Chương 73: Che giấu

Không nghĩ tới những chuyện này nữa, Kisaki Rai liếc nhìn thời gian, thấy đã 4 giờ 13 phút. Cô gần như quên mất rằng hôm nay họ không đến đây để giải quyết vụ án mà là để vui chơi và ngâm mình trong suối nước nóng miễn phí mà họ đã phải rất khó khăn mới có được nhờ rút thăm.

Nghĩ đến đây, cô khóc không ra nước mắt.

Cũng may, chuyến đi tới Nagano không phải là vô ích, biết được tin tức về cha của Hiro và làm quen được Takaaki, người giống như một thành viên trong gia đình đối với cô.

Càng gặp nhiều tình huống như vậy thì càng phải lạc quan và tích cực hơn, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề tốt hơn. Nếu mỗi lần nhìn thấy án kiện đều cảm thấy chán nản, ủ rũ cụp đuôi, chỉ sợ sẽ sớm phải vào bệnh viện, hoặc thậm chí trở thành bệnh nhân nằm viện thường xuyên.

Mấy đứa trẻ nhà cô có lẽ là còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu cho nên không bị án kiện ảnh hưởng, sau khi lên xe, bọn họ điều chỉnh chỗ ngồi, ngồi đối diện nhau chơi trò chơi.

Sau khi lái xe với tốc độ ổn định, tâm trí cô bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Cô ấy cảm thấy buồn chán vì không có việc gì để làm. Trong vô thức, một mối nghi ngờ lớn nảy sinh trong tâm trí cô.

Làm sao Hiro biết được địa chỉ?

Lúc trước có nhiều chuyện đã tác động đến tâm trí cô khiến cô không có thời gian để nghĩ về chuyện này. Bây giờ khi đã nghỉ ngơi xong, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngay cả chính cô cũng không biết, Hiro vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy......

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu cô, Kisaki Rai tiếp tục hỏi: "Hiro, con có thể nói cho mẹ biết tại sao con biết địa chỉ của hiệu sách đó không?"

Lúc đó, Hiromitsu đang sốt ruột về vụ án nên buột miệng thốt ra. Trong lúc đó không ai nhắc đến nên cậu cũng không nghĩ ra lý do thích hợp.

Bất quá đầu óc cậu chuyển động nhanh chóng, rất nhanh đã trả lời.

"Mẹ ơi, có một tấm biển ghi địa chỉ ở cửa hiệu sách! Con đã ghi nhớ sau khi nhìn thấy nó."

Cảnh tượng cửa ra vào hiệu sách hiện ra trong tâm trí Conan. Quả thực có một tấm biển cũ, nhưng những chữ viết trên đó lại rất nhỏ. Ngoài chữ Katakana và chữ Hiragana thì còn có cả chữ Hán. Hiro chỉ mới ba tuổi, làm sao có thể biết hết tất cả những chữ đó?

Kisaki Rai cười khẽ: "Thì ra là vậy."

Cô không ngạc nhiên như Conan về vấn đề biết chữ của Hiro. Dù sao cô biết bọn trẻ rất thông minh nên thỉnh thoảng cô cũng giúp chúng học đọc. Mặc dù còn nhỏ nhưng theo cô, những đứa trẻ này biết khá nhiều chữ.

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Kisaki Rai, Conan vô cùng ngạc nhiên: "Chị Rai, chị dạy bọn nhỏ biết nhiều chữ như vậy sao?"

"Mấy đứa nhỏ học chữ rất nhanh, xem một lần là có thể nhớ kỹ." Kisaki Rai giải thích với Conan.

Ngay sau đó cười tủm tỉm mà nói: "Lợi hại giống học sinh lớp một như Conan vậy, khi Matsu với Hiro bằng tuổi em lúc này, chắc hẳn cũng sẽ biết rất nhiều chữ."

Đề tài chuyển dời lên người Conan, Conan ngay lập tức nghĩ đến khoảng thời gian mình còn học mẫu giáo. Ở độ tuổi đó, cậu đã bắt đầu đọc những quyển tiểu thuyết trinh thám, xác thật biết những chữ đó.

Theo quan điểm của cậu, trẻ em nhận ra những chữ này là điều rất bình thường. Chẳng lẽ chỉ có mình cậu thông minh, còn những đứa trẻ khác thì không được phép thông minh à?

Trước nay làm gì có đạo lý nào như vậy.

Conan gạt bỏ sự bối rối của mình và tiếp tục chơi trò chơi với bọn trẻ.

Amuro Tooru lắng nghe mọi thứ của cuộc trò chuyện, hạt giống của sự nghi ngờ đã gieo xuống thì không dễ dàng đánh mất. Conan không biết Hagi và những người khác trước đó nên cậu có thể bỏ qua nghi ngờ về họ; nhưng Amuro Tooru thì khác, anh quen thuộc với họ.

Giống như trước đây khi anh không có chút nghi ngờ nào, anh còn có thể tự lừa mình rằng những đứa trẻ này là con trai của bạn mình. Nhưng giờ đây, khi anh có những hoài nghi như vậy, phát hiện ra bản thân đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.

Khi Kisaki Rai bọn họ đến Trụ sở Cảnh sát Tỉnh Nagano, anh đã tìm thấy bằng chứng trong trí nhớ để chứng minh cho suy đoán của mình.

Lần đó khi gặp bom trong nhà hàng, hai đứa trẻ chạy vào nhà hàng không chỉ vì sự liều lĩnh cùng lo lắng cho anh và Rai mà còn để giúp họ tìm ra tên tội phạm.

Nếu bọn họ thật sự chỉ là lo lắng cho anh và Rai thì vì sao không chạy tới phòng vệ sinh trước để tìm người mà lại chạy khắp nhà hàng.

Lúc túi xách của Rai bị trộm, Hagi vội vàng nhảy lên ván trượt để đuổi theo. Hành vi này cũng là bằng chứng.

Anh biết Rai luôn chú ý đến sự an toàn của bọn trẻ, bọn trẻ cũng quan tâm đến suy nghĩ của Rai, đặc biệt là Hagi tâm tư tỉ mỉ sẽ không bỏ mặc lại hai em nhỏ với Rai mà chạy đi làm cho mẹ lo lắng.

Trừ khi cậu bé biết rằng nếu đuổi kịp hắn ta thì tên trộm sẽ không thoát được hoặc đó là bản năng của cơ thể, theo bản năng muốn đuổi theo tội phạm.

Ai sẽ có bản năng như vậy, thám tử sẽ có...... Nhưng càng nhiều hơn —— là cảnh sát.

Nếu suy nghĩ kỹ hơn càng có thể tìm ra nhiều chi tiết nhỏ mà trước đây bị bỏ qua để xác minh giả thuyết của bản thân.

Dù sao thì cũng không lâu nữa anh sẽ có thể gặp được nhóm “trẻ em” này và Rai. Dù có suy nghĩ hay nghe nhiều đến đâu thì cũng không bằng việc nhìn thấy và hiểu được một ai đó qua một ánh mắt.

Lúc này, anh đã đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng giữa Gunma và Nagano, nơi Kisaki Rai và những người khác đang hướng đến, trên ghế bên cạnh anh có một tấm vé miễn phí nằm ngoan ngoãn ở đó.

Người bình thường cần phải đủ may mắn khi mua sắm mới nhận được phiếu giảm giá miễn phí, nhưng anh lại trực tiếp sắp xếp để Kazami làm điều đó thay mình. Anh tìm thấy một tờ vé số khác có giải thưởng nhỏ hơn trong một cửa hàng trái cây. So với vé năm người của Rai, vé một người của anh có vẻ hơi vô dụng, bất quá đủ dùng là được.

Sau khi đỗ xe và tắt máy, Amuro Tooru tháo dây an toàn, tháo tai nghe và cất chúng vào ngăn đựng ba lô. Sau đó, anh cầm lấy phiếu giảm giá và đi bộ đến nhà nghỉ suối nước nóng có tên "Ginzan Onsen". Khi anh đang đổi phiếu giảm giá và nhận áo choàng tắm mới cùng chìa khóa phòng, Kisaki Rai dẫn bốn đứa trẻ đến quầy lễ tân.

"Tooru-kun, sao anh lại ở đây?" Kisaki Rai vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô vui mừng vì gặp được người quen, nhưng cũng ngạc nhiên vì sao anh cũng ở đây.

Amuro Tooru cầm áo choàng tắm, cười nói: "Tôi cũng giống như cô thôi Rai, rút thăm may mắn đó. Vốn dĩ tôi nghe sư phụ Mori kể lại, hôm đó trên đường đi ngang qua cửa hàng bán trái cây cũng vào thử xem như nào. Không ngờ lại may mắn đến vậy."

Conan híp mắt nhìn Amuro Tooru: Amuro-san lại bắt đầu bịa chuyện rồi, chuyện này có liên quan đến tổ chức sao? Cảm giác không giống lắm. Vậy thì là bên phía công an phải không? Không thể không nói, anh Amuro có vẻ rất để ý gia đình nhà chị Rai.

Ba người Hagi, Matsu cùng Hiro lặng im một lát, đột nhiên cảm thấy Amuro Tooru có ý đồ xấu, mục tiêu sẽ là ba người bọn họ sao?

Amuro Tooru đã có kinh nghiệm đổi phiếu nên ngay lập tức giúp Kisaki Rai. Anh cúi xuống xoa xoa mái tóc xoăn của Matsuda: "Matsu, giúp chú cầm áo choàng tắm và chìa khóa được không?"

Tưởng tượng đến Matsu khả năng chính là Matsuda, anh liền đem mục tiêu nhắm ngay cậu nhóc, vuốt ve một Matsuda từng kiệt ngạo khó thuần làm anh cảm thấy một đợt sảng khoái.

Matsu trợn trừng mắt, trong lòng oán trách một phen: Vì sao lại là cậu chứ?!

Bất quá Matsu vẫn cầm hộ đồ trong tay anh, sau đó nhìn Amuro Tooru cùng Kisaki Rai.

Kisaki Rai đem phiếu đưa cho Amuro Tooru, Amuro Tooru dùng tốc độ cực nhanh giúp cô hoàn tất các thủ tục, anh thậm chí còn không cần nhân viên lễ tân chỉ dẫn phải làm gì tiếp theo mà tự mình làm xong mọi thứ.

Bởi vì Kisaki Rai tình cờ đi vào sau Amuro Tooru nên số phòng của họ được nối với nhau, vừa vặn phòng của họ nằm ngay cạnh nhau.

Bên Kisaki Rai nhiều trẻ nhỏ nên cũng cần nhiều áo choàng tắm, Amuro Tooru làm người tốt tới cùng, giúp bọn nhỏ lấy đồ vừa người rồi chia từng cái cho họ.

"Nếu mấy nhóc cảm thấy phòng không đủ lớn có thể tới phòng chú ngủ" Amuro Tooru ngồi xổm xuống, cầm chìa khóa phòng từ tay Matsu lắc qua lắc lại, "Phòng chú chỉ có một mình chú thôi."

Conan nghĩ mình ở trong phòng nhà Kisaki Rai cũng không tiện nên trực tiếp mở miệng: "Amuro-san, em đến phòng của anh ngủ nhé."

"Hoan nghênh." Vốn định tóm lấy Hagi, Matsu hoặc là Hiro, kết quả lại là Conan.

Bất quá điều đó cũng không quan trọng, hầu hết các kế hoạch đều bị phá vỡ bởi điều gì đó mà.

Kisaki Rai cúi đầu nhìn Conan: "Vậy em ngủ cùng với Tooru-kun nhé, không được chạy lung tung đâu, có chuyện gì thì chạy sang phòng bên cạnh tìm chị nhé."

Conan cười gật gật đầu.

Một lúc sau, mỗi người đều cầm áo choàng tắm đi vào phòng, Kisaki Rai lấy chăn, gối và nệm từ trong tủ ra. Gia đình bốn người bắt đầu trải chăn trên chiếu tatami, đặt gối ở một đầu, rồi lấy chăn phủ lên trên.

Ở phòng bên cạnh, Conan cùng Amuro Tooru ở cùng nhau không cần phải che dấu thân phận.

"Amuro-san, anh đuổi theo chị Rai tới đây đúng không?" Làm gì có chuyện trùng hợp như thế này, rút được cùng một loại phiếu, lại còn trùng cả ngày. Trùng hợp như vậy, phần lớn đều là do người làm.

Amuro Tooru thản nhiên mà nói: "Đúng vậy."

Conan dừng động tác trên tay, quay sang nhìn anh chăm chú: "Chị Rai hẳn là không có quan hệ gì với tổ chức, Akai-san không có cảm giác được khí tức của tổ chức trên người chị ấy. Cho nên, chị Rai có liên quan đến bên công an kia sao?"

"Akai?" Vừa nghe đến cái tên này, Amuro Tooru liền nhíu mày không vui, "Anh ta đã gặp qua Rai cùng bọn nhỏ?"

"Đã gặp qua lúc chị Rai mới chuyển tới Tokyo." Conan đem chuyện ở siêu thị kể cho Amuro Tooru nghe.

Sau khi Amuro Tooru nghe được bọn nhỏ chọn lựa món đồ chơi thì cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Con trai cũng sẽ không có cùng sở thích giống hệt cha được. Đương nhiên cũng có, nhưng một người thì cũng thôi đi, đây lại là cả bốn người đều giống......

Lại lần nữa khẳng định suy đoán của bản thân, bọn nhỏ chính là những người bạn thân đã chết của anh.

"Conan, anh đi theo bọn họ tới đây không liên quan gì đến tổ chức hay bên công an. Chỉ là bọn họ đối với anh mà nói là những người rất quan trọng, bọn nhỏ là con những người bạn đã hy sinh của anh." Sau khi gần như đoán được bí mật của bạn mình, anh đương nhiên là giúp họ che giấu chuyện này rồi.

Nếu mấy người họ với Rai đều chỉ dẫn anh sang con đường 'con trai của bạn thân' thì anh sẽ xác nhận điều này với những người khác.

Conan:?!

"Cảnh sát Hagiwara với cảnh sát Matsuda là bạn thân của Amuro-san á?!" Cậu biết tuổi của cả ba người, lập tức so sánh trong đầu phát hiện họ đều là 29 tuổi.

Nghề nghiệp của họ đều là cảnh sát, nói cách khác ——

"Amuro-san, mọi người là bạn cùng lớp ở Học Viện Cảnh Sát sao?"

Amuro Tooru gật nhẹ đầu: "Anh cùng bọn họ đúng là bạn thân từ khi ở học viện, ngay từ đầu khi tiếp cận nhóc, anh đã rất có hảo cảm với em."

"Cảm ơn em đã giúp đỡ, hung thủ hại chết bọn họ cuối cùng cũng đã bị bắt."

Việc bảo vệ Conan không chỉ là giao dịch riêng với Vermouth mà còn là trách nhiệm của cảnh sát và sự giúp đỡ bạn bè. Trừ cái này ra, cũng là lời cảm ơn đến Conan.

Conan cảm thán một tiếng: "Thì ra là thế." Anh Amuro tiếp cận chị Rai là vì muốn chiếu cố người mẹ đơn thân với con của bạn học.

Họ tiếp tục sửa soạn chăn đệm, chuẩn bị thưởng thức những món ăn ngon gần "Ginzan Onsen". Nơi này không chỉ có thể ngâm mình trong suối nước nóng mà còn có thể thưởng thức các món ăn nhẹ từ khắp cả nước và chơi một số trò chơi vui vẻ. Đây cũng là đặc điểm nổi bật giúp nơi đây khác biệt so với các suối nước nóng khác trong quảng cáo.

Đúng lúc này, có một vị khách từ nhà bên cạnh đến nhà tiến sĩ Agasa.

Akai Shuichi ngụy trang thành Okiya Subaru bưng một nồi cà ri mới vừa nấu xong đi ấn chuông cửa, Ai đang cùng Hiromi chơi búp bê bỗng thu lại nụ cười mà đi mở cửa.

"Anh đang cố gắng làm một phiên bản mới của món cà ri hầm thịt bò, công chúa Haibara-san nhà tiến sĩ có thể cho anh một vài kiến nghị để cải thiện món ăn này không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro