CHƯƠNG 35


Thẩm Chỉ thong thả trở về phủ, mới vừa vào cổng đã được người gác cổng cho hay có khách quý tới chơi —— Thẩm thượng thư thông cảm lão bá trước đây tuổi già sức yếu, nên thay một người mới tay chân lanh lợi.

Thẩm Chỉ ngạc nhiên xen lẫn bất an: "Khách quý?"

Chẳng lẽ là Khương Hành?

Vừa hay tính sổ cái câu "có chút ấn tượng" của y luôn một thể.

Người gác cổng cười hì hì: "Là Tấn Vương điện hạ."

Thẩm Chỉ "à" một tiếng, vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ mục đích Tấn vương đến đây. Sau lưng Tấn vương là Thường quý phi, bây giờ cha hắn không sai biệt lắm đã xác định đứng ở phía Khương Hành, Thường quý phi còn để Tấn vương tới làm gì?

Bước vào tiền đường, Thẩm Chỉ giương mắt liền thấy Thẩm Nghiêu và Khương Châu đang tụ lại cùng nhau nói gì đó, trên mặt đều mang ý cười, hiển nhiên ở chung rất vui vẻ.

Thiếu niên tuổi tác gần nhau, thật dễ làm quen.

Thẩm Chỉ nghĩ, ho nhẹ một tiếng, mỉm cười chắp tay hành lễ: "Hạ quan bái kiến Tấn Vương điện hạ —— Thẩm Nghiêu, không được vô lễ."

Thẩm Nghiêu từ trước đến giờ rất nghe lời Thẩm Chỉ, nhanh nhẹn từ trên ghế đứng lên, cũng ra dáng mà thi lễ một cái. Khương Châu liên tục xua tay: "Không cần đa lễ, không cần đa lễ, thân thể Thẩm công tử tốt hơn rồi chứ?"

Thẩm Chỉ cười gật đầu, "Không biết điện hạ đại giá quang lâm, là có chuyện gì quan trọng?"

Khương Châu bĩu môi, vốn là động tác quá mức trẻ con, ở trên người cậu lại có vẻ đáng yêu, khuôn mặt tinh xảo như ngọc, rất khó khiến lòng người sinh ác cảm. Cậu ta suy nghĩ một chút, nói: "Trong cung nhàm chán quá, người bản vương quen biết ở kinh thành cũng không nhiều, Nhị ca Tam ca rất bận, nên mới muốn đến tìm ngươi chơi với ta."

Dừng một chút, Khương Châu cười híp mắt : "Chời với em trai Thẩm công tử vui hơn với Thẩm công tử nhiều."

Thẩm Chỉ cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ bả vai em trai, cùng Khương Châu khách khí hai câu, Khương Châu bỗng nói: "Thẩm công tử lần này đến phủ Chiêu vương nhậm chức, là bởi trước kia là thư đồng của Tam ca sao?"

Thẩm Chỉ ngậm ý cười, nghiêng đầu, có chút không rõ: "Thư đồng? Hạ quan trước đây... có biết Chiêu vương điện hạ ư?"

Tuy rằng vẫn là một bộ chuyện trò vui vẻ như trước, sau lưng Thẩm Chỉ lại đầy mồ hôi lạnh.

Có lẽ hắn vẫn luôn nghĩ sai gì đó rồi —— bởi vì Khương Châu mỗi lần đều đi cùng Khương Độ, hắn liền cho rằng mục đích của Khương Châu và Khương Độ là giống nhau.

Bây giờ nghĩ lại căn bản không phải như vậy, bộ binh và Ngũ Quân phủ đô đốc lục đục với nhau, Khương Châu vốn được thánh thượng sủng ái, còn có một người cậu là đại đô đốc, không cần phải lôi kéo một minh hữu như thế.

Bốn năm trước lúc hắn chạy khỏi kinh thành, mặc dù đã cố ý che mặt, nhưng có thể sau đó lộ chân tướng, mấy năm qua trong kinh không ai không biết chuyện hắn mất kí ức, Thường quý phi đây là sợ hắn khôi phục trí nhớ?

Ngước mắt cùng Khương Châu mỉm cười nhìn nhau, Thẩm Chỉ nhìn cặp mắt trong suốt của đối phương, trong lòng chậm rãi nhận định.

Dáng vẻ hồn nhiên thiện lương này của Khương Châu, rốt cuộc là thật hay giả?

Khương Châu chỉ sững sờ giây lát liền phản ứng lại, khuôn mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, Thẩm công tử, ta quên mất chuyện đó."

Thẩm Chỉ cong cong hai mắt, lắc đầu: "Quên cũng quên rồi, không cần thiết phải truy cứu, điện hạ không cần để bụng."

Khương Châu thở phào nhẹ nhõm, cùng Thẩm Chỉ nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng được mà nhìn về phía Thẩm Nghiêu. Thẩm Chỉ nghiêng đầu liếc Thẩm Nghiêu, nhìn hai mắt nó cũng xoay tròn đảo loạn, trầm ngâm chốc lát, để Thẩm Nghiêu tiếp đón Khương Châu, tự mình trở về phòng ngủ một lát.

Trước khi ngủ Thẩm Chỉ cố ý treo bên cửa sổ và trên cửa hai chiếc chuông nhỏ, đưa tay gõ gõ, nghe được tiếng chuông thanh thúy, hài lòng cởi quần áo nằm xuống.

Tuy nói có hơi buồn ngủ, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Thẩm Chỉ trở mình, đoạn đối thoại với Khương Hành mấy ngày trước lại nổi lên trong lòng.

Hoàng thượng biết tất cả mọi chuyện —— vậy cũng biết tâm tư ác độc của Thường quý phi, mấy năm qua ban thánh sủng không biết mỏi mệt, nhưng lại không cho Thường quý phi giữ phượng ấn, quá nửa là kiêng kỵ anh trai Thường quý phi là Thường Kha.

Thường quý phi...

Thẩm Chỉ nhớ lại bóng lưng nam nhân nhìn thấy ngày ấy, nếu không nhầm, vị kia chính là Thường Kha.

Khương Hành ở trước mặt hắn ít che giấu điều gì, mấy lần trước nghe chuyện ngân phiếu giả tựa hồ cũng liên quan tới Thường Kha.

Ngân phiếu do hộ bộ làm ra, vậy có phải Hộ bộ và Thường Kha có dính dáng hay không... Hoàng thượng đem Khương Hành thả vào Hộ bộ, rốt cuộc là vô tình hay cố ý, thực sự khó có thể dự đoán.

Thẩm Chỉ nghĩ đi nghĩ lại, khó lòng chống lại cơn buồn ngủ tập kích, không lâu sau liền ngủ say.

Trong mộng mơ thấy chuyện trước đây, chỉ là khác với mộng đẹp khi mơ tới thiếu niên Khương Hành, lúc này lại mơ tới thời điểm bị đuổi giết.

Ngực như bị thứ gì đè lên, thở không nổi, bầu trời và đất đá phương xa đều trở nên mù mịt.

Chợt có tiếng sấm thét gào, ánh tím bổ ngang trời, xé vụn màn trời xám xịt, như ngày tận thế đã đến. Bên tai ngoại trừ tiếng sấm cuồn cuộn đinh tai nhức óc, còn có tiếng nước ào ào không dứt dưới sông.

Rõ ràng biết đây chỉ là giấc mộng, Thẩm Chỉ vẫn chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn giường như cúi người nhìn mình năm đó, dù biết chuyện gì sắp xảy ra, cũng vô lực ngăn cản, kinh hoảng như cơn thuỷ triều đánh vào lòng, từng chút từng chút nhấn chìm hắn ——

Bên tai bỗng vang lên tiếng lục lạc yếu ớt.

Như cách một thế hệ mà đến, Thẩm Chỉ hoảng hốt, đột nhiên tỉnh dậy.

Hắn mở mắt ra, liền thấy bên giường có một bóng đen, tuy không thấy rõ mặt, nhưng trong lòng an định không ít.

Khương Hành nhíu mày, phát hiện hô hấp Thẩm Chỉ có chút gấp gáp, quay người châm đèn, căn phòng tối tăm sáng lên, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Chỉ, trên trán còn giọt mồ hôi đọng lại.

Mặc dù mấy ngày chưa gặp, giữa hai người vẫn không xa lạ. Khương Hành ngồi ở mép giường, lấy khăn ra lau mồ hôi cho Thẩm Chỉ, thương tiếc hôn nhẹ gò má hắn: "Gặp ác mộng?"

Thẩm Chỉ dựa vào ngực y không lên tiếng, trong đầu có chút hỗn loạn.

Khương Hành an ủi vỗ về lưng hắn, ngón tay lạnh lẽo thoáng ngừng, để trước ngực ủ một lát rồi mới đưa ra nắm chặt tay Thẩm Chỉ.

Được bàn tay ấm áp nắm chặt, Thẩm Chỉ lúc này mới tỉnh táo lại, con ngươi ngây ngẩn đảo quanh, nhìn thấy Khương Hành bên người, lộ ra nụ cười: "Vài ngày không gặp ngươi rồi."

Khương Hành quay đầu lại liếc chuông nhỏ bên cửa sổ, hất mái tóc có chút ướt át của người trong lòng ra, hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn, bình thản "ừm" một tiếng: "Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức ngươi."

Dừng một chút, lại hỏi: "Mơ thấy ác mộng gì?"

Thẩm Chỉ không muốn để Khương Hành biết những chuyện mình từng trải qua, miễn cho y lại áy náy, đến gần hôn nhẹ hầu kết y, híp mắt nói: "Không phải ác mộng."

Khương Hành đè lại không cho hắn làm loạn, hô hấp không vững, ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Chỉ ranh mãnh xoa mặt y, đến bên tai y nhẹ giọng nói: "Mộng xuân —— ngươi đoán ta mơ tới ai?"

Khương Hành nhìn Thẩm Chỉ, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Thẩm Chỉ không hề tự giác, cười cắn rái tai y: "Mơ tới ngươi ~"

Thẩm mỗ đối với làm sao câu dẫn Khương Hành đã là quen tay hay việc, quả nhiên vừa dứt lời, hô hấp Khương Hành ngưng lại, ngay lập tực áp hắn lên giường.

Còn không đợi nụ hôn quen thuộc rơi xuống, Thẩm Chỉ liền vươn tay, chặn giữa hai đôi môi.

Khương Hành không hề bị lay động, đôi môi ấm áp kề sát lòng bàn tay hắn, con ngươi u lãnh đen tuyền thẳng tắp nhìn hắn, nhẹ duỗi đầu lưỡi liếm vài cái.

Ẩm ướt nơi lòng bàn tay mang đến một trận ngứa ngáy trong lòng, Thẩm Chỉ tự làm tự chịu, hô hấp cũng có chút không yên ổn. Qua chốc lát, hắn mới đẩy Khương Hành ra, nỗ lực quên đi bối rối trong lòng.

Khương Hành mặt không đổi sắc nhìn hắn, không hài lòng lắm mà hừ nhẹ ra một tiếng: "Hửm?"

Thẩm Chỉ nghiêm trang nói: "Điện hạ và hạ quan không quen nhau."

Khương Hành: "..."

Thẩm Chỉ tiếp tục chậm rãi nói: "Tuy nói trước đây quan hệ không tệ, có điều điện hạ lang bạt ngoài kinh thành bốn năm, trở về cũng quên mất bạn chơi ngày xưa, chỉ có chút ấn tượng với hạ quan, hạ quan rất đau lòng."

Chẳng qua nhìn khóe môi đang mỉm cười kia, một chút cũng không nhìn ra đau lòng chỗ nào.

Khương Hành không nói gì, suy nghĩ trong nháy mắt liền hiểu được: "...Vệ Thích Chi?"

Thẩm Chỉ nghiêm mặt: "Đây là vấn đề giữa hai chúng ta, không cần liên luỵ đến người khác."

Khương Hành cụp mắt nhìn dáng vẻ Thẩm Chỉ "hưng sư vấn tội", im lặng một lát, khóe môi cong lên, ý cười tràn đầy, khuôn mặt thanh diễm lạnh nhạt phút chốc như bừng sáng, cực kỳ chói mắt.

Suy tính trong lòng Thẩm Chỉ nhất thời tiêu biến, lăng lăng nhìn Khương Hành bỗng nhiên cười đến xán lạn, nhất thời có chút quáng mắt.

Trước đây đã biết Khương Hành rất dễ nhìn, chỉ là thiếu niên còn chưa nảy nở triệt để, tuy thích cười nhưng thiếu chút hương vị. Bây giờ Khương Hành không thích cười nữa, chẳng ngờ khi cười rộ lên... lại làm người chấn động cả hồn phách.

Thẩm Chỉ tự dưng sinh ra ý nghĩ: Không phải là sau này nếu Khương Hành chọc giận hắn, chỉ cần cười một cái, hắn sẽ bị váng đầu mà tha thứ chứ?

Hắn nghĩ rồi nghĩ, bi thương phát hiejn khả năng này quả thực rất lớn.

Đối với Khương Hành, thật giống như rất khó chối từ điều gì.

"Xin lỗi!" Khương Hành cười nhẹ một tiếng, cúi người vây Thẩm Chỉ vào lòng, thân mật cọ cọ bên gáy hắn, nhiệt huyết sôi trào, rất muốn như vậy đem hắn ăn luôn, nhưng vẫn nỗ lực nhịn xuống. Y một bên triền miên hôn gáy Thẩm Chỉ, một bên khàn giọng nói: "Chỉ là bịa lý do thôi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ vì cái này mà tức giận..."

Thẩm Chỉ bị hắn hôn đến ngón chân cũng không nhịn được mà cong tròn lại, khó nhịn thở gấp một tiếng, lúc nghiêng đầu, trên mặt đều là màu đỏ ửng: "Tượng đất cũng có hỏa khí, đừng tưởng ta sẽ không tức giận."

Khương Hành mỉm cười nắm cằm hắn, để hắn xoay đầu lại đối diện cùng mình, trong con ngươi rạng ngời rực rỡ: "Ta thật sự rất vui!"

Thẩm Chỉ thoáng ngừng, nhướng lông mày: "... Ngươi đây là sở thích kỳ quặc gì vậy?"

Khương Hành không nói, giữ cằm hắn hôn lên đôi môi đỏ tươi hằng mơ ước, ôn nhu triền miên hồi lâu, lại sắp không khống chế được, Khương Hành ép buộc bản thân dừng lại, ngã mình xuống giường, muốn ra ngoài bình tĩnh lại một chút.

Lúc ra ngoài chú ý tới cạnh cửa cũng có chuông nhỏ, mỉm cười trong bụng, cẩn thận mở cửa, có một luồng gió lạnh phả vào mặt, thổi bớt nhiệt huyết nóng bỏng trong lòng.

Trong viện bị tuyết che lấp, bóng đêm hiển nhiên không tối tăm như vậy. Khương Hành tùy ý nắm một nắm tuyết, dán lên mặt, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.

"Bên ngoài lạnh lắm, ra đây làm gì?"

Mặt Thẩm Chỉ còn ửng hồng, mân mân cánh môi bị hôn đến sưng lên, học theo Khương Hành nắm một nắm tuyết dán vào mặt: "... Bình tĩnh lại."

Hắn cũng không phải thánh nhân.

Hai kẻ trong ngày đông lại nóng vô cùng đứng ngoài viện không nói gì chốc lát, vẫn là Khương Hành xòe tay ra trước, gỡ bàn tay Thẩm Chỉ, nắm tay hắn vào phòng.

Giọng điệu y nhàn nhạt, lại tựa hồ như có ý riêng: "Nếu ngươi 'sớm khôi phục kí ức', sẽ không cần phải như thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Chỉ & Khương Hành: Nhìn nhau mà cứng. (=]]] )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro