8. Những ngày ở học viện cảnh sát
25.
Xung quanh vang lên tiếng hoan hô nhưng ba bạn học bị cô kéo đến cũng không nhúc nhích tí nào, Date Wataru cũng chỉ ngẩng đầu cười, cũng không thúc giục người đang đứng trên vai mình xuống dưới.
Cảm giác trên tay hơi căng, cơ bụng săn chắc, các đường cong không tồi, nếu theo đà đi xuống......
Khoan, cô đang suy nghĩ các gì thế này!
Không nên chỉ vì thấy Gin mà suy nghĩ chạy xa theo tiếng gọi của tụi tội phạm ngoài pháp luật *beep* kia được!
Chiyoya Saori cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, đầu óc cô hỗn loạn, vốn định nói xin lỗi nhưng cổ họng lại đau không nói thành lời.
Thôi chết rồi, nãy nói hơi to lại đụng vào vết thương rồi.
Morofushi Hiromitsu thấy thiếu niên tóc đen ánh mắt mơ hồ, mặt lại bắt đầu đỏ lên, há miệng thở dốc lại không nói ra lời, trong lòng thấy buồn cười.
Nhưng đôi mắt mèo chỉ vừa cong lên, thị lực 10/10 đã nhanh chóng thấy được vết đỏ máu trên băng vải trắng tinh trên cổ.
Morofushi Hiromitsu cười không nổi.
"Zero!"
Morofushi Hiromitsu trực tiếp hô to tên cậu bạn thuở nhỏ, khi người kia trông qua thẳng tay vòng qua eo Chiyoya Saori bế cả người cô lên.
Chiyoya Saori: "!!?"
Cô còn chưa kịp tỏ thái độ gì đã nghe thấy Morofushi Hiromitsu nghiêm túc nói: "Mau đỡ người, miệng vết thương của Toru bị vỡ rồi!"
Furuya Rei ngẩn mấy giây, khuôn mặt đang cười cũng nghiêm túc trở lại, anh mở vòng tay ăn ý tiếp người từ tay Morofushi Hiromitsu.
Động tác hai người thật sự quá nhanh, Chiyoya Saori còn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện bản thân yên vị trong lòng ngực Furuya Rei.
Mấy bạn học đang đứng một bên vỗ tay thấy vậy cũng vây quanh hỏi thăm lo lắng.
Nogawa cũng dẫn theo một huấn luyện viên khác chạy tới nơi.
"Ai cổ bị thương cơ?" Vị huấn luyện viên kia nói to, "Vết thương ở cổ nguy hiểm lắm đấy!"
Rõ ràng người liên can là Onizuka Hachizou, nhưng lúc này tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang Chiyoya Saori.
Vị huấn luyện viên chạy tới hỗ trợ "Ủa" một tiếng, quay đầu nhìn Nogawa: "Không phải trò nói huấn luyện viên có chuyện ư?"
Nogawa hai mắt biến thành hạt đậu: "Ơ..."
Ngồi một bên thở phì phò nhưng không ai quan tâm Onizuka Hachizou: "......"
Vốn theo lý thuyết là đến cứu người Chiyoya Saori: "......"
Saori bất lực thật sự, cô cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp khả năng làm rối tung mọi chuyện của đám học sinh học viện quá rồi, quả nhiên cô vẫn cần mài giũa thêm.
Ngại thì cũng không đến mức, mỗi tội lòng không bình tĩnh được......
Thôi kệ đi! Cô giờ là Chiyoya Toru, những việc này liên quan gì đến Chiyoya Saori?
Bắt đầu buông xuôi. jpg
"Toru giờ cảm giác thế nào?" Furuya Rei buông cô xuống, cau mày hỏi, "Sao giờ cậu đã xuất viện rồi?"
Matsuda Jinpei cũng ngó qua nói: "Học bá à, đi học không cần nôn nóng vậy đâu, lão quỷ phê duyệt cho cậu nghỉ phép lâu như vậy mà, huống chi vết thương của cậu còn chưa hồi phục, dưỡng không tốt về sau lại bị lại thì rõ tốn tiền!"
Hagiwara Kenji: "Jinpei-chan đừng nói chen vào!"
Bị cả đám lên án Chiyoya Saori: "T-T"
Morofushi Hiromitsu nhảy xuống từ vai Date Wataru chạy qua giải thích sự tình cho vị huấn luyện viên chạy đến hỗ trợ, Date Wataru cũng nhận trách nhiệm lớp trưởng mà bắt đầu chỉ huy cả lớp.
Chiyoya Saori cuối cùng vẫn không được học tiết pháp luật đại cương.
Miệng vết thương trên cổ cô khá sâu, phòng y tế trường cũng không dám xử lí nên đã yêu cầu cô trở về viện dưỡng thương cho tốt, sau khi hiểu mọi chuyện huấn luyện viên Onizuka Hachizou không do dự ném cô lên xe cứu thương gửi lại về bệnh viện.
"Hồi phục đi rồi hẵng về trường, chương trình học bị thiếu tôi khác kêu Furuya Rei bổ túc cho!"
Người được cứu chạy nhảy khắp nơi lo liệu sự tình, người ra tay cứu lại được một vé ngồi xe cấp cứu đưa vào viện, quả thật khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Chiyoya Saori: "......" Thôi coi như nghỉ ngơi một chút, thay thuốc rồi quay lại, dù sao huấn luyện viên cũng không ác đến mức ném cô ra ngoài đâu.
Có cái...... quà lưu niệm của cô vẫn trong ba lô!
Không được trông vẻ mặt của họ lúc ăn nó rồi, tiếc thật.
26.
[ Oke oke, nhóm 6 người siêu vãi đạn, có thêm Toru gia nhập sửa cốt truyện nên sự thay đổi càng rõ ràng hơn, khác với năm người kia mỗi người một vẻ, Toru suy nghĩ càng toàn diện hơn ]
[ Hơn nữa Toru rất tinh tế, tất cả mọi người đều lo lắng cho huấn luyện viên Onizuka, chỉ có ổng để ý áp lực mà lớp trưởng phải gánh ]
[ Giờ mới biết còn có cách hỗ trợ này, lần đầu tiên biết lớp Onizuka còn có những người khác......]
[ Cười bay, nhân vật quần chúng không tên mãi mới được nhắc đến, nên phải nói là cảm ơn Toru? ]
[ Cảm ơn Toru! ( đầu chó ) ]
[ Dưới tình huống bệ đứng không ổn định vẫn có thể bế Hiromitsu lên cao một đoạn, đúng là khỉ đột sinh ra từ đá, đặc sản của trường cảnh sát mà ( Trung thực-ing ) ]
[ a a a Hiro và Zero liên hoàn công chúa ôm! Mèo con Toru ngốc luôn rồi, thanh HP của t xuống 0 rồi ( che mũi ) ]
[ Cái vị giảng viên chạy tới giúp đỡ nói chuyện rất có nghệ thuật, ai cổ bị thương cơ? Ai là huấn luyện viên cơ? ( chỉ Toru ) ]
[ Onizuka · nạn nhân · Hachizou: Tôi không cần mặt mũi hả? ]
[ Cười ỉa, rõ ràng là người khổ nhất, kết quả huấn luyện viên hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, toàn bộ đều chỉ chú ý tới Chiyoya Toru ~ ]
[ Toru được cả nhóm sủng tận trời! ]
[ không, lớp trưởng vẫn biết đường hỏi thăm huấn luyện viên ( không thương hại.jpg ) ]
[ Nghe còn tệ hơn hahahaha, lớp trưởng ơi là lớp trưởng! ]
27.
"Tuy sử dụng súng ngoài thời gian huấn luyện đã vi phạm quy định nghiêm trọng, nhưng có tôi ở đây trường học sẽ không truy cứu trách nhiệm của mấy đứa."
Trong văn phòng, Onizuka Hachizou uống một ly nước ấm nhuận họng, giọng nói khàn khàn nhìn năm người đứng trước mặt với ánh mắt phức tạp.
"Tóm lại, cảm ơn các em rất nhiều."
Matsuda Jinpei cười hì hì nói: "Không có việc gì đâu ạ, thầy đừng tự mình đa tình nhiều quá, lần này chúng em đến không phải vì chuyện này!"
Onizuka Hachizou: "Phụt khụ khụ khụ!"
Huấn luyện viên buông chén trà, thẹn quá thành giận vung nắm đấm đe dọa: "Đi, biến, lăn!"
Mấy người còn lại không nhịn được cười thành tiếng, cuối cùng vẫn là Furuya Rei ho nhẹ một tiếng: "Dạ thưa thầy, chúng em tới là để hỏi chuyện của Chiyoya Toru, hôm khai giảng cậu ấy làm sao lại bị thương thế ạ?"
Morofushi Hiromitsu gật đầu: "Lần này có thể thành công cứu thầy cũng một phần là công lao của cậu ấy, cũng vì chỉ đạo mọi người mà miệng vết thương bị rách."
Hagiwara Kenji: "Nếu không hay chúng ta miễn kiểm điểm cho Toru đi ạ? Đúng lúc chúng em cũng chưa kể cho cậu ấy."
Date Wataru xoay xoay bả vai, cười toe toét: "Cũng may Toru kêu ba bạn học đến giúp em."
Onizuka Hachizou "Chậc" một tiếng: "Bản kiểm điểm ——"
Chờ năm người chú ý nhìn ông, ông cười nhếch môi nói: "Không miễn!"
"Hả?!" Năm người cùng kêu lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Onizuka Hachizou nói, "Kiểm điểm là để cho mấy đứa nhớ đừng có lúc nào cũng mạo hiểm mạng sống của mình, chưa nói lao lên đã lao lên, mấy đứa có chừng mực thì không nói làm gì, tên nhóc Chiyoya kia càng phải phạt thật nặng!"
"Người đầu tiên lao lên nói chuyện với kẻ bắt cóc ở bệnh viện cũng là tên nhóc kia đúng không? Vậy còn cãi."
Năm người đồng thời gật đầu, lòng đầy tức giận: "Thầy nói đúng ạ!"
Onizuka Hachizou: "......" Sao có lệ thế!
Thấy năm người lôi đâu ra mấy cái ghế sát lại gần với vẻ mặt hóng chuyện, huấn luyện viên Onizuka cũng chỉ có thể thở dài bất lực: "Thôi được rồi, tôi kể cho các cậu chút vậy...... Chuyện này rốt cuộc vẫn nên cảm ơn Chiyoya."
28.
【 Bốn ngày trước, ngày làm thủ tục nhập học của Học viện Cảnh Sát. 】
Chiyoya Toru tay cầm chiếc dù đen, mặc bộ đồng phục mới tinh bước ra khỏi trường học, chỉ mang theo một chiếc túi to để đựng đồ đi mua sắm.
Cách Học viện Cảnh Sát hai con phố là một trung tâm thương mại lớn, bên trong có đầy đủ các cửa hàng đa dạng thể loại, đương nhiên cũng có siêu thị để mua các vật dụng thiết yếu, Chiyoya Toru mới tới nơi này lần đầu nên còn loay hoay coi bản đồ mò đường tới nơi.
Trên đường đi còn tiện tay chỉ đường cho người khác.
Thiếu niên tóc đen hiền lành dè dặt, thân mình có chút gầy gò, tán ô lớn màu đen cũng vì vậy mà vô tình che đi ánh mắt tò mò đánh giá của nhiều người .
Đến siêu thị Chiyoya Toru rất nhanh đã mua đủ đồ mình cần, nhưng khi cậu vừa quay đầu thì thấy một vụ náo loạn phía xa.
Một người đàn ông cầm con dao sắc bén đã lao thẳng đến khu vui chơi và bế một cậu bé đang nghịch bóng ở cửa ra vào dưới ánh mắt và tiếng la hét của mọi người.
Gã tóm chặt đứa bé tay vung dao loạn xạ, người liên tục lui về sau đến lúc vào phòng nghỉ dành cho nhân viên, trong miệng hô to: "Lui ra sau hết cho tao, mau cút hết cho tao!"
Trước khi đóng cửa phòng lại, kẻ bắt cóc hung bạo nói: "Tao muốn nói chuyện với cảnh sát!"
Tiếng đứa trẻ hoảng loạn kêu la cùng tiếng khóc thê lương sợ hãi của người mẹ làm rung chuyển cả khu thương mại.
Thiếu niên tóc đen đang định vác túi đồ thiết yếu về trường vừa nhìn thấy kẻ bắt cóc đã lập tức bỏ túi đồ lại, lấy đà chạy như bay sang khu vui chơi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu nhanh chóng mở cửa tiến vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại.
"Mày là ai?!" Kẻ bắt cóc không ngờ có người dám lao vào theo, gã giật mình kề dao vào cổ đứa bé đe dọa, đứa bé sợ hãi vẫy đạp lung tung khiến gã không thể giữ đứa bé bằng một tay.
Chiyoya Toru giơ hai tay tỏ vẻ bản thân vô hại, bình tĩnh nói: "Ngài Honde Taichi, tôi hiểu ý định của ngài. Ngài định bắt ngẫu nhiên một đứa trẻ để làm điều kiện đàm phán với cảnh sát phải không? Nhưng nếu ngài làm đứa trẻ bị thương, hoặc đứa trẻ chạy thoát thì cảnh sát sẽ tìm được cơ hội ra tay với ngài."
Mắt kẻ bắt cóc đỏ hoe, thở hồng hộc nhìn không bình thường chút nào, gã không quan tâm thanh niên trước mặt làm sao biết họ tên gã, chỉ hỏi: "Vậy mày nói xem phải làm sao bây giờ? Ha, chẳng nhẽ mày sẽ tự nguyện thay thế vị trí của thằng nhóc này?"
"Tôi là tân sinh Học viện Cảnh Sát." Chiyoya Toru nói, "Tôi không mang vũ khí, mà thậm chí thể chất của tôi cũng không tốt lắm."
Kẻ bắt cóc đã hiểu, vào được trường cảnh sát tức là đã trở thành quân dự bị, chỉ là họ chưa được đào tạo chính quy mà thôi, nhưng thứ lòng chính nghĩa chết tiệt kia của họ không thua kém bất cứ cảnh sát nào.
Gã nhìn thiếu niên đứng trước mặt, quả thật cậu trông rất yếu đuối, sắc mặt cậu thậm chí còn tái nhợt hơn người khác.
Có vẻ là một cuộc trao đổi tốt, chưa kể hắn còn có dao nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng nghe cảnh sát đã tới và tiếng bước chân ồn ào qua lại, đứa trẻ trong tay hắn hét lên "mẹ ơi" và giãy giụa điên cuồng.
Kẻ bắt cóc mất kiên nhẫn với đứa bé, tức giận tới trước mặt Chiyoya Toru kề dao vào cổ cậu và thả thằng bé xuống.
"Đừng hòng làm cái gì." Gã uy hiếp cậu, "Chỉ cần cảnh sát đáp ứng trả con gái lại cho tao thì tao sẽ thả mày."
Bàn tay buông thõng của Chiyoya Toru nhẹ nhàng xoa đầu an ủi đứa trẻ, cậu hoàn toàn không để ý đến con dao sắc bén bên cổ, nói: "Sẽ, ngài Honde Taichi."
Dù con gái ông đã chết.
Bên cạnh tấm bản đồ được dán ở đầu phố có một tấm lệnh truy nã bị áp phích quảng cáo dán đè lên, chỉ để lộ một góc.
【 Honde Taichi, nam, 36 tuổi, ngày 1 tháng 4 đã giết con gái ruột Honde Mirai tại nhà riêng ở số 2, khu 3, trấn Beika, sau đó chạy trốn, hiện vẫn chưa bị bắt. 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro