Chương 2. Tiên Nữ Giáng Trần (Phần1/2)
Lạp Lệ Sa cười gian xảo bò lên trên giường, thô bạo xốc chăn trên người Phác Thái Anh ra ngoài, Phác Thái Anh đang mang trọng thương khí lực không còn, nên dễ dàng bị Lạp Lệ Sa dùng tay tách hai chân của nàng ta. Thực ra Lạp Lệ Sa cố tình làm động tác thô lỗ kia chẳng qua chỉ là muốn di chuyển hai chân nàng ra thôi, như thế, vừa sẽ không đau, cũng không làm xương cốt bị lệch đi.
"Ngươi la cái gì! Kêu cái gì! Ha ha! Kêu đến khan cổ cũng không ai nghe đâu! Nói cho ngươi biết, đây chính là một trong tứ đại kỹ viện của Giang Nam - Vạn Hoa Cung. Bây giờ, trước là ta phải thử qua mùi vị của tiểu mỹ nhân nhà ngươi, sau đó sẽ đem ngươi đến gặp ma ma, ngươi nhất định sẽ là cây hái ra tiền mà! Ha hả!" Lạp Lệ Sa say đắm nhìn Phác Thái Anh nói, tay cũng bắt đầu táy máy.
"Ngươi..... Ngươi cầm thú không bằng!" Phác Thái Anh không thể động đậy, vừa thẹn vừa giận, trong lòng bao nhiêu ủy khuất đều trút ra hết thảy, nước mắt theo khóe mi cứ thế tuôn xuống. Vốn rằng, nam nữ khác biệt, huống chi đây là một nam nhân xa lạ đang ở giữa hai chân mình, lại còn áp sát thật gần như vậy, trên mặt đột nhiên đỏ ửng, thật là muốn lấy cái chết để tạ lỗi thiên hạ mà!!!!
Lạp Lệ Sa thấy vậy tức thì luống cuống tay chân, không biết làm thế nào cho phải, hắn chỉ định đùa vui một chút thôi, không nghĩ tới lại chọc khóc tiểu mỹ nhân này.
"Ngươi.... Ngươi đừng khóc.... Đừng khóc mà! Ta..... Ta thật không muốn làm ngươi trông như thế này." Nói xong, Lạp Lệ Sa chạy nhanh xuống giường, cầm lấy lọ mật ong.
"Ngươi mau nín khóc nha! Ta cho ngươi ăn mật!" Lạp Lệ Sa thiết nghĩ là mọi người đều sẽ thích ăn mật, vì từ khi còn bé mỗi lần bị ủy khuất gì, Sư phụ cũng luôn dỗ dành y như thế.
Lạp Lệ Sa đứng bên giường hồi lâu, Phác Thái Anh mới dần dần bình tĩnh trở lại, một khi bình tĩnh trở lại, thì cũng là lúc bụng réo không ngừng, tiếng vang lớn đến chói tai, quả thật là mất mặt mà!
"Ha hả! Đói bụng sao! Ta uy cho ngươi ăn!" Lạp Lệ Sa nói xong đưa chiếc muỗng chứa đầy mật kề sát đến miệng Phác Thái Anh.
"Ta không ăn!" Phác Thái Anh quật cường nói.
Lạp Lệ Sa biết nàng vẫn còn tức giận, ngây người một lát nói: "Nếu ngươi mà không ăn, thì ta đây sẽ không khách khí! Ăn nhanh nào! Bằng không thì........" Còn chưa nói xong, Phác Thái Anh đã tức thì uống xong mật trong muỗng. Lạp Lệ Sa thấy thế cũng không nói gì thêm cả, từng muỗng từng muỗng uy cho đến hết. Mật ong kết hợp với thuốc của Lạp Lệ Sa thực là thứ hữu hiệu nhất, Phác Thái Anh cũng nhanh chóng cảm thấy ít nhiều có lại sinh lực, miệng của vết thương cũng đã không còn rất đau nữa, chắc hẳn là vết thương đang lành lại.
Dằn co hồi lâu cũng đã đến lúc trời tối.
"Ngươi mau ngủ đi, ăn mật rồi vết thương của ngươi sẽ tiến triển tốt, chắc là do ngươi đã luyện qua võ công, mọi thứ sẽ mau chóng khỏi thôi, xương sườn bị thương ngày mai có thể xem là bình phục." Lạp Lệ Sa nhìn qua phía Phác Thái Anh xem nàng có phản ứng gì không, nghĩ là nàng ta còn chưa tin....
"Ta nói thật đấy! Sẽ chẳng có ai y thuật bằng ta đâu, chỉ cần dùng thuốc của ta, gãy xương năm ngày, đoạn cốt mười ngày, còn về phần vết thương kia của ngươi, phỏng chừng phải một tháng mới ổn." Lạp Lệ Sa lại nhìn Phác Thái Anh vẫn là không có phản ứng gì, thật là tức muốn chết được, nhưng lại nhìn thấy, người ta đã sớm ngủ rồi, Lạp Lệ Sa đành bực bội thổi tắt đèn trên bàn. Ngủ!!!!
"Sư phụ, Lệ Sa không dám.... nữa! Sư phụ! Ôi!!~~~" Lạp Lệ Sa thân thể gầy gò nằm gối đầu lên đùi Sư phụ.
"Dám khi dễ nữ hài tử! Sư phụ dạy ngươi như thế nào!!" Sư phụ cầm thanh trúc nhỏ đánh vào mông Lạp Lệ Sa.
"A! A! Sư phụ ơi! Lệ Sa biết sai rồi! Đừng đánh! Đừng dùng thanh trúc đánh mông Lệ Sa nữa!!" Lạp Lệ Sa khóc lóc xin tha, 'Ba! Ba!' Thanh trúc nhỏ từng roi từng roi đánh lên cái mông nhỏ nhắn tròn trịa của Lạp Lệ Sa, đến đỏ cả mông.
"Hừ! Không đánh làm sao nhớ được!" Sư phụ vẫn không tha.
"Sư phụ! Sư phụ! Đừng đánh! Lệ Sa cũng không dám khi dễ nữ hài tử nữa!" Lạp Lệ Sa khóc la to lên...... Đêm khuya thực sự tỉnh lặng, Lạp Lệ Sa giật mình, mồ hôi lạnh đổ đầy người, lại mơ thấy sư phụ đánh mình. Từ khi Sư phụ qua đời rồi, Lạp Lệ Sa chỉ cần phạm một sai lầm nào thôi, thì y như rằng tối đến lại mơ thấy Sư phụ dùng thanh trúc nhỏ đánh đòn. Vì trước kia phạm lỗi, Sư phụ cũng trừng phạt y như thế.
Lạp Lệ Sa thật ra là một nữ hài tử, cả gia đình đều đã bị sát hại, còn y là do sư phụ cứu về. Lạp Lệ Sa kỳ thực rất thông minh, đã nhìn qua liền không quên, quả là người có tài năng, thế nhưng Lạp Lệ Sa lại nghịch ngợm, gây sự lung tung khiến Sư phụ y nhiều phen tức giận. Nghe nói rằng, Lạp Lệ Sa là người duy nhất còn sống sót sau thảm sát diệt tộc. Sư phụ xem bộ dạng của y khi cứu được tròn tròn như quả trứng, vô cùng đáng yêu, nên gọi y là Lạp Lệ Sa*.
*Đản Đản
Sư phụ của Lạp Lệ Sa vẫn ao ước bản thân có một nam hài tử, nên từ nhỏ đã xem y như nam hài mà nuôi dưỡng, cũng dùng cách thức dạy dỗ nam hài mà áp dụng lên Lạp Lệ Sa, khiến Lạp Lệ Sa từ thân hình đến khí chất đều là của một nam hài. Còn phần về gia thế của y, đây hẳn là một bí mật to lớn.
Lạp Lệ Sa ngay từ lúc bé đã có một biệt hiệu là Tiểu độc nhãn long, điều này cũng là nguyên nhân khiến y vô cùng ủy khuất, mấy đứa trẻ khác ở dưới chân núi đều chê cười Lạp Lệ Sa, nhưng thật là Lạp Lệ Sa không phải độc nhãn long, mà là do nàng có một con mắt màu bạc, Sư phụ nói người ta kì thị ánh mắt này của y và người cũng từng nói người nhà của Lạp Lệ Sa cũng vì có ánh mắt như vậy mới bị sát hại. Thế nên, Lạp Lệ Sa luôn dùng một mãnh vãi che con mắt ấy lại, cũng chả để ý đến người khác châm biếm. Kỳ thực, việc che một mắt như thế này một chút cũng không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của y, ngược lại càng tăng thêm sắc thái bướng bỉnh.
Lạp Lệ Sa sau khi giật mình tỉnh thì sợ tới mức không dám ngủ nữa, y sợ một khi ngủ lại sẽ bị Sư phụ đánh, nghĩ tới thật sợ hãi. Nhìn thời điểm bên ngoài, cũng gần đến lúc phải đi hái U Linh Thảo. Sư phụ không cho phép ta khi dễ nữ hài tử, nếu lại không đi hái thuốc, tiểu mỹ nhân kia sáng ra lại đau nhức, buổi tối không chừng Sư phụ lại đánh ta một trận. Nghĩ vậy, y liền gôm dụng cụ chạy đi ra ngoài.
Phác Thái Anh nằm nghĩ trên giường, từ từ mở to mắt. Do là nàng đã sớm bị Lạp Lệ Sa khi nói mớ đánh thức, thầm cười trên sự đau khổ của y, bất giác nghĩ người đã lớn như vậy, trong bộ dạng cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi, thế mà đi sợ hãi chuyện này, thật sự là buồn cười... nhưng thôi mặc kệ hắn! Bây giờ chắc tiểu lưu manh kia đang chạy như điên bên ngoài, trước tiên ngủ đã!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro