Chương 75: Xoa bụng @@

Không biết họ cảm thấy thế nào khi trở thành trẻ con, nhưng Amuro Tooru biết rằng bây giờ họ đang tận hưởng cuộc sống của những đứa trẻ. Mấy năm qua, Kisaki Rai đã chăm sóc họ cẩn thận tỉ mỉ, họ không phải lo lắng về bất cứ điều gì.

Amuro Tooru nảy sinh một cảm giác kính nể Kisaki Rai, cô ấy thực sự ghê gớm, mười chín tuổi vất vả đến tận bây giờ, trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng vẫn làm tốt nhất có thể.

Trong đó cũng có thương tiếc. Bảy năm cơ hồ đều vì mấy đứa nhỏ, may mắn tâm lý bọn nhỏ là người trưởng thành, cũng bớt lo được phần nào.

Đã nhìn nhóc Wataru và bé Hiromi, cái gì muốn nói cũng đã nói xong, Kisaki Rai tắt cuộc gọi video, cười khẽ xoa xoa ngực.

"Tooru-kun, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, anh có muốn cùng đi ăn cơm không?" Chờ ăn cơm tối xong, bọn họ liền có thể vui vẻ đi ngâm suối nước nóng, hưởng thụ sự thả lỏng toàn thân.

Amuro Tooru nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nhạt nói: "Đừng ngâm mình trong suối nước nóng ít nhất một giờ sau bữa tối. Bây giờ chúng ta đi ăn tối, sau đó đi tản bộ ở gần đó một lúc, cô thấy ổn chứ?"

Kisaki Rai vui mừng vỗ tay: "Quá tuyệt vời! Chúng ta xuất phát đi!"

Muốn đi ăn cơm, Matsu gọn gàng dứt khoát hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta ăn cái gì?"

Hagi đột nhiên lấy ra một chồng tờ rơi từ trong túi ra, mỉm cười tươi rói: "Mỗi một nhà hàng con đều lấy một tờ đó." Ngay lúc họ đang chú ý đến Amuro Tooru và Kisaki Rai đang xử lý thủ tục nhận phòng, cậu phát hiện ra mấy tờ quảng cáo ở gần đó.

Giấy dùng để in tờ rơi tương đối dày, vì vậy ngay cả khi không nhiều thì nó vẫn dày như một cuốn sách mỏng. Nhìn thấy độ dày, Kisaki Rai kinh ngạc: "Nhiều cửa hàng như vậy?! Xong đời rồi, làm sao chúng ta chọn được đây?"

Nếu là mua sắm thì cô còn có thể chọn được, còn về ăn cái gì thì —— không được. Hậu quả của việc ăn quá nhiều là dạ dày sẽ căng như quả bóng, gây ra chứng khó tiêu.

Vấn đề lập tức vứt cho mọi người: "Các con, Conan, Tooru-kun, mọi người muốn ăn cái gì?"

Một chồng tờ rơi được trải ra trên chiếu tatami để họ lựa chọn cho dễ, mỗi người nhìn theo một hướng khác nhau.

Lúc này Amuro Tooru dò hỏi Kisaki Rai: "Rai, cô thích ăn cái gì?"

"A," Kisaki Rai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi thích ăn tôm, bạch tuộc, mực cũng không tồi......"

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nói: "Hình như không có món nào tôi không thích ăn..."

Amuro Tooru sau đó lấy ra tờ rơi giới thiệu tiệm mì ramen: "Ăn mì ramen nhé? Quán này có rất nhiều loại mì ramen. Tôi nghĩ mọi người có thể chọn hương vị mình thích."

Lúc này, anh cầm tờ rơi quảng cáo takoyaki lên và chỉ vào địa chỉ trên đó: "Có một quán bán takoyaki bên cạnh tiệm mì ramen. Chúng ta có thể gọi một hoặc hai phần."

Mắt Kisaki Rai sáng sáng lên, cảm thấy cái đề nghị này không tồi, sau đó trưng cầu ý kiến bọn nhỏ: "Các con cảm thấy như thế nào?"

Hiromitsu-chan cong mắt cười: "Đề nghị của chú Amuro rất hay!"

Hai cậu nhóc còn lại với Conan cũng cảm thấy không tồi, rất mau, bọn họ tay trong tay đi ra ngoài.

Kisaki Rai nắm Hagi cùng Conan, còn về Hiromitsu-chan cùng Matsu đã được Amuro Tooru dắt tay ngay khi ra ngoài, điều này không khỏi làm hai cậu nhóc kinh ngạc một trận.

Những cửa hàng này đã được cải tạo để trùng với thời điểm khai trương "Thị trấn suối nước nóng", nhìn qua trông rất đẹp mắt.

Khi đang đi trên đường, Kisaki Rai và những người khác ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bốc ra từ các cửa hàng. Ánh mắt của họ ngay lập tức hướng về nơi phát ra mùi hương và hướng về phía những cửa hàng này.

Bên ngoài quán takoyaki có một tấm biển lớn đặc trưng được in họa tiết takoyaki không chỉ ba chiều mà còn nhiều màu sắc hơn thực tế. Qua lớp kính cũng có thể nhìn thấy một số búp bê bạch tuộc, tượng nhỏ và móc chìa khóa được đặt bên trong.

Quán mì ramen bên cạnh cũng có một loạt mô hình trong cửa sổ trong suốt, trông giống như nhiều sản phẩm mì ramen thành phẩm khác nhau và tất cả đều trông rất hấp dẫn.

"Rai, cô đưa bọn nhỏ vào tiệm mì trước đi, giúp tôi gọi một suất ramen tonkotsu, tôi sẽ đi mua một suất takoyaki." Nhìn những món ăn ngon, cô không thể chờ đợi để được nếm thử. Tất nhiên, sẽ nhanh hơn nếu cả hai cùng làm một lúc, như vậy họ có thể ăn những gì mình muốn trong thời gian ngắn nhất.

Kisaki Rai gật đầu vẫy vẫy tay: "Tooru-kun, anh đi đi! Bên này giao cho tôi."

Chỉ chốc lát sau, họ tiến vào hai quán khác nhau. Kisaki Rai mang theo bọn nhỏ tìm một bàn rộng rãi cho sáu người, vị trí bên cạnh Hiromitsu-chan sẽ để cho Amuro Tooru, ngay sau đó đã có phục vụ đến chỗ họ để ghi món.

Món đầu tiên gọi là món ramen tonkotsu của Amuro Tooru. Kisaki Rai do dự một lúc rồi chọn ramen hải sản tôm, còn lại mấy đứa nhỏ thì đưa ra lựa chọn theo sở thích của riêng mình.

Amuro Tooru ở bên cạnh mua takoyaki vốn là tính toán mua một phần thôi, kết quả chủ quán nói cho anh biết chương trình ưu đãi đang hoạt động của quán, mua hai suất takoyaki tặng một móc chìa khoá bạch tuộc.

Chú bạch tuộc nhỏ màu hồng trên móc khóa trề cái miệng nhỏ của mình ra, những chiếc tua của nó xoắn thành nhiều hình dạng khác nhau, trông khá dễ thương.

Amuro Tooru nhớ tới sự yêu thích của Kisaki Rai khi thấy chú bạch tuộc nhỏ này, thú bông các thứ liền gọi hai suất takoyaki hai vị khác nhau.

Đồ ăn còn chưa xong thì móc chìa khoá đã tới tay trước, Amuro Tooru cầm trong tay lắc lư, biểu cảm của bạch tuộc nhỏ càng buồn cười hơn.

Lát đem móc chìa khoá tặng cho Rai đi, bản thân anh không thích hợp để dùng nó, nhưng Rai hẳn là sẽ rất thích.

Dầu sôi xèo xèo khi con bạch tuộc bên trong takoyaki dần dần cuộn tròn và co lại. Màu sắc của bạch tuộc gần mép chảo dần chuyển sang màu vàng, sau đó sẫm hơn. Hương thơm một lần nữa lại ập tới mũi chiếm trọn tâm trí.

Amuro Tooru nhẹ nhàng ngoéo chóp mũi mộ cái, nhếch khóe môi.

Bữa tối hôm nay thực sự đưa anh trở về những ngày tháng ở Học Viện Cảnh Sát, khi anh và những người bạn thân cùng ăn tối với nhau. Chỉ là bây giờ anh vẫn là người lớn còn bạn bè anh thì đã trở thành trẻ con.

Không biết từng này takoyaki, bọn họ còn có thể ăn đến sạch sẽ giống như trước hay không.

Kisaki Rai cùng bọn nhỏ đang chờ anh về, quán mì ramen hoạt động tốt nhưng vẫn còn một số người ngồi trước mặt họ chưa được lên món nên bàn sáu người của họ có thể phải đợi một lúc nữa.

Trước khi món ramen được phục vụ, Amuro Tooru đã mang theo takoyaki nóng hổi trở về.

"Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, để nguội sẽ không ngon." Anh cầm một chiếc hộp trên tay, khi đặt chiếc hộp xuống để lộ lòng bàn tay đỏ lên vì nóng.

Kisaki Rai tri kỷ đưa cho anh một tờ khăn ướt, Amuro Tooru nhìn liền cười lau bàn tay: "Cảm ơn, cô mau nếm thử xem."

"Ừm!" Kisaki Rai chia nĩa nhỏ cho mọi người, sau đó cắm lấy một viên takoyaki tròn, thổi nhẹ bề mặt rồi cắn một miếng nhỏ.

Conan, Hagi bọn họ cũng theo Kisaki Rai chọn takoyaki, mới vừa đưa lên môi đã cảm nhận được hơi nóng bao quanh viên takoyaki.

Amuro Tooru nhìn biểu cảm Matsu phồng má dùng sức cho bớt nóng, anh thật muốn duỗi tay nhéo một cái; lại quay sang nhìn Hiromitsu-chan nhẹ nhàng thổi thổi quanh viên takoyaki, anh chống cằm mỉm cười nhẹ nhàng.

Hiromitsu ăn cơm vẫn luôn là nhai kỹ nuốt chậm, điểm này hình thành sự đối lập với Matsuda.

Lại liếc hướng về phía Hagi, thấy cậu nhóc vậy mà lại cắn miếng takoyaki thành hình trái tim, sau đó nuốt luôn "trái tim" vào miệng.

......

Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Kisaki Rai, cô cắn một ngụm, sức nóng trong takoyaki trào ra. Cô nghiêng đầu, nhắm nhẹ mắt rồi nhai miếng bánh một cách chậm rãi với nụ cười trên môi.

Tức khác, anh cảm thấy viên takoyaki trong tay mình bỗng ngon hơn hẳn, nhìn bọn họ ăn đến vui vẻ như vậy, chắc chắn là rất ngon.

Nhờ tâm trạng vui vẻ, Amuro Tooru đã đánh giá rất cao sau khi ăn một viên, nói rằng đây thực sự là phần takoyaki ngon nhất mà anh từng ăn. Bạch tuộc bên trong tươi và có độ giòn, nước sốt và cá ngừ bào bên ngoài kết hợp hoàn hảo.

Mới vừa ăn xong takoyaki, chưa kịp nghỉ ngơi thì ramen đã lên bàn.

Bát dành cho trẻ em thì nhỏ hơn một chút, nhưng bên trong lại chứa rất nhiều thứ, cái gì có đều có đủ, Hiromitsu-chan đã gọi một phần ramen tôm. Con tôm trong đó rõ ràng có cùng kích thước với con tôm trong bát của Kisaki Rai, nhưng lại trông giống như một con tôm khổng lồ trong bát của trẻ em.

Nhìn vào bát mì, cái bụng đã no căng vì takoyaki tạm thời chưa muốn ăn nên Kisaki Rai bọn họ chỉ múc một thìa súp và từ từ uống.

"Rất ngon."

Hiromitsu-chan gật đầu: "Nhưng con thấy nước dùng mẹ nấu vẫn ngon hơn."

Matsu múc phần súp đặc hơn rồi lại đặt xuống bát. Cậu nhận xét: "Mẹ nấu nước dùng rất trong".

Hagi chống cằm cười híp mắt: "Bởi vì mẹ dùng nước hầm xương nên có vị ngọt thanh, luôn hớt bọt để không bị lợn cợn, còn dùng thịt băm để lọc đi lọc lại nước canh nhiều lần để nước dùng trong hơn."

"Phức tạp thật đấy." Đừng nhìn Conan thông minh, về phương diện nấu ăn này thì cậu chịu hẳn.

Amuro Tooru âm thầm ghi nhớ cách nấu canh, chờ anh có thời gian rảnh cũng thử xem sao.

Kisaki Rai mím môi, dùng khăn giấy lau miệng, trả lời nhóc con nhà mình: "Nấu như vậy sẽ rất thanh mát, không quá nhiều dầu mỡ, sẽ không khiến bụng con khó chịu." Ngày trước khi mới biết nấu ăn, trên canh có một lớp dầu nổi lên đã khiến Hagi ăn xong thấy khó chịu ở bụng.

Khi Hagi héo rũ còn an ủi cô, nói canh cô làm ăn ngon lắm.

Từ đó về sau, cô liền rất chú ý điểm này, không thể để các con ăn đồ quá dầu mỡ.

Amuro Tooru nhìn nhìn Kisaki Rai, lại nhìn nhìn bọn nhỏ, làm như đã biết cái gì đó.

Không bao lâu, cả bát ramen gồm cả nước dùng và sợi mì đã hết. Amuro Tooru có một sức ăn khá lớn, sau khi ăn nhiều như vậy, anh cũng no bảy phần, vừa vặn tốt.

Matsu với Hiro là hai người nhỏ nhất, ăn nhiều như vậy không tính là ít.

bụng trẻ con vốn dĩ có chút trong trong, ăn no xong lại càng tròn tròn phình phình. Tay Hiromitsu-chan ôm lấy cái bụng của mình, hít một hơi nghĩ bụng sẽ xẹp xuống.

Amuro Tooru: osananajimi của mình trở nên ấu trĩ thì phải làm sao bây giờ?!

"Hay để chú xoa giúp cho cháu nhé?"

Hiromitsu-chan cười, mắt cong cong: "Chú Amuro, cháu tự mình xoa là được rồi." Tuy rằng cậu hiện tại là trẻ con, nhưng mấy cái xoa bụng này cậu có thể tự làm được, không cần phiền toái osananajimi nhà mình giúp đỡ.

Huống chi vẫn đang ở trước mặt Matsuda bọn họ, như vậy sẽ ngại lắm.

Matsuda vỗ vỗ cái bụng của mình cảm thấy mỹ mãn, nhưng mà thấy được Amuro Tooru "vô sự hiến ân cần" với Hiromitsu-chan, đột nhiên cậu cảm thấy không thích hợp.

Zero nghĩ rằng họ là con ruột của chính họ kiếp trước nên sự lo lắng của anh là dễ hiểu. Nhưng không phải Zero đã quá quan tâm Hiro rồi sao? Về cơ bản, mấy cái xoa bụng này cũng chỉ có người trong nhà mới làm vậy. Có khi nào Zero coi Hiro như con trai mình không?!

Trong lúc suy nghĩ, cậu đã quên mất thực tế là mình đang ngồi đối diện với Amuro Tooru. Kể cả Amuro Tooru có muốn giúp cậu xoa bụng thì cũng không tiện.

Ngay sau đó, bụng Matsuda bị Hagiwara ngồi cạnh xoa xoa, Hagiwara toét miệng cười: "Em trai à, anh cả như cha, để anh tới giúp em."

"Không cần! Trừ phi anh để em giúp anh trước!" Cậu cự tuyệt Hagiwara ngay lập tức, vội vàng né tránh chạy về phía Kisaki Rai, chửi thầm cái tên Hagi này lại muốn lăn lộn cậu, toàn trêu cậu thôi, kiên quyết không cho Hagi đạt được mục đích.

Kisaki Rai cảm thấy có sức nặng đè lên cơ thể mình, khi cô nhìn xuống, cô thấy cậu bé tóc xoăn đang đứng thẳng, nhe răng về phía Hagiwara, giống như một con nhím nhỏ đang giương gai lên để tự vệ. Kisaki Rai không hề ngạc nhiên trước sự vui đùa của hai anh em. Mặc dù cô biết Hagi có chừng mực, nhưng với tư cách là một người mẹ, cô phải đảm đương hoà giải mấy đứa nhỏ, vạn nhất bọn họ trêu nhau quá trớn lại thành cãi nhau thật.

Cô xoa đầu bọn trẻ, đảo mắt một vòng rồi nháy mắt tinh nghịch: "Được rồi, được rồi, các con không cần phải tranh giành để giúp đỡ. Mẹ cũng muốn giúp các con, hai đứa có chịu không?"

Cả hai vội vàng đồng thanh nói: "Mẹ, không cần, không cần đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro