Chương 59: Nhận người thân
Một đêm mất ngủ.
Amuro Tooru có rất nhiều chuyện phải giải quyết, rồi còn phải liên lạc với tổ chức, xoá tan nghi ngờ của tổ chức với anh, tiếp tục ẩn núp trong tổ chức để thu thập thông tin tình báo.
Sau khi chăm sóc bọn trẻ và đảm bảo chúng nghỉ ngơi, Kisaki Rai dời một chiếc ghế đẩu và ngồi lặng lẽ trên ban công suốt đêm trong bộ đồ ngủ. Có quá nhiều thứ trong đầu, cô không thể ngủ được dù có trằn trọc thế nào đi nữa, cho nên cô thà ngồi đây suy nghĩ.
Những cảnh quay được camera ghi lại đã được lưu, trong khi ngồi đây suy nghĩ sâu xa, cô đồng thời mở video và phóng to cảnh quay đến mức lớn nhất có thể. Không giống như kính viễn vọng trong khoang vũ khí do hệ thống cung cấp, độ rõ nét của camera này không thể so sánh với công nghệ tương lai.
Khi cô phóng to đến cực hạn, nhìn hai người trên đỉnh đu quay cũng khó có thể nhìn rõ, nếu như trước đó không nhìn thấy khi dùng kính viễn vọng, từ đây chắc chắn không thể nhận ra.
Càng xem những cảnh quay được ghi lại, cô càng cảm thấy thân phận của Tooru-kun không hề đơn giản. Với chuỗi sự kiện xảy ra ngày hôm qua, cô luôn cảm thấy mình và Tooru-kun có một mối liên hệ không thể lý giải. Dù sao thì trên đời này cũng không có chuyện cứ liên tiếp xảy ra sự trùng hợp.
Phải có rất nhiều mối liên hệ giữa người bị bệnh trên vòng đu quay, cảnh sát, trực thăng tấn công và hai người đánh nhau trên vòng đu quay ấy.
Chỉ là cô biết quá ít, cho nên không phát hiện được gì.
Nhưng không cần phải nói, máy bay trực thăng kia không quan tâm đến tính mạng của những người vô tội nhất định có vấn đề. Dám gây ra động tĩnh lớn như vậy, nguyên nhân đằng sau chắc chắn không đơn giản.
Kisaki Rai phân loại những người này là kẻ thù, sau đó tiếp tục nghĩ về người đàn ông cao lớn nguy hiểm đầu tiên có nét người nước ngoài cầm súng bắn tỉa. Theo kinh nghiệm của cô, người này không phải do cảnh sát phái đến. Anh ta mang theo vũ khí nguy hiểm mà đáng lẽ không được mang theo, điều này đã vi phạm pháp luật. Anh ta có thể tạm thời được xếp vào hàng ngũ kẻ thù.
Nhân phẩm của Tooru-kun cô biết rõ, ở chung mấy ngày nay, cô tin tưởng Tooru-kun không phải là người xấu.
Tooru-kun là một thám tử tư, nên có thể anh đã phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ về người đàn ông nước ngoài đó và vội vã chạy đến để tìm hiểu sự việc. Cuối cùng, khi nhận ra kế hoạch khủng khiếp của gã đàn ông ngoại quốc, anh đã bí mật gọi cảnh sát và cố gắng ngăn chặn hành động của hắn?!
Các dòng suy nghĩ tựa hồ nối liền lại.
Điều này cũng giải thích tại sao mọi việc được xử lý khá nhanh chóng sau sự cố.
Chờ một chút, hình như cô đã từng nhìn thấy mô hình trực thăng này ở đâu rồi. Trước tiên là loại bỏ những cái có thể thấy trong cuộc sống hằng ngày; như vậy, chỉ còn lại trong không gian huấn luyện của hệ thống.
Cô vội vã chạy vào phòng, kéo rèm lại, nằm trên ghế sofa, chớp mắt đã biến mất, tiến vào không gian hệ thống.
Mở ra nội dung huấn luyện bắn tỉa, Kisaki Rai tìm kiếm trong nhiều bối cảnh mô phỏng khác nhau. Những nỗ lực của cô đã được đền đáp, cô đã tìm thấy một cảnh mô phỏng có sự xuất hiện của trực thăng và sàng lọc ra một số cảnh có nhiều mô hình và hình dáng trực thăng khác nhau.
Với sự trợ giúp của trí nhớ và hình ảnh trong video, cô đã tìm ra hình ảnh giống hệt của chiếc trực thăng đó, đọc thông tin trong phần giới thiệu.
Chiếc trực thăng do Mỹ sản xuất có biệt danh là Osprey có điểm yếu ở phần đuôi cánh.
Sau khi nhấp vào cảnh này để vào phần huấn luyện mô phỏng, chiếc Osprey bay trên không đã bắn bừa bãi vào cô mà không đợi cô phản ứng. Cô né nhanh nhất có thể với chiếc túi trên lưng. Bây giờ cô phải tìm một chỗ ẩn núp để có cơ hội nghiên cứu.
Sau đó phải tìm đúng vị trí và thời điểm để tấn công vào điểm yếu của Osprey, kẻ thù lớn nhất trong trò chơi mô phỏng này.
Quá trình mô phỏng giống như một game thực tế ảo, nơi bạn có thể bắt đầu lại nếu bạn chết, nhưng số lượng người bị thương nghiêm trọng và tử vong trong tối nay khiến cô rất lo lắng trong một đoạn thời gian. May mắn thay, sau đó cô đã bình tĩnh lại và quyết tâm vượt qua cấp độ này, nghiến răng và kiên trì cho đến lần thử cuối cùng cũng thành công.
Lôi cơ thể kiệt sức của mình từ buổi huấn luyện mô phỏng về không gian hệ thống, Kisaki Rai ấn nhiều lần vào những chỗ bị thương trong quá trình mô phỏng, phải mất một lúc cô mới hồi phục lại được trước khi trở về thực tại.
Nằm ngửa, hai tay đặt sau đầu, cô đoán về người đứng sau vụ điều khiển Osprey ngày hôm qua thông qua thao tác trong buổi mô phỏng với Osprey trong hệ thống.
Đầu tiên là nguồn tài chính không hề đơn giản, thứ hai là quyền lực chắc chắn cũng không hề đơn giản! Rất có thể đây là một tổ chức khủng bố quốc tế.
Thế giới này thật là sóng ngầm mãnh liệt, quả thực cô như mở ra một cánh cửa sang thế giới mới.
Nghĩ lại, có lẽ loại chuyện này cũng từng tồn tại ở thế giới trước, mà cô chỉ là may mắn chưa từng gặp qua. Hoặc có lẽ là có người trong bóng tối mang theo gánh nặng bảo vệ bọn họ, phòng ngừa bọn họ gặp phải nguy hiểm.
Tooru-kun, anh ấy là người bảo vệ tính mạng mẹ con họ sao?
Nghĩ nghĩ, cô nặng nề ngủ thiếp đi ngay trên ghế sofa vì kiệt sức tập luyện.
Sáng hôm sau khi cô thức dậy, những cái đầu nhỏ của bọn trẻ tụ tập quanh mình. Ánh mắt quan tâm của nhiều người ngay lập tức đánh thức cô khỏi sự mơ màng.
Nhìn mấy đứa nhỏ trông có vẻ ổn, rồi lại nhìn bản thân rối rắm chết khiếp rồi cuối cùng ngủ thiếp đi trên ghế sofa, cô cảm thấy mình còn không bằng mấy đứa nhỏ.
Về sau mà gặp phải những chuyện như vậy, không cần phải sợ, làm quen với thế giới nguy hiểm này càng sớm càng tốt.
"Mẹ ơi, mẹ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua sao?"
Hagiwara và mấy đứa nhỏ lo lắng hỏi.
Kisaki Rai gật đầu rồi lại lắc lắc đầu: "Nghĩ tới, sau này mẹ sẽ không nghĩ đến nữa!"
Bọn trẻ gật đầu, dùng câu mà cô từng nói: "Mẹ ơi, nếu có vấn đề gì thì tìm chú cảnh sát đi. Chú cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta. Mẹ nhìn xem, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng không có ai chết cả."
Đã quen với giọng nói thành thục của bọn trẻ, Kisaki Rai lại gật đầu mỉm cười: "Ừm, có các chú cảnh sát rồi!"
Từ khi cô mất điện thoại hôm qua, Hiromitsu đã đưa điện thoại của mình cho cô dùng. Hiromitsu nói rằng chỉ cần cậu hoặc Matsuda có điện thoại để liên lạc với người khác là được.
Nếu mẹ không có điện thoại sẽ cực kỳ bất tiện.
Bây giờ mất điện thoại di động, rắc rối đã xảy ra. Sau khi đưa con đến trường, cô vừa về đến nhà thì thấy anh Date và một người phụ nữ trung niên đang đứng lo lắng ở cửa nhà, cô nghĩ đó là vợ anh Date.
Trên khuôn mặt của người phụ nữ trung niên, nếp nhăn hiện rõ nhưng lại rất nhẹ nhàng, tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng và nhân hậu của bà. Những năm tháng tích tụ không làm vẩn đục đôi mắt mà còn lấp đầy chúng bằng những câu chuyện.
"Kisaki-san, buổi sáng muốn gọi cho cô nhưng mãi vẫn không kết nối được, tôi sợ cô xảy ra chuyện." Hôm qua Thủy cung Tohto phát sinh chuyện lớn như vậy, tràn ngập tin tức trên truyền thông.
Bọn họ dậy sớm ăn sáng nhìn thấy tin tức.
Nghĩ Kisaki Rai hôm qua đi thủy cung chơi, nóng vội liền gọi điện thoại, gọi không được, bọn họ vội vàng tìm tới nhà cô.
Gõ gõ cửa nhưng không thấy ai ra.
Bọn họ sắp sợ đến mức mất hồn mất vía, chuẩn bị báo cảnh sát tới phá cửa xem chuyện gì đã xảy ra.
Kisaki Rai sau khi nghe xong lập tức giải thích: "Điện thoại di động của tôi bị mất hôm qua, vừa rồi tôi đưa bọn nhỏ đi học, trong nhà không có ai, hẳn là bảo mẫu mang theo bọn nhóc đi ra ngoài chơi rồi."
Mấy ngóc con nhà cô một ngày có thể đi ra ngoài tản bộ vài lần, buổi sáng cũng muốn đi ra ngoài đi bộ, cảm giác giống như người lớn sáng sớm đi tập thể dục vậy.
Cô mời vợ chồng Date vào nhà và chào đón họ nồng nhiệt.
Sau đó, họ ngồi xuống, bình tĩnh lại và nói về báo cáo DNA. Vợ chồng Date bày tỏ lòng biết ơn chân thành: "Kisaki-san, cô đã cứu giúp gia đình chúng tôi rất rất nhiều lần."
"Anh Date, lúc trước cho dù Wataru không gặp được tôi, tôi nghĩ cũng sẽ có người cứu thằng bé."
Ông Date rất xúc động: "Nhưng cô chính là người đầu tiên cứu thằng bé!"
Nuôi dạy đứa trẻ khoẻ mạnh trưởng thành cũng là cô......
Vợ ông Date cũng cảm kích nhìn cô, nhìn đến nỗi cô cũng cảm thấy ngại.
Cô chấp nhận lời cảm ơn của họ. Sau khi biết được nhóc Wataru thực sự là con của cảnh sát Date khi nhận được kết quả DNA ngày hôm qua, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại đột nhiên hoàn thành nhiệm vụ trên vòng đu quay.
Bên kia anh Date đã xác nhận danh tính của đứa trẻ, và bên này cô nhận được tin rằng việc xác định danh tính người thân của đứa trẻ thực sự là mấu chốt của nhiệm vụ.
Lúc này, bảo mẫu mang theo nhóc Wataru cùng Hiromi vừa đi chơi về nhà.
Bế bọn nhỏ, họ nói về những việc mình sẽ làm trong tương lai. Ông bà Date giải thích tình hình hiện tại của họ: "Nói một câu ích kỷ, chúng tôi đã lớn tuổi, sức lục cũng không đủ, không thể đảm bảo rằng chúng tôi có thể chăm sóc tốt cho thằng bé. Chúng tôi cũng có thể thấy rằng nhóc Wataru thích cô và không muốn rời xa cô. Chúng tôi muốn để nhóc Wataru ở lại với cô, nhưng chúng tôi sẽ cung cấp tiền nếu cần, cũng sẽ làm hết sức mình trong khả năng."
Sự thật như thế, bọn họ là bạn bè, cho nên mới dám nói ra những lời trong lòng.
Hầu hết thời gian, mọi người sẽ xem xét mọi thứ theo quan điểm của riêng họ trước. Họ không hoàn hảo, nhưng họ là những người thẳng thắn, có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn.
Kisaki Rai gật hiểu ý hai người, điều này cũng đang trùng với tâm ý của cô: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện không chăm sóc nhóc Wataru nữa. Hai người là ông bà của thằng bé, nếu muốn đến thăm Wataru, chăm sóc Wataru, bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Tôi sẽ không để ý. Ngược lại, tôi sẽ rất vui. Nhóc Wataru chắc chắn rất phấn khích khi thấy hai người đến."
"Chúng ta cùng nhau nuôi lớn Wataru đi." Cô là một người mẹ, còn có ông bà nội thằng bé, cô sẽ cố gắng hết sức để cho Wataru một gia đình trọn vẹn.
Vợ chồng Date cảm động đến rơi nước mắt vẫn nghĩ đến tương lai của Kisaki Rai: "Cô vẫn còn trẻ, điều này thực sự bất công với cô. Cô có thực sự muốn cân nhắc lại không?"
Trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp, một bên hy vọng Wataru có thể được chăm sóc tốt nhất, một bên lại lo lắng chuyện của Kisaki Rai.
"Khi đó tôi lựa chọn nhận nuôi thằng bé, đương nhiên đã chuẩn bị làm tốt cả đời, nào có đạo lý bỏ dở giữa chừng." Kisaki Rai vĩnh viễn không hối hận về những quyết định của mình. Một khi đã quyết định, cô phải dũng cảm tiến về phía trước. Cho dù không đạt được kết quả như mong đợi, cô cũng chỉ có thể nói rằng cô cảm thấy tiếc nuối mà thôi.
Không bao lâu, vợ chồng Date hỏi về gia đình Kisaki Rai, dù sao thì hầu hết các bậc phụ huynh đều sẽ cảm thấy đau lòng khi thấy con gái mình vất vả nuôi nhiều đứa con, cũng sẽ giúp đỡ và cho một số lời khuyên.
Kisaki Rai kể chuyện của mình cho họ: "Cha mẹ tôi ngoài ý muốn qua đời khi tôi 18 tuổi...... Thành thật mà nói, tôi nuôi dạy những đứa trẻ này vì, ở một mức độ nào đó, tôi không muốn ở một mình và muốn có ai đó đi cùng mình."
"Mấy đứa nhỏ mang đến cho tôi vô số niềm vui, giúp tôi hoàn toàn vượt qua được cái bóng về sự qua đời của cha mẹ tôi.
Có được những trải nghiệm như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể đồng cảm với vợ chồng Date, vì vậy cô thực sự có thể suy nghĩ về vấn đề theo góc nhìn của họ.
Vợ chồng Date nghe xong thấy vô cùng đau lòng cho hoàn cảnh của cô, nhìn cô còn trẻ hơn đứa con trai đã mất của họ ba tuổi và đối mặt với cuộc sống một cách tích cực vui vẻ, đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu họ.
Khi họ đưa ra ý tưởng này, Kisaki Rai mở to mắt lộ ra nụ cười chân thành: "Chúng ta trở thành một gia đình?"
"Chúng ta đều mất đi những người thân yêu nhất trong gia đình, nhưng chúng ta lại tình cờ gặp nhau. Chúng ta là ông bà của Wataru, và cô là mẹ của Wataru. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta là một gia đình."
Nhóc Wataru nghe xong ngồi vỗ tay hưởng ứng, cười đến không khép miệng được.
Như vậy rất tốt, trở thành người một nhà có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có thể nhận được sự ấm áp của gia đình từ nhau.
"Nghe thật sự rất tuyệt!"
Nếu gia đình Date không ngại có thêm một cô con gái thì cô vô cùng vui vẻ với lời đề nghị này. Từ đây, bọn trẻ có ông bà, và cô cũng có thêm trưởng bối mà cô có thể thân cận.
Một mũi tên trúng hai đích!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro