Chương 74: Nhận ra Akemi
Khi bác tiến sĩ nghe vậy, ông lập tức mời Okiya Subaru vào nhà, còn giúp anh bê nồi cà ri. "Lần này cà ri hầm thịt bò rất thơm đấy. Kỹ thuật nấu ăn của cậu ngày càng tốt hơn rồi."
Thừa dịp Ai không chú ý, bác tiến sĩ cầm lấy bát với thìa định múc nếm thử một chút nhưng phản ứng của cô rất nhanh nhạy.
"Bác tiến sĩ, chú ý thân thể của mình đi," Ai vẫn luôn lập chế độ ăn uống và điều chỉnh cơ thể cho tiến sĩ Agasa để tránh phải nhập viện vì ăn quá nhiều. Nhưng thỉnh thoảng cô cũng để ông thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, "Nhiều nhất là một bát".
Ai làm lơ ánh mắt mong đợi của bác tiến sĩ, chỉ đơn giản là múc một bát nhỏ, sau đó lấy cái nồi ra khỏi tay bác tiến sĩ để đề phòng ông lại ăn vụng.
Buổi sáng, bảo mẫu Eda mang Hiromi tới đây xong cũng không có rời đi, giữa trưa còn giúp họ nấu cơm nữa, hiện tại đang ở trong bếp làm đồ ăn vặt buổi chiều cho họ.
Tiến sĩ Agasa nhìn một bát cà ri hầm thịt bò nhỏ khẽ thở dài một cái, rồi lại nhìn bảo mẫu Eda đang bận rộn trong bếp, nghĩ lát nữa còn có bữa ăn xế nên cũng an tâm ngồi xuống nhấm nháp.
Hiromi nắm búp bê, ngửa đầu nhìn chăm chú Okiya Subaru đang tiến lại gần với điệu cười híp mắt.
A, là chú gặp ở siêu thị lần trước. Cô có ấn tượng rất rõ ràng, nhớ rõ là người này hơi có mùi thuốc lá, điều này đối với một em bé như cô mà nói thì có chút khó chịu.
Okiya Subaru nhìn thấy Hiromi cũng giả bộ kinh ngạc: "Bé con, sao cháu lại ở đây?"
Trên thực tế anh đã sớm biết Hiromi đã đến, lần này mang nồi cà ri sang đây cũng là vì muốn thấy Ai cùng cô bé này. Anh cảm thấy kỳ lạ, Ai thật sự vô cùng yêu thích cô bé này, còn nguyện ý bồi cô bé chơi mấy trò chơi ấu trĩ.
"Nhà chị Rai đi du lịch suối nước nóng rồi, Hiromi không thể tới chỗ tôi hay sao?" Liên quan đến chị gái nhà mình, thái độ của Ai đối với Okiya Subaru càng lạnh nhạt hơn, trực tiếp nhìn anh bằng nửa con mắt, mở miệng hỏi ngược lại.
Okiya Subaru mỉm cười trả lời: "Đương nhiên có thể."
Đột nhiên, di động trong túi Ai vang lên. Okiya Subaru đẩy đẩy mắt kính: "Có người gọi điện thoại cho em kìa?"
Ai quay người đi, tránh ánh mắt của Okiya Subaru, lấy tay che màn hình điện thoại di động. Nhìn vào nội dung trên đó, cô phát hiện đó là số điện thoại di động của Hiromitsu-chan mà Kisaki Rai đang dùng tạm thời.
Tại "Thị trấn suối nước nóng", mẹ con Kisaki Rai sắp xếp đồ đạc vào phòng, phát hiện trong túi còn có một vài đồ của Conan mà cậu chưa cầm nên liền tới phòng Amuro Tooru gõ cửa.
Sau khi vào phòng và đặt đồ đạc xuống, họ ngồi xuống trò chuyện một lúc.
Amuro Tooru dò hỏi: "Nhóc Wataru với Hiromi ở nhà với bảo mẫu sao?"
"Nhóc Wataru ở nhà cùng ông bà nội; Hiromi lại rất thích Ai-chan, bảo mẫu mang con bé tới nhà bác tiến sĩ chơi." Kisaki Rai đột nhiên nghĩ đến, có phải Tooru-kun muốn gặp các bé con cho nên mới hỏi như vậy hay không.
Lại nói tiếp, cô cũng nhớ bọn nhỏ cho nên dứt khoát đề nghị cùng nhau gọi video.
"Tooru-kun, tôi sẽ gọi video cho bọn nhỏ, đến lúc đó anh có thể cùng bọn họ chào một tiếng. Bọn nhỏ nhìn thấy anh khẳng định cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ thích anh lắm đấy."
Amuro Tooru ngậm cười, từ chối thì bất kính: "Thế thì hay quá."
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho nhóc Wataru. Sau khi Kisaki Rai kết nối video, cô thấy khuôn mặt tươi cười của nhóc Wataru phủ kín toàn bộ màn hình, dí sát màn hình thật đấy, có lẽ không phải là nhóc Wataru click mở di động.
"Xì," Kisaki Rai điều chỉnh góc độ vẫy tay với nhóc Wataru, "Wataru, mẹ đã đến suối nước nóng rồi đây ~ con ở nhà chơi với ông bà có vui không?"
Nhóc Wataru cười "Kaka" không ngừng gật đầu: "Mẹ mẹ."
Cô đảo mắt, liếc sang bên cạnh cười: "Wataru ngoan quá~ nào, mẹ sẽ cho con điều bất ngờ đây."
Màn hình điện thoại chuyển hướng sang Amuro Tooru, anh có thể thấy được sự ngạc nhiên của nhóc Wataru trên màn hình khi thấy sự xuất hiện ở đây của anh.
"Chú......" Nhóc Wataru đã biết gọi chú, sau khi nhìn thấy anh trên điện thoại liền xưng hô như thế này.
Ý cười bên môi Amuro Tooru càng sâu, nhìn nhóc Wataru nỗ lực "buôn bán", từ tận đáy lòng anh cảm thán một tiếng, lớp trưởng cũng thật không dễ dàng mà.
Mặt khác, mấy đứa nhỏ cũng vây quanh Amuro Tooru để được lên hình: "Wataru, ở nhà vui vẻ nhé, khi nào về bọn anh sẽ mua quà cho em!"
Nhóc Wataru duỗi tay sờ sờ bọn họ trên màn hình, dùng sức gật gật đầu. Bọn họ đi ra ngoài chơi đương nhiên phải mua quà về cho cậu rồi, cậu còn nhỏ như này, không thể đi chơi đã rất thảm rồi, nếu đến cái quà lưu niệm cũng không có thì đúng là quá không công bằng rồi!
Hagi tiếp nhận di động, cười hì hì "chọc" cặp má đầy thịt của nhóc Wataru qua màn hình, nhiệt tình mà biểu hiện ra tình anh em thắm thiết: "Wataru, chờ anh về nhà lại chơi với em, rồi kể chuyện cho em nghe ha." Thuận tiện lại xoa bóp thịt trên mặt nhóc Wataru nữa chứ.
"Wataru, bọn anh sắp tắt máy để gọi cho Hiromi đây. Em có muốn gửi một nụ hôn gió đến bọn anh và mẹ để tạm biệt không?" Nói xong, Hagi tặng cho màn hình một nụ hôn gió làm mẫu.
Amuro Tooru ngơ ngẩn nhìn về phía Hagiwara đang "phát rồ", đồng tình vạn phần với lớp trưởng Date, bởi vì tuổi tác nhỏ nên mới bị các anh trêu đùa điên cuồng. Đổi lại mà là anh thì...... Đại khái cũng sẽ làm như vậy.
Khụ, khụ ——
Trêu mấy đứa trẻ con giả vui hơn trẻ con thật nhiều mà, đúng không.
Nhóc Wataru trực tiếp đem điện thoại nhét vào tay ba Date, vùi kín đầu, ba Date bất đắc dĩ nói với mọi người bên kia màn hình: "Rai-chan, nhóc Wataru xấu hỏ nên trả điện thoại rồi."
"Pftt, không sao đâu ạ." Kisaki Rai lấy tay che miệng qua camera điện thoại di động cười khúc khích. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói với nhóc Wataru: "Wataru à, tạm biệt con. Vài ngày nữa mẹ sẽ về nhà, đừng nhớ mẹ quá nhé."
Nhóc Wataru ló đầu ra vẫy vẫy tay nhỏ, học nói chuyện như ba Date: "Tạm biệt mẹ."
Sau khi cúp máy, Kisaki Rai nhẹ nhàng chống cằm, không nhịn được cười.
Nhóc Wataru nhà cô bất kể là gục đầu nhỏ xuống, bộ dạng ngại ngùng, hay là học theo người lớn nói chuyện với bộ mặt nghiêm túc, ở trong mắt cô, mỗi một động tác đều vô cùng đáng yêu.
"Không biết Hiromi với Ai-chan chơi như thế nào rồi?"
Kisaki Rai lầm bầm lầu bầu bắt đầu gọi cho Ai-chan, trên màn hình di động xuất hiện hình ảnh của Ai-chan bên kia, ngay sau đó liền nghe một âm thanh nam tính phát ra.
Người đó hỏi một câu: "Là điện thoại Conan gọi đến sao?"
Vừa nghe đến âm thanh này, Conan đã biết: là giọng của Akai-san.
Amuro Tooru: Vì sao tên FBI kia lại ở đó?! Sao mà cái tên FBI lại cứ thích can thiệp vào công việc của người khác vậy, xuất quỷ nhập thần. Đây là cuộc gọi video cho Hiromi, FBI làm ơn không cần xuất hiện.
"A? Giọng nói này là? Là ai ta?" Kisaki Rai sờ sờ đầu, có chút nghĩ không ra, âm thanh xác thật là đã nghe qua, nhưng rốt cuộc là ai đây?
Matsuda bĩu môi: "Là chú Okiya lần trước gặp được ở siêu thị."
Hiromitsu cũng mỉm cười: "Con cũng nhớ rõ, chú ấy tên là Okiya Subaru."
Kisaki Rai bừng tỉnh, đột nhiên vỗ vỗ cái trán, xấu hổ cười: "Các con xem này, đúng là trí nhớ mẹ không tốt, thế mà lại đã quên mất." Mọi thứ đã qua lâu rồi, hơn nữa có quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong vài ngày, khiến cô trở nên đãng trí.
Camera bên phía Ai-chan rung lên và hướng về phía bé Hiromi đang cầm một con búp bê.
Hiromi phản ứng với giọng nói ở đầu bên kia video, ngay lập tức mỉm cười rạng rỡ về phía máy quay. Cô bé ném tất cả búp bê xung quanh, chụm tay chân lại bò về phía này, miệng phát ra những âm thanh vui vẻ "ê ê a a".
Đôi mắt xanh ngọc bích to tròn sống động. Lông mi dài và cong cũng hiện rõ trong máy ảnh, mỗi khi cô bé chớp mắt, lông mi của bé trông giống như những chiếc quạt nhỏ đang múa.
Dưới ống kính gần như vậy, làn da của bé cũng chả thấy nổi một lỗ chân lông, trắng sáng, bóng loáng, mịn màng, mỏng manh.
Kisaki Rai cảm thấy như thể nhìn thấy một miếng đậu phụ sữa lắc lư trước mặt mình, trái tim cô run rẩy không thể kiểm soát.
"Hiromi, con nhớ mẹ lắm sao? Thế để mẹ hôn một cái được không nào?" Nếu Hiromi ở trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ đi tới ôm bé con thơm cho mấy cái.
Nháy mắt Hiromi đem mặt dán trên màn hình di động, Kisaki Rai lập tức cách màn hình moa moa vài tiếng.
"Hí ~ hí ~" Hiromi cười đến là vui tươi hớn hở, lập tức lại đổi một nửa mặt bên kia dính lên màn hình.
Không còn nghe thấy âm thanh của tên FBI kia nữa, lại nhìn thấy Hiromi với Kisaki Rai tương tác qua lại vô cùng dễ thương, tràn ngập tình mẹ con ấm áp, tâm trạng Amuro Tooru thấy tốt hơn rất nhiều. Hiromi quả thật áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ mà.
Sau một lúc, Amuro Tooru mới nhận ra rằng Hiromi có thể không phải là một em bé thực sự.
Những người trước đều là bạn thân của anh, vậy còn Hiromi thì sao? Có thể là ai? Liệu có phải là người mà anh quen biết không? Cẩn thận suy nghĩ thật kỹ xem liệu có ai có ngoại hình tương tự trong trí nhớ của mình không.
Không để anh suy nghĩ bao lâu, Kisaki Rai với Hiromi đã kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, sau đó cô nhẹ nhàng gọi Amuro Tooru và đưa điện thoại cho anh.
"Hiromi, con có nhớ chú không? Chú cũng rút được vé trúng thưởng đó, đến đây trùng hợp gặp mẹ và các anh con này."
Hiromi ngơ ngác, để sát mặt vào nhìn anh chàng đẹp trai tóc vàng da ngăm bên kia màn hình. Đối với Amuro Tooru, biết được thân phận thật sự của anh nên Hiromi rất có cảm tình, dù sao cũng là người bạn mà cô quen biết từ bé.
Kết quả là, gương mặt cô bé tươi cười chào đón, xán lạn như một mặt trời nhỏ: "A, a, a, a."
Bé con so với FBI đáng yêu hơn gấp mười nghìn lần!
Amuro Tooru tưởng tượng âm thanh mà Hiromi phát ra, nhất định là Hiromi đang chào anh và nói: "Chú ơi, chào chú!" Chắc chắn là như vậy.
Bé con ngọt ngào mềm mại giống y như mẹ con bé vậy, mỗi ngày đều nở nụ cười rực rỡ, mỗi khi cười rộ lên giống như một thiên sứ nhỏ vậy.
Okiya Subaru ở một bên nghe được giọng của Amuro Tooru, ý vị không rõ đẩy đẩy mắt kính, cong khóe môi.
Di động lại bị đưa cho Hagi bọn họ, đối mặt với nhóc Wataru cùng Hiromi, phản ứng của mấy người anh trai này cũng khác nhau. Dù sao em gái là để che chở, đâu thể đùa giỡn được đúng không.
"Hiromi à, đói bụng phải la lên nhá, đừng để bị đói."
"Hiromi ơi, có nhớ anh trai không?"
"Hiromi, bao giờ về bọn anh sẽ mua quà cho em."
......
Amuro Tooru nhìn nhóm anh trai siêu cấp vô địch này không nhịn được mà cười thầm trong lòng. Mấy cái tên này, có một cô em gái đáng yêu tri kỷ thế này, sợ là vui vẻ đến điên rồi.
"Các anh trai đúng là rất quan tâm đến cháu."
Lại một lần nữa nghe thấy giọng Okiya Subaru.
【FBI, mau câm miệng đi!】
Nhưng mà đúng là nghĩ tới Akai Shuichi, Amuro Tooru trong chớp mắt nhớ tới bạn gái khi còn ở tổ chức của anh ta, Miyano Akemi, con gái của cô Elena mà cậu quen khi còn nhỏ.
Nhìn chăm chú đôi mắt của Hiromi, quả thực vô cùng giống với Akemi.
Chỉ là ngũ quan trên mặt em bé còn chưa nảy nở, tỉ lệ so với lúc trưởng thành cũng khó mà xác định. Bất quá màu sắc và hình dáng đôi mắt có thể nhìn ra, không khác nhau là mấy.
Nếu Hiromi thật sự là Akemi, như vậy năm đứa nhỏ nhà Rai thật sự có liên quan chặt chẽ đến anh, đều là ý nan bình trong lòng anh.
Mọi người còn sống...... Thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro