Chương 6: Gặp được Phan An (Nhất)

Trên đường đi không biết Phác Thái Anh ăn nhầm thứ gì không tốt, bao giờ cũng cảm thấy đau bụng, Lạp Lệ Sa đành dùng đến " Xem mạch" không " chạm " vào người mà bắt mạch cho Phác Thái Anh, hóa ra Phác Thái Anh là bị nhiễm phong hàn.

" Sao lại không cẩn thận thế này?" - Lạp Lệ Sa vừa rang thuốc vừa nói.

" Còn không phải là do ngươi!" - Phác Thái Anh sắc mặt nhợt nhạt.

Từ khi biết Lạp Lệ Sa là nữ nhi, hai người đều nằm chung trong một lều, nhưng Phác Thái Anh luôn cảm thấy không được tự nhiên, buổi tối ngủ lúc không tự giác luôn nhích ra xa, ngay cả chăn cũng không đắp đến, cứ như vậy mà nhiễm lạnh, bắt đầu đau bụng.

Qua đoạn đường chòng chành, hai người rốt cục cũng đến được Kiến An.

Kiến An là trung tâm truyển trạm, từ nơi này có thể đến nhiều địa phương trên cả nước, thế nên long xà hỗn tạp, cũng không thể gọi là thái bình, là nơi tụ tập nhân sĩ giang hồ, cũng là nơi giải quyết ân oán giang hồ.

Chỉ có điều, từ nơi này đi đến Linh Sơn gần như không thể. Vì Linh Sơn là biên giới, muốn đến Linh Sơn trước hết phải xuyên qua rừng núi hoang vu thường có đạo tặc xuất hiện, nếu đem ra so sánh với việc Cảnh Dương[2] đánh hổ e còn nguy hiểm bội phần. Vì thế nên, trong thành Kiến An toàn là lữ điếm và hiệu ăn.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh như cũ đến tìm dịch trạm y quán, lão bản ở đây rất tốt, phục vụ chu đáo, khiến cho Lạp Lệ Sa trong lòng thầm khâm phục Ma Ma, người ta chỉ cần một khối ngọc lại khiến nhiều người đón tiếp như vậy, trách sao Vạn Hoa Cung không nổi danh đến thế.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh sắp xếp mọi thứ chu tất cùng nhau ra ngoài mua lương khô cùng đồ dùng, Lạp Lệ Sa biết ngoài sơn dã kia cái gì cũng không có, hơn nữa đường núi hiểm trở, hiện tại xe lừa không thể chở hết vật phẩm cùng cả hai được, có thể là ngay cả sau xe cũng không thể mang thêm thứ gì được, thế là, Lạp Lệ Sa chạy đến chạy lui mấy bận, mua được cái yên cùng vài bao tải, y định bụng là bỏ lại chiếc xe, chỉ để con lừa thồ hành lý đi, sau đó mua một con ngựa cho Phác Thái Anh cưỡi. Đường núi gập ghềnh, ngựa cũng khó đi nhanh, bản thân mình cứ theo sau là đến nơi.

Vòng quanh mấy khu bán ngựa, cuối cùng cũng tìm được một con ngựa giống ưng ý. Lông đen như mực họa tranh, chỉ có mũi, bờm, cái đuôi cùng với mắt cá chân là trắng thôi, Phác Thái Anh cưỡi nhất định là rất xinh đẹp!

" Lão bản! Con ngựa này ta muốn!" - Một cô gái mặc hồng y thét to lên, chỉ về con ngựa Lạp Lệ Sa định mua.

" Cô nương, con ngựa này đã được vị Tiểu ca này mua rồi, phiền co nương chọn con khác vậy!" - Lão bản cười làm lành nói.

" Hắn trả ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi! Bổn cô nương chỉ muốn con ngựa này!" - Cô gái nói.

" Người xem, mua bán cũng chia ra thứ tự trước sau, người đừng làm khó tiểu nhân!" - Lão bản tiếp tục cười làm lành.

" Này! Độc nhãn long! ngươi nói xem!" - Cô gái kêu Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhìn chung quanh mới chợt nhớ chung quanh chỉ có mình là độc nhãn.

" Ta trả ngươi một ngàn lượng, đem ngựa nhượng lại cho ta!"- Cô gái nói.

" Không phải có tiền rồi muốn gì cũng được đâu! Kêu la cái gì!" - Lạp Lệ Sa bị gọi là " Độc nhãn" liền tức giận.

" Cho ngươi tiền đã là coi trọng ngươi rồi ! Không biết thức thời!" - Cô gái cũng nổi giận. Lão bản thấy tình thế sợ hai người lại đánh nhau, trong lúc lo lắng, từ ngoài bước vào một người trẻ tuổi, thân mặc bạch y, tác phong nhanh nhẹn, chỉ cần một chút mỉm cười e là thế gian tất cả nữ nhân đều khó mà thoát khỏi.

" Ta xem tiểu huynh đệ không giống người có võ, chẳng bằng đem con ngựa nhượng lại cho vị cô nương này." - Cô gái nghe vị nam nhân này nói vốn cao hứng không ngờ....

" Tránh cho người khác làm chuyện không biết phải trái!" - Nam tử nói xong, tay phẩy phẩy quạt giấy. Lạp Lệ Sa nghe thầm cười, lời này đủ để nghẹn chết người phụ nữ chanh chua kia.

" Ngươi!" - Cô gái tực giận đỏ mặt, " Đừng tưởng rằng bản thân có mỹ mạo là có thể bởn cợt người khác! Cẩn thận không thì cả ngươi ta cũng đánh!"

" Ha ha ha! Cô nương bớt giận! Tiểu sinh chỉ là tùy việc mà xét, tại sao lại lấy người ra là trò vui chứ, mà lấy ai ra làm trò vui?" - Nam tử kia cung kinh nói.

" Hừ ! Đợi đấy! Ta 'Huyễn Linh Sa' không phải dễ khi dễ đâu!" - Cô gái tức giận rời khỏi.

Vừa nói tên ra tất cả mọi người đều sửng sốt, nguyên do là người cùng Lạp Lệ Sa đấu khẩu là đại hào hiệp Huyễn Linh Sa! Kỳ thật mọi người cũng không biết, cô gái này " huyễn" " phạm", "linh" " ngưng" chẳng phân biệt được, kỳ thật tên nàng là Phạm Ngưng Toa. ( Huànlíngshā -fànníngsuō hai cái tên đọc nghe na ná nhau =.='')

" Ta tên gọi là Lạp Lệ Sa, cám ơn công tử giải vây!" - Lạp Lệ Sa hướng đến vị nam nhân kia thở dài nói.

" Ha ha! Hành hiệp trượng nghĩa, bất quá chỉ là nhất tay tương trợ, nhưng tiểu huynh đệ thứ cho ta nói thẳng, con ngựa này không phải ngựa ngươi có thể cưỡi được đâu!" - Nam tử kia nghiêm chỉnh khuyên nhủ.

" Đa ta công tử quan tâm, tiểu nhân mua con ngựa này cũng không phải là cho mình, mà lo cho tỷ tỷ của ta." - Lạp Lệ Sa trước mặt người ngoài luôn gọi Phác Thái Anh là tỷ tỷ, đây là quy ước của cả hai người.

" À! Xem ra tỷ tỷ của tiểu huynh đệ quả thật võ công không tồi!" - Nam tử kia nói đến đây liền hứng thú.

Lạp Lệ Sa nghĩ thầm, tỷ tỷ người khác, ngươi tán thưởng làm gì chứ, liên quan gì đến ngươi! Ắc hẳn là có âm mưu gì! Không không lại tỏ ra ân cần, hay là đã sớm để ý đến Phác Thái Anh. Nghĩ đến đây cảm thấy bất an, vẫn là tẩu vi thượng sách.

" Không cùng công tử đàm đạo nữa, tỷ tỷ còn chở ta trở về, xin phép cáo từ." - Lạp Lệ Sa nói xong thanh toán tiền, dắt ngựa qua mấy con phố mới về y quán, lo sợ có người theo dõi.

" Huyễn Linh Sa?! Ha ha thực sự thú vị!" - Nam từ cười nói, cũng rời khỏi nơi buôn ngựa.

" Đã chạy đi đâu hả? Đến giờ mới về tới?" - Phác Thái Anh trước bàn cơm, chất vấn sao Lạp Lệ Sa giờ mới trở về.

"Ha ha! Lạc đường!" - Lạp Lệ Sa nói xong ngồi xuống đối diện bàn với Phác Thái Anh chuẩn bị ăn cơm.

" Hừ! Ngươi mà lạc đường! Ngươi sao lại ngồi xa như thế, khẳng định là có gì gạt ta!" - Phác Thái Anh nói.

Bình thưởng Lạp Lệ Sa đều ngồi bên cạnh Phác Thái Anh để ăn cơm, hận không thể dán chặt vào mà ngồi ăn, hôm nay lại ngồi xa như vậy, khẳng định là đã làm chuyện xấu gì, bởi vì ngồi xa như thế, Phác Thái Anh không tài nào nhéo lổ tai Lạp Lệ Sa được.

Lạp Lệ Sa thấy tình thế này, bèn đem sự việc ra kể lại trước khi Phác Thái Anh tiếp tục nghi ngờ, bằng không nàng nhất định không để cho y ăn cơm, chỉ đành phải thẳng thắn mà kể.

Đem chuyện từ trước đến sau thuật lại, Phác Thái Anh nghe xong bụng đầy hồ nghi. Nghe nói " Huyễn Linh Sa" là người thập phần trí thức, hiểu biết lễ nghĩa đúng thực là hào hiệp, làm sao lại là một cô nương bá đạo vô lễ cho được. Còn nam tử áo trắng kia, nghe Lạp Lệ Sa miêu tả, đều như là người rất xấu xa. ( do Lạp Lệ Sa hắn nghi ngờ người ta có ý đồ xấu nên tranh thủ bôi chuyện cho nó đen tí ấy mà ).

" Ngươi cũng đừng quá lo lắng, thật sự để ý đến ta, sớm muộn gì cũng diện kiến. Ăn cơm đi!" Phác Thái Anh tâm khí bình hòa trở lại. - " Đúng rồi, ngươi mua ngựa chưa?"

" Ần! " - Lạp Lệ Sa ăn như hổ đói, ăn chảy cả mồ hôi.

" Vậy ngươi cưỡi cái gì?" - Phác Thái Anh nhìn bộ dạng Lạp Lệ Sa ăn lúc này thập phần bất nhã, bất quá là thấy nàng ăn ngon miệng như thế, vã lại chính mình cũng thấy đồ ăn ngon miệng, nên cũng mắt nhắm mắt mở không nói đến.

" Ta sẽ không cưỡi ngựa, đi bộ là được rồi, hơn nữa đường núi cũng không dễ dàng chạy qua."- Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh nghe xong chỉ cười lạnh, nghĩ bụng may mắn không phải cùng ngồi chung một ngựa với nhau.

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh khỏe hẳn, quyết định cùng Lạp Lệ Sa ra ngoài thị tứ mua đồ đạc. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa bảo là cần mang theo hòm thuốc, thế nên hôm nay cả hai đến tìm thợ mộc.

" Lựa chọn cả ngày rồi, rốt cuộc ngươi muốn kiểu dáng như thế nào chứ! Không bảo quá to thì lại chê quá nhỏ!" - Phác Thái Anh có chút mất kiên nhẫn.

" Ha ha!" - Lạp Lệ Sa nghịch ngợm làm mặt hề rồi tiếp tục kiên nhẫn lựa chọn hòm thuốc.

Kỳ thật dược liệu này của Lạp Lệ Sa rất đặc biệt, phải dùng gỗ tùng làm hòm thuốc thì mới có thể đảm bảo dược liệu không mất hiệu nghiệm, nhưng sao nhiều hòm như thế vẫn chưa có cái nào thích hợp.

Phác Thái Anh đứng trong cửa hiệu, nhắm mắt dưỡng thần chờ Lạp Lệ Sa chọn xong, dù sao khi Lạp Lệ Sa chọn xong nhất định sẽ gọi mình.

Lúc này, trong hiệu có một tiểu nha hoàn đột nhiên trợt tay, chén trà rơi xuống đất vỡ nát, khiến cho mọi người trong hiệu cả kinh.

Phác Thái Anh bấy giờ vừa quay người, cũng không nghĩ rằng, vừa mở mắt thì cảm thấy chóng mặt chân đứng không vững, nhất chân lại giẫm phải mãnh vỡ. Tức thì trợt ngã về phía sau. Thôi rồi! Mọi người trong hiệu thốt lớn!-------Phác Thái Anh lòng như tro tàn chỉ biết đưa mắt chờ thân mình chạm đất.

Cảm giác chính mình lơ lững giữa không trung, tựa như có một luồng lực mạnh mẽ, ôn tồn nhẹ nhàng đón lấy thân mình, chậm rãi mở mắt to, nhìn thấy Lạp Lệ Sa cùng mọi người ngây ngốc đứng nhìn vẻ mặt thật mất hứng. Chẳng lẽ Lạp Lệ Sa cũng biết mình đang bẻ mặt? Nhưng mà.......

"Ái! Cô nương cẩn thận! Nếu ngã lại làm cho thanh niên tài, tuấn ở đây đau lòng!" - Phác Thái Anh nghe được một giọng nam nhân, khiến cho lòng nàng từ trong ra ngoài đều dao động .

" Đa tạ công tử!" - Phác Thái Anh từ từ đứng vững, xoay người......

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này người trong hiệu ai cũng nhìn hai người bọn họ, này là ý cảnh! này là tình cảm! đây không phải tình cảnh người ta vừa gặp đã yêu hay sao! Hơn nữa nhìn người này, trong lòng Phác Thái Anh cảm thán -----đây không phải Phan An! Mà hơn cả Phan An!

" Đa tạ công tử!" - Lạp Lệ Sa chạy đến đẩy tay nam tử kia ra.

" Ha ha! Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau!" - Nam tử hành lễ.

" Người mà Lạp Lệ Sa nói chính là....Ân công?" - Phác Thái Anh đột nhiên nhớ đến, sau đó nhìn sang Lạp Lệ Sa nghĩ thầm, tên đầu đất này cũng biết phân biệt sao! Ngày hôm qua nói đến cùng chỉ bảo người ta như sắc lang đội lốp tiểu bạnh kiểm, ồn ào cả nữa ngày chính là người ta rất vĩ đại, chính mình ghen tị thì đúng hơn.

" Ha ha! Cô nương hữu lễ!" - Nam tử kia từ nội tâm bình dị cười với Phác Thái Anh đoạn thở dài nói.

" Lạp Lệ Sa nói qua công tử tướng mạo tựa Phan An, hôm nay được diện kiến quả thực như thế!" - Phác Thái Anh cũng thi lễ. Thiên hạ này luận cao thấp cũng không có mấy người có thể để cho Phác Thái Anh đáp lễ, nhiều lắm chỉ là gật đầu!

" Ha ha ha! Không sai tiểu thư, tại hạ tên Phan An!" - Nam tử nói. Luận diện mạo chỉ có thể là Phan An thôi! Ngay cả tiểu nha hoàn cũng mê mẫn mà đánh rơi chén trà, sao có thể không phải là Phan An?!

" Trời không còn sớm, chúng ta nên trở về tránh làm phiền công tử, Lạp Lệ Sa thay tỷ tỷ đa tạ công tử, xin phép cáo từ". - Lạp Lệ Sa rất không thích, thừa dịp kéo tay áo Phác Thái Anh ra ngoài.

" Ha ha! Có câu, có duyên ắc gặp lại!" - Nam tử phong độ, nhìn thấy hai người rời đi khẻ cười.

Đúng vật! Có duyên gặp lại! Lạp Lệ Sa tìm được hòm thuốc thích hợpl iền rời đi, nghĩ đi càng xa tên Phan An này thì càng vui vẻ. Nhưng thật ra Phác Thái Anh trong lòng do dự, từ khi gặp Phan An liền luôn nhắc đến hắn.

Lạp Lệ Sa nằm ở trên giường, nghĩ đến bộ dạng say mê kia của Phác Thái Anh, và việc diên mạo, thân phận, khả năng của mình! Mệt! Một mặt thì tiểu mỹ nhân hôn bay phách lạc, lại thêm cái câu có duyên gặp lại! Đến lúc đó bản thân liền trở thành người hầu! Thế nên vừa vui vẻ lại trở thành buồn bực. thế là đem buồn bực mà đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro