Chap 13
Có thiên đường, có địa ngục, và có anh. Tốt hơn thiên đường, tệ hơn địa ngục"
<Park Jimin>
•••
"Hyung......"
Namjoon đang chuẩn bị ăn sáng thì giọng nói khàn khàn của Taehyung đã giết chết sự im lặng. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Taehyung có vẻ lo lắng về điều gì đó. Namjoon nhướng mày nhìn em trai hành động kỳ cục của mình.
"Cái gì vậy Tae?" Cậu hỏi một chút quan tâm. Hiếm khi sáng sớm Taehyung lại bồn chồn như vậy.
"Hyung ... tuần sau là ..." Y miễn cưỡng nói tiếp theo, mắt nhìn Namjoon mong em trai hiểu được những gì y đang cố gắng nói vừa rồi.
Namjoon cũng nắm bắt được những lời Taehyung đang nói trước khi chậm rãi gật đầu. "Vâng, anh biết Tae ..." Cậu vừa trả lời vừa thở dài.
"Chúng ta vẫn ... như những năm trước ... ở đây ... Anh biết không?" bóp nghẹt Taehyung đầy tham vọng nhưng y biết anh trai mình đã hiểu được ý định của mình.
"Tae ... em có muốn làm chuyện đó ở nơi đó không?" Namjoon hỏi.
Taehyung lắc đầu tuyệt vọng khi biết rằng việc đề xuất như vậy là vô ích. Khó với y nhưng khó hơn với Namjoon. Đây không phải là mong muốn của y mà là Namjoon sẽ phản ứng như thế nào khi ở nơi đó sau năm năm. Không phải lý do họ chuyển đến Seoul là vì Namjoon không bao giờ chịu đựng được khi ở Daegu lâu.
Namjoon nắm lấy tay em trai mình, siết nhẹ trong khi nhìn chằm chằm vào y một cách yêu thương, hiểu được sự vật lộn giữa ham muốn của bản thân và hạnh phúc của Namjoon.
"Nếu ... nếu em muốn nó được thực hiện ở Daegu, chúng ta có thể đến đó Tae ..." Namjoon đề xuất, cân nhắc với mong muốn của Taehyung.
Taehyung đôi mắt rạng ngời hạnh phúc, nụ cười trên gương mặt điển trai nhìn anh trai mình đầy phấn khích. "Có thật không?"
Namjoon chậm rãi gật đầu trước khi ngâm nga câu trả lời của mình. "Hừm..."
Taehyung im lặng nhìn anh trai mình sau đó, y nhận ra rằng tay Namjoon đang run rẩy và mắt cậu không biết từ đâu mà run lên như đang suy nghĩ điều gì đó. Khi đứng dậy khỏi ghế, đi đến bồn rửa mặt,cậu vấp phải bàn suýt ngã khuỵu xuống trước khi có thể giữ thăng bằng với cơ thể cao lêu nghêu của mình. Cậu cười toe toét với Taehyung trước khi bỏ bữa sáng đã ăn dở vào thùng rác và rửa đĩa.
"Hyung..."
"Hừm..."
"Chúng ta hãy làm lễ tưởng niệm ở đây như thường lệ ..."
Namjoon ngay lập tức quay lưng về phía Taehyung, khuôn mặt cau có trố mắt nhìn cậu em trai nhỏ bé của mình. Bối rối với sự thay đổi đột ngột của trái tim. "Tại sao?"
Taehyung dừng lại một giây để suy nghĩ về bất kỳ lý do logic nào trước khi trả lời. "Ơ ... Em không nghĩ mình có thể trải qua chặng đường dài. Và em đã quên rằng mình đã hứa với Jungkook là sẽ thực hiện trị liệu với cậu ấy tại trung tâm vào ngày hôm sau ..."
Quả cầu nâu Namjoon ngoe nguẩy trước đứa em trai nhỏ của mình trước khi thở dài nhẹ. "Được rồi..."
Taehyung mỉm cười với anh trai mình, được Namjoon đáp lại trước khi tiếp tục rửa bát. Taehyung nở nụ cười lúc này, cảm thấy có lỗi vì đã từng đề xuất làm lễ tưởng niệm ngày giỗ của bố mẹ họ vào tuần sau tại quê nhà. Y biết nơi đó đã gây ra khổ sở cho cả hai người, đặc biệt là cho Namjoon.
Namjoon không thể ở đó lâu hơn nữa sau cái chết của cha mẹ họ. Mỗi lần họ đi qua ngã ba nơi xảy ra vụ việc, anh trai của y sẽ mất trí, thở phì phò và la hét như điên đến mức cậu vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe nát bươm của họ với máu ở khắp nơi và thi thể mềm nhũn của cha mẹ họ. Nơi đó là địa ngục trong cuộc đời Namjoon.
Họ vẫn còn ít người thân ở đó nhưng Namjoon ghét tất cả họ. Họ chỉ là một lũ ích kỷ giả vờ quan tâm nhưng không ai sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc Namjoon và Taehyung sau vụ việc. Namjoon đã cắt đứt mọi quan hệ với họ và chuyển đến Seoul sau khi bán tài sản của họ ở đó với ý định vĩnh viễn không quay lại nữa.
Namjoon đã mang theo tro cốt của cha mẹ họ về Seoul, đặt nó tại Công viên Tưởng niệm Seoul để cả hai người họ sẽ được chôn cùng với cha mẹ đã khuất của họ. Theo đúng nghĩa đen. Taehyung còn nhỏ để hiểu được nỗi buồn và nỗi đau của Namjoon khi bị mọi người đổ lỗi cho tai nạn kinh hoàng nhưng y biết Namjoon đã gánh trên vai mình bao nhiêu tội lỗi. Nhưng vẫn nụ cười buồn trên khuôn mặt anh trai mà dành cho Taehyung đã khiến trái tim y thanh thản một chút.
Đó là một mong muốn ích kỷ của Taehyung. Y đã mắc sai lầm, chỉ quá choáng ngợp với cảm giác của riêng mình rằng y muốn trở về quê hương của họ, nơi đã có những kỷ niệm đẹp với cha mẹ của họ trước khi tai nạn kinh hoàng xảy ra. Taehyung muốn làm lễ tưởng niệm tại nơi cha mẹ anh trút hơi thở cuối cùng. Nhưng đó là điều vô lý và hoàn toàn ích kỷ của anh trai. Y không nghĩ đến cảm giác của Namjoon vừa rồi. Y không nghĩ rằng anh trai mình đã phải chịu đựng như thế nào khi ở nơi mà cậu tin rằng cậu đã giết cha mẹ của mình.
Taehyung thật ngốc khi nghĩ rằng lần này không sao cả. Đã năm năm rồi. Sẽ không sao nếu họ quay trở lại Daegu với mục đích tưởng niệm. Nhưng nó không bao giờ ổn.
Thực tế phũ phàng hơn y mong đợi. Căn bệnh trầm cảm quá đen tối và sâu thẳm nó đã ăn thịt anh trai y từ từ. Y nên biết rằng nó sẽ kích hoạt sự lo lắng của anh trai mình. Namjoon không sẵn sàng đến đó nhưng sẵn sàng làm như vậy chỉ vì y. Y ngốc nghếch tin rằng Namjoon sẽ ổn. Không ! Không phải sau những gì y đã thấy khi chỉ đơn thuần nói đồng ý. Sự lo lắng đã diễn ra trong vòng một giây. Nếu không để ý đến đôi tay run rẩy và nhịp thở không ổn định, Taehyung sẽ nghĩ Namjoon không sao. Cậu là người như thế nào nếu y không bao giờ nhận ra rằng anh trai mình đã vì cậu mà chịu đựng mọi thứ?
Một tiếng chuông cửa đã cắt đứt dòng suy nghĩ sâu xa của y trước khi thấy Namjoon vội vã đi đến cửa trước và mở nó với một nụ cười toe toét. Taehyung ngay lập tức chú ý đến anh chàng tóc đỏ là Hoseok, người bạn cũ và là bạn thân của anh trai cậu. Hoseok đang ôm Namjoon với nụ cười tỏa nắng trước khi chạy đến chỗ Taehyung và ôm y vào lòng. Sau đó nó vò tóc Taehyung khiến mái tóc rối tung lên như một tổ chim.
"Hyung! Anh đã làm hỏng mái tóc của em!" Taehyung bĩu môi trong khi chải tóc bằng những ngón tay thon gọn của mình.
Hoseok chỉ cười và thủ thỉ trước sự dễ thương. Sau đó, nó nhìn Namjoon đã đặt một đĩa bánh kép trước mặt Hoseok. Hoseok nhướng mày trước cử chỉ.
"Ăn sáng đi Hobi. Hãy ăn trước khi đưa Tae đến trung tâm ..." Cậu nói, buộc Hoseok ngồi xuống và ăn đồ ăn.
"Yah Namjoon. Anh đã nói với em rồi, chỉ đi đón Tae và đến trung tâm ngay lập tức. Không cần ăn sáng ..."
"Không, Hobi. Đây là việc mà tôi cần phải làm. Anh đã từ chối nếu em từng đưa tiền xăng cho anh ..." Namjoon nói.
Hoseok thở dài trong thất bại. "Tại sao em cần phải trả giá cho tất cả những gì anh đã làm với em, Joonie. Em biết rằng anh sẵn sàng làm điều này cho em và Tae ..."
Namjoon mỉm cười trước những lời nói của Hoseok. "Bởi vì mọi thứ đều có bảng giá riêng của chúng Hobi. Em đã học về nó một cách khó khăn hơn ..."
Hoseok định đáp lại nhưng đã hủy bỏ ý định của mình. Biết rằng Namjoon đã khó mở lòng với nó như thế nào trước khi nó hiểu hết những gì mà nam ca sĩ đã trải qua. Nó không muốn tranh luận với Namjoon về triết lý sống, vì biết rằng cậu có nhiều kinh nghiệm hơn .
Hoseok giúp Namjoon dắt Taehyung đi xe lăn xuống nhà trong khi Namjoon ôm tất cả những gì Taehyung cần.
"Lát nữa anh đến đón Tae Tae có được không Hobi?" Namjoon quan tâm hỏi. Cậu lo lắng rằng gây rắc rối cho Hoseok vì đã giúp cậu với Taehyung.
Hoseok lắc đầu. "Không. Anh không sao với nó. Miễn là em sẽ đãi tôi món bít tết thăn ở nhà hàng đắt tiền gần Gangnam ..."
Namjoon mở to mắt trước yêu cầu. "Yah Hobi! Anh biết nó có giá bao nhiêu không....."
Hoseok ngay lập tức véo cái má phúng phính của Namjoon một cách khoái trá. "Aigoo .... Em thật là ...."
Namjoon vỗ vào tay Hoseok, xoa má cậu đang bị đau vì bị véo. "Em sẽ đãi món jjangmyeon được không?" Cậu hỏi.
Hoseok bật cười trước sự đáng yêu quá mức, làm rối tóc Namjoon một cách đáng yêu. "Vâng, em có thể Joon-ah!"
Namjoon cười đắc ý, cảm thấy thoải mái vì Hoseok luôn hiểu và an ủi khi cậu cần. Lúc nãy cậu biết Hoseok chỉ nói đùa với cậu thôi, đó là đặc điểm của nó , luôn khiến những người xung quanh phải tỏa sáng như . Sunshine Hoseok !
Hoseok luôn ở bên cậu, giúp đỡ bất cứ khi nào cần. Cậu gặp Hoseok khi đến cửa hàng tiện lợi của mình để làm công việc bán thời gian vào buổi tối bốn năm trước. Chính Hoseok đã sẵn lòng trả lương cao hơn cho cậu sau khi biết về sự khó khăn . Và bất cứ khi nào cậu gặp khó khăn với công việc kép của mình, Hoseok là người mà cậu sẽ tìm đến để chăm sóc Taehyung. Không có lòng biết ơn nào đủ để đánh giá cao sự giúp đỡ của Hoseok trong bốn năm. Namjoon luôn biết ơn khi có một người anh như Hoseok.
Namjoon vẫy tay chào tạm biệt Hoseok và Taehyung trước khi biết rằng chiếc xe hơi sang trọng của Jim Park đã ở bãi đậu xe trước căn hộ của mình. Cậu ngay lập tức chạy về phía chiếc xe, từ chối làm cho anh phải đợi và sau đó nổi điên với cậu. Cậu sẽ vượt qua tất cả các cuộc tra tấn ngày hôm qua.
Vì vậy, khi cậu cố gắng tung hứng bằng lời nói của mình, trò chuyện với người trẻ hơn, cậu không mong đợi rằng nam giới sẽ bùng phát một loạt cơn giận dữ khác khi đang điều khiển xe. Namjoon lo sợ rằng thật dễ dàng để kích hoạt Jim Park . Namjoon tự nguyền rủa bản thân trong tâm trí.
"Arghh anh đã làm hỏng tâm trạng của tôi. Chết tiệt!" Jim Park vừa mắng mỏ vừa vuốt ve mái tóc đen của anh trong cơn thịnh nộ.
Namjoon nuốt nước bọt, co mình lại như một cơ chế tự vệ mà cậu luôn làm mỗi khi bị đe dọa. Cậu đã cố gắng hết sức để không có bất kỳ cuộc tấn công hoảng loạn nào mỗi khi đối đầu với Jim Park .Nhưng điều gần như ngay lập tức giết chết , cậu trong xe vào lúc này là khi Jim Park đã nói điều gì đó mà cậu không bao giờ nghĩ sẽ đến trước mặt Namjoon, cười nhạo số phận của cậu một cách tàn nhẫn. Cậu gần như không thoát khỏi lời cầu xin nhẫn tâm của Taehyung nhưng giờ nó quay lại với cậu như một cơn lốc. Trái tim Namjoon chìm nghỉm trước sự giác ngộ bất ngờ.
"Ngày mai chúng ta cần đi Daegu nên thu dọn đồ đạc đi ba ngày......"
Namjoon đã quá lo lắng khi nghe tên lần thứ hai trong ngày hôm nay. Daegu. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn xạ của mình. Cậu đang nghịch ngợm những ngón tay của mình, phập phồng sâu như thể cổ anh bị ai đó bóp nghẹt trước khi anh có thể phát ra giọng nói khàn khàn của mình. "Da ... Daegu?"
"Hmmm ..." Jimin ậm ừ khi trả lời, mắt nhìn ra đường.
"N-ngài...?"
Jimin liếc nhìn Namjoon một giây và anh nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của cậu trước khi hỏi với vẻ cáu kỉnh. "Gì bây giờ?"
"Làm ... tôi có ... phải đi ... đi ..."
Jimin nghiến răng và siết chặt tay lái để cố gắng không nổi cơn tam bành sáng nay nữa. Anh không muốn trông thảm hại hơn ngày hôm qua nhưng Namjoon thực sự đang thử lòng kiên nhẫn với thái độ của anh.
"Đó là một điều lớn , Kim Namjoon. Anh cần phải đến đó để đi cùng tôi vì đó là chỉ thị rõ ràng từ Tập đoàn Byun. Chúng ta sẽ ký hợp đồng ở đó. Giờ đã rõ chưa?" Jimin giải thích với giọng căng thẳng, cho thấy anh đang phải chịu đựng cơn thịnh nộ của mình đến mức nào.
Namjoon cắn môi dưới, cảm thấy thất vọng trong tuyệt vọng mà giờ đây cậu không thể từ chối hay viện cớ gì để trốn việc. Cậu không thể phạm sai lầm một lần nữa sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Cậu cần đảm bảo rằng Jim Park và Baekhyun sẽ hoàn tất thỏa thuận vào ngày mai. Ngày mai, điều đó sẽ mang lại cho LNC một tấm lót bạc và một cuộc tra tấn hóa đá đối với anh ta. Namjoon kinh hoàng khi nghĩ về cách cậu xử lý cuộc tấn công hoảng loạn của mình khi anh ấy ở Daegu. Ngày mai. Lần đầu tiên cậu lo sợ cho ngày mới sắp đến.
----- xxx -----
Mất ba giờ lái xe cho 286 km từ Seoul đến Daegu. Và đó là giờ dài nhất mà Namjoon từng cảm thấy trong cuộc đời mình. Ba giờ bằng 30 năm. Đặc biệt là không thể tận hưởng chuyến đi vì người bên cạnh. Namjoon không biết cách nói chuyện, cách thở, cách nhìn, đặt tay ở đâu. Đó là cách, ở đâu, tại sao và khi nào điều đó đang nảy lên trong tâm trí Namjoon. Cậu bồn chồn và đôi khi cậu gần như quên thở bình thường cho đến khi cảm thấy mình bị nghẹt thở.
Sẽ tốt hơn nhiều nếu họ đi một chuyến bay. Nó sẽ thuận tiện hơn cho cả hai người. Nhưng không. Jim Park kiên quyết lái xe một mình và buộc Namjoon phải đi cùng mình. Namjoon có lựa chọn nào? Không có ! Cậu đồng ý nửa vời. Ai có đủ khả năng để từ chối Jim Park?
------------------------
"Anh có thực sự ổn với điều đó không, hyung?"
Taehyung vẫn tiếp tục hỏi cậu ấy từ đêm qua đến sáng nay về việc cậu ấy sẽ đi Daegu. Cậu đã trấn an Taehyung rằng sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Không chỉ với Taehyung, mà cậu ấy còn nói những điều tương tự với chính mình. Nhưng cậu không thể che giấu sự thật rằng cậu run rẩy như thế nào trong cả đêm khi gấp quần áo vào hành lý. Taehyung cần phải nắm lấy tay anh để ngăn chặn bất cứ điều gì cậu đang làm khi cậu gần như thở gấp vào đêm đó.
Nhưng cậu cần phải đối mặt với nó phải không? Cậu muốn chạy trốn khỏi thực tế trong bao lâu? Sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Nhưng không phải theo cách này. Namjoon chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần phải đối đầu với nỗi sợ hãi nhất của mình với Jim Park. Cậu không muốn cho Jim Park thấy quá khứ ghê tởm của mình. Không. Điều đó không nằm trong kế hoạch của cậu khi quyết định hiến thân để làm việc với kẻ tàn ác nhất mà cậu từng gặp.
"Anh cần phải ổn, Tae. Anh phải ..." Y nói gần như thì thầm. Và Taehyung bật khóc, ôm chặt lấy người anh của mình. Y có thể nghe thấy tiếng sụt sịt từ Namjoon trên vai mình nhưng không nói gì với điều đó. Đêm đó Taehyung ngủ trên giường của Namjoon, ôm chặt người cậu vào người như truyền hết sức lực cho cơn bão sắp tới.
"Anh thực sự ghét phải đến Daegu với tôi sao Kim Namjoon-ssi?"
Câu hỏi đột ngột đã xóa sạch dòng hồi tưởng và Namjoon vội vàng nhìn Jim Park, người đã liếc trộm y trước khi quay đầu lại con đường trước mặt.
"Không-không . ..." Namjoon từ chối, lắp bắp trong bài phát biểu vì cậu quá lo lắng.
"Thật không? Nhưng anh dường như đã đi từ hôm qua khi tôi nói về chuyến đi của chúng ta đến Daegu ..." Jimin nói. Anh biết Namjoon đã khó chịu như thế nào khi nói với cậu về Daegu. Y biết có lẽ Namjoon không thích về quê vì chuyện đã xảy ra cách đây 5 năm. Nhưng anh không biết Namjoon ghét ở đó đến mức nào. Tại sao? Có phải vì Namjoon sợ rằng anh sẽ biết về bí mật đen tối của mình? Về Park Jimin?
"Không thưa ngài. Tôi thực sự ... bị sốc. Thành thật mà nói, Daegu từng là quê hương của tôi ..." Cậu buồn bã nói.
"Đã từng? Còn bây giờ?"
"Chúng tôi rời Daegu sau khi bố mẹ tôi qua đời. Thật khó để sống ở đó khi bạn biết bố mẹ mình không còn ở đó nữa. Và tôi muốn xây dựng một cuộc sống mới với Taehyung tại nơi ở mới. Vì lợi ích của Taehyung ..." Namjoon giải thích.
Và thành thật mà nói, cậu không biết tại sao lại quan tâm giải thích cho Jim Park về điều đó. Nó chỉ được lướt qua miệng anh và sau đó cậu có chút hối hận. Không muốn tìm kiếm bất kỳ sự cảm thông nào cho cuộc sống thảm hại của mình.
"Hmmm ... vì lợi ích của Taehyung ..." Hay vì lợi ích của riêng anh, Namjoon?
"Xin lỗi, tôi không có ý chia sẻ cuộc sống thấp hèn của mình với ngài ..." Namjoon nói với vẻ tội lỗi và cậuném ánh mắt ra ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm vào khung cảnh từ chiếc xe đang di chuyển. Can đảm nhìn thấy khuôn mặt của Jim Park khi cậu nói vậy.
"Cái kiếp thấp hèn nào để anh phải bẽ mặt? Anh đã bắt nạt ai đó ở Daegu à? Có phải anh đã giết người ở đó không? Làm tan nát trái tim ai đó sao?" Jimin hỏi và thể hiện sự căm ghét của mình với cậu.
Namjoon há hốc mồm trước những lời cáo buộc. Cậu nhắm mắt lại trong đau đớn cố gắng lấy lại tất cả can đảm trước khi trả lời một cách lạnh lùng. "Tất cả bọn họ!"
Jimin kinh hãi trước câu trả lời bất ngờ, liếc nhìn Namjoon không hề nao núng trước câu trả lời như vậy. Cậu trông bình tĩnh hơn trước và Jimin đã rất ngạc nhiên khi thấy Namjoon có vẻ như đang nói sự thật về điều đó.
Đó là một sự im lặng khó xử sau đó và không ai trong số họ có tâm trạng để bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo. Còn một giờ lái xe nữa cả hai mới đến khách sạn. Bây giờ chỉ mới qua 2 giờ tối và là thời điểm hoàn hảo để nhận phòng và nghỉ ngơi trong phòng. Jimin định rủ Namjoon đi ăn trưa cùng anh tại sảnh khách sạn nhưng Namjoon có vẻ choáng váng trong suy nghĩ rằng cậu chỉ đơn thuần đi về phòng của mình trên tầng 5, cạnh phòng của Jimin.
"Cái gì vậy? Anh đang hờn dỗi à?" Jimin nói với chính mình, bĩu môi rằng cậu hoàn toàn phớt lờ anh sau cuộc trò chuyện nóng bỏng. Sau đó, anh về phòng, hủy bỏ ý định đi ăn ở quán cà phê của khách sạn. Anh sẽ gọi dịch vụ phòng sau đó để ăn trưa trong phòng của mình.
-------------------
<2 giờ sau>
Khi Jimin ra khỏi phòng, đi đến quầy thu tiền của khách sạn, anh thấy Namjoon đang hỏi điều gì đó ở nữ lễ tân. Anh trông giản dị với chiếc áo khoác dài màu đen kết hợp với áo phông trắng và quần jean bó màu xanh. Anh từ từ tiến lại gần anh khi nghe thấy Namjoon đang nói gì với nhân viên.
"Ồ, bạn có thể lấy nó cho tôi? Cảm ơn. Tôi sẽ đợi ở đây ..." anh nói.
"Anh nhận nó để làm gì?"
Namjoon giật mình trước câu hỏi, cảm nhận được sự gần gũi của cơ thể Jim Park trên lưng mình, nơi cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên cổ mình. Namjoon nổi da gà , Jim Park lại đột ngột xuất hiện ở đây. Cậu nghĩ rằng anh đang nghỉ ngơi trong phòng .
"N-ngài ..."
Jimin nhíu mày nhìn Namjoon với một nụ cười tự mãn. "Vậy anh đang làm gì ở đây vào giờ này Namjoon-ssi?"
"Tôi... Tôi..."
"Thưa ngài, đây là hoa ngài yêu cầu ..."
Cuộc trò chuyện của cả hai được xen vào bởi cô lễ tân cầm một bó hoa hồng trắng. Jimin sau đó chuyển mắt về phía Namjoon với vẻ bối rối và rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu anh lúc này. Namjoon vui mừng cầm lấy bó hoa nói lời cảm ơn với lễ tân.
"Anh đi đâu vậy Namjoon-ssi?" Jimin hỏi khi Namjoon bắt đầu bước ra ngoài khách sạn.
"Thưa ngài ... tôi muốn đến thăm bạn của tôi..."
Jimin cau mày. "Bạn à? Với hoa hồng trắng? Chà ... bạn gái?" anh hỏi với vẻ tò mò nhưng giọng điệu có chút chua xót khi anh nói từ 'bạn gái'.
"Không ... nhưng thưa ngài ... Tôi có thể cho tôi một chút thời gian cho việc này được không?" Câu nói thẳng thừng, từ chối thái độ công viên tọc mạch của Jim Park.
Jimin nheo mắt nhìn Namjoon, cảm thấy khó chịu trước sự từ chối và hành động trơ trẽn của cậu vì đã nói những điều như vậy với anh.
"Anh sẽ không bao giờ có thời gian 'tôi' ở đây Namjoon-ssi. Anh đến đây để làm việc, không phải để giải trí hay tận hưởng cái gọi là kỳ nghỉ của anh. Hiểu chưa?" anh giận dữ nói.
Namjoon thở dài hối hận vì mình quá ngu ngốc khi tranh cãi với Jim Park. Cậu nhìn bó hoa mà cậu đã ôm với vẻ tuyệt vọng. Cậu nghĩ mình có thể đến đó mà không bị Jim Park bắt. Có vẻ như cậu cần phải sắp xếp lại vào một thời điểm khác.
"Anh định đi đâu vậy? Để tôi chở anh đến đó ..." Jimin đề nghị khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã được tô vẽ trên vóc dáng điển trai của Namjoon.
Namjoon tròn mắt trước lời cầu hôn nhưng cậu thậm chí không thể trả lời điều đó khi Jim Park đã kéo cậu ra xe. Namjoon đảo mắt đầy khó chịu. Tại sao cậu không thể quyết định bất cứ điều gì cho chính mình? Cậu tự nhủ, không đủ dũng khí để nói ra.
Khi họ đến nơi đã định, Jimin cau mày bối rối. Đó cũng chính là những ngọn đồi nơi anh đã từng cùng Namjoon dạo chơi trong những ngày còn đi học. Đó là nơi mà Namjoon, Mark, Bambam và anh thường tụ tập chơi đùa và nói đủ thứ chuyện.
"Anh định gặp bạn của mình ở đây?" Jimin tò mò hỏi. Đó là ai? Đó là Mark hay Bambam? Vì vậy, cậu vẫn giữ liên lạc với họ.
Namjoon lắc đầu. Nhìn vào những bông hồng trắng. "Không. Hôm nay là ngày giỗ của bạn tôi ..." Cậu nói với giọng buồn.
Jimin đã rất sốc khi biết tin này. "Ngày giỗ?" Ai ? Jackson? Tại sao anh không bao giờ biết về điều này?
Jimin định hỏi điều gì đó nhưng Namjoon đã nhảy ra khỏi xe, đi đến chiếc ghế dài nơi họ thường ngồi hàng giờ để ngắm cảnh biển và hoàng hôn. Jimin thở dài và quyết định ngồi đợi trên xe trong khi nhìn Namjoon. Và không rõ vì lý do gì, Jimin có thể cảm nhận được sự cô đơn và khao khát tỏa ra từ cơ thể cao lêu nghêu.
Namjoon chậm rãi ngồi xuống băng ghế và đặt bó hoa lên băng ghế. Cậu nhìn chằm chằm vào đại dương, cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng màu xanh đang tỏa ra một cách tuyệt đẹp bởi ánh sáng mặt trời. Làn gió lạnh chạm vào da thịt và Namjoon hít thở không khí cảm thấy choáng ngợp trước tình hình.
"Em khỏe không Jimin-ah? Anh nhớ em ..."
Và cậu đã rơi những giọt nước mắt đau đớn thể hiện sự đau khổ của mình cho sự mất mát của người bạn thân nhất của mình và người mà cậu hết lòng yêu thương, Park Jimin.
**By: No
Có bé thỏ đen đi lạc nè , có ai bắt bé hong ?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro