Chương 5: Kỳ nghỉ biển và "tình huống khẩn cấp" vì một lời khen

Cuối tuần, khi Minh Ngọc còn đang ngủ nướng trong chăn, điện thoại rung lên liên tục với ba tin nhắn:

Anh cả Minh Hạo: “10 phút nữa xuống nhà. Mang theo đồ đi biển.”

Anh hai Minh Hoàng: “Anh mua kem chống nắng cho em rồi. Mặc váy hoa nhẹ là được.”

Tài xế: “Xe đã chờ sẵn ở cổng. Lệnh của hai cậu chủ.”

Minh Ngọc bật dậy trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, tóc rối như tổ chim, đầu óc chưa hiểu chuyện gì. Nhưng chỉ chưa đầy 30 phút sau, cô đã ngoan ngoãn ngồi trong xe, giữa hai người anh trai – một người gõ laptop liên tục, người còn lại lướt điện thoại tìm quán ăn ngon gần biển.

---

Điểm đến: Vịnh Thiên Vân – khu nghỉ dưỡng riêng tư thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Minh Hạo

Chỉ mất ba tiếng di chuyển, họ đã đến khu villa sát biển. Gió biển thổi tung làn tóc đen dài của Minh Ngọc. Cô bước xuống xe, mắt sáng rực khi thấy bãi cát trắng mịn trải dài và mặt biển xanh trong vắt như pha lê.

“Đẹp quá! Thật sự là mình tới đây sao?” – cô reo lên như trẻ con.

Minh Hoàng mỉm cười, tháo kính râm:

“Vì em thi giỏi, nên tụi anh tưởng thưởng cho em kỳ nghỉ này. Không bài tập, không lịch học, không điện thoại (trừ gọi hai anh), chỉ có ăn – ngủ – chơi.”

Minh Hạo bước tới, đưa cho cô một cuốn sách và chai nước:

“Em vẫn phải đọc 10 trang mỗi ngày. Trí não không được lười.”

Minh Ngọc ngớ người: “Nhưng… đi biển mà, anh?”

“Chỉ 10 trang.”

Cô thở dài. Đúng là anh cả – lúc nào cũng nghiêm khắc đúng giờ giấc.

---

Buổi chiều hôm đó

Minh Ngọc mặc váy trắng hoa nhí, đội mũ rộng vành, đi dạo dọc bờ biển với kem dừa trên tay. Cô tranh thủ chụp vài tấm hình để gửi cho hội bạn thân. Ánh nắng xiên qua mái tóc khiến cô trông như bước ra từ một khung hình phim điện ảnh.

Ngay lúc đó, một nhóm du khách trẻ tuổi đi ngang qua. Trong đó có một cậu con trai, khoảng chừng sinh viên năm nhất, liếc qua Minh Ngọc rồi quay sang bạn mình, cười nói:

> “Ê, nhỏ kia xinh ghê. Như thiên thần vậy.”
“Chắc là người mẫu nhí hay diễn viên gì đó…”

Cậu bạn định tiến lại bắt chuyện – chỉ một bước chân nữa.

Nhưng ngay lập tức, hai “vị thần hộ mệnh” xuất hiện.

Minh Hạo đứng chắn trước Minh Ngọc, ánh mắt lạnh như nước biển đêm. Giọng anh không cao, nhưng đầy lực:

> “Cậu định làm gì?”
“À, em… chỉ hỏi đường thôi ạ!” – cậu bạn biến mất trong 3 giây.

Minh Hoàng từ phía sau khoác áo khoác lên vai Minh Ngọc, kéo nhẹ cô ra sau mình:

> “Gió biển buổi chiều dễ khiến người ta bị cảm. Em nên tránh xa mấy loại ‘gió lạ’ như vậy.”

Minh Ngọc trợn mắt:

“Anh hai! Người ta chỉ khen em xinh thôi mà!”

“Không cần ai khác khen. Em xinh là chuyện tụi anh biết từ lâu rồi.” – Minh Hạo đáp thẳng.

---

Tối hôm đó, ba người ăn tối ngoài sân vườn villa, ánh đèn vàng treo dọc hàng cây. Minh Ngọc vừa cắn miếng hải sản vừa càm ràm:

“Bị khen một cái mà làm như em sắp bị bắt cóc không bằng!”

Minh Hoàng nhíu mày, nghiêm túc:

“Không phải chuyện đùa. Em rất dễ bị dụ.”

Minh Hạo uống một ngụm rượu vang, lạnh nhạt:

“Em từng khóc vì bánh kem bị rớt. Còn tin người bán hàng livestream lừa em mua đồ chơi thông minh... Anh không tin người ta.”

Minh Ngọc tức xịt khói:
“Em lớn rồi!”

Minh Hạo liếc mắt:
“Là em gái. Của tụi anh. Vậy là chưa đủ lớn.”

---

Khuya hôm đó, Minh Ngọc đứng ở ban công, ngắm biển lấp lánh dưới ánh trăng. Gió thổi dịu dàng, mang theo hương mặn nồng đặc trưng của biển cả.

Cô mở điện thoại, chụp lại bức ảnh bờ cát và viết vào nhật ký:

> “Hóa ra trên đời vẫn có nơi mà người ta không cần mạnh mẽ. Vì đã có người mạnh mẽ thay.”
“Em không phải thiên thần. Nhưng với hai anh, em là cả bầu trời.”
“Và có lẽ... một lời khen vô tình, cũng là lý do để hai người nổi cơn ghen ngầm.”

Cô cười khúc khích, rồi tắt đèn đi ngủ.

Còn hai người anh – mỗi người ngồi ở một phòng riêng, nhìn camera theo dõi villa, yên tâm khi thấy em gái đã an toàn ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #anhem