Chương 77: Thử

Tiếp tục đi dạo dọc con phố, bọn nhỏ lăng xăng đi chọn quà cho hai em và bạn bè của mình. Sau khi Kisaki Rai giúp mấy đứa thanh toán, cô nhìn những con gấu bông và quà tặng xung quanh, không khỏi vỗ tay lên trán: "Không ngờ lại mua nhiều đồ như vậy."

"Đi chơi đương nhiên muốn mua cho tận hứng." Amuro Tooru không nói hai lời giúp mấy cậu nhóc cầm đồ, hai tay tràn đầy túi to túi nhỏ: "Để chú cầm cho."

Bọn nhỏ:...... Sao đột nhiên hôm nay Zero nhiệt tình hơn ngày thường vậy?

Vẫn luôn giúp đỡ họ không ngừng.

Nhưng nếu anh muốn làm như vậy thì họ còn có thể ngăn cản anh được chắc? Nếu anh đã muốn làm thì cứ làm đi thôi.

Đồ trong tay bọn nhỏ càng ngày càng nhẹ. Tuy nhiên, Kisaki Rai là một ngoại lệ. Khi cô muốn giúp bọn nhỏ bê đồ, mấy đứa sẽ nói rằng chúng có thể tự làm, để cô ôm mỗi mấy con gấu bông.

Cho nên giờ phút này cô ôm gấu bông hình con thỏ bằng tay trái, tay phải là gấu bông hình con mèo. Hai con gấu bông cũng không quá nặng, cầm về cũng khá nhẹ nhàng.

Hiromi, người cũng làm bạn với mấy con gấu bông giống cô đang ngáp dài. Lúc này, bảo mẫu AI đã ra ngoài mua thuốc chống tiêu hoá cho tiến sĩ Agasa đang ngồi trong nhà vệ sinh.

Ai thật sự bất lực, một bát cà ri hầm khoai tây vẫn đủ sức khiến  tiến sĩ Agasa gục vã.

"Leng keng ——"

Chuông cửa vang lên, Ai đi ra mở cửa, vốn tưởng rằng là bảo mẫu đã trở về, kết quả là Okiya Subaru nhà bên. Cẩn thận ngẫm lại cũng thấy không có khả năng là bảo mẫu vì dù sao bảo mẫu cũng đi chưa lâu, muốn tới hiệu thuốc gần nhất cũng cần một khoảng thời gian.

Ai biết Okiya Subaru đến để lấy nồi cà ri nên cô chỉ vào bàn ăn và nói: "Ở đằng kia, đã dọn sạch rồi."

Nói xong cô tiếp tục ôm Hiromi chơi đùa, sau đó bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Hiromi có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cô sờ sờ thì phát hiện chị gái nhà mình vừa nãy không khống chế được bản năng trẻ con nên tã giấy đã ướt đẫm.

Đảm bảo khô ráo sẽ tốt cho làn da của trẻ. Ai chạm vào bàn tay đang che khuôn mặt nhỏ của Hiromi và nói: "Em đi lấy tã thay cho chị nhé."

Bởi vì ăn trưa xong, Hiromi và Ai nằm nghỉ ngơi trên giường trong phòng, những thứ đó cũng được bảo mẫu để trong phòng.

Nhưng nếu cô đi vào phòng, lỡ chị không cẩn thận, vô tình bị ngã thì phải làm sao?

Như là nhìn ra cô đang khó xử, Okiya Subaru cắm chen vào nói: "Để anh nhìn em bé này cho, sẽ không để cô bé có chuyện gì đâu."

Sau nhiều ngày quen biết Okiya Subaru, tuy cô vẫn cảm thấy anh ta kỳ lạ và có bí mật gì đó, nhưng cô biết anh sẽ không làm tổn thương bọn họ, mơ hồ như là đang bảo vệ họ.

Tạm thời liền đem chị gái giao cho anh ta một lúc vậy, cô đi nhanh sẽ về nhanh.

Hiromi "Ê a" gật đầu, ý bảo em gái cứ yên tâm đi.

Ai quay vào trong phòng tìm đồ, Okiya Subaru cũng ngồi xuống bên cạnh Hiromi, cầm một con búp bê Hiromi không chơi mỉm cười nói: "Sự xuất hiện của nhóc đã thay đổi em ấy rất nhiều. Tốt nhất là em ấy nên tiếp tục giữ gìn tâm tính trẻ thơ của mình như thế này."

Không có Ai ở đây, Hiromi lại là một em bé không biết nói chuyện, Okiya Subaru lầm bầm lầu bầu một lúc.

Hiromi tò mò mà nhìn về phía Okiya Subaru, cái gì mà lại là thay đổi không ít? Giữ gìn tâm tính trẻ thơ?

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Okiya Subaru rung lên, anh mở mắt ngay lập tức, lấy điện thoại ra và trả lời cuộc gọi. Cùng lúc đó anh cũng kéo chiếc cổ áo cao xuống, để lộ thứ gì đó giống như vòng cổ rồi nhấn một chiếc nút trên đó.

"Camel, có chuyện gì vậy?"

Ngắn ngủn trong nháy mắt, đồng tử Hiromi co chặt, kinh hãi mà xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn Okiya Subaru. Thanh âm này cô sẽ không nghe nhầm! Giọng nói giống hệt Dai-kun y đúc.

"Tôi đã biết." Okiya Subaru dường như đã lắng nghe lời của người đàn ông tên Camel ở đầu dây bên kia. Anh cúp điện thoại sau một câu trả lời đơn giản và lại ấn nút ẩn dưới cổ áo cao.

Ngồi dựa lưng vào ghế sofa như không có chuyện gì xảy ra, Okiya Subaru cầm con búp bê và tạo dáng giống hệt bé Hiromi: "Nhóc con, cháu có thấy nó giống cháu không?"

Hiromi rất là chấn động:...... Giọng nói lại thay đổi! Anh ta rốt cuộc là ai?!

Cô bé lập tức ôm hết tất cả búp bê xung quanh mình vào lòng và vùi đầu vào chúng, điều này khiến cô bé cảm thấy an toàn hơn. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể không mở mắt ra và lén nhìn Okiya Subaru, kẻ lập dị có thể thay đổi giọng nói.

Hiromi đoán rằng chiếc vòng trên cổ anh chính là công cụ thay đổi giọng nói của anh. Nói một cách đơn giản, đó là một chiếc vòng cổ có khả năng thay đổi giọng nói. Cũng không biết âm thanh nào mới là giọng gốc đây?

Là giọng nói giống với Dai-kun hay là giọng hiện tại?

Giây tiếp theo, cô giật mình nghĩ: Có khi nào anh ấy chính là Dai-kun không...... Nhưng gương mặt này là sao?

Một khi em bé tò mò về điều này, cơ thể sẽ có những chuyển động tương ứng. Hiromi lén lút duỗi cánh tay đầy thịt nhỏ bé của mình ra khỏi con búp bê, đôi bàn tay nhỏ nhắn như chiếc bánh bao trắng muốt áp chặt vào cánh tay anh. Cô dùng sức nhấc người lên một chút, lập tức tay kia cũng di chuyển, túm lấy khuôn mặt giả của Okiya Subaru.

Ánh mắt Okiya Subaru trở nên nguy hiểm, quay đầu nhìn về phía Hiromi, tay trái đè lại cánh tay nhỏ bé của cô: "Nhóc con, đây không phải địa bàn của nhóc đâu, không được tùy tiện nhéo."

Ánh mặt chạm nhau, một cảm giác quen thuộc ập tới.

Bàn tay Hiromi chậm rãi buông ra, hạ thấp người ngồi trở lại vị trí cũ, cái đầu nhỏ uể oải gục xuống.

Trẻ con rất giỏi trong việc cảm nhận nguy hiểm xung quanh theo bản năng, và rõ ràng là cô bé đã sợ hãi trước phản ứng vừa rồi của anh.

"Không phải là đang quát nhóc đâu, chỉ là mặt chú thật sự không thể nhéo được." Đối với một bé gái, vừa rồi đúng là anh hơi quá mức nên bây giờ phải dỗ cô bé thôi. Thừa dịp Haibara Ai còn chưa ra......

Anh chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc dỗ dành một đứa trẻ cả.

Suy cho cùng, khi anh gặp em gái mình lần đầu tiên, cô bé đã học lớp một tiểu học rồi.

Trên thực tế cũng không phải là Hiromi bị dọa sợ, cúi đầu không có sức sống kỳ thật là đang tự hỏi mà thôi. Phản ứng vừa rồi của vị Okiya-san này đã để lộ ra một điều là gương mặt này có vấn đề, nếu gương mặt này là giả, như vậy dưới lớp da kia rất có khả năng chính là Dai-kun.

Khó có thể tin, đây là Dai-kun.

Đem hình tượng Okiya Subaru nhập vào bộ dáng Dai-kun, nghĩ tới hình ảnh hôm nay Okiya Subaru bê nồi cà ri, đôi mắt to ngập nước của Hiromi không khỏi thất thần.

Thế giới này có vấn đề rồi!

Tâm trí cô trống rỗng trong giây lát. Cô không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa, cứ để mặc thả trôi đi.

Okiya Subaru nhận thấy tình hình của cô bé có vẻ nghiêm trọng hơn nên nhanh chóng nhặt con búp bê lên để thu hút sự chú ý.

Anh sửng sốt một lúc, đột nhiên thấy mí mắt Hiromi khép lại, tiếp theo là tiếng thở dài.

Cô bé này...... Thế mà lại ngủ rồi.

Cũng tốt, trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.

Ngủ rồi, sau một giấc ngủ, mọi phiền não đều sẽ biến mất, đây niềm vui của trẻ con.

Ai vội vàng lấy tã giấy chạy tới thì thấy chị gái mình đang nằm trên ghế sofa. Okiya Subaru nheo mắt, cầm chăn trên tay đắp lên người chị.

"Vậy anh về đây." Okiya Subaru thả chăn xuống, sau đó đứng dậy, cầm lấy nồi và chào tạm biệt Ai.

Ai nhìn Hiromi đang ngủ say, nghĩ rằng vừa rồi anh hẳn rất nghiêm túc khi giúp cô chăm sóc chị gái nên đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có: "Tạm biệt."

Cùng lúc đó, Kisaki Rai đang nhét đồ vào xe cùng với Amuro Tooru cảm thấy mệt rã rời. Cô lấy mu bàn tay che nửa dưới khuôn mặt, ngáp một cái thật khẽ, vài giọt nước mắt buồn ngủ chảy ra từ khóe mắt.

"Mẹ ơi, chúng ta mau đi ngâm suối nước nóng đi!" Phát hiện cô uể oải, bọn nhỏ sôi nổi thúc giục.

Chờ lát nữa đi ngâm suối nước nóng ở nhiệt độ thích hợp, bảo đảm mỏi mệt sẽ bay hết, buổi tối ngủ sẽ càng ngon hơn.

Sau khi nhanh chóng vào trong lấy áo choàng tắm, khăn lông và khăn tắm, Kisaki Rai giao bọn trẻ cho Amuro Tooru: "Tooru-kun, phiền anh trông chừng bọn nhỏ khi ngâm suối nước nóng nhé."

"Tuy rằng bọn họ tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã ý thức được giới tính nam nữ, tôi cũng không tiện để mấy đứa sang phòng tắm nữ."

Amuro Tooru nghiêm túc nghe Kisaki Rai giải thích, anh không chút do dự gật đầu: "Giao cho tôi đi, không cần lo lắng đâu Rai, không thành vấn đề." Dứt lời, anh cười khẽ nhìn mấy cậu nhóc giả này.

Kể cả Kisaki Rai không đề cập tới, bọn họ khẳng định sẽ tự mình tìm cách, huống chi anh cũng đã đoán ra thân phận của họ, đương nhiên cũng sẽ không để họ qua đó.

Sau khi Kisaki Rai một mình đi vào phòng tắm nữ, Amuro Tooru mang theo bốn cậu nhóc tiến vào phòng tắm nam.

Thật hiếm khi Kisaki Rai được ở một mình mà không có người quen nào xung quanh như lúc này. Lúc đầu cô có chút không quen, nhưng sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, cô bắt đầu tận hưởng cảm giác từng lỗ chân lông được thư giãn.

Nước chảy qua từng tấc da thịt cô, nhiệt độ ấm áp đi vào cơ thể. Hơi ấm lan tỏa khắp người, xua tan sự tắc nghẽn trong từng thớ cơ khiến cô cảm thấy dễ chịu từ đầu đến chân.

Cảm giác thoải mái và thư giãn tột độ khiến mí mắt cô bắt đầu khép lại, vì vậy cô dắt khoát ngồi trong bồn tắm với đôi mắt nhắm nghiền để nghỉ ngơi.

Trong phòng tắm nam được ngăn cách với bên nữ bằng một bức tường, Amuro Tooru và bốn cậu nhóc ngồi chung với nhau. Các cậu nhóc rất ghen tị khi nhìn thấy cơ bụng của anh rồi lại nhìn đến cái bụng mềm mại tròn vo của mình hiện tại.

Ai bảo bọn họ được sinh ra thêm lần nữa, chỉ có thể tập luyện lại từ đầu thôi.

Phát hiện ánh mắt của mấy cậu nhóc, Amuro Tooru cố ý sờ soạng cơ bụng mình một phen: "Hình như là tăng cân rồi. Mấy ngày này cần phải tập thể dục nhiều hơn thôi." Đây đúng là cơ hội tuyệt vời để trêu chọc hội bạn thân, hiện tại thì họ chả thể làm gì cả, chỉ có thể thầm nhớ kỹ điều này mà thôi, cũng coi như tăng thêm cảm tình.

Matsuda nghiến răng nghiến lợi: Đáng ghét, tên tóc vàng khốn nạn này, chỉ biết khoe mẽ trước mặt họ mà thôi.

Hiromitsu bất đắc dĩ nghĩ: Yêu cầu về bản thân của Zero cũng thật là quá cao, dáng người như vậy thật sự rất hoàn mỹ.

Hagiwara ý thức được có chỗ không đúng: Họ vừa mới nhìn, Zero đã lập tức nói như vậy. Theo lý thuyết, Zero hẳn là biết mấy đứa nhóc như họ vốn chưa có nhiều khái niệm gì về cơ bắp. Cho nên, cái hành vi khoe khoang này......

Cậu ngưng mắt nhìn về phía Amuro Tooru, hoài nghi Amuro Tooru có phải đã biết thân phận thật sự của họ hay không.

Hagiwara ngồi xuồng bên cạnh Amuro Tooru, híp mắt cười: "Chú Amuro, chú không lái xe đi làm mỗi ngày mà thay vào đó là chạy bộ thì cơ thể chú sẽ được rèn luyện nhiều hơn đấy."

"Bất quá không lái xe thật sự rất đáng tiếc, Mazda RX7 cực kỳ ngầu luôn! Cháu với mẹ đều rất thích, cũng muốn mua một chiếc xe giống như vậy. Đáng tiếc trong nhà đã có một chiếc xe rồi, nếu mua thêm một chiếc nữa thì sẽ rất lãng phí."

"Ai —— nếu mẹ có thể lái Mazda lai cháu đi học với đón cháu tan học thì quá tốt rồi."

Từ bài tập thể dục đến xe thể thao Mazda, từng từ ngữ đều thể hiện mong muốn sở hữu chiếc xe này và được lái nó.

Amuro Tooru biết Hagiwara là fan cuồng của Mazda RX7, cũng nghe ra Hagiwara là đang trả lời cho việc anh khoe cơ bụng lúc nãy, làm bộ nhìn không hiểu hành động của anh, tới cạy khoé cho bõ tức.

Đơn giản rõ ràng tóm tắt lại ý của Hagiwara là: Không phải đang cảm thấy dáng người không tốt sao? Thế thì chạy bộ đi làm đi! Mazda, mang đến đây ngay!

"Nếu cháu thích Mazda thì khi về ngồi xe chú không?" Amuro Tooru dứt khoát cũng giả vờ không nghe hiểu hàm ý trong lời nói của cậu, thuận tiện dùng hình thể áp chế Hagi, bàn tay ấn lên đầu Hagi, xoa coa mái tóc ướt của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro