Chap6:
- Hình như mình hơi quá rồi - Rain thúc tay nói nhỏ với Sunny
- Hình như dị, nó giận thiệt goỳ - Sunny thỏ thẻ
- Thôi mà, cho tụi tao xò- ri, nín nín đi nào - Rain ôm nó vỗ về như trẻ con
- Cho em kẹo nè cưng...đừng khóc nữa- Sunny chìa cái kẹo mút cười hối lỗi dỗ dành
Nó mặt giận dỗi, giựt phanh cái kẹo cho vào mồm câm luôn... Coi bộ 2 nhỏ này luôn thủ sẵn kẹo cho nó để những lúc nó thế này, đúng là tri kỉ, đi nguyên " Đóc -tờ "(doctor) mười phân trong bụng nó... Ngồi chống cằm nhìn vẻ bình yên dễ xương của nó, 2 nhỏ thở phào
- À!! Mà chỉ vậy thôi hả? Ken cũng quá đáng thiệt, nhưng làm gì giận ghê vậy? - Rain chợt nói
Rain chợt rùng mình khi thấy đôi mắt toé lửa nó phóng rừng rực...
- CHỈ VẬY THÔI?HƠI QUÁ ĐÁNG? - Nó gằn từng từ
Nhưng cũng chợt nhớ ra điều gì đôi mắt long lanh lóng lánh nước mắt trong khi mồm vẫn ngậm cây kẹo mút choèn choẹt...
- Huhuhu!!! Papa bắt tao đi lấy chồng...huk huk - nó nhã cây kẹo ra mêu mếu với 2 con bạn
"Shock động trời tập 2", Cả 2 con hợp sướng hét lên...
- Cái gì? Lấy chồng á?
Nó bịt tai nhăn mặt trước 2 cái âm-li chất lượng cao...
- Thì...blà bla bla...bla bla bla... Tối nay đi gặp mặt - Nó tâm sự
-Hik...tội nghiệp em tui... - Sunny đồng cảm thương tâm
-Giờ biết làm sao, cứ gặp đi rồi tính tiếp - Rain cũng an ủi vỗ về nó
...
Hôm nay đúng là một ngày cực hình đối với nó, nó phải đến nhà Ken làm osin rồi gấp rút về nhà chuẩn bị cho kịp giờ đi gặp mặt...
Uể oải với 1 ngày chiến đấu với 5 tiết học, nó nặng nề lê lết đến nhà Ken...
...Kính khôngng...
- Ai? - Vẫn giọng nói cụt lũn
- Túi -nó cũng đáp cụt không kém
...Cạch...
Nó bước vào mà choáng...sao cảnh này giống hôm qua dữ vậy trời...
- Sao anh có khả năng bày bừa như heo thế hả -Nó sừng cồ
-Nói ai là heo đấy hả? Việc của cô là giải quyết thứ này đấy
-Haiz...aaaaa-Bực dọc, nó hằn hộc bước vào
Nhìn dáng vẻ đó của nó mà Ken bịt miệng cười thầm thích thú... Nó mau Chóng làm gấp rút cho kịp giờ, cũng do không va chạm nhiều với Ken nên công việc được nó mau chóng giải quyết...
-Tui xong ùi...
-Ồ hôm nay sao nhanh thế cơ àh - Ken ngạc nhiên, có hơi chút thất vọng, vì cậu chàng nghĩ cái chiến trường do anh dọn ra sẽ giữ được nó lâu hơn
- Tôi nấu cơm đây? -Nó nhanh nhảu hoàn thành nốt công việc cuối cùng cho kịp giờ trước khi ông tía già lên cơn giận
-Ấy...thôi - Ken nghe nó đi nấu cơm hoảng hồn Sao? Anh không ăn cơm à? -Nó ngạc nhiên hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro