Chương 79: Kể chuyện

Ba người rất ăn ý mà nói: "Cái này liên quan đến bí mật của mẹ, mẹ không nói cho bất kỳ ai cả, chứng tỏ mẹ không muốn để cho người khác biết, cho nên bọn tớ cũng không thể nói cho cậu được."

"Cậu có thể yên tâm, mẹ tuyệt đối không có bất luận vấn đề gì."

Hagiwara trăm phần trăm tín nhiệm Kisaki Rai, giúp cô bảo đảm với Amuro Tooru: "Tớ đã sống bảy năm với mẹ rồi, hiểu rõ mẹ là người như thế nào nhất."

Hagiwara đã cùng Kisaki Rai trải qua những thời khắc khó khăn, cậu quan tâm nhất đến suy nghĩ của Kisaki Rai. Trong ba năm nuôi cậu, mẹ đã nỗ lực tích cóp không ít tiền, vì vậy sau khi Matsuda và Hiromitsu đến, cuộc sống dường như không còn quá khó khăn vất vả như lúc đầu nữa.

Chỉ có cậu là người duy nhất đã đích thân trải qua giai đoạn đó cùng Kisaki Rai. Mẹ phải vừa học vừa làm để kiếm tiền chăm sóc cậu, hận không thể phân thân ra làm đủ thứ việc. Trước khi tròn 18 tuổi, mẹ vẫn luôn là một cô công chúa được cưng chiều. Lúc đầu, cô không giỏi việc nhà và nấu ăn, nhưng sau này đã vì cậu mà luyện ra được tay nghề như ngày hôm nay.

Amuro Tooru bật cười không thôi: "Ở chung nhiều năm như vậy, tớ có thể hiểu được lý do các cậu để ý cô ấy đến thế."

Từ biểu hiện của bọn họ có thể thấy được chuyện này quả thực có liên quan đến Kisaki Rai, đằng sau còn ẩn chứa một bí mật cực kỳ quan trọng, không thể tiết lộ ra ngoài. Một khi đã như vậy thì anh cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa.

Anh mím chặt môi gật đầu: "Chuyện này tớ coi như không biết."

"Rai hẳn là không đem bí mật nói cho các cậu, là các cậu tự mình phát hiện đúng không." Kisaki Rai tuy rằng đơn thuần, nhưng không phải là ngốc, cô cũng có tính cảnh giác, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu không phải vì mối quan hệ đặc biệt giữa họ, hơn nữa Rai cũng tin tưởng con mình, bằng không chỉ sợ vẫn luôn giữ được bí mật này mà không ai phát giác.

Ba người cam chịu lời của Amuro Tooru, ngượng ngùng mà nói ra việc này: "...... Mẹ rất tín nhiệm bọn tớ, chỉ cần thử một chút là sẽ dễ dàng lộ ra manh mối."

Amuro Tooru nhìn họ trái phải rồi thở dài một tiếng: "Các cậu thật sự không định nói cho Rai biết thân phận thật sự của mình sao? Rốt cuộc Rai cũng là mẹ của các cậu, liền tính nói cho cô ấy cũng đâu có sao, cô ấy rất bảo vệ cho các cậu."

Nếu họ tiết lộ danh tính của mình cho kẻ thù, họ sẽ phải đối mặt với thảm họa; nhưng Kisaki Rai thì khác vì cô là người thân cận nhất của họ.

Nếu một ngày kia, Kisaki Rai tự mình phát hiện ra thân phận của họ, biết bọn họ vẫn luôn giấu cô, chỉ sợ lúc đó cô sẽ rất buồn. Hình ảnh cô khóc thầm một mình với đôi mắt ngấn lệ lập tức hiện lên trong tâm trí anh. Mỗi tiếng nấc đều khiến anh đau lòng. "Tại sao lại giấu tôi? Chỉ có tôi thôi sao? Chúng ta là những người thân thiết nhất. Có chuyện gì mà chúng ta không thể nói chứ?" Những lời buộc tội như vậy thật đau lòng.

Ảo tưởng bị lời nói của mấy đứa nhỏ đánh vỡ.

"Bọn tớ cũng muốn nói cho mẹ, nhưng là không biết nên mở lời như nào." Hoặc là đổi một cách nói khác, mỗi lần định mở miệng, nhìn ánh mắt mà mẹ nhìn bọn họ thì họ liền không thể thốt nên lời.

Vì kiếp trước họ đã là người trưởng thành nên cũng biết rằng giấu Kisaki Rai không tốt.

Nhưng bọn họ được Kisaki Rai nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, mà cô vẫn luôn đối xử với bọn họ như những đứa trẻ bình thường, tình cảm mẹ con đương nhiên rất thân thiết.

Hiện tại bọn họ nói cho Kisaki Rai: Mẹ ơi, bọn con xin lỗi, kỳ thật lúc đầu bọn con đã muốn nói, nhưng khi đó nói không được, sau lại cảm thấy cũng không cần thiết nữa. Rồi sau khi đi tới thế giới này, bọn con muốn nói cho mẹ, kỳ thật bọn con là......

Khi nghĩ về điều đó, họ sẽ tưởng tượng ra cảnh mẹ mặt đỏ bừng, hung hăng đánh họ rồi đuổi họ ra khỏi nhà.

Tuy rằng họ biết mẹ chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Amuro Tooru thoáng mở to mắt, nhìn họ rồi khẽ nói: "Chỉ là vấn đề thời gian thôi —"

Anh chỉ ra lời Hiromitsu nói: "Hiro, còn nhớ rõ lúc cậu buột miệng thốt ra địa chỉ hiệu sách ở Nagano không? Rai rất thông minh, phát hiện chỗ không thích hợp, chỉ là tạm thời bị cậu lừa sang chuyện khác mà thôi."

"Sau này khi có những chuyện tương tự xảy ra, Rai có thể sẽ bắt đầu nghi ngờ các cậu." Amuro Tooru trầm ngâm một lát, tiếp tục nhìn chằm chằm vào họ và nói với giọng nghiêm túc: "Còn có Hagi và Matsuda, người thân của hai người chưa xuất hiện...... Nếu hai người không may mắn như lớp trưởng và Hiro thì sao......"

Rất nhiều vấn đề nối gót tới mà tới.

Lấy chỉ số thông minh của họ, không cần hoàn toàn phân tích rõ ràng, lập tức có thể nghĩ ra được tình huống mà Amuro Tooru không nói nốt.

Ba người hai mặt nhìn nhau, đầu nhỏ rũ xuống: "Bọn tớ biết, bất quá bọn tớ muốn thử thái độ của mẹ trước. Có lẽ mẹ cũng không muốn biết thân phận thực sự của bọn tớ."

"Ừ, cũng đúng. Có cần tớ giúp đỡ không? Nếu các cậu tới hỏi, cô ấy có thể sẽ nghi ngờ. Tớ có thể hỏi Rai khi nói chuyện phiếm để tìm hiểu về suy nghĩ của cô ấy. Các cậu cũng nên tự mình điều chỉnh tâm thái cho thật tốt." Bọn họ đều là người sáng suốt, nên làm như thế nào không cần anh phải dạy.

Rất nhanh Amuro Tooru nhớ tới một chuyện cực kỳ chuyện quan trọng, vội vàng nắm bả vai Hiromitsu-chan: "Hiro! Đột nhiên nhớ tới, tớ nên làm gì với đống tài sản cậu để lại sau khi chết đây?! Vốn dĩ tớ định sau khi báo cho thanh tra Morofushi biết cậu đã chết rồi tớ sẽ chuyển giao cho anh ấy. Nhưng thanh tra Morofushi chỉ biết về cái chết của cậu ở kiếp trước, trước khi tớ kịp chuyển giao tài sản, anh ấy đã phát hiện ra thân phận thực sự của cậu rồi."

Loại tình huống này, trên pháp luật chưa từng viết, trong hiện thực đương nhiên cũng không xuất hiện qua.

"Nếu tớ chuyển cho cậu thì cũng không hợp pháp." Nói tới đây, anh ngẩn người, nhìn chằm chằm Hiromitsu, ngó trái ngó phải, chớp mắt mấy lần.

Hagi bọn họ kích động vạn phần, nhanh tay giữ chặt Hiromitsu: "Mau đem tài sản lấy về đi Hiro!"

Amuro Tooru đè đè đầu, "xì" cười: "Chút nữa thì quên mất, bây giờ cậu hình như là con trai của mình đời trước. Dựa theo trình tự kế thừa tài sản thì con trai đứng ở hàng đầu tiên."

Ở chỗ này nghĩ cách chính phân chia tài sản của chính mình, sắc mặt Hiromitsu thành hình chữ '囧', chợt cậu nói ra một câu gây sốc: "Hay là bây giờ tớ viết di chúc phân chia tài sản?"

Matsuda buông tay: "Hiện tại có viết cũng vô dụng, không có biện pháp đem đi công chứng."

Hagi sờ sờ cằm, tấm tắc nói: "Vẫn là theo cách của Zero đi, chờ sau khi xác định cậu là con trai của Morofushi Hiromitsu, dựa theo pháp luật tiến hành phân chia tài sản."

Cho nên muốn có được một phần tài sản của mình ở kiếp trước, trước tiên phải chứng minh rằng cậu là con trai của mình ở kiếp trước.

"Chuyện này giao cho tớ đi, bất quá cho dù tớ không động tay vào, Rai với anh trai cậu hẳn là cũng sẽ kiểm tra DNA, chứng minh thân phận của cậu." Amuro Tooru không hề ngạc nhiên trước kết quả xét nghiệm DNA bởi vì sau lưng Kisaki Rai có một bí mật lớn! Hơn nữa, còn có một ví dụ sống động của nhóc Wataru để tham khảo, nhìn xem! Lớp trưởng không phải cũng thành con trai của chính mình hay sao.

"Chờ tiền tới tay, chúng ta mua quà dinh nhật cho mẹ đi!" Tiền còn chưa tới, bọn họ đã khí thế ngất trời thương lượng chuyện này rồi.

Hiromitsu không chút do dự dâng ra tài sản mà cậu sắp được nhận: "Bản thân tớ cũng không cần đến, mấy cái đó đều đưa cho mẹ để mẹ mua đồ mình thích đi."

Kisaki Rai sao có thể tưởng tượng ra được, ở tương lai không xa, cô sẽ nhận được một phần quà lớn.

Lúc này cô đang mặc áo choàng tắm, thong thả bước ra khỏi phòng tắm nữ. Conan, người ở lại một mình để ngâm mình trong suối nước nóng cũng rất hài lòng và bước ra khỏi phòng tắm nam.

Kisaki Rai cúi người chống đầu gối, mỉm cười chào hỏi: "Conan, mọi người tắm có thoải mái không?"

Conan hai mắt mỉm cười: "Cực kỳ thoải mái luôn chị Rai."

Cô lại nhìn quanh khắp nơi, cảm thấy rất kỳ lại: "Tooru-kun cùng bọn nhỏ đâu rồi? Bọn họ không ra cùng em sao?" Không phải họ nên ở cùng nhau hay sao, bây giờ lại chỉ thấy mỗi một mình Conan. Cho dù là ra sau thì giờ cũng phải thấy người rồi chứ.

"Hagi bọn họ lúc nãy đã ngâm đủ rồi, kéo theo Amuro-san nhờ anh ấy đưa về phòng nghỉ ngơi trước ạ."

Nghe được Conan giải thích, Kisaki Rai thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nắm tay Conan cùng nhau trở về tìm bọn họ.

Tiếng bước chân gần cửa ngày một lớn hơn, rồi dừng lại ở cửa phòng. Ngay lập tức, họ nhận ra Conan và Kisaki Rai đã đến, họ nhanh chóng kéo Amuro Tooru ngồi xuống và bắt đầu buổi biểu diễn.

"Chú Amuro, chú kể chuyện cho bọn cháu nghe đi."

Ngồi xếp bằng xuống, Amuro Tooru lục lọi trong đầu vô số câu chuyện, nhưng sao mà lại có nhiều vụ án thế? Không còn cách nào khác, anh đành chuẩn bị kể lại câu chuyện về những gì đã xảy ra sau khi anh nhận được nhiệm vụ khi làm thám tử.

Nhưng mà ——

Chưa đợi anh kể chuyện, Conan gõ ba tiếng rồi tự mở cửa phòng.

Bốn người mở to hai mắt nhìn Conan cùng Kisaki Rai đang xoã tóc bên cạnh: "Rai (mẹ), Conan (anh Conan), sao hai người lại đi cùng nhau?"

Kisaki Rai nhìn mắt Conan mỉm cười, vuốt ngọn tóc rủ xuống trước ngực: "Tôi với Conan trùng hợp cùng ra khỏi phòng tắm nên cùng nhau về đây."

"Thật trùng hợp."

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, làn da của Kisaki Rai nhuốm một lớp màu hồng nhạt khiến cô trông đặc biệt ngọt ngào so với làn da vốn trắng trẻo của mình.

Trong nháy mắt, Amuro Tooru cảm thấy khuôn mặt cô trông giống như một trái đào ngọt ngào ngon lành, khiến người ta muốn chọc một chút, ấn một chút, xoa bóp một chút.

Khi Kisaki Rai tới gần, thấy bọn họ ngồi cùng nhau, cô liền hưng phấn hỏi bằng đôi mắt sáng ngời: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Kể cho tôi nghe với?"

Mới vừa tắm suối nước nóng, cô có thể không ngủ được ngay vì vẫn thấy hơi nóng. Nếu thực sự muốn ngủ, cô có thể phải trở mình một lúc để tản bớt nhiệt độ quanh người.

Conan cũng ngồi xuống cùng, sáu người ngồi tụm lại một chỗ trong căn phòng nghỉ.

Hiromitsu đáp lại sau khi nghe Kisaki Rai hỏi: "Mẹ ơi mẹ, bọn con đang nghe chú Amuro kể chuyện xưa đấy."

Hai mắt tức khắc lập loè ánh sáng tò mò, Kisaki Rai nhìn vào mắt Amuro Tooru, khóe môi giơ lên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Tooru-kun, các anh đang kể chuyện thú vị gì à?"

Sau một giấc ngủ ngắn trong suối nước nóng, đôi mắt cô trở nên sáng hơn, giống như một cặp bảo thạch không chút tạp chất.

Bọn họ nhìn vào mắt cô cũng không muốn nói dối, nhưng giờ phút này lại không thể không tìm một lý do chính đáng. Cho nên nói bọn họ đang kể chuyện gì? Còn chưa kịp thương lượng xong, của đã bị mở ra, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

Sau khi Kisaki Rai hỏi vài giây, mấy cậu nhóc buột miệng thốt ra.

Hagi: "Đua xe!"

Hiromitsu: "Hoàng tử bé!"

Matsuda so với hai người họ thì chậm hơn một chút, mới vừa mở miệng muốn nói thì nghe lời của bọn họ, thanh âm liền nghẹn lại.

Nội tâm Amuro Tooru phức tạp vô cùng:...... Có thể ăn ý một chút được không, nói cái không quá khác nhau chứ. 'Đua xe' với 'hoàng tử bé' có bắn đại bác cũng không tới đâu.

Họ đều là những người nhanh trí, có thể sửa chữa lỗi lầm của mình ngay lập tức. Khi Kisaki Rai nhìn họ với vẻ ngạc nhiên và muốn tiếp tục hỏi, Amuro Tooru đã lấp đầy khoảng trống cho họ: "Rai, tôi đã kể cho mấy đứa nghe câu chuyện về cuộc đua xe trước, sau đó Hiro muốn nghe về hoàng tử bé. Tiếp theo, tôi định kể cho Matsu nghe câu chuyện mà nhóc ấy thích."

"Matsu thích nghe kể chuyện sao?" Kisaki Rai nghiêng nghiêng đầu, khẽ che mặt tươi cười nói: "Bình thường khi ở nhà, Matsu cũng chả cần mẹ kể chuyện cho nghe, chẳng lẽ là chuyện của Tooru-kun còn hấp dẫn hơn sao?"

Matsu không hoàn toàn đồng ý cái cách nói này: "Chú Amuro kể chuyện rất hay, nhưng khi ở nhà con muốn mẹ có nhiều thời gian làm việc mình thích hơn."

"Các con yêu mẹ nhất phải không nào!" Kisaki Rai mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng chạm vào mũi Matsu.

Mấy cậu nhóc con nhất trí gật gật đầu nhỏ, Kisaki Rai hứng thú dạt dào hỏi Matsu: "Tooru-kun kể chuyện gì cho con nghe?"

Trong đầu có quá nhiều thứ, cái thứ nhất hiện lên chính là "trinh thám", ngay sau đó Matsu liền nói: "Chú muốn kể cho con nghe câu chuyện khi chú làm thám tử."

Amuro Tooru ở trong lòng hít sâu một hơi: Matsuda, cậu không thể tìm một câu truyện cổ tích làm lý do sao?! Kể chuyện về trinh thám...... liên quan đến rất nhiều vụ án đấy.

Ánh mắt Kisaki Rai sáng quắc, bộ dáng ngồi ngoan ngoãn, hai tay chống cằm chuẩn bị nghiêm túc nghe anh kể.

Conan cũng thích chuyện trinh thám, tất nhiên đã chuẩn bị tốt ngồi nghe Amuro-san kể.

"Rai, cô muốn nghe à?"

"Ừm ừm ừm!" Kisaki Rai gật đầu như giã gạo.

Muốn nghe, muốn nghe, cô cực kỳ muốn nghe! Gần đây cô đọc rất nhiều sách thể loại trinh thám nên cũng khá trầm mê trong vai trò thám tử.

Thấy cô muốn nghe như vậy, thế thì —— kể thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro