Chương 8: Văn phòng tầng 27 và những bí mật chưa từng nói

Một buổi chiều sau giờ học, Minh Ngọc nhận được tin nhắn từ Minh Hạo:

> “Lên công ty anh, có chuyện cần em giúp.”

Tin nhắn không biểu cảm, không emoji, không giải thích. Y như con người anh – luôn ngắn gọn, rõ ràng và... khiến người khác tự suy đoán loạn cả lên.

Minh Ngọc tò mò suốt cả buổi. Cô tưởng tượng ra đủ kiểu tình huống: làm trợ lý tạm thời? Làm mẫu ảnh cho brochure nội bộ? Hay... ký hợp đồng với vai trò đại diện học sinh ưu tú?

Đến khi bước vào thang máy kính lên tầng 27 – tầng cao nhất của toà nhà tập đoàn HTM Group – cô mới thấy hơi run. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào thế giới của Minh Hạo – nơi mà bất kỳ ai cũng phải cúi đầu chào khi anh đi ngang.

---

Văn phòng Minh Hạo – tầng 27

Cánh cửa kính mở ra, đập vào mắt cô là một không gian hiện đại, rộng lớn, tối giản đến từng chi tiết. Màu xám, đen và ánh sáng trắng lạnh lùng chiếm lĩnh cả căn phòng. Bàn làm việc dài, kệ sách cao sát trần, vài chậu cây xương rồng nhỏ đặt cạnh cửa sổ.

Minh Hạo đang đứng quay lưng về phía cô, tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp, nói tiếng Anh lưu loát như nước chảy:

> “Chốt mức giá. Nếu họ không đồng ý, chúng ta chuyển sang phương án B.”

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh kết thúc cuộc gọi, quay lại, chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc:

> “Ngồi đi.”


---

Nhiệm vụ "đặc biệt"

“Anh cần em duyệt một đoạn nội dung quảng cáo hướng đến học sinh. Ý kiến của em sẽ có giá trị hơn cả bộ phận marketing.” – Minh Hạo đẩy về phía cô một bản thảo ngắn.

Minh Ngọc đọc lướt qua. Không quá phức tạp, chỉ là vài dòng mô tả sản phẩm sữa học đường do tập đoàn anh tài trợ. Nhưng ẩn sau đó là cả một chiến dịch lớn, có thể ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.

Cô vừa đọc, vừa bất ngờ:

> “Anh tin em vậy luôn à?”

Minh Hạo chỉ nhìn cô một lúc, rồi đáp:

> “Anh tin đầu óc em, vì anh là người chứng kiến em lớn lên cùng sách vở.”


---

Khoảnh khắc lạ lùng

Khi Minh Ngọc rời khỏi bàn làm việc để đi lấy nước, cô bước nhầm vào một căn phòng nhỏ phía sau – nơi không có cửa khóa, nhưng cũng không ai ngờ đó lại là... phòng riêng của Minh Hạo.

Một căn phòng chỉ bằng 1/4 văn phòng chính, đơn giản nhưng ấm cúng khác hẳn: có một chiếc sofa xám, một giá sách mini, và đặc biệt – một chiếc tủ kính nhỏ treo trên tường.

Bên trong tủ là... những món đồ nhỏ xíu, như kỷ niệm thời thơ ấu.

Một cục gôm hình mèo.

Một bức thư tay với chữ viết nguệch ngoạc: “Anh Hạo đừng buồn, mai em nhường kẹo cho anh nha!”

Một huy hiệu "Học sinh gương mẫu" mẻ góc.

Một mẩu giấy kiểm điểm ghi bằng mực đỏ: “Em đánh bạn vì bạn chê anh trai em học dở.”

Minh Ngọc sững người.

Đó… là những món cô đã quên từ lâu.

Minh Hạo bước vào lúc ấy, không một chút hoảng hốt. Anh đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay, hỏi:

> “Tò mò xong chưa?”

Cô quay lại, mặt đỏ ửng:

> “Anh giữ… mấy thứ này từ khi nào vậy?”

Anh nhìn vào tủ kính, ánh mắt dịu lại như đêm trăng non:

> “Từ lúc em bắt đầu biết viết và biết bênh anh.”


---

Một khoảng lặng dài.

Minh Ngọc bước lại gần, chạm nhẹ vào tủ kính. Giọng cô nhỏ hơn cả tiếng điều hòa:

> “Sao anh không bao giờ nói?”

Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt em gái, giọng thấp, chậm:

> “Vì không cần. Một vài điều, chỉ cần anh biết là đủ.”


---

Trên đường về

Xe lăn bánh trong yên lặng.

Minh Ngọc ngồi bên cửa kính, tay vuốt vuốt dây đeo cặp, lòng ngổn ngang.

Có đôi khi, người ta nghĩ mình hiểu rõ một người – vì người đó luôn ở bên, luôn quan tâm, luôn nghiêm khắc.

Nhưng hóa ra, bên trong trái tim của họ… là cả một căn phòng riêng, cất giữ những điều nhỏ bé mà ta chưa từng tưởng tượng nổi.

Cô khẽ nghiêng đầu, tựa vào ghế xe, mắt khẽ nhắm lại.

> “Cảm ơn anh, vì đã luôn âm thầm như thế.”
“Và... cảm ơn vì đã giữ lại cả những điều mà chính em đã quên.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #anhem