Chương 8 - Chiêu Nhi (H)
Ban đêm, hậu viên trong cung là nơi thường thiết đãi yến tiệc tiếp khách. Đại Đường chỉ có ba người đại thần cùng tướng quân nghênh đón phái đoàn Liêu quốc.
Người phụ trách buổi yến hội đêm nay nhẹ vỗ tay một cái, phía sau hậu đình đã có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, buổi yến chính thức mở màn đón chào khách quý.
Vô số ca kĩ vũ cơ dung mạo xinh đẹp, tóc dài lả lướt trang phúc đủ màu sắc thêu hoa, đã bắt đầu từ phía sau hậu đình thướt tha múa lượn tiến vào, vừa múa vừa hát. Người cầm đầu đoàn ca vũ đó là người phương Bắc, nhưng thân thể của nàng ta thon thả vừa vặn. Từ sau màn chướng tiến dần ra, dẫn dắt vũ đàn quay cuồng theo điệu nhạc quyến rũ say lòng người.
Mỗi một dung nhan đều có nét quyến rũ riêng, thướt tha, chỉnh tề nhịp nhàng theo từng nhịp điệu thu hút tất cả ánh mắt mọi người. Các nàng thướt tha uyển chuyển, tư thế quyến rũ, đôi tay nhỏ bé mềm mại múa hát theo tiếng đàn, làn gió thơm lướt qua mặt mọi người, không kiềm lòng được hoa mắt say mê.
"Hoàng đế bệ hạ, không thể tưởng được mỹ nhân trong cung Đại Đường cũng thật nhiều."
Liêu Vương tả ủng hữu ôm hai nữ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn chăm chăm vào vũ đoàn diễm lệ trước mắt. Cô gái dẫn đầu vũ đoàn làm hắn tâm động, dáng người dịu dàng, kỹ thuật nhảy duyên dáng. Thân thể vô cùng uyển chuyển hàm súc, là tiêu điểm thu hút mọi người. Nhưng cho dù đẹp đến mức nào cũng không thể so với tiểu tiên nữ buổi chiều nay hắn gặp ở hậu hoa viên.
"Liêu Vương nếu thích, có thể chọn lựa vài người tới hầu hạ."
Lý Tụng khoáng hoạt.
"Bất luận kẻ nào đều được sao?"
Liêu vương cười có chút quỷ dị, trong lòng đang có tính toán.
"Được! Không cần khách khí, cứ việc nói là được. Ở đây chỉ cần là ngươi thích, tất cả đều được."
Lý Tụng nâng chén rượu lên trước mặt, một ngụm uống cạn. Nếu không phải hắn với tên Liêu Vương đây đang thông đồng để nuốt đám phiên bang nổi loạn dọc biên phía Tây, nhất định không cùng kẻ dị hợm này bồi rượu như vậy.
Lúc này, buổi ca diễn mở màn đã xong, đến màn thứ hai là ngâm ca xướng diễn tấu khúc. Các cô gái vũ đoàn đều đã thối lui đến một bên thức thời bồi đại thần cùng các tướng quân đang uống rượu mua vui.
Nữ tử dẫn đầu vũ đoàn kiều mỵ đi vào trước bàn, chậm rãi rót đầy chén rượu, nhẹ nhàng bước về hướng Lý Tụng. Nhìn cho kỹ càng, Liêu Vương phát giác người này tuyệt không phải là nữ mà lại là nam nhân.
Nam nhân này chính là Chiêu Nhi, một trong số thụ sủng được Lý Tụng yêu thích, một phần bởi thân thể mềm mại như nước của hắn. Hơn nữa, hắn lại có tài ca múa không kém bất kỳ nữ nhân nào.
Một làn gió nhẹ lướt qua, hương rượu cùng hương thơm bay ra quấn quanh ái muội cùng ý tứ hàm xúc đầy mê say. Đại đường quả hơn người, sản sinh cả nam nhân đẹp như vậy. Hoàng đế đại đường kia thật có phúc. Liêu Vương đôi mắt nhìn thẳng vào mỹ nam trước mắt không chớp, khóe miệng cười tà ác. Sau khi kính rượu xong, Chiêu Nhi tự động đi vào chỗ ngồi bên cạnh Lý Tụng.
"Không biết tiểu nhân múa có tốt hay không? Đã làm cho Hoàng thượng chê cười."
Hắn ái muội ghé người sát bên Lý Tụng.
"Không thể tưởng được nhiều ngày không thấy, điệu múa của Chiêu Nhi càng tốt hơn. Đêm nay múa đẹp, ban thưởng."
Lỵ Tụng hào phóng hạ lệnh ban thưởng.
"Tạ Hoàng thượng."
Chiêu Nhi mỉm cười đứng dậy, đầu gối hơi hơi gấp khúc, tạ ơn Hoàng thượng. Động tác thành thục như một nữ nhi chân chính.
"Hoàng đế bệ hạ quả nhiên hào phóng. Mới vừa nói, ta muốn người nào đều được, còn có giá trị không?"
Hắn vốn đã chọn, cho dù tiên nữ kia đã là phi tử của hoàng đế, có phải hay không cũng được chấp thuận.
"Đương nhiên, Trẫm nói ra miệng quyết không nuốt lời."
Lý Tụng bày ra khí phách.
"Tốt lắm, vậy nữ nhân buổi chiều hôm nay mà ta gặp, nghe nói đã là phi tử của ngài. Nếu ta nói muốn nàng, Hoàng đế huynh cũng có thể tặng cho hay không ?"
Liêu Vương quan sát biểu tình Lý Tụng , lớn mật đưa ra yêu cầu. Nghe nói những lời này, Lý Tụng sắc mặt đại biến, tâm tình vốn vui vẻ khoái hoạt đã bỗng chốc hóa thành hư ảo, mày cau thật chặt.
"Nói vậy Liêu Vương không có nghe rõ lời nói mới vừa rồi, Trẫm nói bất cứ cô gái nào ở đây, mà Liêu Vương lại nói tới nữ nhân không có tại đây. Huống hồ nàng đã là ái phi của Trẫm, là hoàng đế Đại Việt mang đến hòa thân. Sao có thể nói cho là cho được!"
Lý Tụng gằn giọng. Ánh mắt cũng nhất thời biến thành lãnh liệt, liên tục uống ba chén rượu.
"Ha ha."
Liêu Vương cười mưu lược.
"Hoàng thượng không cần nghiêm túc như thế. Nếu như vậy, không miễn cưỡng, nói thật ra, ái phi ngài thật sự là xinh đẹp. Thật sự là hảo phúc khí, không thể tưởng được Hoàng đế Đại Việt có nữ nhi xinh đẹp động lòng người như vậy. Xem ra ta nên nhanh chóng tấn công Đại Việt, để tìm thêm vài công chúa mỹ nữ về hầu hạ."
"Chủ ý như thế xem ra chỉ có thể là Liêu Vương mới nói ra được."
Lời Lý Tụng vẫn có chút lạnh như băng, hắn không nghĩ tới Liêu Vương dám lớn mật cùng hắn đòi người như vậy. Tuy rằng lần này hắn cự tuyệt, nhưng từ trong ánh mắt tên kia, hắn có thể nhìn thấy được quyết tâm muốn cướp lấy nàng.
"Hoàng đế bệ hạ cũng thấy được chủ ý này rất tốt sao? Như thế không bằng ta và huynh hai người cùng liên thủ? Có đại quân Đại đường dũng mãnh thiện chiến, tin tưởng trận chiến này, chúng ta chắc chắn thắng."
Liêu vương há miệng ăn một trái nho nữ nhân kiều mỵ bên cạnh dâng đến tận miệng, vừa nói ra mục đích hắn đến lần này. Hừ! Lý Tụng đã đoán chắc mục đích lần này của Liêu Vương, thì ra là muốn tìm hắn liên thủ.
"Chuyện này! Sự tình liên quan trọng đại, Trẫm hảo suy nghĩ một chút. Nếu Liêu Vương không chê, có thể ở quý quốc nghỉ ngơi mấy ngày, đợi Trẫm suy nghĩ xong sẽ bàn lại, thế nào?"
Hắn nói như thế, là vì hắn không muốn đáp án quá nhanh. Dù sao, chuyện này quan hệ đến Nam quốc của Linh nhi, hắn không thể qua loa quyết định.
"Tốt, thực sự hợp ý ta. Đại Đường cảnh đẹp thật nhiều, lần này đến thật sự là mở rộng tầm mắt. Lại có mỹ nữ làm bạn, có rượu ngon để uống, thực sự đã cho ta nhiều ưu đãi."
Liêu Vương tay trái lôi nữ nhân mỹ mạo, cúi đầu không ngại ngùng hôn một cái.
"Liêu Vương quá khen, vậy quyết định như thế."
Lý Tụng giơ chén rượu lên.
"Liêu Vương đường xa mà đến, mời một ly. Tối nay, mọi người không say không về, tận tình vui vẻ, uống."
Nói xong, Lý Tụng dẫn đầu đem rượu uống cạn.
"Uống, uống."
Các quần thần nhất nhất nâng chén, âm thanh chén va chạm lẫn nhau.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Đại Đường vạn tuế, vạn vạn tuế."
Những áng mây trên bầu trời đêm che dấu ánh trăng mờ ảo, ánh trăng lấp ló chiếu sáng những ánh sáng bàng bạc xuống ngự hoa viên. Hương thơm của những đóa hoa đêm nở rộ lan ra bốn phía, hòa tan trong gió mát, một vầng sáng trắng bao phủ ánh sáng bạc xuống khu vườn.
Dạ tiệc chấm dứt, trên hành lang dài của hoàng cung, Lý Tụng cùng Liêu Vương một câu không nói. Chiêu Nhi theo phía sau, cùng hai nữ tữ ngồi hai bên Liêu Vương, cùng một đám thị vệ, hộ vệ Liêu quốc.
"Liêu Vương cũng mệt nhọc, sớm đi trở về nghỉ ngơi. Ngày mai ta sẽ cho người mang đi dạo tất cả những cảnh đẹp cùng mỹ thực Đại đường."
"Đa tạ, đang muốn nói xứ lạ không quen! Có người dẫn đường vậy yên tâm. Đúng rồi! Nếu Bệ hạ nói phi tử không thể tặng, vậy mỹ nhân bên cạnh ngài, vị này thì như thế nào? Đừng nói với ta đây cũng là phi tử ngài đi?"
Mặt hắn mang đầy vẻ dâm tà, nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhi kiều mỵ.
*Chiêu Nhi dù là nam nhưng luôn trọng bộ dáng và trang phục nữ nhi, vì vậy, tất cả đều xem hắn là nữ nhân nhé.
Hắn nhìn Chiêu Nhi liếc mắt một cái, chỉ thấy nam nhân mày liễu nhíu lại, hắn biết tiểu thụ này không muốn. Dù sao y theo hắn lâu như vậy, Lý Tụng đương nhiên cũng không nghĩ đem tặng cho tên dâm đãng kia. Nhưng, nếu ngay cả lần này, hắn làm sao có thể cự tuyệt lần nữa. Lý Tụng buông một câu.
"Được! Trẫm đáp ứng."
Lý Tụng quay mặt sang một bên, không nhìn tới vẻ mặt Chiêu Nhi.
"Thật sự là quá tốt, đêm nay, ta có ba vị mỹ nhân làm bạn đây! Nhất định sẽ rất thú vị."
Liêu vương cười cười, vươn tay muốn ôm lấy Chiêu Nhi. Lại bị Chiêu Nhi kia lắc mình một cái, ôm vào khoảng không. Chiêu Nhi vội vàng quỳ xuống, nức nở.
"Hoàng thượng, ngài có Nam phi sẽ không cần Chiêu Nhi sao? Chiêu Nhi một lòng chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng thượng, không muốn hầu hạ bất cứ người nào khác!"
"Chiêu Nhi, Liêu Vương coi trọng ngươi, là may mắn của ngươi, ngươi nên bồi ngài ấy mấy ngày đi! Nói không chừng được ngài ấy yêu mến sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết."
"Đúng, đúng đúng! Tiểu mỹ nhân đừng khóc, ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương nàng."
Hoàng đế Đại đường thật là có bản lĩnh, có thể làm cho mỗi ngời đều cuồng dại đối với hắn, khăng khăng một mực muốn theo hắn.
"Không, Chiêu Nhi chỉ muốn theo Hoàng thượng. Cho dù chỉ là một nô tài, không có thân phận địa vị, Chiêu Nhi cam nguyện."
Nam sủng khóc mặt hoa vương đầy lệ, điềm đạm đáng yêu.
"Trẫm đã đem ngươi tặng cho Liêu Vương, lời nói ra không thể nào thu lại, muốn cùng ngài ấy hay không, chỉ có thể xem ý tứ của Liêu Vương."
Hắn liếc mắt nhìn Liêu Vương một cái. Nói xong, xoay người liền đi về hướng khác, thị vệ đi theo ở phía sau.
"Hoàng thượng."
Tiếng khóc kêu của Chiêu Nhi cũng không thể thay đổi ý định của Lú Tụng. Bởi vì hắn, cho tới bây giờ chưa từng động tâm đối với một ai. Trong mắt hắn, y chính là công cụ phát tiết. Có lẽ chỉ ngoại trừ... Linh nhi của hắn, nữ nhân đặc biệt kia.
Nếu Chiêu Nhi đã bị nhìn trúng, cho dù không đành lòng, hắn vẫn sẽ cho đi. Chiêu Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tụng rời đi, định chạy theo, bị Liêu Vương ở phía sau giữ chặt lại.
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta trở về đi! Ta cam đoan, nhất định sẽ làm ngươi rất khoái lạc."
Liêu Vương ngẩng đầu về phía hai thị nữ ban nãy vừa hầu rượu cho hắn. Hai người bọn họ là từ thanh lâu trong thành tuyển đến, tư sắc diễm lệ. Hai người khôn khéo tiếp nhận ánh mắt của Liêu Vương, một tả một hữu đem Chiêu Nhi giữ chặt.
"Các ngươi làm gì? Mau thả ta ra."
Chiêu Nhi giãy dụa muốn tránh thoát khỏi tay các nàng ra nhưng ngược lại càng bị nắm chặt hơn.
"Không cái gì? "Đệ đệ" đừng khẩn trương, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ Đại Vương."
Hai người vốn thành kiến sâu nặng với đám nam tử giả trang nữ nhi, phiễn hoặc lòng người như Chiêu Nhi, nhân cơ hội này thật muốn báo thù.
"Đi."
Liêu Vương ra lệnh một tiếng, Chiêu Nhi liền bị hai người nửa lôi nửa kéo mang đi. Đông Phong lâu phía Tây hoàng cung, chính là nơi dùng để chiêu đãi khách quý, cũng là tẩm phòng Liêu Vương tạm ngụ.
Bên trong phòng bày trí xa hoa ấm áp, nồng đậm phong cách dị tộc, từ cách bày trí đến đèn hay bình phong. Những đồ vật bằng sứ trưng bày bên trong hoàn toàn có thể nhận rõ được là từ nơi khác đến cùng phong cách đặc thù. Những thứ này đều là từ những khu vực thành thị lân cận, hoặc những đại sứ từ phương xa mang đến làm quà được đám nô tài Liêu Vương mang ra bài trí.
"Đại Vương, được người vừa ý là vinh hạnh suốt cuộc đời này của Chiêu Nhi, nhưng Chiêu Nhi đã nguyện chỉ hầu hạ một mình Hoàng thượng. Ân tình của Đại Vương kiếp sau Chiêu Nhi xin báo đáp, chỉ cầu Đại Vương có thể tha Chiêu Nhi."
Chiêu Nhi nức nở nói.
"Ha ha ha... Đó là không có khả năng, nếu biết Trẫm coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, vậy ngươi phải hầu hạ Trẫm cho thật tốt. Chỉ cần biểu hiện tốt, Trẫm cam đoan tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Trở lại trong tẩm phòng, Liêu Vương hoàn toàn không giữ hình tượng tao nhã nữa, nhanh chóng nằm đè lên người Chiêu Nhi.
"Không. Đại Vương, người đừng như vậy."
Chiêu Nhi bị hành động của hắn làm cho hoảng hốt, không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát ma chưởng của hắn.
"Ngoan, để cho Đại Vương hảo hảo ôm một cái."
Hắn tà các vươn đầu lưỡi, liếm mút từng tấc da thịt trắng nõn của Chiêu Nhi. Nước miếng thấm ướt mỗi chỗ hắn lướt qua.
"Ưm... Không."
Tại sao, tại sao Hoàng thượng muốn đem y hiến cho Liêu Vương, chẳng lẽ thực sự vì vị tân Vương phi kia sao? Y thực sự quẫn hận! Hận Nam phi, đoạt đi vị trí của y trong lòng Hoàng thượng.
Liêu Vương đem Chiêu Nhi ôm lấy, hướng phòng ngủ không chút nào thương hương tiếc ngọc vứt trên giường lớn. Một chiếc giường gỗ đặc biệt lớn, có thể chứa được bốn người ngủ cùng một chỗ, trên bốn góc giường đều có giăng sa màn bằng lụa trắng, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
"Không. Cầu đại vương thả Chiêu Nhi ....."
Chiêu Nhi đau khổ cầu khẩn, lại biết ngăn cản không được những chuyện sắp xảy ra với y. Y nghe nói Liêu vương yêu thích sắc dục, thủ đoạn đùa bỡn rất tàn nhẫn, có thể đem một người sống sờ sờ thành dạng người tàn tật.
Bởi vậy, các cô gái Tây phương đều vô cùng e sợ. Cho nên bên người hắn, hơn phân nửa đều do hắn đoạt lấy hoặc muốn nịnh bợ mà cống nạp. Liêu Vương hắn hiện tại vẫn là không dứt được tà ý với nữ nhân trong hoa vươn nọ. Nhưng đã cầu không được, vậy thật muốn thưởng thức một mỹ nam như Chiêu Nhi đây có hương vị ra sao? Khẩu vị của Hoàng đế kia thật đặc biệt.
"Cũng đừng đang giả vờ thêm nữa."
"Cầu Đại vương thả Chiêu Nhi..."
Chiêu Nhi đau khổ cầu khẩn.
"Dù sao ngươi cũng đã từng qua thị tẩm, nên biết thân phận hảo hảo phục vụ Trẫm."
Liêu Vương vừa nói vừa động thủ, đem bộ y phục bằng sa mỏng của Chiêu Nhi thô lỗ toàn bộ xé nát. Rất nhanh, toàn thân chỉ còn lại có cái yếm màu đỏ tươi lá sen, cùng một cái khố lót.
"Không..."
Chiêu Nhi liều mạng giãy dụa thân thể. Hai chân cũng không ngừng đá đạp lung tung, trơ mắt nhìn những mảnh vụn y phục của mình nằm rơi lả tả trên mặt đất.
"Đã như vậy, Trẫm đành phải..."
Vẻ tà ác trên mặt Liêu Vương từ đầu đến giờ vẫn không đổi.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau tới hỗ trợ."
Hắn ra lệnh cho 2 nữ nhân kia.
"Đại vương."
Hai nữ nhân yểu điệu trả lời, vội vàng lên giường. Một tả một hữu đè lại Chiêu Nhi không ngừng giãy dụa.
"Chiêu Nhi đệ đệ, đừng uổng phí thêm khí lực nữa, có thể được Hoàng thượng sủng ái, chắc hẳn công phu trên giường của đệ cũng rất cao. Hôm nay, hãy để cho tỷ muội chúng ta nhìn công phu của đệ một lần mở rộng tầm mắt. "
Các nàng cũng là hai cô nương nổi danh nhất chốn thanh lâu, trên mặt mang theo ý cười, vừa tà mị vừa quỷ dị, dám làm lại dám chơi, mới có thể bị nạp vi thị tẩm. Hôm nay, độ phối hợp lại cao, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
"Đại vương tha ta..."
Chiêu Nhi đau khổ cầu khẩn. Các nàng cũng muốn nhìn xem tiểu đệ đệ này lợi hại hay hai tỷ muội các nàng mạnh mẽ hơn. Lúc này, Liêu Vương mới yên tâm, lấy những túi nhỏ hắn mang theo từ Tây phương đến, lấy từ bên trong ra một ít vật gì đó.
Hắn mang đến nhuyễn tháp. Đó là một dây thừng đặc chế, càng giãy dụa sẽ khóa càng chặt, là tình thú trong Đông Cung Đồ hắn thường hay sử dụng. Liêu Vương cột chặt hai tay cũng hai chân của Chiêu Nhi, thành hình chữ đại cột vào bốn góc giường, không thể nhúc nhích.
"Tha Chiêu Nhi."
Chiêu Nhi chỉ có thể bất lực hô to.
"Ngoan ngoãn đừng từ chối, như vậy sẽ chỉ làm chính mình chịu khổ mà thôi. Đến đây, nơi này có một viên thuốc màu đỏ, chỉ cần ăn vào, cam đoan ngươi lập tức sẽ muốn đàn ông."
Hắn nói xong, lại lấy ra từ trong người hai vật gì đó. Kia cũng là cấm dược đặc chế của Tây Phương. Ai nói bọn họ chỉ biết chế độc, chế ra các loại kỳ dị dược phẩm mới là sở trường của bọn họ. Viên thuốc màu đỏ này đúng là loại xuân dược mạnh mẽ được hoan nghênh nhất ở chốn hậu cung. Chỉ cần đụng phải, cho dù là rụt rè nhút nhát cùng không muốn, cũng sẽ lập tức biến thành tiểu yêu tinh dâm đãng. Chỉ cần uống viên thuốc này vào, mặc kệ là bị người nào chạm vào, sẽ lập tức dục hỏa đốt người, toàn thân khó nhịn.
"Không. Chiêu Nhi không uống, không uống. Tha Chiêu Nhi. Ngài muốn làm cái gì Chiêu Nhi đều đáp ứng."
Chỉ cần có thể tự do cho y.
"Ha ha ha. Trẫm muốn ngươi làm gì không phải đã rất rõ ràng sao!?"
Nói xong, đại chưởng lập tức nắm cái cằm khéo léo, bức Chiêu Nhi không thể không hé miệng. Đem viên thuốc màu đỏ kia nuốt vào bụng.
"Ưm... Ô ô..."
Sức lực Liêu Vương cường đại, làm cho tiểu nam tử xinh đẹp thống khổ nước mắt tràn ra khóe mắt. Liêu Vương sau khi đem viên thuốc nhét vào miệng Chiêu Nhi liền không để ý tới, hắn muốn nhìn thấy mỹ nam kia rên rỉ khó nhịn cầu khẩn hắn.
"Hai người các ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì? Còn không nhanh thoát quần áo đến hầu hạ Trẫm!"
Hắn cũng tự mình động thủ đem toàn bộ quần áo trên người vứt hết sang một bên.
"Dạ, Đại Vương!"
Hai nữ nhân hận được chỉ thị lập tức đem quần áo trên người thoát sạch sẽ. Trong chốc lát, ba người trần như nhộng thân hình nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ.
"Đại Vương. Thật là lợi hại. "
Không cần bày nhiều trò, Liêu Vương đem dục vọng cứng rắn của hắn đâm vào trong cơ thể tiểu mỹ nữ bên trái. Một bên còn lại là đang thưởng thức một bên bầu ngực của mỹ nữ bên phải đong đưa trước mắt. Thỉnh thoảng hắn lại dùng đầu lưỡi linh hoạt hấp, cắn mút. Toàn thân hai mỹ nữ run run. Mỹ nhân dưới thân hắn đồng thời đã bị hai nơi kích thích mà không ngừng vặn vẹo rên rỉ.
"Thật thoải mái. Ưm..."
Để mặc động tác hắn càng nhanh, tiếng ngâm kêu càng thêm trào dâng.
"Tiểu yêu tinh, kêu rên như thế. Ta thích."
Không sai, hắn thích. Hắn dùng lực trên người qua lại trừu sáp, đem mỹ nhân bên dưới trở thành ái phi xinh đẹp hắn ái mộ buổi chiều kia, làm cho hắn thỏa mãn xúc động muốn lập tức giữ chặt lấy thân thể không chiếm đoạt được kia.
"Đại Vương. Người ta cũng muốn."
Ở một bên nhìn tỷ muội đang hưởng thụ, mỹ nhân không cam lòng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu nói với Liêu Vương. Khóe miệng tà ác hơi hơi gợi lên.
"Sao vậy? Chỉ như thế đã chờ không kịp sao? Vậy lại đây."
Liêu Vương thay đổi tư thế.
"Ưm... A... Thật sâu."
Thắt lưng nàng ta nháy mắt bị hắn lôi kéo xuống phía dưới, nhất thời hoa huyệt ngậm thật chặt phân thân hắn thật lớn, gắt gao bao vây trong đó. Hắn để cho nàng cưỡi ở trên người, vặn vẹo eo nhỏ.Liêu Vương ngồi dạng chân ra. Mỹ nhân kia chu mông về phía hắn, thành tư thế như mèo nhỏ, để ngón tay của hắn tìm kiếm mật dịch đang tuôn trào từ hoa huyệt, t tứ vỗ về chơi đùa hoa hạch mẫn cảm.
"Như vậy thì sao? Thoải mái không?"
Liêu Vương nghiền ngẫm nói.
"A... Thoải mái... Ở bên trong sâu một chút."
Một tiếng thở dốc cùng âm thanh yêu kiều cùng vang lên một lượt, vang vọng khắp phòng ngủ. Những hình ảnh xuân cung đồ sống động như trêu người, hoàn toàn rơi vào trong mắt Chiêu Nhi đang bị trói chặt ở một bên, viên thuốc trong cơ thể chậm rãi phát huy tác dụng. Khiến thân dưới y không thể khống chế xuất tinh dịch tuôn trào ướt át, bên tai đầy những âm thanh kích tình hoan ái càng thêm kích thích tất cả thần kinh cảm quan.
Lúc này, thân thể mỹ nam khó nhịn đang cong lên, ưỡn người vặn vẹo không ngừng dục vọng trong cơ thể đang ăn mòn suy nghĩ. Từng chút từng chút đem lý trí của hắn cướp đoạt, biến thành tiểu tử dâm đãng.
"Ưm... Đại Vương. Chiêu Nhi cũng muốn."
Một ngọn lửa nóng vô danh, dường như đang chạy tán loạn ở trong cơ thể mỹ nam nhân, làm cho hắn liên tiếp phát ra tiếng kiều mỵ rên rỉ.
"Ha ha. Muốn Trẫm sao? Vừa rồi không phải cãi lại cứng rắn nói không cần sao? Ngươi cầu Trẫm, có lẽ Trẫm có thể cho ngươi thoải mái một chút."
Liêu Vương dừng lại động tác ở trên người nữ tử bên mình, xoay người còn lại đang quỳ mọp tư thế nằm úp sấp từ, phía sau bắt đầu đâm mạnh.
"A... Đại Vương. Ưm... "
Nàng ta không kịp chuẩn bị rên lên.
"Ngươi, đi giúp Chiêu Nhi một chút đi!"
Hắn trước hết để cho người giúp mỹ nam thư giải một chút. Viên thuốc màu đỏ bắt đầu mang đến dục hỏa rồi.
"Dạ, Đại Vương."
Tiểu mỹ nữ nghe lời đi đến trước người Chiêu Nhi, cầm lấy một số đồ dùng tình thú gia tăng cảm giác mà Liêu Vương đặt ở một bên. Đầu tiên là thoát hạ khố của Chiêu Nhi, rồi mới đem chai sứ trăng như ngọc bên trong có dung dịch màu đỏ, đổ vào bên trong cúc huyệt của hắn.
"Ưm..."
Chiêu Nhi bị hành động này, xấu hổ vặn vẹo càng thêm lợi hại.
"Đệ đệ, đừng khẩn trương! Hãy thoải mái, chờ một lát nữa Đại Vương cũng sẽ cho ngươi thực thoải mái."
Nàng ta xấu xa cười. Nói xong, tách hai chân của Chiêu Nhi, lưỡi nàng ta tự động khiêu khích nam căn của y, đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng qua lại xẹt qua điểm mẫn cảm nhất của y.
"Ưm."
Hai chân run nhè nhẹ, Chiêu Nhi nhịn không được phát ra nhiệt tình rên rỉ. Đôi môi nữ tử đột nhiên đem dị vật của Chiêu Nhi tận tình liếm mút, đầu ngón tay đã thâm nhập thật sâu bên trong cúc huyệt, qua lại đong đưa.
"Ừm."
Chiêu Nhi cũng chịu được không được đùa bỡn như vậy , nôn nóng trong cơ thể không hiểu cũng sắp đem y bức phát điên. Cho dù lúc trước cùng với Hoàng thượng hoan ái qua, cũng chưa từng xuất hiện ý niệm kỳ dị như thế trong đầu. Hiện tại y muốn "nam nhân", cực độ cần được đến an ủi.
Mặc kệ là ai đều có thể. Để giải tỏa thân thể không ngừng bị tra tấn ngứa ngáy khó nhịn, xuân dịch cũng như sóng triều, rỉ ra ào ạt trên lỗ nhỏ nam căn. Âm thanh rên rỉ ám muội, đôi tay nhỏ bé bị trói nắm chặt lấy dây thừng , không ngừng vặn vẹo thân hình.
"Ôi. Đại... Đại Vương. "
Nóng quá, lửa nóng trong thân thể làm cho mỹ mạo của y có chút nghẹn ngào. Nghe được mỹ thụ kêu gọi, Liêu Vương quay đầu nói.
"Không vội. Đợi một chút sẽ liền tới ngươi."
Liêu Vương cười dâm tà, đồng thời liếc nữ nhân trên giường một cái. Tiếp thu tâm ý Đại Vương, nàng ta gật gật đầu, nũng nịu nhìn Chiêu Nhi nói.
"Đệ đệ ngoan. Hãy để cho tỷ tỷ cùng ngươi chơi đùa một lát đi!"
Nàng ta rút những ngón tay từ cúc huyệt của Chiêu Nhi ra, từ trên bàn lấy xuống một cái gì đó, vẻ ngoài rỉ sét dài và mềm. Đằng trước bóng láng tròn trịa, giống như được làm bằng sắt, kích cỡ tương đương với vật nam tính của người đàn ông. Đây là tình thú được hoan nghênh nhất ở hậu cung của Liêu Vương dùng cho tẩm phi được thị tẩm nhiều nhất.
Vật ấy ở Đại Đường gần như là không người nào biết đến, ngay cả chỗ Lý Tụng, Chiêu Nhi đã ở bên Hoàng thượng hơn năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Bởi vì với kỹ xảo cao siêu của Lý Tụng, hoàn toàn không cần dựa vào mấy thứ này là có thể đem toàn bộ mỹ nam mỹ nữ biến thành chết đi sống lại.
Ở thanh lâu cũng chỉ nhìn thấy qua thứ này hai lần, vật ấy là do tên Đại Vương kia mang từ Tây phương đến. Sau khi thấy rõ thứ đó, Chiêu Nhi không khỏi hoảng sợ nói.
"Không..."
Không lẽ nàng ta muốn dùng thứ đó để vào trong cơ thể của y?
"Tiểu đệ, ngươi đừng khẩn trương! Thứ này đây, tuyệt đối có thể so với vật thật, trước hết tạm thời dùng cái này giảm nhiệt đi!"
Nàng ta vừa cười, vừa đem vật thô to kia, cọ xát qua lại ở cúc huyệt của y.
"Không. Đừng."
Mỹ thụ cho tới bây giờ ngoài những ngón tay và phân thân của nam nhân, chưa từng bị dị vật đưa vào cơ thể. Mà thứ này cảm giác vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, không giống chút nào với lửa nóng mềm mại của nam nhân, làm cho y kinh hoảng.
"Ha ha. Đợi lát nữa sẽ quen thôi."
Đang nói chuyện, nàng ta thình lình đưa tay dùng sức đem dương vật giả mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong cúc huyệt của Chiêu Nhi.
"Ưm..."
So với ngón tay, cảm giác luận động khoái ý mãnh liệt hơn, làm cho Chiêu Nhi rên ra tiếng. Nhìn biểu tình thoải mái của Chiêu Nhi. Nàng ta thong thả ở trong cơ thể của y bắt đầu nhịp điệu.
"A... Ưm..."
Một tay khống chế tốc độ ra vào của Dương vật giả đều đặn bên trong cúc huyệt, tay kia cùng cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhàn rỗi, tháo cái yếm của Chiêu Nhi xuống, ngậm lấy một bên hạt đậu nhỏ dùng kĩ xảo liếm mút. Một ngón tay khác xấu xa trêu đùa hành hạ hạ thể mẫn cảm của y.
"Ưm... Đại Vương. Mau đến."
Chiêu Nhi không ngừng ngẩng đầu, ánh mắt đầy khát vọng nhìn về hướng Liêu Vương, cầu hắn đến giải luồng nhiệt không tầm thường này. Cho dù là dùng dụng cụ cũng không thể giải được ngọn lửa ngứa ngáy bên trong cơ thể, giống như có trăm ngàn con trùng nhỏ đang tán loạn ở trong cơ thể y. Ba điểm mẫn cảm nhất của Chiêu Nhi không ngừng bị kích thích, thanh ngâm rên rỉ chưa bao giờ ngừng.
Mắt thấy thân hình mê người kia của Chiêu Nhi không thể ngừng vặn vẹo, làm cho Liêu Vương hưng phấn. Phân thân hắn càng lớn hơn, rất nhanh giải quyết mỹ nhân dưới thân, vỗi vã chạy đến bên cạnh Chiêu Nhi.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nhất định rất muốn? Mau cầu Trẫm cho ngươi."
Đoạt lấy tiết cụ ném sang một bên, hắn tách hai chân của Chiêu Nhi ra thật lớn. Vận sức chuẩn bị xâm nhập bên trong cúc huyệt kia. Với hắn, cảm giác đi vào nơi này thật là mới mẻ.
"Đại Vương. Ưm... Cầu đại Vương cho Chiêu Nhi."
"Tốt! Trẫm sẽ như ngươi mong muốn!"
Liêu Vương tách hai chân của mỹ thụ dùng sức hướng về phía trước, mãnh lực đưa phân thân đi vào.
"Thật sướng, Đại Vương. Ôi, dùng sức một chút. "
Bị Liêu Vương mãnh lực xâm nhập, phân thân nóng bỏng của hắn nháy mắt mang Chiêu Nhi bay đến tận thiên đường.
"Kêu thực hay. Không hổ từng là thị tẩm của Lý Tụng. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là vưu vật trời cho."
Liêu Vương dùng sức đem phân thân thật lớn đâm đến thật sâu.
"Sâu... A... Ưm... quá..."
Quá nhiều kích tình cùng vui thích, làm cho Chiêu Nhi không ngừng lay động, muốn tiếp nhận hết từng trận khoái cảm từ hạ thân liên tiếp truyền đến. Nghe được mỹ nam dưới thân kêu dâm đãng mất hồn như thế, làm cho Liêu Vương làm càng thêm dùng sức. Dưới những động tác mãnh liệt của hắn, Chiêu Nhi chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng kêu kích tình bất lực cùng thân thể cong lên nghênh đón sự xâm nhập cuồng dã của hắn.
Hai nữ nhân bên cạnh ở một bên lại cố gắng đùa bỡn môi lên hai hạt đậu nhỏ, tay và miệng đồng thời cùng sử dụng làm cho Chiêu Nhi rơi vào tầng hoan ái sâu nhất mà trước nay chưa từng có. Liêu Vương đem phân thân thật lớn rút ra, sau đó đâm vào thật mạnh. Cứ mỗi lần như thế, khi hắn dùng lực đâm thật mạnh vào đồng thời Chiêu Nhi cũng cất giọng rên rỉ kích tình.
"Như vậy có phải thực thoải mái hay không? Nói, thích Trẫm đối với ngươi như vậy chứ!"
"A... Thoải mái. Chiêu Nhi thực thích."
Chịu không nổi Liêu Vương ra vào kịch liệt như vậy, Chiêu Nhi thành thực trả lời cảm thụ trong lòng. Thấy y không hề phản kháng, Liêu Vương vội vã đem dây thừng trói trên tay Chiêu Nhi tháo ra, hai tay bóp mạnh bờ mông tròn đều, hạ thân cũng gia tăng tốc độ chạy nước rút mãnh liệt.
Tiếp theo hắn đem thân mình Chiêu Nhi đảo ngược lại, đưa lưng về phía hắn, thành nằm úp sấp, không hề báo động trước từ phía sau đâm thật mạnh vào. Chiêu Nhi chỉ có thể dùng hai tay bám chặt lấy thành giường, thân thể không ngừng đong đưa, rung động, âm thanh kích tình làm người ta mặt đỏ.
"Ưm... A... Chiêu Nhi chịu không nổi. "
Dưới động tác chạy nước rút mạnh mẽ của hắn, Chiêu Nhi cũng sắp vào cao trào. Thân thể truyền đến tê dại, Liêu Vương càng nắm chặt cơ hội, ôm lấy eo nhỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
"A a a a a... "
Cuối cùng, nhịn không được rống lên một tiếng. Một đợt cao trào mãnh liệt nháy mắt bao phủ, Chiêu Nhi nằm úp sấp xuống thở dốc hưởng thụ dư âm còn sót lại sau cao trào.
"Ngươi cho là như vậy đã xong sao?"
Hắn Liêu Vương còn chưa muốn đủ đâu. Không hề cho Chiêu Nhi có một cơ hội nghỉ ngơi, hắn nắm lấy cái mông trắng nõn đã xụi lơ trên nhuyễn tháp, lần thứ hai nhấn mạnh thắt lưng đâm thật sâu vào cúc huyệt.
"Ưm... Tha Chiêu Nhi."
Chịu không nổi, nhưng bên trong cơ thể y dục hỏa lại một lần nữa bị đốt lên.
"Tiểu mỹ nam, Trẫm còn chưa có hưởng thụ đủ đâu!"
Như là trừng phạt, Liêu Vương dùng sức đem cực đại chính mình đâm thật sâu tận cúc huyệt phía sau, mỹ nam dưới thân yêu kiều run rẩy.
"Ưm... A..."
Lúc này, Chiêu Nhi mới thật sâu cảm nhận được, thì ra Liêu Vương đáng sợ như thế, dâm loạn đến điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro