SỰ QUAN TÂM THẦM KÍN

Sáng hôm sau, Đội Thám Tử Nhí tụ tập tại công viên Beika như thường lệ, nhưng bầu không khí có gì đó khác lạ. Conan và Haibara đứng hơi tách ra một chút, cả hai vẫn đang suy nghĩ về bức ảnh kỳ lạ tối qua. 

Genta nhai ổ bánh mì trên tay, tò mò hỏi: 
“Này, sao hôm nay hai cậu im lặng thế?” 

Mitsuhiko cũng nhìn theo. “Đúng đấy, hai cậu có chuyện gì giấu bọn tớ à?” 

Conan lắc đầu. “Không có gì đâu.” 

Nhưng đúng lúc đó, Ayumi hét lên: 
“Nhìn kìa! Trên ghế có một lá thư nữa!” 

Cả nhóm chạy lại. Trên băng ghế công viên là một phong bì màu nâu giống hệt tối qua. Conan mở ra ngay lập tức. 

Bên trong là một mẩu giấy nhỏ, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ: 

**“Hãy đến ngõ số 4, khu phố Beika. Một mình.”** 

Haibara nhíu mày. “Lại nữa sao?” 

Genta phấn khích: “Chúng ta đi thôi!” 

“Không.” Conan nói dứt khoát. “Lần này tớ sẽ đi một mình.” 

Cậu cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ—dường như người gửi thư không muốn nhóm trẻ có mặt. 

Mitsuhiko lo lắng: “Nhưng nguy hiểm lắm!” 

“Tớ sẽ cẩn thận.” Conan trấn an, rồi quay sang Haibara. “Cậu ở lại đây với bọn họ.” 

Haibara hơi nhướng mày, nhưng rồi chỉ lặng lẽ gật đầu. 

Conan quay đi, lòng có chút nặng nề. Không hiểu sao, mỗi khi phải rời khỏi Haibara, cậu luôn có cảm giác không yên. 

--- 

**Tại ngõ số 4, khu phố Beika.** 

Conan cẩn thận quan sát xung quanh. Ngõ hẻm này khá vắng vẻ, chỉ có vài tòa nhà cũ và những thùng rác xếp chồng lên nhau. 

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau: 

“Cậu đến nhanh hơn tôi nghĩ, Edogawa Conan.” 

Conan xoay người. Một bóng người đứng dưới ánh đèn đường, mặc áo khoác đen và đội mũ thấp. 

Conan siết chặt nắm tay. “Là ông?” 

Người đàn ông không trả lời ngay. Hắn ta chậm rãi lấy ra một bức ảnh khác, ném về phía Conan. 

Conan nhặt lên. 

Đó là một bức ảnh chụp Conan và Haibara, nhưng lần này, cậu đang vô thức vươn tay về phía cô, ánh mắt đầy lo lắng. 

Tim Conan đập mạnh. 

Người đàn ông khẽ cười: “Cậu vẫn chưa nhận ra sao?” 

Conan hít một hơi sâu. “Ông đang cố nói gì?” 

“Cậu thông minh, nhưng đôi khi lại không hiểu rõ chính mình.” Người đàn ông bước lên một bước. “Có lẽ đã đến lúc cậu tự hỏi lòng xem—tại sao cậu luôn để ý đến cô gái đó nhiều như vậy.” 

Conan chợt cứng người. 

Cậu muốn phản bác, nhưng không thể. 

Bởi vì, sâu trong lòng, một phần nào đó trong cậu biết… những lời này không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro