Chương 71: Em trai 3 tuổi

Giọng nói của Morofushi Takaaki khi tự nói chuyện với mình không lớn. Sau khi giải quyết xong vấn đề, Kisaki Rai và mọi người thong thả chuyện.

Khoảng cách giữa họ cũng khiến Amuro Tooru đang nghe lén tin tức không thể nghe được Morofushi Takaaki nói gì.

Bằng vào đoạn hội thoại lúc nãy, Amuro Tooru vẫn chưa hết hoài nghi về thân phận của Hiromitsu-chan.

Liền tính anh trai Hiro nhận ra cậu ấy, nhưng ở trước mặt mọi người thì anh ấy cũng không có khả năng nói rõ, nhiều lắm cũng sẽ ám chỉ mà thôi.

Những từ "Lại một lần", "Cố nhân về" đều đáng để anh phải nghiền ngẫm. Kisaki Rai nghe được hiểu mộ ý, anh nghe lại là một ý khác.

Dựa trên cơ sở Hiromitsu-chan chính là Hiro, anh trai Hiro nhận ra cậu ấy, những lời có thể được lý giải theo cách sau.

【 Xa cách nhiều năm, Hiromitsu, hai anh em chúng ta lại gặp nhau nhau rồi. 】

【 Lần đầu tiên gặp Hiromitsu của đời này làm anh nhớ tới em ngày trước, cuối cùng em cũng trở về. 】

Đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó, anh dừng xe khẩn cấp ở ven đường rồi lên mạng tìm kiếm "Ngày thứ bảy sau khi chết". Một loạt thông tin lộn xộn và không liên quan hiện ra, nhưng cũng có những thông tin không khác lắm mà anh muốn biết.

"Đầu thai......" Ánh mắt Amuro Tooru tĩnh lặng.

Trước đây, nếu có ai nói chuyện với anh về linh hồn hay đầu thai gì đó, anh chắc chắn sẽ nghĩ đó là chuyện vô lý, người chết chính là đã chết. Nếu người chết có thể sống lại thì mọi chuyện sẽ rối tung lên mất.

Nhưng hiện tại, sau khi phát hiện bọn trẻ khác thường, hơn nữa anh hy vọng bạn mình có thể sống, anh còn cảm thấy có những quy luật bí ẩn ở những nơi mà mọi người không thể nhìn thấy.

Theo suy đoán rằng Hiromitsu-chan chính là Hiro, vậy thân phận của mấy đứa nhỏ còn lại...... Ý vị sâu xa.

Anh từ từ nhấp một ngụm nước, khóe môi giật giật.

Hình ảnh mấy nhóc con làm nũng đáng yêu trong nháy mắt liền tan vỡ, đặc biệt là Matsuda với lớp trưởng, quả thực tương phản quá lớn.

Matsu còn trong mơ còn từng gọi "Ba", nếu Matsu thật sự là Matsuda, liệu cậu có âm thầm tức giận và hối hận, muốn đánh anh một trận đến mức bịt tai lại không?

...... Anh còn bảo nhóc Wataru gọi anh là ba, nhóc Wataru trực tiếp không để ý tới anh nữa, thậm chí còn không cần anh ôm. Nếu nhóc Wataru là lớp trưởng, anh rất lý giải tâm tình của nhóc Wataru lúc ấy, chắc chắn sẽ muốn mắng anh một trận.

【 Tôi coi cậu là bạn thân, cậu lại muốn làm ba tôi à??! 】

Còn về Hagi, Hagiwara trước kia cũng rất giỏi chuyện tán tỉnh, thường xuyên làm mấy trò không đứng đắn. Hiro ngoan ngoãn lại chu đáo, cũng sẽ không cảm thấy lệch lạc quá lớn.

Nghĩ lại những chi tiết trong trải nghiệm của bản thân với bọn trẻ, nếu họ thực sự là bạn tốt của anh thì Hiromitsu-chan chính là diễn viên tệ nhất.

Ngay từ đầu đã thể hiện sự thân cận và quan tâm đến anh.

Kể từ đó, ai đã gửi tin nhắn cũng sáng tỏ. Thân xác của một đứa trẻ ba tuổi thật sự rất hữu ích, nó khiến người ta bớt cảnh giác và nghi ngờ hơn, quả thực là lớp vỏ bảo vệ hoàn mỹ.

Điện thoại di động của Rai mất trong tay Hiromitsu-chan, nhưng mà ai có thể nghĩ đến một đứa nhóc ba tuổi là người thiết kế chuyện này, cho nên mọi người đều nghĩ rằng có người ẩn núp trong bóng tối đang chú ý đến họ.

Anh còn đang thắc mắc không biết ai lại biết nhiều về tổ chức lẫn công an đến vậy. Nếu là Hiro, anh một chút cũng không hề ngạc nhiên.

Cảm xúc cuồn cuộn tràn ngập trong lòng. Một mặt, anh nghĩ rằng đám khốn nạn này quay lại mà không hề nói với anh một câu, nhưng mặt khác, anh biết rằng họ có lý do riêng không thể nói với mình.

Chuyện đã chết mà sống lại là điều cực kỳ hấp dẫn đối với nhiều người trong và ngoài tổ chức. Trong suốt lịch sử, có vô số người tìm kiếm sự bất tử và tái sinh sau khi chết.

Không nói ra là sự lựa chọn cực kỳ chính xác.

Đạo lý này anh hiểu rõ, cũng đã suy nghĩ về nó rất nhiều.

Kisaki Rai nuôi dưỡng mấy đứa trẻ thần kỳ này, bản thân cũng sẽ không đơn giản như vậy. Sau khi tâm trí được khai mở, một số ý tưởng kỳ lạ đã nảy ra trong đầu anh. Chẳng lẽ Rai chính là một nàng tiên từ trên trời xuống? Người ngoài hành tinh?

Càng nghĩ càng thái quá, Amuro Tooru bật cười một tiếng.

Tam quan đổi mới, anh cũng không ngờ trí tưởng tượng của mình lại phong phú đến vậy. Tóm lại, nếu họ thật sự như anh nghĩ, anh sẽ không tiết lộ danh tính của họ, đầu tiên là để bảo vệ bản thân, thứ hai - để bảo vệ người mà họ quan tâm, Kisaki Rai.

Chiếc tai nghe một lần nữa phát ra giọng nói rõ ràng. Anh vểnh tai lên và lắng nghe thật kỹ, thuận tiện uống chút nước để làm ẩm cổ họng.

Kisaki Rai và những người khác đã đến Trụ sở Cảnh sát tỉnh Nagano và đi theo Morofushi Takaaki vào bên trong.

Sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, mọi người đều nhìn về phía anh: "Takaaki, đã về rồi à, vụ án thế nào rồi?"

"Còn phải hỏi? Takaaki xuất binh thì chắc chắn không thành vấn đề."

Người đàn ông cầm gậy và có vết sẹo đáng sợ chú ý đến Conan, Conan mỉm cười và nói, "Thanh tra Yamato, lâu rồi không gặp chú."

"Yo, là Conan à!"

Kisaki Rai một bên nghe bọn họ ôn chuyện chuyện cũ, một bên nhớ lại: Thanh tra Yamato, anh ấy chính là Yamato Kansuke!

Kisaki Rai nhìn anh ấy lần nữa, cảm thấy thanh tra Yamato khác hẳn với cảnh sát trong tưởng tượng của cô, nhưng cô biết họ đều là những cảnh sát có trách nhiệm. Nagano thật sự là một nơi thần kỳ, cảnh sát ở đây cũng không giống bình thường.

Yamato rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, nhất thời nhìn qua lộ vẻ mặt dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Kisaki Rai và đứa trẻ bên cạnh cô, anh lập tức biến thành giật mình.

Nhìn Takaaki, nhìn Kisaki Rai, lại nhìn qua đứa nhỏ, đôi mắt không khác gì nhau, rất khó để không hoài nghi đây là người một nhà. Đặc biệt là đứa bé kia, trông có vài phần giống với Takaaki khi còn nhỏ.

Dưới loại tình huống này, anh không khỏi gắt gao nhìn chằm chằm họ, nhìn đến nỗi Kisaki Rai không khỏi lùi về một bước nhỏ.

Morofushi Takaaki hơi hạ mắt: "Kansuke-kun, như vậy quá thất lễ."

"Ha ha, Khổng Minh, cậu không giải thích một chút sao?"

Kisaki Rai nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhỏ giọng mở miệng: "Thanh tra Morofushi, xin hỏi ai sẽ lấy lời khai của chúng tôi? Buổi chiều chúng tôi sẽ rời khỏi Nagano."

"Mời đi theo tôi."

Morofushi Takaaki dẫn họ đến một phòng họp trống rồi tự mình lấy lời khai, thỉnh thoảng lại giao lưu ánh mắt với Hiromitsu.

Bản ghi chép được hoàn thành không lâu sau đó. Hiromitsu đã lâu không vào nhà vệ sinh, lần này không phải giả vờ nữa mà thật sự muốn vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn.

Ở trước mặt anh trai, cậu không có mặt mũi nói với mẹ, nghĩ có thể nhịn một lát, hẳn là không có bao lâu, bọn họ có thể rời khỏi phòng họp, định sau khi khuất khỏi tầm mắt của anh trai, cậu sẽ nói với mẹ rằng mình muốn đi vệ sinh.

Chỉ là nín nhịn như vậy, tư thế ngồi thoải mái vốn có của Hiromitsu liền trở nên có chút cứng ngắc, cái đầu nhỏ của cậu cũng gục xuống. Morofushi Takaaki đã từng thay tã, từng cho ăn, từng đưa Hiromitsu đi chơi khi cậu còn nhỏ. Những thay đổi nhỏ của cậu không thể giấu được đôi mắt sắc sảo của anh.

Takaaki vừa định mở miệng, Kisaki Rai cũng phát hiện Hiromitsu không đúng, nhẹ nhàng dò hỏi: "Hiro, có phải con muốn đi vệ sinh không?"

Takaaki sửa miệng: "Hiromitsu, nếu muốn đi vệ sinh, chú có thể đưa cháu đi, không cần khó xử."

Khuôn mặt nhỏ của Hiromitsu đỏ bừng, dùng sức gật gật đầu.

"Xin hãy đợi ở đây một lát. Tôi sẽ đưa cậu bé về sớm." Nói xong, Takaaki dắt em trai hiện giờ biến thành chú lùn nho nhỏ, bước nhanh về phía phòng vệ sinh.

Cảm giác chạm vào da thịt dường như đưa Takaaki trở về thời đi học, khi em trai anh lúc đó cũng bé nhỏ và mềm mại như này. Cậu bé chạy đến giường anh bằng những bước chân cong queo, nằm trên giường nhìn anh, đưa đôi bàn tay nhỏ bé chạm vào trán anh giống như mẹ mình, giọng nói trong trẻo và dịu dàng: "Anh ơi ~ dậy đi ~ đến giờ đi học rồi."

Nhưng hôm đó là thứ bảy, anh không phải đi học.

Rất nhiều ngày khi anh đi học, Hiromitsu sẽ đi theo anh ra ngoài và tiễn anh đến tận ngã tư đường. Mỗi lần như vậy, cậu đều không nỡ, kéo quần áo anh, thậm chí có lúc còn nói những câu trẻ con buồn cười. Hiromitsu nói rằng cậu muốn đến lớp học của anh cùng nghe giảng, cùng anh đi học mỗi ngày.

"Mẹ cháu đã chăm sóc cháu rất tốt."

Bàn tay Hiromitsu-chan hơi hơi buông ra rồi lại nắm chặt, Morofushi Takaaki nhìn cậu: "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Khi anh trai hỏi, cậu tất nhiên là biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm: "Thanh tra Morofushi, năm nay cháu ba tuổi rồi." Thật muốn gọi một tiếng Takaaki-niichan, đáng tiếc nhiều người đi tới đi lui như vậy, anh Takaaki đã hơn ba mươi, còn cậu mới ba tuổi, gọi niichan không khỏi có chút thái quá.

Ba tuổi......

Takaaki nhắm nhẹ mắt lại.

Nhớ lại mẫu điện thoại di động có lỗ đạn và vết máu là của vài ngày trước, có vẻ như em trai anh đã gặp tai nạn cách đây ba năm trước.

Anh nhẹ nhàng chạm vào đầu Hiromitsu-chan, nhớ lại một vài chuyện cũ khi em trai anh ba tuổi, xúc động nói: "Chú có một người em trai. Khi em ấy ba tuổi, em ấy thấp hơn cháu nhiều. Em ấy luôn nói với chú rằng em ấy muốn cao lớn như chú vậy. Sau này, cũng không biết em ấy đã đạt được tâm nguyện chưa."

Hiromitsu-chan ngẩng đầu nhìn lên anh Takaaki với chiều cao hơn 1m8, nghĩ chính mình đời trước cũng mới hơn 1m7, có điểm hoài nghi nhân sinh.

【 Đời trước nhiều năm không gặp lại anh Takaaki. Chỉ e là anh Takaaki nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp Học Viện Cảnh Sát thì cậu vẫn tiếp tục cao lên. Thật không may, vì thiếu ngủ và làm việc quá sức nên cậu không cao thêm được cm nào. Bất quá đời này, so sánh cùng thời điểm với đời trước thì cậu cao hơn nhiều. Chỉ cần ngủ đủ giấc và ăn uống đầy đủ mỗi ngày, về sau cao đến 1m85 cũng không thành vấn đề! 】

Hiromitsu cong mắt cười trả lời: "Em trai thanh tra Morofushi chắc chắn là cũng cao giống chú vậy!"

Nói tới đây, họ đã đi tới phòng vệ sinh ở tầng này.

Hai người mới vừa tiến vào phòng vệ sinh, những người trong phòng vệ sinh đều đi ra, bên trong chỉ còn lại bọn họ.

Hiromitsu nhanh chóng giải quyết xong vấn đề, sau đó đi đến bên bồn rửa tay.

Hiromitsu đưa tay ra nhưng căn bản không chạm tới được. Thiết kế của nơi này không hề tính đến việc trẻ em sẽ đến đây.

Bỗng nhiên hai chân nhẹ bẫng, thân thể treo trên không trung, bàn tay hữu lực ấm áp ôm cậu lên: "Hiromitsu, nếu có khó khăn gì, không cần che giấu, người lớn sẽ luôn đứng sau lưng cháu, làm hậu thuẫn cho cháu."

Lời này có một tầng hàm nghĩa khác, Hiromitsu cũng thành công lĩnh hội.

Mặt ngoài anh trai là đang nói rửa tay có thể nhờ anh hỗ trợ, trên thực tế là là ám chỉ chính cậu, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ hãy liên lạc với anh.

Sau khi chà tay bằng xà phòng rửa tay rồi rửa lại bằng nước sạch, anh Takaaki trước mặt cậu lấy khăn giấy ra tỉ mỉ giúp cậu lau sạch những giọt nước còn sót lại trên tay từ trong ra ngoài.

Hiromitsu chớp chớp mắt mèo: "Thanh tra Morofushi ơi, chú có thể cho cháu thông tin liên lạc không?" Phương thức liên hệ với anh trai đương nhiên cậu biết, nhưng đã qua nhiều năm, không biết liệu nó đã bị thay đổi hay chưa, vì vậy, cậu hỏi lại để đề phòng trường hợp nó đã bị thay đổi.

Morofushi Takaaki lấy một chiếc bút từ trong túi ra, xé một tờ giấy từ cuốn sổ tay cảnh sát mà anh mang theo bên mình rồi viết số điện thoại di động và địa chỉ email của mình lên đó.

Sau khi cầm bằng cả hai tay, cậu đọc và thấy nó vẫn giống như những gì mình nhớ. Hóa ra thông tin liên lạc của anh trai cậu vẫn luôn không hề thay đổi.

Cậu gật đầu: "Thanh tra Morofushi, cháu nhớ kỹ rồi."

"Chú đủ tuổi làm ba của cháu rồi." Morofushi Takaaki ngồi xổm xuống, giúp Hiromitsu chỉnh đốn lại diện mạo, "Cháu không cần phải gọi chú là thanh tra Morofushi nghiêm túc như vậy. Nếu không ngại, cháu có thể gọi một tiếng chú."

Một ngày nọ anh trai biến thành chú, bất quá gọi chú so với với gọi là thanh tra Morofushi thì tốt hơn nhiều.

Mỗi lần gọi thanh tra Morofushi...... Đều có chút biệt nữu, dù sao trước kia cũng có rất nhiều người gọi cậu là cảnh sát Morofushi.

"Chú Takaaki!"

Gọi một tiếng này, trong ngực cậu dâng lên một nỗi chua xót, đã lâu không thân cận mà mà gọi anh trai như vậy, đã lâu không nhìn anh trai ở khoảng cách gần như vậy.

Đuôi mắt cậu ẩn ẩn phiếm hồng, lông mày nhướng lên, nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Chú Takaaki, cháu muốn ôm chú, có thể chứ?"

Morofushi Takaaki mở ra hai vai, dang rộng cánh tay.

Hiromitsu nháy mắt nhào vào trong ngực anh, rúc sâu trong lòng, ngửi mùi hương thanh trúc nồng nàn trên người anh, phảng phất như trở về ngày tháng thật lâu trước kia.

Khoảnh khắc anh trai dỗ cậu ngủ, đọc cho cậu nghe những đoạn truyện cổ của Trung Quốc.

Thừa dịp không người ở đây, cậu nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng lớn của Morofushi Takaaki, muốn ôn lại khoảng thời gian khi còn nhỏ, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước: "Chú Takaaki ơi, chú có thể cõng cháu không?" Sau khi trở thành một đứa trẻ, cậu có thể tận hưởng quyền lợi của trẻ con một cách vô tư không cần kiêng nể gì, chẳng hạn như để anh trai cậu cảm nhận lại "người em ba tuổi" từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro