Chương 14 - Lấy độc trị độc (H)
Sau buổi chầu sớm nay, Lý Tụng tới Nam cung một chuyến. Hắn muốn chân chính một lần xác định. Tiếng Tống hói vừa cất lên, Thuỷ Nguyệt một thân trang phục diễm sắc, đon đả ra tới cửa thỉnh an. Lý Tụng tỏ bộ dáng như thường ngày, hắn đem nàng ta ra hoa viên đi dạo.
"Nam phi, nàng có biết nàng đẹp tặ thiên tiên."
Lý Tụng mở lời, hắn đối diện một Thuỷ Nguyệt xinh đẹp nhưng trống rỗng. Chiêu Nhi trong thân xác xinh đẹp kia vui sướng tột đỉnh lại ngượng ngùng thi lễ.
"Hoàng thượng quá khen rồi. Thần thiếp sao sánh được với ngàn vạn mỹ nhân trong cung."
"Nàng nói xem, nàng từ đâu tới, có phải từ thiên cung?"
Chiêu Nhi nghe thấy câu này càng hài lòng bởi chiếm được thân thể này, nũng nịu ngả vào lòng Hoàng đế.
"Thần thiếp nào có diễm phúc ấy, thần thiếp chỉ là công chúa nhỏ bé tới từ Đại Việt mà thôi."
Lý Tụng thở dài. Hắn đã rõ. Sở dĩ hắn bày ra lời này, cũng bởi ngày trước...
***
Một buổi sáng như vậy hắn bắt gặp Linh nhi một thân áo lụa thanh nhã lại đang lúi húi đào bới đất trong hoa viên.
Hắn hỏi nàng đang làm gì?
Nàng nói đang chôn vàng bạc.
Lý Tụng sặc cả nước bọt không tin nổi, cũng không biết nàng nói thật hay đùa thì Linh nhi đã đứng lên, phủi sạch tay rồi đi lại gần phía hắn.
"Linh nhi, có thật nàng là công chúa Đại Việt?"
"Nhìn ta không giống sao?"
"Giống nhưng có công chúa nào hành động và lời nói như nàng?"
Linh nhi chắp tay sau mông, quay đầu đi đến đình mát ngồi nghỉ bên hồ, Lý Tụng ung dug đi sau ngắm nhìn nàng.
"Nếu ta nói, ta không phải công chúa, ngươi có tin ta?"
"Nàng nói xem, nàng từ đâu tới?"
Linh nhi nhìn về phía mặt hồ xa xa, không rõ vẻ mặt nàng, tiếng nói nàng mơ hồ trong không khí. Một tay chống cằm, Linh nhi lặng lẽ hỏi.
"Nếu ta nói, ta đến từ hai ngàn năm sau, ngươi có tin không?"
Nếu bảo hắn không tin nàng là nói dối, còn nếu tin nàng khác nào đầu óc Lý Tụng hắn có vấn đề. Hắn ngồi xuống ngay sau lưng, ôm lấy bờ vai gầy của nàng.
"Ta tin nàng."
Đó là lần đầu tiên, Linh nhi nhẹ nhàng thả lỏng toàn thân dựa vào ngực hắn. Hai người ngồi bên nhau, thời gian trôi qua cứ êm đềm như vậy.
***
Lý Tụng đẩy mạnh thân thể yểu điệu trong lồng ngực ra khỏi khiến thân thể kia ngã nhào trên mặt đất. Thuỷ Nguyệt cất tiếng oan ức.
"Hoàng thượng... người làm gì vậy?"
Lý Tụng phất vạt áo, quay đi bỏ lại một câu.
"Ngươi thật khiến người khác chán ghét!"
Sau đó, hắn một đường đi thẳng tới biệt viện bên ngoài hoàng cung, để rõ mọi chuyện trước hết cứ phải đón Linh nhi của hắn trở về đã. Tuy nhiên, khi hắn tới nơi, toàn bộ vệ sĩ đều bị trúng mê dược, còn người... đã bốc hơi. Hắn cho người điều tra mê dược, lại nhìn cánh cửa tẩm phòng của Linh nhi bị phá bỏ bởi chưởng lực dễ dàng. Mười phần đoán được kẻ làm ra chuyện này.
Lý Tụng biết rõ dù hắn có phát điên lúc này cũng không thể tìm được nàng nhanh hơn, hắn chỉ có thể lạnh nhạt hạ lệnh xuống. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch. Liêu Tuấn (tên của Liêu Vương) đã chán làm Vương rồi thì phải, Lý Tụng hắn sẽ cho y toại nguyện.
Toàn bộ nội thị y vệ của Đại đường được điều động trong một ngày tìm kiếm. Vốn dĩ Lý Tụng vẫn để người theo sát Liêu Tuấn nhưng không nghĩ hắn lại xảo quyệt ẩn náu kỹ càng như vậy. Trong đêm trước một mã tín tức tốc khởi hành tới nội thị Liêu Quốc, bí mật chuyền thư cho nhị Hoàng tử Liêu Chính Nguyên.
***
Lý Tụng sau khi ôm Thuỷ Linh về đến hoàng cung, phong bế huyệt đạo. Cô bây giờ máu huyết đã sắp cạn chỉ còn lại chút hơi tàn. Lý Tụng sẽ nhất định không cho phép Linh Nhi của hắn được chết như vậy. Hắn liền tức tốc gặp mặt nhị Hoàng tử Liêu Chính Nguyên vừa cưỡi ngựa thần tốc đi tới.
Liêu Chính Nguyên là em trai song sinh của Liêu Tuấn. Gặp lại đúng khuôn mặt đang chết kia khiến Lý Tụng không khỏi muốn động thủ. Hắn biết rõ nội chính Liêu quốc, Chính Nguyên vì chỉ sinh sau vài khắc lại cư nhiên mất đi ngôi báu, hơn nữa về tư chất hắn cũng hơn hẳn Liêu Tuấn. Có chăng là không độc ác, tàn bạo như Liêu Tuấn mà thôi.
"Nhị hoàng tử, ngươi giúp ta một việc, ta sẽ trợ ngươi làm Liêu Vương."
Chính Nguyên cười ha ha, đó chính là lí do hắn tức tốc không quản sương gió phi mã tới đây. Chỉ cần lật đổ Liêu Tuấn, có gì hắn không dám làm.
"Hoàng thượng, thần chỉ mong ngài giữ lời."
"Nhưng trước hết, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Người của ta bị Liêu Tuấn hạ xuân dược, có cách nào giải trừ?"
Chính Nguyên lắc lắc đầu.
"Nếu là dược của Liêu Quốc hoàn toàn không có cách giải, gặp người hoan ái với người, gặp quỷ hoan ái với quỷ..."
Mặt Lý Tụng nóng hơn, tay nắm thành quyền bấm chặt xuống long kỷ bằng gỗ phát đau. Liêu Tuấn đốn mạt, không bằng loài chó lợn.
"Còn một việc..."
Lý Tụng ngập ngừng.
"Xin Hoàng thượng chỉ giáo."
Lý Tụng không thể che giấu nữa, nếu có cách nào giải thích chuyện kì lạ xảy ra với Linh nhi và Chiêu Nhi, hắn muốn biết thật rõ ràng. Lú Tụng đem sự việc kỳ lạ về Chiêu Nhi nói lại với nhị Hoàng tử.
Liêu Chính Thuần vừa nghe vừa gật gù.
"Có phải không chỉ Chiêu Nhi trở nên kỳ lạ mà có người khác bên ngài cũng trở nên khác lạ?"
"Tại sao ngươi biết?"
"Thần xin đoán là ái phi ngài mới nói ở trên?"
Lý Tụng không trả lời nhưng vẻ mặt hắn nói lên tất cả.
"Hoàng thượng, Liêu quốc thần... có một bí thuật có thể hoán đổi linh hồn?"
"Hoán đổi linh hồn?"
Lý Tụng không tin vào tai mình. Sao có chuyện vô lí như vậy trên đời.
"Hoang đường."
Chính Thuần cười nhàn nhạt.
"Ngài có biết vì sao gần ngàn năm qua, Trung Nguyên thay đổi chủ nhân từ người này qua người khác nhưng ở Liêu Quốc muôn đời duy trì họ Liêu?"
"Không lẽ..."
"Đó là bí mật của Liêu Quốc..."
"Ý ngươi là... nhưng sao có chuyện đơn giản như vậy? Nói đổi là đổi?"
"Muốn hoán đổi linh hồn là chuyện không hề đơn giản. Cái giá phải trả rất lớn, người muốn hoán đổi phải chịu mất đi một nửa dương thọ còn lại, người bị đổi hồn phải trong tình trạng thập tử nhất sinh. Để có được cả hai điều kiện là không dễ dàng."
"Vậy như ngươi nói, làm sao linh hồn trở về đúng vị trí?"
"Cùng một điều kiện!"
"Hoang đường, ngươi muốn ái phi của Trẫm mất đi một nửa tuổi thọ, không có chuyện như vậy!"
"Thực ra... thần có một cách... nhưng phải hành động ngay..."
"Ý ngươi là..."
"..."
***
Tại Nam cung.
Thuý nhi và Tiểu Công rầm rì to nhỏ với nhau bên ngoài cửa, không biết là vô tình hay cô ý nhưng từng tiếng đều lọt vào tai Thuỷ Nguyệt đang giả vờ nằm nghỉ ngơi bên trong. Sớm nay, sau khi bị Hoàng đế ruồng rẫy, tâm tình y càng lúc càng trở nên khó chịu, đã đập bể không biết bao nhiêu chén bát trong phòng.
"Tiểu Công, ngươi có thấy lạ không? Sao gần đây Hoàng thượng không có ghé Nam cung của chúng ta?"
Tiểu Công tiếng nói càng nhỏ hơn, khiến Chiêu Nhi trong lốt Thuỷ Nguyệt bên trong mang hết công phu nghe trộm mới nghe thấy.
"Tiểu Thuý, tỷ không biết sao, Hoàng thượng có người khác hầu hạ rồi."
"Cái..."
Tiểu Công lấy tay che cái miệng há ra của Thuý nhi.
"Ngươi nói Hoàng thượng đang sủng ái người nào?"
Thuỷ Nguyệt bên trong tức giận xen lẫn căng thẳng hồi hộp lắng nghe.
"Chuyện này là bí mật, tỷ không được nói với ai đâu đấy."
Tiêu Công đẩy thuyền, Thuý Nhi lập tức gật đầu.
"Ta nói cho tỷ hay, chuyện này cũng là ta vô tình đi qua chỗ Tống công công nghe được. Hoàng thượng hiện tại ngày nào cũng ra khỏi hoàng cung, tỷ biết bên ngoài hoàng cung có người nào không?"
"Người nào, mau nói nhanh đi Tiểu Công?"
"Chính là cái người tên Chiêu Nhi đó."
Chiêu Nhi thật nằm bên trong thoáng giật mình khi nghe thấy tên của chính mình. Nhưng tại sao?
"Ài, thì ra Hoàng thượng của chúng ta lại thật lòng yêu thương Chiêu Nhi đó, chỉ là giả vờ cho y đi đày nhưng lại nuôi y trong biệt viện ngoài thành. Chỉ là... Nam phi của chúng ta cũng thật đáng thương, cứ tưởng Hoàng thượng thật lòng với mình. Ôi, Nam phi của chúng ta thật đáng thương."
"Đúng là nam nhân trên đời không thể tin tưởng được, không ngờ Hoàng thượng lại thực lòng với Chiêu Nhi..."
Cả hai lại đồng thanh rên lên.
"Ôi Nam phi của chúng ta thật đáng thương..."
Sau đó, thật chậm thật chậm lủi mất.
Chiêu Nhi thực sự đang nằm cũng phải bật dậy. Y chạy tới gương đồng lớn soi chính mình trong gương, rõ ràng đã là Nam phi xinh đẹp kia, y sờ tay lên khuôn mặt không phải của mình, cười điên dại.
"Nam phi, ngươi thua rồi, thì ra... thì ra... Hoàng thượng người thực lòng yêu thương là ta, là Chiêu Nhi ta... Ha ha ha..."
Chiêu Nhi lăn lộn trong phòng.
"Không được, ta phải đòi lại thể xác của ta. Ta là Chiêu Nhi, ta mới thực là Chiêu Nhi."
Y điên cuồng quét sạch mọi vật trong tẩm phòng, tiếng đổ vỡ loảng xoảng nhưng không một nô tài nào xuất hiện. Chiêu Nhi lấy ra tấm áo choàng đen, y nhất định phải tới một nơi này.
Một thân Chiêu Nhi lanh lẹn khinh công bay ra khỏi Nam cung hướng về Đông Phương cung. Y phải đi gặp kẻ đã tráo đổi linh hồn của y với Nam phi, y muốn quay lại làm Chiêu Nhi. Thân ảnh Chiêu Nhi rất nhanh đã hạ xuống tẩm phòng Đông Phương cung, quan sát xung quanh không thấy bóng hộ vệ, y mới hiện thân trước mặt Liêu Vương.
Trong tẩm phòng Liêu Vương lúc này mờ mờ huân hương bay lượn, Chiêu Nhi thấy hắn ngồi sau bàn đang đọc sách, không giống với hắn thường ngày. Nhưng bây giờ y không quan tâm nữa, y chỉ muốn quay về làm Chiêu Nhi mà thôi. Chiêu Nhi lắc mình bò lại gần Liêu Vương cất tiếng yêu kiều.
"Đại Vương..."
Liêu Chính Thuần lúc này nếu không phải tỉnh táo để đóng tròn vai của Liêu Tuấn có lẽ đã bị sắc đẹp kia mê hoặc, hắn tự nhủ trong lòng, nử nhân như vậy, làm sao không làm cho cả Hoàng đế Đại đường lẫn hoàng huynh của hắn điên đảo.
"Chiêu Nhi, tới tìm Trẫm có chuyện gì?"
"Đại Vương, người ta không muốn làm Nam phi nữa, Chiêu Nhi muốn trở lại thân xác cũ."
"Hừ, Chiêu Nhi ngươi tưởng đổi linh hồn là việc đi chợ hay sao? Nói muốn đổi liền đổi. Không phải trước đây ngươi muốn thành Nam phi đến phát điên hay sao?"
"Đại Vương, Chiêu Nhi ngu dốt, Chiêu Nhi nghĩ lại, Chiêu Nhi căm ghét khuôn mặt này, thân thể này. Ngày nào nhìn thấy nó Chiêu Nhi cũng thấy không vui nổi. Xin Đại Vương thành toan fcho Chiêu Nhi, giá nào Chiêu Nhi cũng xin nhận."
"Chiêu Nhi ngươi đã mất đi một nửa số dương thọ, nay lại mất thêm một nửa nữa, ngươi cam tâm tình nguyện?"
Chiêu Nhi nghĩ nghĩ, cho y sống thêm vài năm mà vò võ một mình, Hoàng thượng không đoái hoài thì y sống để làm gì. Hơn nữa, phải ngày ngày nhìn khuôn mặt Thuỷ Nguyệt trong gương, y sắp không chịu nổi.
"Chiêu Nhi đáp ứng, Đại Vương mau đưa huyết kết cho Chiêu Nhi."
Thực ra Chiêu Nhi cũng không rõ ngày trước Liêu Vương đã làm thế nào tráo đổi linh hồn của y và Nam phi, chỉ biết hắn bắt y ký vào một huyết kết cam tâm tình nguyện, sau đó y ngất đi khi tỉnh lại đã trở thành Nam phi. Chiêu Nhi ngày trước còn 40 năm dương thọ, mất đi một nửa chỉ còn lại 20 năm. Lần này lại mất đi thêm một nửa, rốt cục còn sống được tới 10 năm nữa mà thôi. Mười năm, không nhiều nhưng được ở bên Hoàng thượng cả mừời năm, lại còn đùng với thân phận Chiêu Nhi, y cam lòng.
Liêu Chính Nguyên ném ra bản huyết kết, Chiêu Nhi cắn đầu ngón tay ký xuống. Khi giọt máu cuối cùng thấm xuống, máu của Chiêu Nhi đã hoà làm một với huyết kết. Cả thân thể y đổ xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Liêu Chính Nguyên đi tới nâng Chiêu Nhi kiểm tra, sau đó Lý Tụng ở một góc nhanh chóng phi thân ảnh ra, trong tay còn ôm thân thể thật của Chiêu Nhi đặt hai người nằm xuống song song với nhau. Chính Nguyên lên tiếng.
"Hoàng thượng, việc ở đây hãy giao cho thần."
Lý Tụng không có cách nào đành nhìn hai thân thể trên mặt đất, không đoán được tâm tình bên trong hắn ra sao một khắc biến mất.
Liêu Chính Nguyên hiểu rõ sử dụng pháp thuật này mất đi một nửa công lực của bản thân nhưng để trở thành Liêu Vương tương lai, có gì không thể từ bỏ. Chính Nguyên đứng nhìn hai thân thể, bay lên trên hai người, kết ấn. Một màn huyền diệu mờ ảo diễn ra...
***
Hơn một canh giờ sau, Lý Tụng còn đang bồn chồn bên ngoài đã thấy Liêu Chính Nguyên một thân bước ra khỏi cửa, sắc mặt nhợt nhạt nhưng rõng rạc thông báo.
"Hoàng thượng, mau đưa người về. Xin hãy giữ lời hứa của ngài."
Lý Tụng lướt qua Chính Nguyên.
"Trẫm chưa bao giờ thất hứa, chỉ cần ngươi..."
Rồi rất nhanh ôm lấy thân thể Thuỷ Nguyệt, không quên ra lệnh cho người tạm thời trói Chiêu Nhi lại giam lỏng một nơi khác. Hắn vẫn là tránh đi bất trắc. Khi hắn chuẩn bị bay đi, Chính Nguyên không quên dặn dò hắn.
"Hoàng thượng, ái phi của ngài linh thể vẫn còn tình dược của Liêu Tuấn chưa phá giải..."
"Trẫm tự khắc biết phải làm gì..."
Sau đó ôm thân thể Thuỷ Nguyệt bay một đường về long điện của hắn.
***
Lý Tụng cả đêm nhìn Thuỷ Nguyệt của hắn nằm trên giường vừa bồn chồn lại có phần lo lắng. Đến nửa đêm, có tiếng rên khe khe như tiếng muỗi kêu. Lý Tụng nắm bàn tay nhỏ trong tay, khẽ nắm chặt hơn.
Trong lúc Thuỷ Nguyệt từ từ mở mắt, trái tim hắn lại co rút một chút, nàng nhíu mày, từ tốn nhìn hắn thở ra một tiếng thật khẽ.
"Lý Tụng? Ta đang mơ? Hay là chêt mất tiêu rồi?"
Thuỷ Linh mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Lý Tụng nắm tay mình, rõ ràng một khắc trước còn sắp bị Liêu Vương làm thịt, khắc này đã ở đây. Có chăng rõ ràng là nằm mơ hoặc là... cô đã chết rồi. Tay còn lại của Thuỷ Linh không chủ ý sờ vào trong miệng, nhẹ thốt lên.
"A, may quá, lưỡi vẫn còn..."
Thì ra chết rồi cư thể lại nguyên vẹn như cũ, thật may. Một bên Thuỷ Linh phát huy tích cực khả năng nói nhảm, một bên khác Lý Tụng cảm xúc như vỡ oà, hắn biết, đó chính là nàng, ánh mắt ấy, lời nói ấy, còn ai dám gọi tên của hắn dễ dàng như vậy. Chính là Linh nhi, Linh nhi của hắn.
Lý Tụng không nhin được, ôm Thuỷ Linh thật chặt vào lòng. Cô phát đau, đau rồi mới phát hiện thân thể tựa hồ có chuyển biến khác lạ.Thuỷ Linh có thể cảm giác, tim của cô càng nhảy càng nhanh, khổ sở phát ra rên rỉ.
"Ôi..."
"Linh nhi"
Lý Tụng gọi tên cô dịu dàng, Thuỷ Linh định đáp lại gì đó nhưng cơ thể giống như không nghe theo bản thân, vặn vẹo khổ sở. Cô lắc đầu, suy yếu nói.
"Ừm... Lý Tụng, ta thấy không... không khoẻ..."
Thuỷ Linh thấy thân mình trở nên thật kỳ quái. Lý Tụng vươn tay sờ nhẹ trán cô, phát hiện nhiệt độ cơ thể cao dị thường, trên mặt cũng đỏ ửng mất tự nhiên. Đúng như Liêu Chính Nguyên nói, khi vừa tỉnh lại, tình linh dược kia nhất định phát tác.
Tấm lưng Thuỷ Linh ẩm ướt, trên trán đang lấm tấm mồ hôi trong suốt .
"Nóng, ta nóng quá......"
Cô khép hờ đôi mắt đẹp, trong miệng không ngừng nỉ non.
Đáng giận! Tên Liêu Tuấn kia dám hạ dược với nàng. Nhìn nàng trên giường vô ý thức. May mắn là hắn đến sớm một bước, nếu đến muộn, chỉ sợ Linh Nhi của hắn sẽ cùng...
Nghĩ đến việc này, toàn bộ lửa giận của Lý Tụng lại nổi lên. Ánh mắt của nàng tan rã, dưới thân có một ngọn dục hỏa đang bùng cháy, làm cho Thuỷ Linh thống khổ khó nhịn.
"Ta... bị gì thế này..."
Thuỷ Linh yếu ớt nỉ non như con mèo nhỏ, dáng vẻ thật làm cho một người khác nhìn đều cảm thấy yêu thương, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, đôi môi anh đào phấn nộn ngon miệng ướt át. Đại chưởng Lý Tụng bắt đầu xoa eo nhỏ của nàng, muốn giảm bớt thống khổ của nàng.
"Nàng trúng xuân dược của Liêu Vương, còn nhớ chứ?"
Thuỷ Linh cắn nhẹ đôi môi, vô tội phát ra tiếng hút không khí. Cô lờ mờ nhớ ra nhưng mà hiện tại... thật sự không thoải mái, dục hỏa trong cơ thể đã muốn cắn nuốt tất cả những suy nghĩ của cô. Những động chạm mềm mại của Lý Tụng là hư chiêu chết người với Thuỷ Linh lúc này.
Lý Tụng biết rõ ánh mắt nàng đã mơ hồ, thân thể gần như bùng cháy trên tay hắn. Nhưng vẫn nhẫn nại, vuốt ve khắp cơ thể nàng.
Rốt cục Thuỷ Linh dù cơ thể rã rời nhưng đã nhịn không được ngồi dậy, hai đầu gối chậm rãi bò về phía trước, đôi tay nhỏ bé còn lại là quấn quanh cái gáy Lý Tụng, trong mắt để lộ ra khát vọng. Hay lắm Thuỷ Linh, nếu đã mơ thì không nên bỏ lỡ...
"Nóng quá..."
Thuỷ Linh nửa quỳ ở trên giường, toàn bộ thân mình đã muốn nằm đè lên người hắn. Thấy Lý Tụng không hề động tay, chỉ là nhìn cô thật sâu, Thuỷ Linh liền bắt đầu không an phận cởi bỏ y phục của hắn, đem ngoại bào vứt trên mặt đất, tiếp theo là nội y, tay nhỏ bé của cô linh hoạt cởi bỏ lớp chướng ngại vật thứ hai, làn da bên dưới cổ màu đồng của hắn khỏe mạnh hiện ra ở trước mắt.
Thuỷ Linh vừa lòng nhìn kiệt tác mình vừa tìm ra, bàn tay nhỏ bé ở trong ngực tráng kiện mạnh mẽ của hắn bắt đầu sờ loạn. Lý Tụng phát ra một tiếng gầm nhẹ, mỗi khi muốn áp chế dục vọng mãnh liệt, lại bị tiểu nữ nhân này đả bại một cách nhanh chóng, đại chưởng hắn chế trụ cổ tay phải của nàng không nghe lời.
"Linh nhi..."
Lý Tụng ngăn cản những hành động tiếp theo của nàng, hắn không muốn giống như lần trước ở trong sơn động, điên cuồng muốn nàng, hơn nữa thân thể nàng mới tỉnh lại, quả có chút yếu ớt mong manh.
"Ưm?"
Thuỷ Linh khó hiểu nỉ non.
"Ta muốn ngươi..."
Nếu hắn không cho cô cởi quần áo, vậy cô tự mình cởi bỏ là được. Nghĩ thế, Thuỷ Linh dùng đôi mắt đầy sương mù nhìn hắn, lộ ra xấu xa tươi cười, tự mình đứng dậy, cởi xuống váy áo. Lý Tụng không tin được chính mình lúc này sao có thể kiềm chế đến vậy. Nhưng Thuỷ Linh đã lấy đi kiên nhẫn cuối cùng của hắn, nàng thân thể trần chuồng, kéo hắn sát lại gần.
"Nàng có biết mình đang làm gì không, Linh nhi?"
"Ta biết!"
Thân thể của cô nóng quá, nóng đến mức sắp phát điên.
"Nàng thật sự biết?"
Nhìn Thuỷ Linh thoát đến chỉ còn một cái yếm mong manh không giấu nổi hai nụ hoa căng cứng lấp ló phía dưới, có chút giống như vô ý khiêu khích một tia lý trí cuối cùng của hắn.
"Ta muốn ngươi, Lý Tụng, ngay bây giờ."
Thuỷ Linh không cho hắn kháng cự, một tay dùng sức kéo Lý Tụng ngã trên giường, đôi tay nhỏ bé lại bắt đầu không an phận mềm mại bò vào ngực hắn, cơ thể mềm mại uốn lượn không an phận trên người hắn.
"Đáng chết!"
Lý Tụng nguyền rủa một tiếng, nàng luôn có thể dễ dàng khơi mào dục hỏa cùng lửa giận của hắn như vậy. Hắn có thể cảm giác được đôi môi ấm nóng của Thuỷ Linh đang hôn lên từng tấc da thịt của hắn, nàng giống như chú mèo nhỏ, lướt lưỡi ẩm ướt liếm nhẹ và lướt vòng quanh rốn hắn, toàn lực khiêu khích hắn, bàn tay nhỏ bé lớn mật hơn nữa cởi bỏ quần của hắn.
"Linh nhi..."
Hắn đã không thể nhẫn nại nữa .
"Lý Tụng..."
Thuỷ Linh thật sự vô cùng khổ sở, toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, nhất là ở hạ thân, giống như có trăm ngàn con kiến đang cắn, giữa bắp đùi dường như có một luồng khí nóng, không ngừng từ cửa tiểu huyệt của nàng chảy ra, làm cho cô cảm thấy bất an.
Bàn tay to của Lý Tụng nắm chặt cái cằm tinh xảo của Linh nhi, nhìn gương mặt của nàng lúc này ửng hồng tựa như trái táo chín, chờ đợi hắn đến nhấm nháp. Thuỷ Linh không biết như thế nào cho phải, biết chính mình trở nên rất kỳ quái, luồng dục hỏa đang dâng lên cuồn cuộn, chỉ có thể ngước đôi mắt to ngập nước ngóng nhìn hắn.
"Ta..."
Thuỷ Linh thẹn thùng cắn môi, không cầu thành lới nữa. Bản năng thân thể nói với cô, cô cần được hắn an ủi. Bàn tay Lý Tụng khẽ họa một đường trên gương mặt xinh đẹp của Thuỷ Linh, đầu ngón tay đầy ma lực mạnh mẽ cuối cùng dừng lại trên cánh môi mềm.
"Hôn ta."
Lý Tụng cũng không chủ động tiến lên, ngược lại dụ hoặc nàng, cúi đầu, đem khuôn mặt cương nghị như điêu khắc chuyển qua trước mặt nàng, muốn Linh nhi chủ động hôn hắn. Hạ Thủy Linh không suy nghĩ, thuận theo lời hắn giống như những thú nuôi ngoan ngoãn. Lý Tụng đại chưởng chế trụ cằm của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ miết nhẹ nhàng, đôi môi của Linh nhi liền tự động mở ra, hắn đem quyền chủ đạo thu hồi lại.
Lưỡi hắn bá đạo chui vào bên trong khoang miệng của nàng, khi thì thám hiểm, khi thì quyến rũ, trao đổi nhau những mật ngọt yêu đương.
"A... ưm..."
Cảm xúc hai lưỡi giao triền làm cho Thuỷ Linh nhịn không được toàn thân run rẩy. Lưỡi hắn một chút nhanh, một chút chậm, hoàn toàn làm cho cô bắt không được phương hướng, một chút chậm rãi khiêu khích, thế công biến hóa không mây. Thuỷ Linh truy đuổi thất bại, cuối cùng nhịn không được cảm giác trống rỗng này, muốn rời khỏi, lưỡi hắn lại như ý Thuỷ Linh mong muốn, cùng dây dưa ở một khối.
Đại chưởng Lý Tụng không có nhàn rỗi như vậy, phủ bên eo Thuỷ Linh bắt đầu dao động lần lần xuống đôi mông cô, dễ dàng đem chiếc khố lót thoát ra hết.
Yết hầu hắn căng thẳng, dục hỏa như là một ngọn lửa đang gặp hướng gió thổi mạnh tăng vọt thiêu đốt, Lý Tụng có thể cảm nhận được thân thể tròn trịa mềm mại của Thuỷ Linh đang cong lên bên dưới hắn, ép sát vào lồng ngực của hắn.
Hắn cởi ra sợi dây yếm màu đỏ đăng quàng lên cổ thanh tú, lập tức bộ ngực sữa với núm màu hồng nhạt căng mọng lập tức bật ra trước mắt, làm hắn nhịn không được muốn cắn lên một miếng. Ý niệm trong đầu mới chợt lóe quá, Lý Tụng đã cúi đầu khẽ cắn đỉnh non hồng đỏ ửng đang vươn lên khiêu khích kia. Tư vị xuất thần này, chỉ có thể là Linh nhi của hắn.
"Ưm... A..."
Thuỷ Linh cúi đầu nhìn xuống, ôi tại sao cô lại có ngực thế này? Thật kỳ lạ! Nhưng mà những chuyện đó hiện tại không còn quan trọng nữa rồi.
Bộ ngực trắng mịn co dãn mềm mại, hắn nhanh chóng để lại dấu răng trên da thịt non mềm của Thuỷ Linh. Hai người đều đổ nằm trên long sàng, Lý Tụng trực tiếp nằm đè lên thân mình mềm mại kia. Đôi chân dài của hắn quấn lấy hai chân Thuỷ Linh, hai người kề sát không có một khe hở, đại chưởng đã ở bên trong đùi Thuỷ Linh không ngừng âu yếm, cọ xát.
"Lý Tụng... cứu ta..."
Thuỷ Linh rốt cuộc không thể nhẫn nại, bắt đầu động thủ thoát đi quần áo còn lại trên người Lý Tụng. Hắn mắt nhíu lại, nhìn thiên hạ dưới thân dục hỏa thật sự đã muốn đốt người, mất đi tất cả lý trí, chỉ có thể để mặc Linh nhi thoát hết quần áo trên người hắn.
"Ngoan, đừng nóng vội!"
Hắn nhìn nàng, dục hoả thiêu đốt nhưng lại sợ làm nàng đau.
"Ta nóng quá...."
Đầu óc Thuỷ Linh trống rỗng, có thể nói cũng chỉ có lặp lại mấy câu giống nhau. Hạ Thủy Linh hai tay vờn quanh, bám chặt và lôi kéo cái gáy của Lý Tụng, hai chân lại lớn mật mở ra, cong lên vóng quanh bám lấy thắt lưng của hắn. Cô liền cong người lên, tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật dịch, mềm mại đang ma sát giữa hai chân thô dài của hắn, vật mẫn cảm thô dài bởi vì bị trêu chọc, dần dần thức tỉnh.
Long căn không ngừng tăng trưởng, biến cứng rắn, cực đại màu đỏ sậm dần dần nổi lên. Rất nhanh, ngón trỏ Lý Tụng tìm đường đi vào huyệt khẩu của Thuỷ Linh. Bởi vì tác dụng của tình dược, thân thể của cô đã sớm trở nên mẫn cảm, xuân thủy không ngừng tuôn ra tràn đầy.
Cảm giác chỗ tư mật Linh nhi đã ẩm ướt thành một mảnh, Lý Tụng cũng bỏ xuống lo lắng, đem cực đại phân thân nóng bỏng vừa mới thức tỉnh, đặt nhẹ nhàng lên hoa huyệt mềm mại.
"Ưm..."
Phân thân thô to chỉ là nhẹ nhàng đè ép ở mật huyệt của Thuỷ Linh, đã đủ để khiến cho toàn thân cô run rẩy. Đang lúc dục vọng hắn kêu gào, suy nghĩ tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng , động tác Lý Tụng dừng một chút.
Tự nhiên hắn đổi ý muốn trừng phạt, trước hết trừng phạt nữ nhân không biết trời cao đất rộng này. Nàng bị hoán đổi linh hồn nhưng trên đại điện ngày đó, một lời cũng không nói ra, khiến hắn mơ màng khổ sở.
Lý Tụng nhìn nàng lộ ra tươi cười mị hoặc, lửa nóng cực đại không dấn tới. Ngược lại đem chân của nàng càng thêm tách ra hoàn toàn, làm cho đóa hoa xinh đẹp ở dưới thân nàng nở rộ trước mắt hắn.
"Ngươi... làm cái gì......"
Hạ Thủy Linh cau mày, muốn dùng tay khởi động thân mình. Lý Tụng không để cho cô di chuyển, hai tay gắt gao kiềm chặt.
"Đương nhiên là đang đùa với nàng."
Lý Tụng sử dụng ngón tay nhẹ nhàng họa một vòng trên đóa hoa đang run rẩy dưới hạ thân Thủy Linh, tiếng nói khàn khàn như đang cười khẽ.
"A... đừng... Hoàng đế ca ca..."
Khi ngón tay hắn đùa bỡn ở đóa hoa, qua lại trêu chọc ma sát, Hạ Thủy Linh nhẹ khởi động nửa thân trên kịch liệt run rẩy,ưỡn cong không thể khắc chế.
"Hoàng đế ca ca..."
Thuỷ Linh hét lên. Lý Tụng đáp lại là nụ cười mãn nguyện.
"Đừng...? Như vậy sao?"
Tay của Lý Tụng không ngừng tiếp tục tà tứ tại trên đóa hoa đang mẫn cảm lại ướt át nhẹ nhàng miết một cái.
"A..."
Nhịn không được lại là một tiếng rên rỉ mị hoặc, phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Thuỷ Linh. Dưới sự mân mê của Lý Tụng, thân thể đã hoàn toàn tê dại không thể nhúc nhích. Ôi không, cô thật sự sẽ chịu không nổi, sẽ hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Hạ Thủy Linh khó chịu rên lên. Nhìn bộ dáng nàng khó chịu, Lý Tụng cũng không nhẫn tâm, thế là đưa ngón tay nhẹ nhàng đâm vào hoa huyệt ướt át.
"Ưm..."
Dục hỏa khó nhịn, bị dị vật xâm nhập hơi dịu đi một chút, nhưng vẫn là không thể đạt được thỏa mãn. Khi ngón tay Lý Tụng ở chính hoa huyệt nhỏ hẹp qua lại miết nhẹ, xoay kìm, một cỗ vui sướng không tên nhưng lại hỗn loạn đau đớn nhỏ vụn cùng nhau ở trong hoa huyệt của Thuỷ Linh lan tràn mở ra những tràng kêu lớn.
"Ưm... A... A..."
Nhìn toàn thân Hạ Thủy Linh buộc chặt, cũng không tự giác để mặc bản thân đong đưa vòng eo theo nhịp điệu ra vào của ngón tay dài thô của hắn. Nhìn hai má nàng đỏ bừng biến kiều mỵ, ngón tay Lý Tụng chôn ở bên trong hoa huyệt nàng co rút nhanh hơn .
Ngón cái và ngón giữa tiến vừa ra, ma sát viên ngọc châu mẫn cảm đỏ ửng càng thêm kích cuồng, thẳng đến khi cảm giác cửa huyệt của đóa xinh đẹp kia chảy ra càng nhiều lượng mật lớn hơn nữa, dính ướt tay hắn. Lý TỤng vẫn như cũ không dừng tay, vừa lòng nở nụ cười.
Thân thể của Thuỷ Linh đã mất đi lý trí, đôi tay nhỏ bé bất lực nhanh chóng nắm chặt thành giường, khớp ngón tay càng ngày càng tái nhợt, để mặc ngón tay hắn càng ngày tần suất càng tăng lên mà nổi lên từng trận từng trận khoái ý.
"A... Hoàng đế ca ca... a..."
Một tiếng nói thanh ngọt, thành giai điệu động lòng người nhất. Lý Tụng nhướng mi.
"Phải không?"
Nhìn bảo bối Linh nhi của hắn đổ mồ hôi, một giọt một giọt thấm ra, nhìn nàng dưới sự trêu đùa của chính mình, ánh mắt càng ngày càng mông lung mơ hồ. Mái tóc đen dài rối tung của nàng bị mồ hôi làm ẩm ướt dính vào cái cổ trắng như tuyết. Tiếng nói của Lý Tụng càng phát ra tiếng được tiếng mất .
Đôi ngực sữa cao thẳng của Thuỷ Linh đong đưa theo từng nhịp điệu, cảm giác được nàng đang co rút mãnh liệt, khi tần suất co rút của tiểu huyệt ấm áp càng ngày càng cao, một tay kia Lý Tụng tà tứ miết, nắm, xoa nắn bộ ngực đang vươn cao mời gọi, gia tăng thêm tốc độ để nàng đạt tới cao trào khoái cảm.
"Ưm... a... ta..."
Ngón tay hắn, một lần lại một lần dùng tốc độ nhanh hơn, cẩn thận ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt làm hắn mê mẩn, rồi mới cảm thụ tần suất co rút nhanh đang dạt tới cao điểm, một ngón tay lặng lẽ hướng sâu bên trong hao huyệt đâm tới.
"A... Lý Tụng... ta..."
Cái này, làm cho Dạ Thủy Linh cảm giác được một cỗ khoái cảm hư ảo không nói nên lời, đang dâng lên như ngọn thủy triều lan tỏa từ hạ thân cô, bắt đầu theo từng dòng máy chảy lan khắp toàn thân, hơn nữa trực tiếp đánh sâu vào tứ chi mình.
"Không... A a..."
Không đạt được cao trào đang điên cuồng thổi quét toàn thân Thuỷ Linh, làm cho cô chỉ có thể vô lực quay đầu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt chăn nệm dưới thân, đôi môi run run không ngừng phát ra một tiếng rên ngày một lớn hơn.
"Thoải mái không?"
Nhìn Linh nhi ở trong tay chính mình đạt đến tầng cao nhất, dung nhan diễm mỹ. Miệng hắn bất giác giương lên, để mặc cho ngón tay chính mình tiếp tục chạy nước rút không thôi trong hoa huyệt của nàng.
"Ta... sắp... a..."
Một lần lại một lần, đạt tới cao trào vui sướng, thẳng đến khi trước mắt Thuỷ Linh mờ ảo, chống đỡ không được. Lý Tụng biết tác dụng của thuốc không có khả năng hết nhanh như thế, hắn tà cười ôm cô, lẳng lặng chờ đợi lần kích tình tiếp theo của thiên hạ trong lòng .
Một canh giờ đi qua, dục hỏa trong cơ thể Hạ Thủy Linh chưa tiêu mà dần dần chuyển tỉnh. Vốn dĩ đôi mắt đẹp của Thủy Linh lúc này có vẩn đục, rèm mi cong vút như cánh quạt hơi hơi mở, nhìn thẳng vào Lý Tụng, trong đầu không thể tự hỏi, yết hầu khô nóng thốt lên câu không hoàn chỉnh.
"Ôi... Thân thể ta... nóng... Khó... khó chịu..."
Lý Tụng lại xoay người nằm đè lên cô.
"Ta biết, bảo bối Linh nhi, ta sẽ cho nàng thật thoải mái, chỉ cần nàng sau này phải ngoan ngoãn ở bên ta... mãi mãi."
Hắn đưa ra điều kiện dụ hoặc. Nếu không như vậy, nữ nhân này rất khó kiềm chế.
"Ừm... Ta... ưm... mãi mãi."
Thuỷ Linh mơ màng nhưng vẫn trực tiếp lặp lại tiếng cuối cùng của hắn. Đúng, nếu có thể, cô muốn ở bên tên cổ nhân thối này...mãi mãi...
"Ưm... Lý Tụng..."
Thật sự thật là khó chịu, cảm giác ngứa ngáy nóng rát lại lần nữa thổi quét qua, Thuỷ Linh chỉ có thể cắn đôi môi đỏ mọng, cố gắng chịu đựng trong cơ thể xôn xao, thân thể bắt đầu không tự giác vặn vẹo cong lên. Nhìn bộ dáng cầu xin của cô, Lý Tụng không tiếp tục trêu đùa nữa.
"Ngoan! Ta liền cho nàng."
Nói xong, hắn đem Hạ Thủy Linh xoay ngược người lại, để cho nàng nằm úp sấp quỳ đưa mông hướng về hắn. Một tay cầm lấy một bên bầu ngực sữa mềm mại, một tay khác là cố định thân thể mảnh mai kia, đầu gối cứng và mạnh mẽ đem hai chân của nàng dùng sức mở ra thật lớn.
Giây tiếp theo, Hạ Thủy Linh cảm thấy được, nam căn to ấm của hắn đang đặt tại cửa vào hoa huyệt cô, thân thể không nhịn được run rẩy.
"Ưm... Lý Tụng, ta muốn ngươi..."
Thuỷ Linh mê loạn lẩm bẩm. Để cho phân thân nhắm ngay huyệt khẩu ướt át, đầu tiên là lui nhẹ về phía sau, tiếp theo dùng sức nhấn mạnh một cái, đem lửa nóng cực đại đâm vào trong hoa huyệt ấm áp kia. Nam căn kiên định vừa mới tiếp xúc lấy mật huyệt non nớt, lập tức tiến thật mạnh vào nơi sâu nhất bên trong.
"A a a..."
Hạ Thủy Linh không khống chế được thét chói tai, cảm giác được phân thân Lý Tụng không ngừng lớn mạnh ở chính trong cơ thể mình. Không cho cô có cơ hội thở dốc, hắn đem cực đại phân thân từ trong cơ thể cô rút ra, tiếp theo lại ngoan ngoãn đâm vào.
"Ưm... a..."
Hoa huyệt lại bị một lần xỏ xuyên mãnh liệt, Dạ Thủy Linh chỉ có thể ưỡn cong thắt lưng, ngửa đầu gọi lớn.
"Lý Tụng, ta..."
"Ta đây... Linh nhi của ta..."
Hắn nheo đôi mắt chim ưng, thanh âm khàn khàn đáp lại. Lý Tụng đem phân thân chôn thật sâu bên trong nơi ấm áp như tơ lụa kia. Nghe trong miệng nàng không ngừng phát ra ngâm nga kiều mỵ , Lý Tụng vừa ôn nhu vừa kích cuồng, không ngừng vuốt ve đôi gò ngực sữa đang cao thấp đung đưa. Mồ hôi từ hai bên thái dương tuôn ra, trên lưng tuyết trắng của nàng cũng lấm tấm những giọt trong suốt lấp lánh, cùng với tiếng nỉ non kích tình của nàng hòa lẫn với tiếng gầm nhẹ trầm thấp của hắn.
"Ưm..."
"Ưm... A..."
Mặc cho tần suất bên trong hoa huyệt co bóp mãnh liệt, Lý Tụng để cho nhịp điệu bên trong Thuỷ Linh trong chốc lát chậm, trong chốc lát mau, trong chốc lát sâu, trong chốc lát cạn.
"A... Ôi..."
Dưới sự yêu thương chiều chuộng đầy ôn nhu và bá đạo của hắn, Thủy Linh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng kì lạ khác thường ngưng tụ dưới hạ thân, không giống với những cảm giác ngày thường.
Mặc cho nhịp điệu của Lý Tụng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt thẳng lưng chuyển luận động, xoay tròn, thân hình mềm mại không ngừng lay động trước trước sau sau, đôi ngực trắng muốt cũng rung rung theo.
"Ôi... Linh nhi..."
Ôi thần linh ơi, Thuỷ Linh cũng đang cảm giác được. Nam nhân ở phía sau một cái nhấn mạnh toàn xâm nhập xỏ xuyên qua hạ thân, cô cảm nhận được cơn lốc xoáy đang cuốn cô bay đến trận cao trào mãnh liệt.
"A... Lý Tụng... a..."
Đây là người mà cô chân chính yêu thương, nhung nhớ hắn.
Khắp gian phòng vì nam nữ hoan ái mà tỏa ra mùi hương thơm lạ lùng, nghe dưới thân chỉ có thanh âm ái muội chỉ khi giao hoan mới có, Hạ Thủy Linh mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Nhìn dáng vẻ mất hồn mê mẩn vì kích tình kia của nàng, Lý Tụng bắt đầu dùng sức thẳng lưng, mỗi một lần đều đâm thật sâu vào bên trong, để hạ thân của hắn không ngừng va chạm vào cặp mông trắng ngần.
Thân thể kịch liệt run run.
"Ta... A a..."
Cao trào của Thuỷ Linh đã đến nhưng lại đến thật lớn và lại mãnh liệt. Hoa huyệt non mềm đã bị Lý Tụng chạy nước rút một cách cuồng dã không cách nào không chế được, một trận run rẩy, trong nháy mắt như những mảnh băng vỡ tung trong cơ thể Hạ Thủy Linh.
"Ôi a... Ưm..."
Mãnh liệt vui thích không ngừng ở trong cơ thể Thuỷ Linh chảy xuôi, chậm chạp không chịu tản đi. Tiếp theo, Lý Tụng lại sử dụng đủ mọi tư thế kích tình, giữ chặt lấy nàng, trêu chọc nàng. Quần áo, chăn nệm hoàn toàn bị dính ẩm ướt mật dịch giao hoan của cả hai người.
Xuân dược ở trong cơ thể Thuỷ Linh sau mỗi lần hoan ái mê man, khi tỉnh dậy lại như bị lên men mãnh liệt hơn trước, bức cô lần thứ hai đối mặt dục hỏa trong cơ thể, toàn bộ đêm đó Thuỷ Linh đã nhớ không nổi chính mình ở dưới thân Lý Tụng đạt đến cao trào bao nhiêu lần.
Quả đúng như Liêu Vương nói với Thuỷ Linh lúc ấy, gặp người hoan ái với người gặp quỷ hoan ái cùng quỷ, ba ngày ba đêm.
Chỉ biết là vào lần cuối cùng, chút hơi tàn của cô không thể chịu đựng nổi, tinh bì lực tẫn ngất đi.
Tác dụng của xuân dược trong ngày cuối cũng đã hết, Lý Tụng mệt mỏi xoay người một cái, ngã người về phía sau tựa vào trên gối mềm, điều hòa hơi thở, đại chưởng yêu thương phủ lên da thịt bóng loáng của nữ nhân ở trong lòng hắn .
"Nàng thật sự là biết tra tấn người khác."
Nhìn bộ dáng Thuỷ Linh nặng nề ngủ, Lý Tụng thỏa mãn nở nụ cười.
***
Khi Thuỷ Linh mở mắt, nắng sớm đã chiếu thẳng vào mặt.
Cô ưm một tiếng, mày liễu hơi nhíu.
"Ai... đau quá..."
Thẳng đến khi xốc chăn bông lên, cô liền nhớ tới vì sao thân thể lại trở nên nặng nề đau nhức như thế. Căn cứ chính xác theo những dấu vết cùng Lý Tụng hoan ái, những vết hôn thật to nho nhỏ xanh tím che kín khắp toàn thân.
Lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng. Giọng nói này là Thúy nhi?
"Nam phi nương nương... người tỉnh rồi?"
Thuý Nhi mắt chớp nhẹ nhưng rụt rè tiến lại gần.
"Ôi, Thuý Nhi? Ta sao lại ở nơi này?"
"Nương nương, người không nhớ gì sao?"
Thuỷ Linh cau mày, mới sớm ra đã nghe cái tên gọi đến khó ở.
"Thuý nhi, em còn nói một tiếng nương nương đó, có tin ta đá em một cái không..."
Chân vừa định tung ra, nhưng đau quá lại gập lại, Thuỷ Linh nhăn nhó. Thuý Nhi thì đổi lại hoàn toàn, tâm trạng như được cởi bỏ, quỳ sụp dưới chân Thuỷ Linh nước mắt không kìm được ngắn dài.
"Công chúa... công chúa tỷ tỷ... người đã trở về..."
Thuỷ Linh giật mình.
"Thúy nhi, em nói gì đó?"
Thuỷ Linh lại gần kéo Tiểu thuý lên lau lau nước mắt, cuối cùng cô nhìn căn phòng, nhìn xuống thân mình.
"Công chúa?"
Cô từ lúc nào đã quay lại làm công chúa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro