, nhưng lại cảm thấy làm phiền cô ấy thì không tốt lắm.

Ngay lúc cô gật đầu xin lỗi và định dẫn bọn trẻ đến bàn ăn thì nữ minh tinh ra hiệu ý bảo cô lại gần.

Là ánh mắt của cô quấy rầy đến người ta sao?!

Hiromitsu cũng thấy được ý này, không muốn để mẹ tiếp xúc với người của tổ chức, nhưng nếu lúc này ngăn cản mẹ chỉ sợ càng dễ khiến cho cô ta hoài nghi cùng chú ý.

Có cậu ở đây, chú ý hơn một chút hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dù sao mẹ cũng không biết đến tổ chức, muốn nói những chuyện mà tổ chức để ý cũng không nói được.

Vừa đến gần, Kisaki Rai  liền hạ giọng xin lỗi. "Thật xin lỗi, là tôi quá thất lễ. Lúc nãy ánh mắt của tôi đã làm cô khó xử rồi, tôi thật xin lỗi."

"Thật sự rất xin lỗi, thật sự là bởi vì tôi lần đầu gặp được người nổi tiếng thế giới, thật sự quá kích động. Cũng, cũng không đúng, tôi rất thích bộ phim của cô." Cô càng nói càng xấu hổ: "Tôi là fan phim của cô."

Nhìn cô bắt đầu nói chuyện lắp bắp, cả người co quắp bất an, người phụ nữ tóc vàng không nhịn được "xì" cười một tiếng: "Thì ra là thế."

Hiromitsu ngẩng đầu nhỏ ra sau nhìn Kisaki Rai, sửng sốt, hóa ra mẹ cậu cũng có một ngôi sao yêu thích!

Bình thường cũng không thấy mẹ theo đuổi idol......

Vận khí này của mẹ thật đúng là, thích phải đúng diễn viên nổi tiếng là người của tổ chức. Bất quá kỹ thuật diễn của người trong tổ chức không cần nhiều lời, cậu không xem phim cũng biết là rất lợi hại, cũng khó trách mẹ sẽ yêu thích.

Làm một diễn viên, kỹ thuật diễn tốt thật sự có thể hấp dẫn fans thực sự.

Người phụ nữ tóc vàng rất thú mà nhìn Kisaki Rai, chỉ nhẹ nhàng chống cằm, động tác đơn giản như vậy mà lại quyến rũ động lòng người, câu lấy hồn phách người ta.

"Người hâm mộ nhỏ bé đáng yêu của tôi ơi, cô có muốn tôi ký tặng không?"

Kisaki Rai kích động đến hai mắt mở to tròn trịa, dùng sức gật gật đầu, sau đó từ lấy giấy và bút từ trong túi ra.

Người phụ nữ tóc vàng lại làm động tác im lặng, hơi hơi gật đầu, nháy mắt với Kisaki Rai: "Bất quá có một điều kiện, tôi đã lui khỏi showbiz rồi, giúp tôi giữ bí mật nhé, có được không?"

Kisaki Rai lập tức nhìn trái phải, lại lần nữa gật đầu.

Chữ ký ưu nhã hiện lên trên giấy, Kisaki Rai nhận lấy che đi gương mặt nóng bỏng của mình: "Cảm ơn cô!" Chris Vineyard thật sự quá bình dị gần gũi, cũng rất hoà nhã, chủ động ký tên cho cô nữa.

Chẳng mấy chốc, cô dẫn bọn nhỏ đến chỗ ngồi, không muốn gây thêm rắc rối cho người ta.

Sau khi ngồi xuống, cô nhìn chằm chằm vào chữ ký một lúc rồi nói với Matsu và Hiro: "Cô ấy thực sự là một người tốt."

Hiromitsu: Những người trong tổ chức này không phải là người tốt...... Người tốt...... Nếu mẹ biết được sự thật, chắc chân sẽ sụp đổ, khả năng muốn khóc ngất trên sofa mất.

Có lẽ sẽ không có gặp nào sau lần này nữa nên cứ để mẹ làm một người hâm mộ phim bình thường không biết gì cả cũng khá tốt.

"Mái tóc vàng rực rỡ của cô ấy trông thật là đẹp."

"Da cô ấy cũng rất trắng nữa!"

Một loạt lời khen ngợi chuyển động qua lại tai họ.

Kisaki Rai khắc chế lại mình: "Matsu, Hiro, khụ, mẹ chỉ là rất vui vẻ."

Matsuda bắt được một điểm mù: "Mẹ à, mẹ rất thích tóc vàng sao?"

"Tóc vàng rực rỡ xán lạn ngư ánh mặt trời vậy, rất đẹp! Nhìn thấy sẽ cảm thấy thật ấm áp." Kisaki Rai lại sờ sờ đầu bọn họ: "Bất quá mẹ cũng rất thích tóc đen của các con."

Hiromitsu mỉm cười chớp mắt, trong lòng nghĩ Zero cũng là tóc vàng, ngay từ đầu mẹ cũng đã rất có hảo cảm với Zero, chẳng lẽ là do màu tóc?

Mẹ có vẻ thích những thứ có màu ánh vàng kim. Bây giờ cậu nhớ lại: cam, hoa hướng dương, ánh nắng mặt trời... Mẹ thích tất cả những thứ này.

"Mẹ ơi, chú Amuro cũng có mái tóc vàng đó, mẹ thích không?"

"Đương nhiên là thích."

"Vậy nếu tóc chú Amuro biến thành màu đen, mẹ có còn thích như lúc trước không?"

Kisaki Rai:...... Những ý tưởng và câu hỏi của bọn nhỏ khá kỳ lạ, nhưng cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình đặt câu hỏi của chúng được.

Kết quả cô nghiêm túc trả lời: "Mặc kệ chú Amuro của các con trông như thế nào, bọn mẹ đều sẽ là bạn tốt, không liên quan gì đến màu tóc cả. Bởi vì anh ấy là người tốt, nhân phẩm tốt."

"Các con à, về sau muốn kết bạn phải giống như mẹ này, tìm người bạn giống như chú Amuro ý."

Hiromitsu, Matsuda:...... Không dối gạt gì mẹ, chú Amuro trong miệng mẹ chính là bạn tri kỉ của bọn con đó.

Cùng lúc đó, cha Date được bệnh viện gọi đến, đang ngồi trên băng ghế cầm báo cáo giám định, lộ ra vẻ nhẹ nhõm khó tả, cả người trong nháy mắt nhẹ bẫng, như đang trôi nổi trên mây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro