Chương 1: Cô gái nhỏ được hai thế giới bảo vệ

Trong một ngôi biệt thự rộng lớn giữa lòng thành phố, Minh Ngọc thức dậy bởi tiếng gõ cửa quen thuộc.

“Ngọc à, dậy chưa em?” – giọng anh hai Minh Hoàng vang lên dịu dàng.
“Anh nấu xong bữa sáng rồi, dậy ăn cho nóng.”

Minh Ngọc dụi mắt, vươn vai khỏi chiếc giường công chúa trắng muốt, ánh nắng len qua rèm cửa làm mái tóc dài của cô ánh lên một màu nâu hạt dẻ nhạt. Cô gái mười bảy tuổi, học sinh lớp 11 chuyên Văn, không chỉ học giỏi mà còn dịu dàng và lễ phép đến mức khiến giáo viên phải tự hỏi: "Làm sao con nhà giàu lại có thể ngoan đến thế?"

Nhưng người ngoài không biết rằng, phía sau vẻ rực rỡ ấy là hai "chàng trai" quyền lực luôn âm thầm bảo vệ cô như thể thế giới này chẳng còn điều gì quan trọng hơn em gái.

Anh hai – Minh Hoàng – hiện là sinh viên năm ba ngành Y của trường Đại học danh tiếng. Anh học giỏi, ôn hòa, luôn là người đầu tiên Minh Ngọc tìm đến mỗi khi bị ốm hay cần an ủi. Sáng nào anh cũng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, món gì Minh Ngọc thích thì hôm đó chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn ăn.

Anh cả – Minh Hạo – là một gương mặt lẫy lừng trong giới thương trường. Ở tuổi 25, anh đã kế thừa tập đoàn Minh Thịnh với hàng chục chi nhánh trong và ngoài nước. Người ta gọi anh là "Tổng tài băng giá", lạnh lùng, lý trí, không bao giờ cười... ngoại trừ khi ở nhà với Minh Ngọc.

---

Bữa sáng hôm nay cũng giống như mọi ngày: đầy đủ dinh dưỡng, trình bày đẹp mắt, và Minh Ngọc thì ngồi cười toe với ly sữa dâu yêu thích.

“Em có kiểm tra Văn hôm nay mà vẫn ăn được nhiều thế à?” – Minh Hoàng chọc nhẹ.
“Anh quên em là thủ khoa Văn toàn thành phố năm ngoái rồi sao?” – cô nháy mắt.
Anh cả vừa bước từ cầu thang xuống, tay vẫn cầm điện thoại xử lý công việc. Vừa thấy Minh Ngọc, ánh mắt anh dịu lại.
“Xe đã chờ trước cổng. Hôm nay đừng xuống căn-tin. Thức ăn trong trường nhiều dầu.”
“Vâng ~ Tổng tài đại nhân.” – Minh Ngọc cười nịnh.

---

Ở trường, Minh Ngọc nổi tiếng đến mức chỉ cần cô ho nhẹ, cả lớp đã lao đi lấy nước. Nhưng cô chưa từng kiêu ngạo. Thầy cô yêu quý, bạn bè ngưỡng mộ – nhưng ai cũng biết, đụng vào Minh Ngọc là… tự đào hố chôn mình.

Không ai quên sự kiện một học sinh năm trước lỡ miệng nói Minh Ngọc là “búp bê được nuông chiều”. Hôm sau, ba mẹ cậu ta nhận được tin doanh nghiệp nhà họ bị dừng tài trợ, tài khoản công ty bị đóng băng tạm thời vì… “lỗi kỹ thuật”.

Chưa ai dám xác nhận người đứng sau là ai, nhưng từ đó, mọi người đều hiểu: Minh Ngọc không phải kiểu người có thể bị bắt nạt.

Nhưng Minh Ngọc chẳng bao giờ ỷ lại vào điều đó. Cô vẫn học chăm, làm lớp trưởng gương mẫu, nói lời cảm ơn với chú bảo vệ, cúi chào cô lao công, và luôn mang theo nụ cười dịu dàng mỗi ngày.

---

Tối hôm ấy, khi cả ba anh em cùng ngồi xem một bộ phim cũ, Minh Hoàng nhắc lại chuyện thời bé.

“Hồi nhỏ em khóc vì mất con gấu bông, anh cả lặn mưa cả buổi tối để tìm.”
Minh Hạo nhếch môi: “Tìm không thấy nên đặt người đặt làm bản sao y như thật. Em đâu biết là bản khác.”
Minh Ngọc mở to mắt: “Thật á? Em không nhận ra luôn…”

Cả ba cùng bật cười.

Có những hạnh phúc không cần ồn ào. Chỉ cần mỗi sáng có người đợi mình cùng ăn sáng, mỗi tối có người tranh nhau giành xem ai ôm em gái trước khi ngủ – thế là đủ.

Minh Ngọc thầm nghĩ:
“Mình không cần hoàng tử, vì mình đã có hai vị vua ở bên rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #anhem