42.
Bóng Morofushi Hiromitsu và Chiyoya Toru biến mất dưới ánh đèn mờ ảo, bốn người còn lại ăn ý cùng dừng bước ở cầu thang, không đi thẳng tìm giảng viên hay về phòng của mình.
"Mọi người cũng nhận ra đúng không." Furuya Rei nói, "Tâm trạng của Toru không ổn lắm."
Hagiwara Kenji lên tiếng: "Ánh mắt cậu ta nhìn chúng ta cứ như đang nhìn một đám người ngoài hành tinh, không nhận ra mới là lạ."
"Cậu lấy ví dụ kiểu quái gì vậy?" Matsuda Jinpei thọc cậu bạn thuở nhỏ, "Tôi nghĩ cậu ấy chỉ là chưa quen với cuộc sống tập thể thôi, từ đầu cũng nhìn ra mà, Toru không quá thích tiếp xúc gần với người khác."
Date Wataru khoanh tay: "Không thích mà lại không nói ra, còn muốn giả vờ như không có chuyện gì, thật là không thành thật."
Furuya Rei lắc đầu: "Quả thật cậu ấy không thích tiếp xúc gần, nhưng có vẻ đây không phải nguyên nhân chủ yếu."
Lúc ấy bọn họ vui vẻ kể về ước mơ của mình, cùng trêu chọc ước mơ vĩ đại của Matsuda Jinpei "Đấm tổng thanh tra Sở Cảnh sát", chỉ có Chiyoya Toru đứng một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ vui đùa.
Không phải là vì không thể nói chuyện mà không tham dự vào, mà đến cả nụ cười cũng hơi miễn cưỡng, cứ như là vô thức vẽ một dải phân cách dưới chân ngăn cách với họ.
Nên Hagiwara Kenji mới nhanh chóng đi tới, thẳng tay kéo người khỏi chiếc lồng vô hình.
"Muốn được mọi người nhớ kỹ gì đó." Hagiwara Kenji lẩm bẩm, "Cậu ấy hoàn toàn không biết rằng khi nói ra những lời này, biểu tình cậu ấy như sắp khóc tới nơi."
"Ước như không ước." Matsuda Jinpei phàn nàn, "Không phải đã có chúng mình nhớ kĩ cậu ấy rồi sao? Chỉ cần cậu ấy giành được hạng nhất là cậu ấy có thể đá đít tên tóc vàng nào đó lên đại diện cho toàn khóa phát biểu, cả trường đều sẽ nhớ kỹ cậu ta luôn ấy chứ."
Furuya Rei vẫn cười tủm tỉm, trên đầu hiện chữ thập to đùng.
Date Wataru nhanh chóng quàng vai cả ba: "Được rồi, chúng ta cứ từ từ rồi tra khúc mắc của Toru, giờ đi gặp giảng viên xin nghỉ cái đã...... Cứ có cảm giác thầy Onizuka hoàn toàn không muốn thấy chúng ta đâu á hahaha!"
Matsuda Jinpei gãi đầu, vẫn canh cánh chuyện bức ảnh: "Lần sau có cơ hội nhất định phải chụp một bức ảnh khác."
43.
[ Trời trời, Matsuda ngày nào cũng muốn đấm Tổng Thanh tra Sở Cảnh sát, thật không biết sao ông thần này chưa bị đuổi học nữa? ]
[ Đặc quyền của thiên tài á ~ Tui nhớ hình như Matsuda đạt max điểm lý luận lẫn thực hành nhưng điểm teamwork lại đếm ngược từ dưới lên hay sao á. ]
[ Thời điểm này Zero vẫn dốc hết lòng tìm Elena, vậy mà ra trường phát là người yêu của tôi chính là đất nước này, chương trình đào tạo của học viện cảnh sát thật khó lường ( rít một điếu thuốc ) ]
[ Hóa ra ước mơ của Hagi lại là bình thường nhất cả đám, tìm công việc ổn định, ngày ngày ăn chén cơm ...... ( mèo con thăng hoa ) ]
[ Nhưng mà cái bát cơm này hắn còn không giữ được 1 năm đâu, aizzz ]
[ Đù má cấm chọc vào nỗi đau của tui, cốt truyện trong này được viết lại rồi mà, Hagi nhất định sẽ không chếtttt! ]
[ #Hình ảnh: Thiếu niên tóc đen cầm điện thoại chăm chú nghe mọi người nói chuyện, nụ cười dần trở nên miễn cưỡng# Ô ô ô Toru của mị, không thể nói thật sự khổ quá mà, ảnh hoàn toàn không hòa nhập được luôn ô ô ]
[ EQ cao như Toru làm gì có chuyện không tham gia được đề tài của cuộc nói chuyện, chỉ cần hắn type vào máy rồi chuyển thành giọng nói là xong. Có vẻ hắn cũng không muốn hòa vào cuộc vui, có lẽ với hắn, có người vui đùa bên cạnh là mới là chuyện kỳ lạ.]
[ Muốn biết quá khứ của ẻm quá...... Linh cảm sẽ rất thảm. ]
[ Dù làm cái gì cũng một mình lao lên trước, cảm giác thật cô độc ( chỉ chỉ trỏ trỏ ) ]
[ Hagiwara best nhạy bén luôn á, thẳng tay kéo Toru về thế giới thực, nhóm F5 yyds]
(YYDS (永远的神): mãi mãi là thần, chỉ một/ những cá nhân ưu tú, thường dùng để tung hô thần tượng)
[ A, tui hiểu rùi, truyện này là truyện cứu vớt ngược đúng không? Đôi bên cùng có lợi tạo thế cân bằng? ]
[ A ~ Chiyoya Toru, người nam nhân này thật sự bí ẩn chít mất, mau nói cho tui quá khứ của anh xem nào, nếu không tui sẽ —— quỳ xuống van xin anh! QAQ ]
[ Ước nguyện của Toru... sao lại đơn giản như vậy, bị nhớ kỹ gì đó, là muốn lưu lại dấu vết tồn tại của bản thân trên thế giới sao? Dù sao em cũng đã nhớ kỹ anh rồi ( khuôn mặt nghiêm túc ) ]
[ Toru bé yêu! Ma ma nhớ kỹ con rồi, phiếu đây, mau lấy hết của mẹ đi, lấy hết đi ! ( rút ví ) ]
[ Không có ảnh nào là Toru mỉm cười, muốn chụp lại nhưng lại bị xen ngang, đm, tui hơi lo rồi đấy, Toru sẽ không bị lão tác giả tiễn đi nhanh thế đúng không? ]
[ Bình luận bên trên nói cái qq gì đấy! ( tức giận ) Toru chắc chắn sẽ gia nhập tuyến nhân vật chính! ]
44
Chiyoya Saori và Morofushi Hiromitsu lái xe đến Sở cảnh sát.
Giá một cuốc xe taxi ở Nhật Bản thật sự quá đắt, Chiyoya Saori vốn định đạp xe đạp, nhưng bị Morofushi Hiromitsu ngăn lại, sợ cô đạp xe sẽ làm vết thương càng thêm trầm trọng.
Thanh niên tóc nâu nghiêm túc nói: "Toru, làm ơn để ý bản thân một chút đi, cậu cứ như vậy nên tụi mình mới không bao giờ yên tâm được đấy!"
Chiyoya Saori giơ hai tay đầu hàng, mắt chớp chớp xin tha.
Morofushi Hiromitsu bị biểu tình của cô làm nghẹn, tức mà không nói gì được.
Cái tên này học được kỹ năng giả trang lừa cho qua ải ở đâu vậy? Chơi xấu quá trời!
Saori nhìn vẻ mặt ba phần bất lực bảy phần như ba của người nào đó —— phi vụ thành công!
Kinh nghiệm đầy mình nên cô biết, trường hợp này tốt nhất không nên cố cãi làm gì, nếu không sẽ vinh hạnh được nghe mama Hiromitsu mắng một đốn...... Ủa, sao đột nhiên mình lại gọi Hiromitsu như vậy ta, ừm, chắc chắn là do Morofushi Hiromitsu quá chu đáo!
Nhưng vẫn phải phản bác một chút, cô cũng không thấy bản thân không để ý sức khỏe chính mình, cô chỉ là chọn phương thức di chuyển hợp lý nhất có thể thôi, sẽ không có việc gì, cô đảm bảo.
Morofushi Hiromitsu nhìn bộ dáng thả hồn theo gió này của cậu chàng, biết ngay cái tên này 80% là nghe tai này lọt tai kia, tức giận đến mức ghi thù trong lòng —— chờ về trường rồi thảo luận cùng Zero làm sao để trị cái tên ngốc vô tâm này.
"Thanh tra Takada, Chiyoya-kun và bạn học của cậu ấy tới rồi."
Takada Ichigo đang uống cà phê trong phòng thấy hai người, đứng dậy: "Thật ngại quá, muộn như vậy rồi mà còn bắt hai đứa đến đây, chỉ là có một chuyện cần Chiyoya-kun hỗ trợ xác minh một chút."
"Tôi nên xưng hô với cậu như nào? Tôi là Takada Ichigo."
Sau khi tự giới thiệu bản thân, Morofushi Hiromitsu cười nói: "Thanh tra Takada, xin hãy vào thẳng việc chính, Chiyoya-kun vừa về trường đã làm rách miệng vết thương một lần, với tình trạng hiện tại, cậu ấy không thích hợp thức khuya."
Chiyoya Saori theo bản năng run rẩy.
Tuy rằng Morofushi Hiromitsu nói chuyện như thường, vẫn rất lịch sự lễ phép, nhưng không hiểu sao cô lại ngửi thấy mùi sát khí......
Quả nhiên, sau khi nghe Hiro nói, Takada Ichigo dùng ánh mắt "Sao lại bất cẩn như vậy" khiển trách cô.
Chiyoya Saori: "......QwQ."
Cứ những lúc như này là lại ước gì mình đừng nghịch dại!
45.
Không trò chuyện nhiều, Takada Ichigo dẫn hai người đến phòng hồ sơ.
Morofushi Hiromitsu tuy không liên quan đến vụ án, nhưng với tư cách là học sinh Học viện Cảnh Sát, chỉ cần không ai lên tiếng phản đối, đứng một bên nghe cũng không sao.
"Honde Taichi, 36 tuổi, bị bắt 4 ngày trước, vào 5 giờ 30 phút chiều nay đã tự sát trong ngục bằng khăn trải giường." Takada Ichigo nói, "Nhưng trước khi chết, hắn cắn ngón tay chảy máu, viết lên tường một dòng chữ."
—— "Con gái tôi sau này nhất định sẽ là đóa hoa đẹp nhất."
Nhìn bức ảnh dòng chữ máu xiêu vẹo trên tường, ngón tay Morofushi Hiromitsu bất giác run run.
Chiyoya Saori chú ý thấy động tác của anh, đoán chừng Morofushi Hiromitsu liên tưởng đến vụ án giết người ở Nagano năm nào, cầm tay anh an ủi, rồi tiến lên nửa bước chặn tầm mắt anh.
Morofushi Hiromitsu trong lòng ấm áp, lại hơi nghi ngờ.
Kỳ lạ...... Sao tay Toru lại lạnh vậy? Là do sức khỏe kém ư?
Chiyoya Saori rút điện thoại đánh chữ: "Mọi người tìm được thông tin gì từ dòng chữ này ư?"
Takada Ichigo nói: "Con gái hắn tên Honde Mirai, 16 tuổi, một tuần trước bị Honde Taichi dùng dao gọt hoa quả cắt động mạch cổ dẫn đến mất máu quá nhiều mà mất tại nhà. Thời điểm cảnh sát lao vào, họ đã ngửi thấy mùi hoa thơm ngát trong nhà."
"Đến khi khám nghiệm tử thi, pháp y phát hiện Honde Mirai ngậm một cánh hoa nhài trong miệng."
Ảnh chụp được đưa tới trước mặt hai người, thiếu nữ mặc váy kẻ sọc toàn thân đầy máu, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt nhắm nghiền, miệng hơi mở, ngậm một cánh hoa nhài trắng muốt.
Mỹ lệ mà thê lương, mang theo sự mê hoặc ma mị đến đáng sợ.
Chiyoya Saori nhăn mày: "Đây dường như không phải phong cách của Honde Taichi."
"Đúng vậy, theo điều tra sâu hơn, chúng tôi phát hiện Honde Taichi vốn mắc chứng hưng cảm cấp tính, vợ mất sớm, con gái mới vào cấp ba, là học sinh nội trú trường Beika." Takada Ichigo nói, "Cả hai đều không thường ở nhà, căn bản không có thói quen cắm hoa trong nhà."
Morofushi Hiromitsu nghe giảng giải, có chút nghi hoặc: "Nên thủ phạm giết Honde Mirai là người khác ư? Hay là......"
Takada Ichigo phủ định: "Thủ phạm là Honde Taichi, dấu vân tay và sức lực đều trùng khớp, nhưng hành vi của hắn trong ngục giam thật sự quá bất bình thường, bí ẩn của cánh hoa cũng chưa được làm sáng tỏ. Chiyoya-kun, trong quá trình tiếp xúc với kẻ phạm tội, hắn có nhắc tới gì không?"
Cảnh sát vốn tưởng cánh hoa chỉ vô tình bay vào nên không để ý, kết quả Honde Taichi tự sát, di ngôn lại nhắc đến hoa, làm họ bắt buộc phải tìm mối liên hệ giữa hoa với vụ án này.
Chiyoya Saori: "Hắn có nhắc tới một vị bác sĩ tên "Munemura", khi lấy lời khai tôi có nhắc tới, toàn bộ thông tin tôi nghe được đều đã viết lại trong lời khai, không thiếu một chữ."
"Chúng tôi đã điều tra vị bác sĩ Munemura này, là bác sĩ tâm lý của Honde Taichi, tên đầy đủ là Munemura Masato. Nhưng người này nói rằng đã gần một tháng nay Honde Taichi không đến tái khám, bọn họ cũng không có liên hệ gì khác ngoài khám bệnh."
Takada Ichigo xoa mày: "Cậu cố nhớ lại xem, ví dụ như trên người Honde Taichi có mùi gì khác lạ không?"
Cấp trên hạ lệnh, yêu cầu bọn họ phá án trong vòng một tuần, Takada Ichigo sợ để lâu Chiyoya sẽ quên mất những chi tiết nhỏ, nên mới vội vàng gọi Chiyoya Saori tới.
Chiyoya Saori cẩn thận hồi tưởng, mùi hương......
Những đường nét chỉ cô có thể nhìn thấy lại lần nữa hiện lên trước mắt, tạo thành một bảng tin, như các file dữ liệu game được lưu trữ, các thông tin đã từng được góp nhặt và phân loại lại lần nữa hiện lên trong một tab nhỏ.
Bốn ngày trước, Honde Taichi, vụ bắt cóc ở trung tâm thương mại, phòng nghỉ nhân viên.
Mùi máu tươi, mùi bụi, hương sữa trên người những đứa trẻ, mùi hơi đắng của thuốc, không có mùi nào giống hương hoa.
Nhưng khi nhắc tới mùi hoa lại có cảm giác gì đó quen thuộc.
Chiyoya Saori lại hồi tưởng lại ký ức mấy ngày nay, đột nhiên bừng tỉnh —— cô nhớ ra ngửi thấy mùi hoa ở đâu rồi!
"Toru, có ổn không đó?" Tay Morofushi Hiromitsu quơ quơ trước mắt cô, lo lắng hỏi, "Mệt lắm rồi sao?"
Trong mắt người ngoài, cậu thiếu niên tóc đen không biết đang tự hỏi điều gì, sắc mặt tái nhợt ngày càng trắng bệch, như thể sẽ tụt huyết áp ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Morofushi Hiromitsu nghĩ ngợi, dứt khoát cởi áo khoác, choàng lên người Chiyoya Saori —— tay lạnh như vậy, có thể là do ở bên ngoài hứng gió lâu quá.
Takada Ichigo cũng lộ ra sắc mặt áy náy: "Xin lỗi, là do tôi vội vàng quá."
"Không có chuyện gì đâu!" Chiyoya Saori tỉnh thần, ngón tay bay nhanh gõ bàn phím, "Thanh tra Takada, vụ án ở bệnh viện hôm qua cũng do ngài phụ trách đúng không?"
Takada Ichigo: "A, đúng vậy, nhưng hộ khẩu của tội phạm không ở Beika, nên thủ tục phức tạp hơn bình thường nhiều, mãi đến chiều nay mới kết thúc thẩm vấn, tên kia hiện giờ vẫn đang tạm thời bị nhốt trong phòng giam."
"Trường hợp của con gái hắn là sao ạ?"
"Uống thuốc độc tự sát." Takada Ichigo lắc đầu, bóp cổ tay, "Bệnh trầm cảm."
"Vụ án này không có điểm gì đáng ngờ, bệnh trầm cảm của Nakano Mina tái phát, cô bé nghĩ quẩn tự sát, cha cô bé Nakano Tarou nhất thời không thể tiếp thu sự thật, cảm xúc bùng nổ nên dẫn theo thi thể con gái đến bệnh viện tìm trợ giúp."
Chiyoya Saori tiếp tục hỏi: "Nakano Mina bao nhiêu tuổi? Học ở trường nào? Bác sĩ tâm lý là ai?"
Takada Ichigo: "16 tuổi, trường trung học Teitan, bác sĩ tâm lý......"
Thanh tra tạm thời chưa nhớ ra, cố gắng hồi tưởng lại.
"Mùi hoa." Morofushi Hiromitsu mở miệng, "Ở bệnh viện, khi tới gần thi thể Nakano Mina, tôi có ngửi được mùi hoa sơn chi nhàn nhạt!"
Gần như cùng lúc với Morofushi Hiromitsu, Chiyoya Saori nhanh chóng giơ lên di động: "Bác sĩ tâm lý của Nakano Mina có phải cũng là Munemura Masato không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro