Chương 65: Thân phận ?

Xuống dưới tầng, cô nhìn khắp khu đỗ xe nhưng vẫn không thấy chiếc Mazda màu trắng đâu.

Đúng lúc cô đang bối rối khó hiểu, Amuro Tooru đội một chiếc mũ bóng chày và đeo kính râm bước ra từ hành lang khẽ gọi cô.

"Nơi này."

Kisaki Rai lập tức chạy đến bên cạnh anh, liếc mắt nhìn rồi giật mình hỏi: "Tooru-kun, đừng nói là anh đi bộ đến đây đấy nhá?"

Anh cười cong môi: "Hôm kia, xe của tôi bị trầy xước rất nhiều nên đã mang đến tiệm sửa xe rồi. Vừa lúc cũng không xa, tôi chạy bộ đến đây coi như là rèn luyện cơ thể."

Sau khi trả lời câu hỏi của cô, anh ta cầm chiếc túi trên tay đưa lên ngực và nói: "Đây là thông tin tôi tìm được, sắp xếp theo dạng bảng. Ngoài ra còn có một số bức ảnh mà tôi đã cố gắng hết sức để tìm được."

Chẳng trách hình vuông nhỏ đó lại phản chiếu trong túi tài liệu, hóa ra đó là một bức ảnh.

Sau khi nhận được, cô không mở ra đọc, không cần xác nhận nội dung thông tin, nhân phẩm cùng năng lực của Tooru-kun đáng giá tin cậy.

"Làm phiền anh rồi, bất quá mấy ngày hôm trước anh vẫn luôn bận rộn, vậy mà hôm nay đã tìm xong thông tin rồi, tốc độ nhanh thật ấy."

Amuro Tooru im lặng, những thông tin này không dễ mà có được. Anh chỉ có thể lấy nó từ hệ thống nội bộ và xử lý lại một chút trước khi đưa cho cô xem.

Kisaki Rai đột nhiên trầm mặc, một lát sau cô thành tâm kể lại chuyện hôm qua cho Amuro Tooru nghe: "Tôi xin lỗi."

Cô cũng không biết nên nói gì, nói nhiều quá thì sẽ cảm thấy như đang tìm cớ cho bản thân vậy. Bất kể Tooru-kun phản ứng thế nào, cô cũng phải làm những gì mình nên làm, vì vậy cô đã xin lỗi một cách dứt khoát.

"Họ đã tìm tôi nói chuyện trước khi gặp cô rồi. Thật ra, hôm qua khi cô rời đi, tôi đã nhìn thấy cô. Lúc đó tôi đang bị thẩm vấn ở một căn phòng khác." Anh giả vờ có chút buồn rầu. "Bọn họ coi tôi là nghi phạm. Tôi đã nói sự thật, nhưng hệ thống giám sát trong thủy cung không hoạt động, cũng không có bằng chứng nào chứng minh lời tôi nói là sự thật. May mắn là Rai đã nộp video ghi lại toàn bộ quá trình kịp thời, nếu không thì hôm nay tôi không thể giúp cô điều tra thông tin được rồi."

Đôi mắt Kisaki Rai dần mở to, nghĩ đến thái độ của cảnh sát Kazami đối với cô ngày hôm qua, có vẻ rất dịu dàng. Thái độ đối với Tooru-kun không giống cô sao?

"Cảm ơn ngày hôm qua đã nói nhiều lời tốt đẹp giúp tôi."

Cô ấy đối xử với mọi người rất chân thành và luôn nghĩ đến người khác. Cũng may cô ấy có thể điều chỉnh bản thân, mấy đứa nhỏ cũng sẽ ở bên cô, nếu không chắc cô ấy sẽ chịu áp lực tâm lý rất lớn.

"Rai, tôi nghĩ bất kỳ ai thực sự hiểu cô đều sẽ yêu quý cô. Cô không cần phải quá hạ thấp bản thân mình. Hôm nay, cô không cần phải nói xin lỗi với tôi."

"Có thể trước đây cô đã từng trải qua một số chuyện không vui nên mới lo lắng về điều này, nhưng chúng ta không phải là bạn sao?"

Amuro Tooru tự hỏi có phải do những người quan trọng xung quanh cô, từng người từng người rời xa cô, cho nên cô thực sự quan tâm đến bạn bè của mình, sợ mất đi họ. Trên thực tế, anh cảm thấy rằng cô có thể giấu anh chuyện này, nhưng cô không muốn giấu diếm.

Dưới sự mâu thuẫn, rối rắm vẫn lựa chọn điều cho là đúng đắn.

Sau khi tháo kính râm xuống, anh hơi nhếch khóe môi lên nhìn cô, hơi nâng đôi mắt vốn đang rũ xuống, lại hỏi bằng giọng điệu thoải mái: "Không phải sao?"

Nhất thời, một luồng nhiệt dâng lên đỉnh đầu Kisaki Rai, từ tai đến má đều nóng bừng, đỉnh đầu sắp bốc hơi như lồng hấp, trái tim cũng đập vang "thịch, thịch, thịch" như đánh trống.

Cô có chút không biết phải làm sao, bối rối xoa xoa tay, một đôi mắt mèo lấp lánh không ngừng, lông mi rung rinh như mộ chiếc quạt nhỏ hơi thổi ra làn gió nhẹ.

"Đương nhiên rồi, chúng ta đương nhiên là bạn tốt."

Tooru-kun thực sự là một người chu đáo và dịu dàng...... Mặc dù cô đã tận mắt chứng kiến sự "điên rồ" của anh trong một cuộc chiến, nhưng trong suy nghĩ của cô, hành vi như vậy cũng là vì mục đích dịu dàng bảo vệ mọi người.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ tới người đàn ông đã chiến đấu với anh.

"Tooru-kun, anh có biết gì về người đàn ông đã đánh nhau với anh hôm đó không? Có tìm thấy thông tin gì về anh ta không?"

Chưa nói đến việc anh có quen biết hay không, anh đã muốn đấm vào mặt người đàn ông đó rất nhiều khi ngày đêm nghĩ về anh ta. Amuro Tooru mỉm cười nhẹ và nói, "Tôi không biết tên anh ta, nhưng hành tung và cử chỉ của anh ta rất bí ẩn." Rai đã chủ động nhắc đến điều đó làm anh đỡ mất công phải hỏi quá trình.

Kisaki Rai liếc nhìn xung quanh, không có ai.

Cô nhẹ giọng mở miệng: "Tôi nghĩ anh ta rất có thể là FBI."

Akai Shuichi tệ đến vậy à? Đến Rai cũng biết anh ta là FBI.

Amuro Tooru cũng hạ nhỏ giọng nói: "Rai, sao cô biết anh ta là FBI được?"

"Tôi quen một người có đôi mắt giống anh ta, là bạn học của Ran, Sera Masumi, lúc Sera nói chuyện phiếm với chúng tôi đã từng nói anh trai em ấy là FBI." Mấy người họ cũng đã đến Poirot rồi, Tooru-kun hẳn là cũng gặp qua Sera đồng học đúng chứ.

Amuro Tooru: Vậy mà lại là em gái của FBI làm bại lộ thân phận.

Kisaki Rai lộ vẻ mặt rối rắm: "Có lẽ anh ta cũng là người tốt, nhưng hình như anh ta đã lẻn vào vòng đu quay mà không báo cho cảnh sát chúng ta."

"Sao cô lại nghĩ như vậy?" Tuy rằng sự thật đúng là như thế, mấy tên FBI chính là tùy hứng làm bậy như vậy đấy.

Trí tưởng tượng của cô ấy đã trở nên tiến bộ hơn.

"Nếu đã thông báo, Tooru-kun sẽ không cảm thấy anh ta kỳ lạ rồi đi theo sau dẫn đến đánh nhau rồi."

Suy nghĩ như này đúng là không chê vào đâu được.

Cho nên ngay cả Kisaki Rai cũng biết không thể tùy tiện đến một đất nước khác thi hành pháp luật, phải làm thủ tục báo cáo, nhưng những tên FBI kia cộng lại cũng quá trăm tuổi mà lại không biết! Quả thực quá đáng đến cực điểm.

Amuro Tooru than nhẹ một tiếng trong lòng, ngay sau đó dặn dò cô: "Hãy quên hết mọi thứ về chuyện này đi, cho dù sau này có người hỏi đến, cô có thể bảo mật giúp tôi được không?"

Hôm qua không bảo Kazami để cô ký hiệp định bảo mật là vì để xem có câu được con cá lớn nào không, cũng giúp anh dễ dàng đến hỏi một số thứ. Tuy nhiên, sau một ngày theo dõi, anh nghe nói cô đã trúng vé số đi du lịch suối nước nóng và những người theo dõi cô không phát hiện cô có giao tiếp với bất kỳ người nào đáng ngờ.

...... Người trông đáng ngờ nhất đại khái là chính anh.

Người gửi tin nhắn nhắm vào điện thoại di động trên người con cô, thật sự chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? Vậy thì tiếp tục để mắt đến cô ấy thêm một thời gian nữa. Mới chỉ một ngày thôi có lẽ người đó vẫn đang cảnh giác. Chắc phải mất một thời gian nữa người đó mới xuất hiện trở lại.

"Không thành vấn đề." Kisaki Rai ra hiệu.

Mấy chuyện như ày, ở một trình độ nào đó mà để lộ cũng rất mất mặt nhỉ. Bảo mật là rất cần thiết.

Cô mím chặt môi rồi gật đầu lần nữa mà không nói lời nào.

Vài phút sau, Kisaki Rai về tới nhà, túi tài liệu được cô giấu trong quần áo. Bọn nhỏ nhìn thấy rất nhiều đồ vật đều tò mò, nhưng những thứ này tạm thời không nên để mấy đứa nhỏ thấy.

Nhưng cô không thể trốn tránh được ánh mắt thám tử của mấy cậu con trai nhà mình.

Đoạn đường đưa Haibara Ai về nhà, lấy kỹ thuật lái xe tinh vi của mẹ có thể đảm bảo về nhà như ngày thường.

Nhưng thời gian mẹ về nhà muộn hơn vài phút so với dự tính của bọn họ, lúc về cũng không xách thêm đồ gì trên tay, chứng tỏ đưa Haibara Ai về xong là trực tiếp về nhà, không đi mua sắm gì cả.

Muộn như vậy, mẹ đã đi đâu?

Ngẫm lại những lần trước gặp Zero, họ tự nhiên nghĩ đến việc liệu lần này có phải là đi gặp Zero không.

Bọn họ cảm thấy sau sự kiện ở thủy cung, khả năng rất lớn là hai người họ gặp nhau.

Hagi bọn họ thầm nói với nhóc Wataru và Hiromi: "Tối nay, hai người phải chú ý đến mẹ nhiều hơn đấy."

Hiromi gật đầu nhỏ trịnh trọng tiếp nhận nhiệm vụ. Nhóc Wataru cũng vỗ vỗ ngực, thể hiện bản thân tự tin bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Hai đứa nhỏ bé tý như này, nhìn mềm mềm dễ thương không hề có lực sát thương, chẳng ai sẽ cảng giác hai người họ cả, dùng làm gián điệp sẽ rất hiệu quả.

Buổi tối có vẻ không khác gì những ngày khác. Sau khi ăn xong thì chờ tiêu cơm, đọc sách rồi chơi trò chơi với bọn trẻ. Nhóc Wataru và Hiromi tranh thủ ngủ bù vì chờ tới đêm, họ sẽ đảm nhiệm một vai trò mà những người khác không ngờ tới.

Tuy nhiên, hôm nay có thêm một hoạt động khác so với ngày thường. Kisaki Rai lấy bản đồ ra và tìm kiếm địa điểm suối nước nóng.

Vì họ sử dụng bản đồ giấy nên cô lấy bút dạ đen ra và vẽ một vòng tròn: "Hôm đó chúng ta dừng lại ở đây, giữa Gunma và Nagano."

"Liệu có điều gì vui vẻ để làm ở đó ngoài việc ngâm mình trong suối nước nóng không nhỉ. Nhưng nếu chúng ta muốn vui vẻ, có lẽ chúng ta chỉ có thể đến một nơi, Gunma hay là Nagano đây?" Dù sao đoa cũng là giao giới giữa hai tỉnh nên khoảng cách rất gần.

Kisaki Rai cười vui vẻ hỏi: "Các con muốn đi chỗ nào?"

Hagiwara cùng Matsuda ăn ý mà liếc nhìn Hiromitsu một cái hô: "Nagano!"

Hiromitsu cũng đồng thời lên tiếng: "Gunma!"

Hagiwara, Matsuda:??! Hiro, không phải quê cậu ở Nagano à, không đi Nagano mà đi Gunma làm gì?!

Hiromitsu: Nếu đi Nagano, nói không chừng sẽ nhìn thấy anh trai......

Người khác có thể sẽ không nhận ra cậu là Hiromitsu, cho rằng cậu có lẽ là con trai của Hiromitsu, nhưng mà! Anh Takaaki không giống, cậu có thể khẳng định anh Takaaki sẽ nhận ra cậu.

Cậu vẫn chưa nghĩ đến việc nếu anh Takaaki nhận ra, cậu không biết phải nói như nào sau khi trải qua những chuyện như thế này.

Hai phiếu so với một phiếu, Kisaki Rai quyết định đi Nagano.

Kỳ thật bản thân cô cũng muốn đi Nagano hơn, nghe nói Nagano rất đẹp và thơ mộng, có thơ ý cảnh, càng phù hợp thẩm mỹ của cô.

"Các con yêu! Chúng ta sẽ đi Nagano nhé." Kisaki Rai nhanh chóng vẽ lên bản đồ một mũi tên từ Tokyo đến Nagano rồi khoanh một vòng tròn lớn hơn ở Nagano.

Nhìn dáng vẻ háo hức không chờ nổi của mẹ là biết mẹ cũng muốn đi Nagano.

Vậy thì đi Nagano!

Hiromitsu không có ý kiến phản đối gì, cậu ngầm khuyên giải an ủi chính mình: "Nagano cũng không nhỏ, anh trai công việc bận rộn, không dễ dàng có thể gặp mặt. Đương nhiên còn có nguyên nhân quan trọng hơn cả, từ đáy lòng, cậu cũng muốn đi xem nơi đã từng là cố hương của mình.

Nếu có thể không bị anh Takaaki phát hiện, cậu cũng muốn thử đi xem tình hình anh Takaaki dạo này ra sao.

Cũng không biết tin tức cậu chết đã truyền tới tai anh Takaaki hay chưa, bất quá cậ biết anh Takaaki rất bình tĩnh với việc sống chết. Tuy rằng khi mới nghe được thì trong lòng cũng sẽ dao động phập phồng, qua một đoạn thời gian sẽ dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ đơn giản vì anh là người lý trí, bình tĩnh, sẽ từ góc độ người nhà mà tự hỏi.

Tuy bề ngoài không có gì bất thường, nhưng Hiromitsu biết rằng sự quan tâm chăm sóc và nhớ mong của anh Takaaki dành cho mình sẽ luôn ở trong lòng, không bao giờ phai nhạt

Vào ban đêm, có người sớm đã đi vào giấc ngủ sớm, có người chưa ngủ, cũng có chút người rõ ràng không ngủ lại giả vờ ngủ say.

Hai gián điệp nhỏ Wataru và Hiromi đều giả vờ ngủ say, không nhìn ra dấu vết gì nên Kisaki Rai ngồi trên giường, cầm lấy túi tài liệu mà Amuro Tooru đưa cho và mở ra đọc thông tin bên trong.

Hai tờ giấy mỏng có dán ảnh giới thiệu bản thân và hoàn cảnh gia đình của người đó.

Khi cô dùng đèn ngủ đầu giường nhìn vào ảnh của họ, Kisaki Rai suýt nữa thì trừng rơi cả mắt, so sánh diện mạo với nhau, nếu nói không phải cha con, người khác chỉ sợ sẽ không tin.

Đặc biệt là ánh mắt, thần thái ấy cực kỳ giống.

Hagiwara yêu thích xe cộ, Matsuda am hiểu quyền anh; Hagiwara có một người chị gái tên Hagiwara Chihaya, Matsuda còn có một người cha; hai người họ là là osananajimi?!

Sau khi xem xong từng bức ảnh, cô để nó sang một bên và tiếp tục xem những bức ảnh khác.

Lúc này, hai gián điệp nhỏ lặng yên mở bừng mắt, liếc nhìn về phía tờ giấy đang để cạnh bọn họ.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy là sợ hết hồn.

Ôi trời ơi, mẹ đang điều tra Hagiwara cùng Matsuda!

Thấy được ảnh chụp của bọn họ đời trước, mẹ sẽ càng cảm thấy bọn họ là chính là con trai của bản thân kiếp trước.

Một đống ảnh chụp liên tiếp đặt ở trên tờ giấy, nhóc Wataru nhìn là có thể khẳng định đống tư liệu này là Zero đưa cho mẹ, người mẹ gặp quả nhiên là Zero!

Mẹ tìm Zero để điều tra hai người Hagiwara và Matsuda, Zero chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn. Dù sao thì trên lý thuyết mẹ sẽ biết bọn họ, hẹn hò với bọn họ, vậy thì điều tra làm cái gì?

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, nhóc Wataru trợn mắt liền phải xuống giường đi đường, đi tới bên các anh, các anh kéo cậu đến góc mà mẹ không nhìn thấy.

Nhóc Wataru lập tức đem những thứ nhìn thấy đêm hôm qua báo cho bọn họ biết.

Họ không thể nói với mẹ, cũng không biết những chuyện mẹ làm. Không khó để họ chứng minh với Zero rằng họ là con của mình kiếp trước, nhưng lại khó để chứng minh điều đó với mẹ của họ.

Có ví dụ là nhóc Wataru, bọn họ cảm thấy DNA của bản thân lúc này với DNA kiếp trước cũng sẽ là quan hệ cha con. Nhưng còn mẹ thì sao? Không có tiền lệ nên không thể xác định được.

Mẹ đã nói với Zero rằng họ là mẹ con ruột. Nếu phát hiện ra họ không có quan hệ huyết thống, Zero có thể sẽ nghi ngờ mẹ có động cơ thầm kín.

Đến lúc đó chẳng lẽ lại dùng biện pháp che đậy...... Thực ra, họ cũng biết rằng trên đời không có lời nói dối nào hoàn hảo, cũng sẽ luôn có kẽ hở nếu họ cứ che đậy. Không nói gì sẽ ít bị phát hiện hơn là cố gắng lấp liếm.

Lúc trước vô tình gọi Zero là "ba" cũng đủ ly kỳ, sau khi bình tĩnh lại cũng không coi đó là chuyện nghiêm trọng nữa. Mọi người đều là những người bạn thân thiết nhất, đến cái quần lót cũng còn thấy nữa là.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro