☆ Chương 22 ☆

- Hiếu Mẫn tỷ tỷ... Hiếu Mẫn tỷ tỷ... - Nghe thấy thanh âm non nớt của hài tử, Hiếu Mẫn muốn lập tức ngồi dậy khỏi giường.

- Nằm đi, Mẫn nhi - Một thanh âm già nua nhưng ôn hòa truyền tới.

- Phụ hoàng - Hiếu Mẫn cả kinh, vốn tưởng chỉ là hoàng huynh tới, không ngờ là Hoàng Thượng cũng tới.

- Trong người khỏe không?- Hoàng Thượng đứng bên giường ôn nhu nhìn Hiếu Mẫn nói.

- Vâng, cảm ơn Phụ hoàng đã tới thăm con.

- Còn có muội, có muội nữa Hiếu Mẫn tỷ tỷ - Hiếu Vân bị bỏ qua mà kêu lên. Hiếu Mẫn mỉm cười xoa đầu Hiếu Vân.

- Hoàng huynh.

- Ân - Hiếu Tuấn mỉm cười gật gật đầu.

- Mẫn nhi, con thật là to gan - Hoàng Thượng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Phụ hoàng, con biết làm vậy rất là nguy hiểm, nhưng mà con yêu Trí Nghiên, con muốn giữ lại một ít huyết mạch cho nàng - Hiếu Mẫn nói, sẵn sàng nhận sự xử phạt của Hoàng Thượng.

- Aiz - Hoàng Thượng bất đắc dĩ thở dài, lớp ngụy trang trên mặt cũng suy sụp xuống. Người đến cũng không phải để hỏi tội, mà thật sự là lo lắng cho nữ nhi hồ nháo mà rất quật cường này.

- Phụ hoàng, người cứ yên tâm, Hoàng nhi sẽ không để cho Hoàng muội xảy ra chuyện gì đâu - Hiếu Tuấn mỉm cười nói.

- Mẫn nhi, con hãy để tâm hồn thư thái, nghỉ ngơi thật tốt vào. Trí Nghiên không có ở đây, nhưng còn có Hoàng huynh của con, mặc dù không bì được với Trí Nghiên nhưng cũng từ một sư phụ mà ra, có thể giúp con chống đỡ một thời gian ngắn để Phụ hoàng tìm cách.

- Cảm tạ người, Phụ hoàng - Hiếu Mẫn nghẹn ngào nói, lòng tràn đầy cảm động.

- Phụ Hoàng, việc này cứ giao cho Hoàng nhi đi. Con đã phái người đi tìm hai vị sư tỷ của con. Các nàng nếu biết được là hài tử của Trí Nghiên nhất định sẽ ra tay hỗ trợ. Tuy ba đứa con cũng không bằng Trí Nghiên, nhưng có cả ba cùng làm, cũng như vì Phác Trí Nghiên liều mạng. Còn có thần y Tú Nghiên, Trí Nghiên từng có ân với nàng, nàng sẽ dùng hết sức để hỗ trợ Trí Nghiên thôi - Hiếu Tuấn tính toán kỹ lưỡng nói.

- Vậy thì tốt rồi, Hiếu Mẫn, con yên tâm đi. Con, tiểu hài tử, Trí Nghiên, tất cả đều sẽ không có chuyện gì đâu.

- Vâng.

- Phụ hoàng còn có việc, không thể ở lại lâu. Phụ hoàng đi trước đây, để cho Vân nhi cùng Hoàng huynh của con ở lại đây chơi với con lâu một chút đi.

- Vâng.

Hoàng Thượng mỉm cười, xoay người rời đi. Hiếu Tuấn cùng Hiếu Vân cũng chơi tới giờ Thìn (7h-9h) mới rời đi.

------------------------------------

Cùng lúc đó, tại thành An.

- Thắng Long vương gia thật đúng là một tước vị đáng kiêu ngạo a.

- Ngươi xác nhận tin tình báo này không sai?

- Bẩm Tướng quân, quân sư tuyệt đối không có sơ suất.

- Tình thế thật không thể lạc quan được.

- Tướng quân, xin hãy phái binh tiếp viện tới tất cả.

- Quân sư, ngươi có thượng sách gì không?

- Ân... thành Thiên, thành Lục, thành Liễu, thành Cẩm và thành Loan đều đã có mười vạn quân. Chia ra hai vạn tiếp viện cho thành Vũ, thành Cửu. Đợi đến thành Cửu, quân ta tiến nhanh tốc độ, mau chóng ngăn chặn đón đầu quân Nam Minh.

- Tướng quân, cách của quân sư rất được.

- ...

- Thành trống, đầu hàng - Phác Trí Nghiên lãnh đạm nói ra mấy chữ.

- Thành trống?

- Đầu hàng? - Tất cả các tướng lĩnh đều hít một hơi khí lạnh, ngốc lăng nhìn Phác Trí Nghiên, không thể tin lời nàng đã nói.

- Tướng quân, chuyện này... người...

- Tướng quân, không thể như vậy được.

- Đúng vậy, Tướng quâ , làm sao có thể mở đại môn cho quân Nam Minh tiến vào được?

- Nguyên soái, hành động để thành không, đầu hàng sẽ làm ảnh hưởng tới tôn nghiêm của nước ta, lay động lòng dân.

Lập tức, bốn vị tướng lĩnh quỳ xuống đất nói. Phác Trí Nghiên cũng không nói gì, chỉ là hơi nhíu mày nhìn họ, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương.

- Xin Tướng quân minh chỉ cho sáng tỏ - Quân sư khóe môi khẽ nhếch, nghiền ngẫm mà cười chắp tay nói.

- Lăng - Phác Trí Nghiên gọi. Đứng lên, ở bên phải Phác Trí Nghiên, Lăng lôi một khối mành lớn ở phía sau Phác Trí Nghiên, hiện ra trước mặt mọi người là một tấm địa đồ lớn.

- Năm mươi vạn quân Nam Minh đều đã đóng quân tiến vào thành Bột, dĩ nhiên đã trở thành căn cứ của chúng. Thành Ngưng và thành Từ binh lực thủ thành có không quá năm vạn quân, không tới hai ngày sẽ rơi vào tay Nam Minh. Phái thêm viện binh cũng chỉ như muối bỏ biển. Hành quân thần tốc, các tướng sĩ sẽ rơi vào trạng thái mỏi mệt mất tinh thần tham gia chiến trường. Khả năng thắng cũng có vài phần, mà cho dù là toàn thắng đi, giết sạch năm mươi vạn quân địch nhưng tổn thất sẽ là bao nhiêu. Đừng quên, quân Nam Minh còn có sáu mươi vạn quân hậu viện đang tới nữa, các ngươi sẽ ứng phó như thế nào? Tính đem năm mươi vạn tinh binh của Thiên Lạc chia nhỏ ra sao? Các người cho rằng huấn luyện được một quân đội như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết chứ? - Phác Trí Nghiên bình tĩnh nói, nhưng chúng tướng sĩ đều thấy được, Phác Trí Nghiên đã muốn nổi giận.

- Vâng... nhưng người nói "thành trống" là làm sao đây? - Quân sư hỏi. các tướng lĩnh đều tò mò ngẩng đầu nhìn Phác Trí Nghiên.

- Thành Ngưng, thành Từ, thành Khải, thành Bình ở hai bên sườn thành Bột. Mười tòa thành* có binh lực kể cả nổi dậy cũng chỉ mười lăm vạn, làm sao có thể đối kháng với năm mươi vạn quân được? Thay vì cố sống cố chết thủ thành, không bằng đem toàn bộ sức lực sử dụng trong thành. Bảo vệ dân chúng trong thành tới nơi an toàn, đem giấu thật kỹ toàn bộ lương thực trong thành, phòng ngừa bị rơi vào tay giặc. Không cần cố thủ, chỉ cần để lại thành hoàn toàn trống không cho bọn chúng. Đại quân tiến lên không cần thay đổi tốc độ, tránh để khi nghênh chiến lại mệt mỏi - Phác Trí Nghiên chỉ ngón tay lên địa đồ nói.

- Bốn vị tướng lĩnh dưới trướng - Phác Trí Nghiên hô.

- Có thuộc hạ - Ngân, Xích, Long, Bằng bốn người lập tức tiến lên.

- Ngân, ngươi giữ lệnh bài Bạch Hổ, đi thành Thiên, điều động năm vạn quân Bạch Hổ. Tacho ngươi thời gian nhiều nhất là năm ngày, nắm bắt hai tòa thành Nỉ và Khôi.

- Thuộc hạ nhận lệnh -Ngân tiến lên nhận lên bài Bạch Hổ từ tay Phác Trí Nghiên.

- Xích, ngươi giữ lệnh bài Thanh Long, đi thành Lục, điều động năm vạn quân Thanh Long. Thời gian cũng năm ngày, nắm giữ được hai tòa thành Trâu, Khương.

- Tuân lệnh - Xích đáp, tiến lên nhận lệnh bài Thanh Long.

- Long, ngươi nắm giữ lệnh bài Chu Tước, đi thành Cẩm. điều động năm vạn quân Chu Tước. Cũng thời gian năm ngày, nắm bắt được hai tòa thành Đảo, Thủy.

- Vâng.

- Bằng, ngươi cầm lệnh bài Huyền Vũ, đi Loan thành, điều động năm vạn quân Huyền Vũ. Thời gian cũng chỉ là năm ngày, giữ được tòa thành hai Từ và Liêu.

- Vâng.

- Quân sư, ngươi ở lại trấn giữ quân đội. Ta phải chạy tới thành Liễu, điều động năm vạn quân Hỏa Long, tự mình đánh chiếm lại thành Ngưng và thành Bột. Trong lúc đó, mọi việc ở nơi này đều do ngươi làm chủ.

- Thuộc hạ nhận lệnh.

- Các vị tướng lĩnh còn có điều gì muốn nói nữa không?

- Không có.

- Xích, Ngân, các ngươi đi chuẩn bị đi, sáng mai xuất phát, tới lúc đó tốt nhất là có thể đồng thời khởi xướng tiến công.

- Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ xin cáo lui - Ngân, Xích, Long, Bằng bốn người cùng chắp tay lui ra.

- Chúng tướng cũng lui ra đi - Phác Trí Nghiên nói, mà các tướng lĩnh cũng đều hành lễ, rời khỏi chủ lều đại tướng.

- Thật đúng mà to gan nga, Phác Thiếu tướng - Chúng tướng vừa đi, quân sư liền có vẻ mặt trêu chọc nói.

- Lân quân sư, hay mang hộp nữ trang giống của ngươi tới đây đi - Phác Trí Nghiên giống như vô tình nói. Quân sư nghe xong tức tới nghiến chặt răng.

- Đáng giận, Phác Trí Nghiên, nghĩ muốn lấy đồ gì đó của ta đi hống lão bà ngươi a, không có cửa đâu - Lân quân sư không thèm để ý hình tượng mà hô lên.

- Đồ của ngươi? Trên bề mặt kia có đề tên ngươi sao? Hay là ngươi kêu nó một tiếng xem nó có trả lời ngươi không nha? - Phác Trí Nghiên nói khiêu khích.

- Phác Trí Nghiên, ngươi thật vô lại - Lân quân sư quát, hậm hực chạy ra khỏi lều trại. Phác Trí Nghiên không khỏi mỉm cười.

- Đem cái này hỏa tốc đưa tới thành Hoàng. Còn có, thuận tiện giúp ta đem cái này về nhà giao cho Công chúa - Đưa tình hình quân sự đã được niêm phong kỹ cho người truyền tin xong, Phác Trí Nghiên lại mỉm cười, giao một cái hộp nhỏ cho người truyền tin. Không cần nói cũng biết, lại là lễ vật tặng cho Hiếu Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro