Chương 60: Thoát khỏi

Xưng hô từ anh Date biến thành ba Date, theo tuổi tác thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Lúc trước nếu không phải bọn nhỏ gọi là chú, cô sẽ không gọi là anh đâu.

Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, cô phải nhấn mạnh với các con rằng chúng không được gọi là chí Date nữa mà phải gọi là ông Date.

"Wataru, Hiromi, về sau các con gọi là ông Date nha ~" cô cầm tay nhỏ hai bé, không tự chủ cao giọng cuối câu, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người nghe được sự vui vẻ của cô.

Cô dạy nhóc Wataru nói câu chữ rõ ràng: "Ông nội —— Ông nội ——"

Rất khó để yêu cầu một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể nói từ như vậy. Cô chỉ đang chọc thằng bé, cũng không nghĩ nhóc Wataru sẽ nói được theo.

Nhưng mà má nhóc Wataru gần như xệ xuống vì cười, miệng cũng mấp máy như muốn gọi theo Kisaki Rai gọi "Ông nội".

Dù cậu không thể phát âm rõ ràng, cứ nói "Ojii, Ojii" nhưng không thể nói được chữ "chan" cuối cùng. Bi kịch chính là cậu bắt đầu phát ra tiếng nước bọt khi nói khiến ông bà vui tươi hớn hở.

Nhóc Wataru rất thích núm vú cao su mà cha Date mua lần trước. Nhóc Wataru thấy mình chảy nước dãi liền khéo léo dùng khăn giấy lau sạch, lấy núm vú cao su ra nhét vào miệng.

"Nhóc Wataru thông minh hơn cha nó nhiều. Khi cha nó còn nhỏ, nó chỉ biết chảy nước miếng và cười ngốc nghếch thôi." Ông Date rất ngạc nhiên, liên tục khen ngợi đứa cháu trai của mình.

Nhóc Wataru: Ba! Con có còn là con ruột của ba không đấy?!

Không —— bây giờ mình thành cháu nội của ba rồi mà.

Hiromi nhìn thấy tình cảnh này, vui mừng mà cảm động đến sắp khóc. Bé không khỏi đỏ hồng mắt, hít hít cái mũi.

Cha Date nhìn thấy dáng vẻ này của Hiromi liền nhẹ ôm bé vào ngực nhỏ giọng dỗ dành: "Hiromi, chúng ta về sau cũng là ông bà của con."

Họ nghĩ rằng cô bé đang ghen tị với anh trai mình khi thấy mọi người chỉ chú ý đến anh trai chứ không phải cô.

Kisaki Rai thì lại có thể hiểu được ý nghĩ của con gái: "Hiromi, có phải con rất vui vì anh anh trai tìm được ông bà nội hay không?"

Hiromi vui mừng không thôi: Quả nhiên vẫn là mẹ hiểu bé nhất! Con đang rất vui vẻ!

Họ không hề cảm thấy khó chịu khi chơi với hai đứa nhỏ. Cả hai đều quá ngoan ngoãn đến nỗi họ nghĩ bọn trẻ dường như hiểu và phản ứng lại mọi điều họ nói. Vì thế họ càng thích thú hơn.

Hạnh phúc gia đình mà trước đây tưởng chừng như không thể đạt được cuối cùng cũng đã có được vào lúc này.

Trong nhà có người chơi cùng các con, Kisaki Rai yên tâm mà đi ra ngoài mua hôm nay đồ ăn. Kỳ thật đồ ăn trong nhà còn đủ, nhưng hôm nay có khách đến, cô muốn nấu đồ ăn phong phú hơn một chút.

Lần này cô vô tình đi đến một siêu thị khác xa hơn vì cô có thể đi ngang qua quán cà phê Poirot, trên đường đến siêu thị đó.

Kisaki Rai muốn xem Amuro Tooru có đang làm việc ở quán cà phê không. Theo lý mà nói, tính mạng của Tooru không gặp nguy hiểm, cảnh sát đã xử lý xong vụ việc đêm qua, nên anh ấy hẳn có thể quay lại làm việc.

Đi tới cửa Poirot, dừng lại và nhìn vào trong nhưng không thấy Amuro Tooru.

Kỳ lạ ——

Chẳng lẽ Tooru-kun đi điều tra người giúp cô sao?

Điều cô không biết là, giờ phút này Amuro Tooru đang đối phó với tổ chức, cắn chết chuyện bản thần trung thành với tổ chức, kết quả, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng thì đã phải gặp phải 'đãi ngộ' của Gin.

Đã đổ máu và đóng góp công sức cho tổ chức, anh không bận tâm đến việc bị tổ chức giết chết, nhưng anh không thể chết một cách oan uổng như này được, cũng may hôm qua anh đã tránh được một kiếp.

Vì hành vi cực đoan của Gin gây rắc rối khiến cho Boss có phần bất mãn với hắn ta.

Amuro Tooru tránh được là điều hợp lý. Lần này tổ chức không làm gì Amuro Tooru mà chỉ tiến hành vài cuộc thẩm vấn và kiểm tra.

Đây gần như là lần cuối cùng bị hỏi câu hỏi này, Amuro Tooru tỏ vẻ bất lực như thể anh đã bị hỏi câu hỏi này rất nhiều lần, nhưng anh không hề tỏ ra hoảng sợ hay chột dạ.

Thành viên của tổ chức thẩm vấn anh đang cầm điện thoại di động trên tay, và ngay khi hắn ta đang lặp lại những lời trước đó, một cuộc gọi gọi đến.

Thành viên của tổ chức cố tình dẫn dắt cuộc gọi: "Là số lạ, để tôi xem có phải đồng loã của cậu không. Cuối cùng cũng bị tôi bắt được đuôi rồi."

Một tiếng khịt mũi lạnh lẽo cố tình đánh vào Amuro Tooru, cố khiến anh cảm thấy bối rối. Nếu anh là nằm vùng, anh có thể sẽ để lộ dấu vết hoặc sơ hở của mình.

Nếu không phải nằm vùng, tùy tiện nói một câu đùa một chút thôi cũng không sao.

"Đồng lõa? Đồng lõa của tôi không phải là các anh à." Amuro Tooru rất bình tĩnh, anh biết càng là tình huống như này, anh càng không thể hoảng loạn, không thể giấu đầu hở đuôi.

Nhưng mà, hiện tại anh có chút bất an, tại sao lại có cuộc điện thoại lạ gọi đến vào lúc này?

Một bài kiểm tra từ tổ chức? Anh phải giữ vững một lúc.

Cuộc gọi đã được kết nối và thành viên của tổ chức bật loa ngoài để Amuro Tooru ở phía đối diện có thể nghe rõ mọi thứ.

"Amuro-san...... Thật sự xin lỗi vì làm phiền anh lúc này." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Amuro Tooru khẽ cười một tiếng.

Thì ra là Rai gọi điện cho anh, đại khái chắc là muốn hỏi về tiến độ điều tra. Nhưng mà —— số điện thoại của cô ấy sao lại không có tên? Sao lại là số lạ được?

Thành viên của tổ chức trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng: "Xin chào, tôi là bạn của Amuro, cậu ấy hiện giờ đang trong phòng vệ sinh. Xin hỏi, cô tìm cậu ấy có chuyện gì không?"

A? Người đàn ông lạ, bạn của Tooru-kun?

Kisaki Rai có chút ngây người.

Nháy mắt, cô cảm thấy kỳ lạ, cảm giác Tooru-kun luôn là điện thoại không dời thân, dù sao cũng là thám tử, tin tức có thể đến bất cứ lúc nào. Lần này khi đi vệ sinh lại đưa điện thoại cho bạn......

Nếu Tooru-kun không ở đó, cũng không cần nói thêm gì với người lạ đó cả.

Kisaki Rai lộ ra vẻ ngạc nhiên và thất vọng: "Thôi bỏ đi, anh ấy không có ở đây thì thôi vậy."

"Có chuyện gì sao, tôi có thể chuyển lời giúp cô." Người của tổ chức không muốn cô cúp máy.

Người này tốt bụng ghê ta. Nhưng dù người này là bạn bè của Tooru-kun, cô cũng không muốn tiết lộ nội dung điều tra của mình cho người khác biết, chỉ nói một cách mơ hồ: "Tôi thuê anh ấy làm thám tử tư để điều tra một chuyện, tôi muốn hỏi anh ấy về tiến độ. Nhưng thôi, anh ấy không ở đây. Khi nào anh aya trở về, anh có thể bảo anh ấy gọi lại cho tôi."

Hầu hết khách hàng thuê thám tử tư điều tra một vấn đề nào đó đều không muốn tiết lộ thông tin riêng.

Người của tổ chức không tiếp tục hỏi nữa vì nếu hỏi thêm thì mục đích đặc biệt của hắn ta sẽ dễ bị phát hiện.

"Được rồi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho cậu ấy."

Hắn ta lạnh lùng cúp điện thoại, nhìn về phía Amuro Tooru: "Chậc chậc, đáng tiếc thật, không phải như tôi nghĩ. Chúc mừng, cậu không cần phải lo lắng nữa."

Những lời này ý là: "Cậu đã qua cửa, thành công rửa sạch hiềm nghi."

Điện thoại của Amuro Tooru cũng được trả lại.

"Thám tử tư ngụy trang đến không tồi, lại có việc làm thật, là điều tra ngoại tình à?" Vừa nghe giọng nói ngọt ngào ở đầu dây bên kia, tên nhân viên bắt đầu thắc mắc. Khi trả lại điện thoại, hắn ta tỏ ra không nghiêm túc mà hỏi một cách đùa cợt.

Amuro Tooru cười nhạo một tiếng: "Xem như là vậy đi, tra cha của con trai."

"Ồ, nghe kích thích đấy."

Thành công thoát khỏi nguy cơ, cầm di động của mình trở về, Amuro Tooru nhìn chằm chằm vào dãy số này trầm tư.

Sau khi gọi lại, Kisaki Rai nghe điện thoại và vui vẻ hỏi: "Tooru-kun, anh đã về rồi à?"

"Đúng vậy, vừa rồi bạn tôi cứ khăng khăng dùng điện thoại của tôi để xem video." Sau khi giải thích hợp lý, Amuro Tooru quay sang hỏi cô: "Rai, cô đổi số điện thoại rồi à?"

Kisaki Rai thở dài: "Đừng nói đến nó nữa. Tôi đang dùng điện thoại của Hiro, điện thoại của tôi bị mất ở Thủy cung tối hôm qua rồi."

Amuro Tooru đã phải xử lý mọi chuyện trong trạng thái căng thẳng vào ngày hôm qua, nhưng sau khi nghe những gì cô nói, anh nhớ ra rằng chính anh là người đã gợi ý cô đưa mấy đứa nhỏ tới đó chơi. Nghĩ đến việc tổ chức đã tấn công ngày hôm qua, không biết liệu cô ấy và mấy đứa nhỏ có sợ hãi không.

"Xin lỗi, tôi đã biết chuyện ở Thủy cung Tohto qua tin tức, khiến cô và bọn trẻ gặp nguy hiểm rồi." Hiện tại Kisaki Rai có thể bình tĩnh gọi điện cho anh, chứng tỏ cô và bọn nhỏ đều ổn, chỉ là anh đang tự trách trong lòng mà thôi.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện, anh hối hận không kịp.

Kisaki Rai:...... Không cần xem tin tức thì Tooru-kun cũng biết, dù sao cũng ở hiện trường mà.

Bất quá khi nghe thấy anh đang tự trách, cô an ủi anh: "Tôi với các con đều không có việc gì. Hơn nữa, chính tôi là người đưa bọn trẻ ra ngoài chơi, làm sao tôi có thể trách anh được?"

"Đúng rồi, Tooru-kun, ngày hôm qua Thủy cung Tohto mở cửa, anh có từng đến đó chơi không?"

Amuro Tooru xác thật có đi qua, nhưng mà chơi? Làm gì có thời gian rảnh để mà chơi.

Anh trả lời: "Thật đáng tiếc, hôm qua không có đi chơi, hiện giờ cho dù có muốn chơi cũng không có cách nào đi." Vòng đu quay bị tổ chức phá hủy thành sắt vụn đổ đầy mặt đất. Thủy cung Tohto vừa mới mở cửa lại phải tạm dừng kinh doanh, cần phải sửa lại mặt đất, vòng đu quay bị hỏng phải được tháo dỡ và xây dựng lại.

Tooru-kun giấu diếm sự thật với cô, bất quá cô có thể lý giải, chỉ là không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Kisaki Rai nghiêm túc bày tỏ sự quan tâm lo lắng của mình: "May mắn Tooru-kun ngày hôm qua không đi, nếu anh mà ở trên vòng đu quay thì thật tệ. Vẫn luôn cảm thấy Tooru-kun là một người táo bạo thích phiêu lưu, rất dễ bị thương. Hy vọng Tooru-kun có thể chăm sóc cơ thể của mình."

Cảnh tượng chiến đấu trên cao đã in sâu vào tâm trí cô, những cú đá, những cú đấm, những đòn tấn công liên tục vào mặt và những bộ phận quan trọng trên cơ thể. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô đã nhăn mặt đau đớn.

Xung quanh anh đã không còn người bạn nào quan tâm đến sức khỏe của anh, nhưng giờ đây, sau khi nghe được sự quan tâm chân thành như vậy, một dòng nước ấm áp chạy khắp cơ thể anh, những cơ bắp căng thẳng cũng được thả lỏng.

Nhưng tại sao cô lại đột nhiên cảm khái như thế với anh, cứ như thể cô thấy anh bị thương?l vậy.

Không thể không nói, toàn thân anh xác thật chồng chất vết thương, ngày hôm anh đã có mộ trận chiến dữ dội với Akai Shuichi, nếu không phải quần áo che đi những chỗ bị dính đòn, mọi người sẽ thấy làn da bầm tím của anh khi đi ra ngoài, nói không chừng anh sẽ bị bắt đến bệnh viện mất.

"Ừ, tôi sẽ bảo trọng thân thể, cô cùng bọn nhỏ cũng vậy, phải chú ý an toàn." Thành công vượt qua nguy cơ lần này, anh có thể bắt đầu giúp cô chuẩn bị tư liệu của Hagiwara với Matsuda. Bất quá, anh vẫn cần phải điều tra nguồn thông tin đã giúp ích cho công an họ.

Không biết vì sao, khi Kazami nói cho anh biết nội dung tin tức kia, mạc danh anh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc.

Rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp bọn họ?

Nhất định phải điều tra rõ ràng.

Tránh xa sự giám sát của tổ chức, Amuro Tooru đã liên lạc với Kazami. Kazami và nhóm của anh đang điều tra nguồn gốc của tin nhắn và đã khóa vào một số. Khi Kazami nói số đó cho Amuro Tooru, hai tròng mắt anh cũng ngẩn ngơ.

Cái dãy số này không phải là ——

Số của Rai hay sao?!

Mở điện thoại ra nhìn, đối chiếu từng số đều trùng khớp, anh thực sự không nhớ sai.

Làm sao có thể là số điện thoại di động của cô ấy được? Tại sao lại là cô ấy?

Rất nhanh, anh lại nghĩ đến lời Kisaki Rai vừa nói về việc mất điện thoại di động, chẳng lẽ có người lấy điện thoại di động của cô rồi gửi tin nhắn cho Kazami?! Nếu anh biết tin nhắn được gửi từ điện thoại của cô, anh đã có thể hỏi cô một cách khéo léo và chi tiết về hoàn cảnh chiếc điện thoại bị mất.

Nhưng cũng không cần sốt ruột...... Chỉ cần nửa ngày là sẽ biết được thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro