Chương 72: Lộ rồi

Morofushi Takaaki vui vẻ đồng ý với yêu cầu của em trai mình.

Anh khom người xuống cho đến khi cao gần bằng Hiromitsu rồi ngả lưng về phía trước tạo thành một con dốc cực kỳ dễ leo.

Hiromitsu vui sướng mà bò lên bả vai rắn chắc của anh Takaaki, nằm trên đầu vai anh thì thầm nhỏ nhẹ: "Anh ơi, mấy năm nay vất vả nhìu rồi." (⁠づ⁠ˊ⁠ᵕ⁠ˋ⁠)⁠づ

Morofushi Takaaki dùng hai tay giữ chặt cơ thể em trai, đôi tay dường như không có vẻ gì là mỏi mệt. Cậu em trai ba tuổi rất nhẹ, treo trên lưng anh cũng không bị trượt xuống.

Nhìn vào bộ dáng hiện tại của mình trong gương, cả hai đều nở nụ cười trên môi. Nụ cười của Takaaki có phần nội liễm hơn, còn nụ cười của Hiromitsu lại tươi đến nỗi trên mặt hiện lên hai vầng trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ sung sướng vô cùng.

Hiromitsu chống cằm, chạm vào cặp má trơn bóng của mình. Sau đó cơ thể này lại khiến tâm tính trẻ con của cậu dâng lên, đôi bàn tay nhỏ bé không khống chế được chạm vào ria mép của Takaaki, lại còn vuốt ve nó lan dần lên trên.

Anh trai để râu lại càng có hương vị đàn ông! Càng thêm khí chất! Nếu không phải hiện tại cậu còn nhỏ tuổi, cậu thật sự hy vọng khôi phục lại bộ dáng có râu, bớt đi vài phần tú khí, nhiều thêm vài phần khí khái đàn ông.

Tùy ý cho em trai nghịch ngợm sờ râu, Morofushi Takaaki vững chắc đem cậu đặt ở trên mặt đất.

"Hiromitsu, trở về đi, mẹ cháu đang đợi đó."

Cuộc sống luôn đầy những thăng trầm. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

"Vâng!"

Ở trong phòng họp, Kisaki Rai chờ Hiromitsu-chan trở về, lặng lẽ lật xem quyển sách 《 Khổng Minh, năm 2 lớp A 》vừa mua, mới đọc vài chương thôi mà cô đã bị vai chính "Khổng Minh" cùng với đối thủ của cậu hấp dẫn.

Hai người vừa bạn thân lại vừa là đối thủ, quan tâm lẫn nhau, rồi lại miệng chê nhưng thân thể thành thật mà trêu đùa nhau.

Bầu không khí như vậy...... A, hình như vừa rồi gặp qua.

Càng xem càng cảm thấy hình tượng giống với thanh tra Morofushi và thanh tra Yamato.

Conan giãn mày, nhìn Kisaki Rai nghi hoặc, cậu chống cằm giải thích: "Quyển sách này là bạn học của thanh tra Morofushi lấy chú ấy với thanh tra Yamato làm hình mẫu để viết lên quyển tiểu thuyết này đó chị."

Kisaki Rai: Khó trách sẽ có cảm giác quen thuộc này.

Thanh tra Morofushi nhìn vô cùng đáng tin cậy, trầm ổn cẩn thận, nguyên lai còn có một mặt đáng yêu như vậy, quá đắm chìm vào việc giải quyết một vụ án đến nỗi xảy ra những tai nạn nhỏ bất ngờ khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười; sẽ cùng người bạn thân kiêm đối thủ của mình tranh đấu, không muốn bại bởi đối phương; còn rất biết chọc trúng trọng tâm vấn đề mà chế nhạo.

"Pftt." Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nội tâm thanh tra Morofushi đúng là rất nhiệt huyết, rất phong phú mà.

"Conan, em cũng biết được rất nhiều điều! Vừa rồi trong vụ án, Conan cũng đã giúp mọi người không ít, có thể phát hiện những chi tiết mà rất nhiều người khác không để ý." Nhón tay Kisaki Rai khẽ chạm vào mặt, suy tư nói: "Conan, chị cảm thấy em rất giống một vai chính trong tiểu thuyết của Kudo-san đấy!"

Conan: "Hả?!"

Kudo-san, tiểu thuyết trinh thám? Kia chẳng phải là cha cậu hay sao.

Cậu ngượng ngùng mà sờ sờ sau gáy cười: "Chị Rai à, em không có giỏi như vậy đâu, chỉ là thích bắt chước người lớn chơi trò thám tử thôi."

Kisaki Rai nhẹ lắc đầu: "Conan quá khiêm tốn rồi, nói thật, có đôi khi chị cảm thấy em giống như một người lớn vậy."

Lại lần nữa nhớ chuyện Conan với Hagi chơi trượt ván, cô xoa xoa tóc Conan: "Bất quá các bạn nhỏ ở đây cũng rất lợi hại, nhưng cũng phải chú ý an toàn của bản thân. Tỷ như khi chơi ván trượt thì hãy chậm lại một chút."

Cô làm vài động tác nhỏ rồi lén liếc nhìn Hagi.

Conan gật đầu: "Em sẽ chú ý đảm bảo an toàn."

Có tiếng bước chân đang tiến đến bên ngoài cửa phòng họp. Kisaki Rai lập tức đứng dậy, định đi mở cửa nhưng cánh cửa đã tự động mở ra.

Morofushi Takaaki nắm tay Hiromitsu nho nhỏ đi vào trong phòng. Thoạt nhìn, họ trông giống như một người cha và cậu con trai nhỏ. Nếu không phải là thanh tra Morofushi vẫn đang sống, Kisaki Rai thực sự sẽ nghi ngờ thanh tra Morofushi chính là cha của Hiro.

Cha của Hagi, Matsu và nhóc Wataru đều được xác nhận đã qua đời, tuổi nếu còn sống thì đều là 29, như vậy cha của Hiro hẳn là cũng giống thế.

Thanh tra Morofushi đã 35 tuổi, lúc Conan kể chuyện trên xe cũng có nhắc tới.

Đem bàn tay nhỏ của Hiromitsu giao lại cho Kisaki Rai, cô đứng rất gần thanh tra Morofushi, không khỏi lại lần nữa nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, thật sự rất giống với Hiro.

"Thanh tra Morofushi, xin lỗi, anh có thể nói chuyện riêng với tôi một lát được không." Hỏi một câu chắc cũng không có gì ghê gớm đâu ha, nếu nói không có thì cô liền nói là mình nhận sai người.

Hai người đi đến một góc trong phòng họp, bọn nhỏ tiếp tục ngồi uống nước, ăn đồ ăn vặt.

Kisaki Rai nhẹ giọng dò hỏi: "Thanh tra Morofushi, xin hỏi, anh có phải có một người em trai hơn hai mươi tuổi đúng không?"

Nếu thật sự có, có phải người em tên Morofushi Tamitsu? Hoặc là Morofushi Mitsuaki?

"Tôi có một người em trai kém tôi sáu tuổi."

Kém sáu tuổi? 35 giảm đi sáu, đúng là số tuổi mà cô suy đoán.

Cô có chút hưng phấn khi chạm tới được sự thật: "Anh ấy cũng là cảnh sát sao?"

Morofushi Takaaki gật đầu khẳng định lời cô nói.

Trong lòng Kisaki Rai đột nhiên tràn ngập cảm xúc. Đúng như dự đoán, cha của Hiro là một cảnh sát giống như cha của Hagi bọn họ. Lý luận của cô không có sai.

Vốn nghĩ em trai đã được tái sinh từ một gia đình khác nhưng vẫn có ký ức về kiếp trước. Bây giờ nghiền ngẫm lại hành động của cô gái trẻ này có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu nói cô biết danh tính thực sự của em trai mình thì cậu đã không phải trốn tránh, giấu diếm anh.

Phản ứng của em trai thuyết minh Kisaki-san cũng không biết việc này.

Nhưng hiện tại Kisaki-san có thể nói ra anh có em trai cùng với công việc của em ấy, thậm chí còn có thể đặt đúng tên Hiromitsu cho em trai? Điểm này, Hiromitsu có lẽ biết được.

"Kisaki-san quen biết em trai Hiromitsu của tôi sao?"

Hiromitsu? Kisaki Rai thình lình liếc nhìn về phía Hiro ngoan ngoãn đang ngồi ăn bánh quy nhỏ, cả người giống như bị nổ tung, cha của Hiro cũng tên là Hiromitsu á?!!!

Cô đặt tên cho tất cả các con của mình có chữ "Hiro" trong đó, vì sự xuất hiện của những đứa trẻ này giống như ánh sáng mặt trời rực rỡ xua tan đi sự u ám trong lòng cô. Có một lời giải thích cho từ "Hiro" trong 《 Thuyết Văn Giải Tự 》 : Hiro có nghĩa là ánh sáng mặt trời.

Hirohagi cứ như vậy, đến khi có Hiro, cô nhìn thấy chữ "Mitsu" liền đặt tên cho cậu là Hiromitsu.

Cô không bao giờ ngờ rằng hành động vô ý của mình lại khiến con có tên giống với tên cha cậu bé.

Như vậy ——

Thanh tra Morofushi vừa nãy biết tên của Hiro, có phải trong lòng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ không.

【 Tại sao tên đứa nhỏ này lại giống hệt tên em trai tôi thế? 】

Kisaki Rai ngượng ngùng cười miễn cưỡng: "Đúng vậy, tôi biết anh ấy, hơn nữa tôi còn rất quen thuộc."

"Thì ra là thế." Morofushi Takaaki mỉm cười hiểu ý với cô: "Nói như vậy, Kisaki-san chắc hẳn có quan hệ rất thân thiết với em trai tôi."

Nhìn vào một "bằng chứng" lớn như vậy nằm ở đó, Kisaki Rai vặn ngón tay gật đầu, thừa nhận suy đoán của mình. Suy cho cùng, cô cần phải mang lại cho đứa nhỏ một thân phận không chê vào đâu được.

Phép thử đơn giản, Morofushi Takaaki nhìn ra cô biết một ít tin tức, nhưng lại có rất nhiều phương diện không rõ ràng lắm đã thúc đẩy cô đi vào chỗ sai, để cô hoài nghi Hiromitsu-chan là con trai của em anh.

Sau lưng cô cất giấu một bí mật to lớn, bí mật này có quan hệ với việc em trai trọng sinh, bất quá ngay cả cô ấy cũng không hiểu được nhiều chuyện liên quan và phải tự mình tìm hiểu.

Lúc tiếp xúc trong vụ án, anh cho rằng cô là một người công bằng, dũng cảm và có nguyên tắc; từ sự phụ thuộc của bọn trẻ đối với cô, anh cảm thấy cô dịu dàng dễ mến; sau khi thấy cô sử dụng lời nói để xác nhận suy đoán của mình, anh biết cô không gặp vấn đề gì khi đối phó với những người bình thường hoặc những người không biết ẩn tình bên trong, nhưng khi nói với anh, phương pháp của cô có vẻ hơi non nớt.

Morofushi Takaaki ngoái đầu lại nhìn em trai nhà mình, cậu không muốn bại lộ trước mặt anh không phải là do không tin tưởng anh mà chỉ là quá muốn bảo vệ tốt bí mật của mẹ mình mà thôi.

Anh cảm thấy không có gì đáng trách cả.

Chỉ là đối với chuyện em mình giấu diếm thân phận với Kisaki Rai, anh không cho là đúng. Anh có thể lý giải ý tưởng của em trai, em ấy lo lắng nếu nói chân tướng cho Kisaki Rai xong sẽ mất đi người mẹ thân yêu này, cũng không biết đối mặt như thế nào với Kisaki Rai sau khi cô biết sự thật.

Nhưng mà lý giải chứ không có nghĩa là tán đồng, đổi lại là anh, anh sẽ kể cho Kisaki Rai hết thảy.

Kisaki Rai cùng mấy người Hiromitsu đang ở trong tình huống họ biết nhau nhưng cũng lại không biết nhau. Tất cả bọn họ đều muốn bảo vệ lẫn nhau và mỗi người bảo vệ theo cách riêng của mình. Kết quả là bởi vì có nhiều loại thông tin khác nhau, không thể đạt được mục tiêu một cách hoàn hảo, thậm chí có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn trong tương lai.

Như câu tục ngữ đã nói, họ là những người trên cùng một chiếc thuyền. Nếu không muốn bị rơi ra, họ phải cùng nhau hợp tác và đừng lãng phí tâm lực vào việc đoán mò. Khi đó, suy nghĩ của mỗi người tự nhiên sẽ được truyền đạt đến nhau.

Cũng may hiện tại là anh đã biết được việc này, có thể yểm hộ giúp bọn họ.

Giờ phút này, anh và Kisaki Rai đồng thời ngầm xác nhận thân phận duy nhất của Hiromitsu chính là con của em trai anh.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Morofushi Takaaki hơi hơi gật đầu, không có bất luận ý muốn dò hỏi thêm.

Kisaki Rai tò mò mà nghĩ: Thanh tra Morofushi cũng không hỏi xem cô với em trai anh ấy đã phát sinh những chuyện gì sao? Cũng không thấy kỳ lạ khi cô đặt tên con là Hiromitsu à? Chẳng lẽ người thông minh đều có thể tự động hoàn thành cốt truyện còn dang dở? Tựa như khi tra án, dựa vào một vài manh mối là có thể khôi phục lại toàn cảnh vụ án?

Không hỏi cũng tốt, cô đỡ phải bịa chuyện.

Lúc đó đã gần bốn giờ chiều, họ cũng không còn việc gì khác để làm ở đây nên Kisaki Rai lấy túi của mình từ trên bàn trong phòng họp, đeo lên lưng rồi mang bọn nhỏ chào tạm biệt thanh tra Morofushi

Hiromitsu phất tay tạm biệt, sự miễn cưỡng trong lòng bị đè nén bởi ý nghĩ sau này sẽ còn gặp lại nhau, còn có thể trò chuyện qua điện thoại: "Chú Takaaki, tạm biệt."

Lúc đó, Hagi, Matsuda ở bên cạnh cũng không hề ngại ngùng chút nào. Hiromitsu đã gọi anh trai cũ của mình là chú, thế là họ cũng làm như vậy! Mấy đứa nhỏ kêu đến vang dội, êm tai: "Chú Takaaki, tạm biệt. Khi nào chú có thời gian đến Tokyo, hãy đến thăm chúng cháu nhé!"

Conan định gọi là thanh tra Morofushi nhưng nhìn trái nhìn phải, tưởng tượng nếu cậu gọi như thế có vẻ không giống với bọn nhỏ, dứt khoát cũng gọi thế: "Chú Takaaki, bọn cháu đi trước."

Chỉ có Kisaki Rai là không lên tiếng. Cô thấy choáng váng vì cô và thanh tra Morofushi đã ngầm đồng ý rằng Hiro là con của em trai anh, nên sẽ rất ngại nếu cô gọi anh là thanh tra Morofushi.

Kết quả cô mặt dày kêu: "Takaaki-niisan, em đưa bọn nhỏ đi đây, Khi nào rảnh chúng ta sẽ gọi điện cho nhau sau."

Với cách xưng hô này, Morofushi Takaaki cam chịu: "Đi đường bình an."

Viên cảnh sát từ vai anh sang vai chú, Amuro Tooru không tận mắt chứng kiến bởi vì túi của Kisaki Rai để trên bàn và cô không mang theo bên mình nên anh không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa Kisaki Rai và Morofushi Takaaki, cả người không khỏi cảm thấy hơi choáng váng.

Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó...... Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, cách xưng hô với anh trai Hiromitsu lại thay đổi thành thế này?

Vừa lên xe, chỉnh lại gương chiếu hậu, cô nhìn vào mắt mình trong gương, không khỏi tự hỏi: Nếu như mình có anh trai, liệu mình có một đôi mắt đẹp và độc đáo như anh Takaaki không? Liệu anh ấy có dí dỏm và hài hước như anh Takaaki không?

Đáng tiếc trên thế giới này không có nếu như, cô là đứa con duy nhất của ba mẹ và họ chưa bao giờ sinh cho cô một người anh trai.

-- -- -- -- --

Bức vẽ mới nhất của tác giả Aoyama Gosho tại Conan cafe.

Trông rất Nagano (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro