CHƯƠNG 8


Thẩm Chỉ cần cù chăm chỉ bận bịu tại nhà bếp hơn nửa tháng, mới vừa cùng hai vị trù nương tạo mối quan hệ, thành lập tình hữu nghị thắm thiết, cho dù quang minh chính đại lười biếng cũng sẽ không bị nói gì, còn chưa hưởng thụ được hai ngày, A Cửu lại tới nữa rồi.

A Cửu cười hì hì : "Thẩm công tử, chúc mừng ngươi."

Thẩm Chỉ lộ vẻ mặt cảnh giác.

A Cửu nửa tháng này hắn bận việc gì, nhịn cười đến đỏ bừng mặt, học theo Thẩm mỗ cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Điện hạ thấy ngươi khổ cực, cố ý điều ngươi đến thư phòng, phụ trách quét tước thư phòng, mài mực cho điện hạ, thanh nhàn hơn nhiều."

Thẩm Chỉ: "..."

Từ quét nhà vệ sinh thành quét hậu viện, lại từ người giúp việc trù phòng thành tiểu tư thư phòng, cơ hội lười biếng càng ngày càng ít, Thẩm Chỉ hận không thể đập đầu xuống đất mà tỏ rõ bản thân không hề cần loại "thăng chức" này.

Thẩm Chỉ ủ rũ lừ đừ bước vào thư phòng, ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ thay đổi thất thường một chút.

Công chúa điện hạ ở trong phủ phần lớn thời gian đều chỉ thả lỏng mà vén tóc, mặc thường phục sẫm màu, thần sắc thanh lãnh đạm nhạt yên tĩnh, khí thế không phải người thường có thể so sánh được, chỉ là ngồi xuống ở kia đã làm người xem có một loại cảm giác uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống.

Thẩm Chỉ không chỉ một lần cảm thấy Khương Hành sinh sai giới tính.

Ngoại trừ Chiêu vương, thánh thượng dưới gối còn có ba vị hoàng tử, Thái tử bây giờ là thánh thượng sinh khi chưa kế thừa ngôi vị hoàng đế, do chính thê mất sớm sinh ra, lúc đầu do Đỗ hoàng hậu nuôi nấng, bốn năm trước Đỗ hoàng hậu tự thiêu, liền giao cho Thường quý phi nuôi nấng.

Thái tử tính cách nhu nhược, nếu không phải bốn năm trước xảy ra những chuyện kia, ngôi vị Thái tử hẳn phải thuộc về Chiêu vương. Hai hoàng tử khác đã rời kinh thành từ lâu, Thẩm Chỉ nhớ mang máng một trong số đó là do Thường Quý phi sở sinh, nhỏ tuổi nhất, tựa hồ khá được thánh thượng yêu thích, một vị khác không có ấn tượng gì.

Nếu như công chúa điện hạ là thân nam tử, Thái tử vị nói thế nào cũng nên thuộc về "nàng".

Thẩm Chỉ nhìn chăm chú Khương Hành trong giây lát, cảm thấy kinh sợ vì mình nghĩ quá nhiều, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hẳn, cúi người hành lễ với Khương Hành: "Công chúa!"

Khương Hành "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, dương dương tự đắc nâng cằm: "Mài mực."

Thẩm Chỉ bất đắc dĩ đi qua, vén tay áo lên nhận mệnh mà mài mực.

Hắn cúi đầu, thần sắc nhìn như nghiêm túc, kỳ thực hồn phách đã bay lên trời từ lâu.

Khương Hành liếc nhìn hắn một cái, nhận ra hắn thất thần, hơi nhíu mày, ánh mắt ngó xuống cổ tay có buộc hồng tuyến, lông mày lại giãn ra.

Thẩm mỗ khi còn bé cũng coi như được nuông chiều, lớn lên lại lười biếng số một, không chịu xuất môn, hầu như không hề bị phơi nắng, da thịt mềm mại trắng nõn đến có thể bấm ra nước, một đoạn cánh tay nhỏ trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện trước mặt Khương Hành, làm y tâm thần bất định, liên tục liếc nhìn.

Cổ tay mành nhỏ tinh tế được hồng tuyến làm nổi bật, như từ mỹ ngọc mà thành.

Khương Hành yết hầu căng lên, im lặng một lát, sợ Thẩm Chỉ phát hiện dị trạng, không tiếng động mà dựa vào gần thư án hơn.

Y đột nhiên có chút hối hận bản thân quá vội vàng, cứ như vậy mà để Thẩm Chỉ ở thư phòng, thực sự không thể tĩnh tâm.

Thẩm Chỉ lại cứ không hề tự giác, còn chậm rãi mài mài mực, cổ tay trắng đến chói mắt ở trước mặt y nhích tới nhích lui.

Khương Hành rốt cuộc khong xem nổi sách, nhắm mắt hít sâu một hơi, bỗng dưng đưa tay chụp cổ tay Thẩm Chỉ.

Lông mày Thẩm Chỉ nhíu lại, chuồn như cá chạch, thành công thoát khỏi bàn tay ma quỷ của công chúa điện hạ kim quý, lui về phía sau, nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

"Hôm qua trong cung phái người đến." Tay Khương Hành cứng đờ, lập tức giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, chậm rãi thu tay về, ngữ khí bình thản, "Phụ hoàng thấy ta cả ngày cứ ở trong phủ cũng không tốt."

Thẩm Chỉ thầm nghĩ: Thiên hạ làm cha đều là như thế này.

Cha hắn cũng cảm thấy hắn cả ngày ở trong phủ lắc lư lắc đến chướng mắt, vậy nên không nhịn được mà vội vã tìm cái việc tồi tệ này vứt hắn vào đây..

Khương Hành tiếp tục nói: "Trong kinh có danh viện mở một thư quán, mỗi cuối tháng sẽ tụ hội ở bách hoa viên ngâm thơ đối vịnh."

"A, hạ quan có nghe thấy."

Khương Hành khuôn mặt vô cảm: "Phụ hoàng bảo ta đến đó, cùng các nàng học tập."

Thẩm Chỉ không cảm thấy lời này của thánh thượng có gì xấu, Khương Hành xác thực quá mức quái gở, có thể ở thi hội tìm được vài khuê trung mật hữu (bạn thân chốn khuê phòng) cũng không tồi, vẻ mặt của "nàng" sao lại có điểm... vặn vẹo? (=)))) )

Suy nghĩ một tí, Thẩm Chỉ mỉm cười nói: "Đến lúc đó hãy mời một ít thanh niên tài tuấn đến góp vui, công chúa tới đó, nói không chừng sẽ gặp được ý trung nhân."

Khương Hành mi dài khẽ run, trầm mặc chốc lát, tiếp tục trưng ra khuôn mặt vô cảm: "Nghe nói ngươi mỗi lần đều được mời đến?"

Thẩm Chỉ lười hỏi công chúa điện hạ đây là nghe được từ nơi nào, thành khẩn nói: "Hạ quan không hề có hứng thú với những thứ đó, chỉ đi qua một lần."

"... Hồng nhan tri kỷ của ngươi lần này cũng sẽ đi." Khương Hành phỏng chừng nói tiếp cũng không quá ý tứ, lời vừa ra đến lại nuốt xuống, ngữ khí bình thản như trước, tầm mắt dán trên mặt Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ mờ mịt, trong thoáng chốc mới phản ứng được "nàng" nói tới ai, đang do dự nên giải thích thế nào, Khương Hành đã vân đạm phong khinh vỗ tay quyết định: "Ngày mai ngươi đi theo ta, ngươi hẳn cũng rất muốn gặp gỡ hồng nhan tri kỷ của mình."

Sau lưng Thẩm Chỉ bị ngữ khí bình thản của hắn làm lạnh đến nổi cả da gà .

Công chúa điện hạ hỉ nộ vô thường đây là... tức giận chuyện gì vậy?

Khương Hành không tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ, một lần nữa cụp mắt, ngón tay thon dài lật qua một trang sách, hai tay mười ngón không tự chủ mà đan vào nhau, chậm rãi nói: "Biết ngươi mỗi buổi trưa đều sẽ buồn ngủ, qua tiểu tháp nằm nghỉ một lát đi."

Thẩm Chỉ chần chờ một chút.

"Còn muốn ta ra lệnh cho ngươi?"

Thẩm Chỉ dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát giác ra từ đầu đến cuối Khương Hành nói chuyện cùng hắn đều chỉ dùng "ta", nhất thời ê răng, không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến đến trên giường mềm nằm xuống giả chết.

Chỉ là lúc thường vừa dính vào gối nhắm mắt là có thể ngủ, hôm nay thế nhưng có chút quỷ dị, Thẩm Chỉ ngẩn ngơ mở to mắt nhìn bóng lưng Khương Hành, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu còn đang vẩn vơ cử chỉ tình cờ quái dị của Khương Hành.

Thẩm Chỉ nghĩ đi nghĩ lại, lông mi thanh tú chớp chớp.

Thứ cho hắn lại tưởng bở một phen, công chúa điện hạ sẽ không thật sự có hảo cảm với hắn chứ?

Thẩm Chỉ híp mắt, thầm thì mở miệng: "Công chúa có ý trung nhân rồi?"

Bóng lưng Khương Hành rõ ràng cứng lại, lập tức thản nhiên "ừ" một tiếng.

"... Nngười nếu thích người ấy, sao không nói với bện hạ, xin bệ hạ tứ hôn?"

Khương Hành trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Xa cuối chân trời... không thể với tới."

Thẩm Chỉ lập tức yên tâm.

Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều rồi.

Hắn yên tâm, nhưng vẫn không ngủ được, ngơ ngác nhìn Khương Hành, Khương Hành ngơ ngác nhìn sách, cũng đọc không nổi. Không biết qua bao lâu, Khương Hành thấp giọng gọi: "Thẩm Tĩnh Hạc."

Thẩm Chỉ mới vừa buồn ngủ, không muốn mở miệng trả lời, dứt khoát làm bộ chính mình đang ngủ không nghe thấy.

Khương Hành gọi hai tiếng, không thấy đáp lại, lúc này mới đứng dậy đi tới bên giường, cầm lấy chăn mỏng đắp lên cho hắn, ngây người nhìn hắn hồi lâu, cho đến khi nghe bên ngoài có tiếng bước chân mới lặng yên không tiếng động trở lại án thư.

Cửa thư phòng bị gõ vang, Khương Hành giảm thấp thanh âm nói: "Vào đi."

Thẩm Chỉ đang giả bộ ngủ tâm tình phức tạp, có cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

Công chúa cũng thật là... săn sóc a.

Người bên ngoài vâng lời trực tiếp đẩy cửa mà vào, khom người muốn cất tiếng, lại bị Khương Hành lạnh lùng trừng mắt, âm thanh ép tới trầm thấp như trước, có loại trầm thấp từ tính của nam nhân: "Nhỏ giọng một chút."

Phi Khanh sững sờ, nhanh chóng liếc người nằm trên nhuyễn tháp, sắc mặt nhất thời khó coi, lại bị dằn xuống, âm thanh trầm thấp : "Thuộc hạ tham kiến công chúa."

Khương Hành "ừ" một tiếng: "Tra được chưa?"

"Đã tra được." Phi Khanh không nhịn được lại nhìn Thẩ Chỉ trên giường thêm một cái, thần sắc có chút do dự.

Khương Hành nói: "Không sao."

Phi Khanh không thể làm gì khác hơn nói: "Quả nhiên Bắc trấn phủ ty có gian tế, không có gì bất ngờ xảy ra thì đó là người do Nam trấn phu ty từ bên ngoài tìm đến. Thánh thượng lần này tựa hồ thật sự chuẩn bị tra rõ một phen, chỉ là manh mối bị cắt đứt gọn gàng sạch sẽ, dù cho biết có vấn đề, cũng không điều tra ra cái gì."

Hoặc là nói, hoàng đế tạm thời hoàn không nghĩ vì một nữ nhi xui xẻo mà chân chính ra tay thăm dò.

Phi Khanh tự nhiên không dám nói ra.

"Người đâu?"

"Tra được hắn rời kinh thành, thuộc hạ một đường đi theo, đuổi mấy ngày mới đuổi kịp, chỉ là..." Phi Khanh giữa chân mày nồng đậm bất an, cúi đầu càng thấp hơn, "Người đã chết trong một ngôi miếu đổ nát, bên người có ít bạc tán loạn, mang theo bên mình mấy vạn lượng ngân phiếu. Thuộc hạ cầm về cùng Lưu Vũ đối chiếu với hiệu đổi tiền, là giả."

Khương Hành dừng lại, ngón tay như có như không mà gõ lên bàn, trọng điểm cũng không ở trên thân người chết: "Ngân phiếu giả?"

Phi Khanh thấy hắn dời đi lực chú ý, từ trong lồng ngực lấy ra ngân phiếu đưa lên án thư.

Từ lúc Tuyên Hoà mười lăm năm, triều đình lưu hành ngân phiếu quan gia (ngân phiếu dùng cho gia đình quan lại), so với ngân phiếu ngân hàng tư nhân ấn hành (in ấn và phát hành) mệnh giá lớn hơn phổ biến hơn, đều có quan ấn của hộ bộ, chỉ là ấn hành ít, đại thể cũng chỉ dùng trong việc mua thêm lương thảo, phần lớn đều là thương nhân hoặc quan lại và người nhà dùng, cuối năm sẽ tiến hành thu lại.

Khương Hành cầm lấy mấy tấm ngân phiếu triều đinh kia nhìn, cười lạnh một cái: "Bọn họ cũng thật là ăn gan hùm mật báo."

Phi Khanh cúi đầu không lên tiếng.

Khương Hành không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: "Cực khổ cho ngươi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi."

Phi Khanh muốn nói lại thôi, Khương Hành đoán ra hắn muốn nói cái gì, thản nhiên nói: "Chính là hắn, đi xuống đi."

Sự bất quá tam (ý muốn nói phàm ở đời, việc gì cũng không nên quá nhiều lần, nhiều lắm là 3 lần trở lại = quá tam ba bận). Khương Hành đã nói hai lần, Phi Khanh không dám tiếp tục vi phạm, lúc ra khỏi thư phòng còn rón rén đóng cửa.

Thẩm Chỉ vội vàng không kịp chuẩn bị nghe được mấy chuyện này nội tâm phức tạp.

Hắn lặng yên nằm đó, muốn chết cũng không xong mà nghĩ: Ta đến tột cùng tại sao lại muốn nằm giả chết ở đây!

A Cửu à A Cửu, các ngươi ra ngoài làm chân chạy, mua vật dụng, chạy được thật là xa, mua đến thật không tầm thường, cái chức ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ này đáng giá rồi.

Lung ta lung tung suy nghĩ một trận, Thẩm Chỉ biết được bí mật to lớn nằm mà bất an, khó khăn ép mình đi ngủ, hai má bỗng nhiên bị cái gì lành lạnh chọt một cái.

Thẩm Chỉ: "..."

Hắn tận lực thả lỏng toàn thân không dám nhúc nhích, lập tức cảm nhận được mặt mình bị nhéo một cái nữa, công chúa điện hạ tựa hồ cảm thấy rất chơi vui, cứ bóp cứ nặn mà giằng co một hồi, Thẩm Chỉ không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra.

Khương Hành thu tay về: "Chịu mở mắt rồi?"

Thẩm Chỉ cả người đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại tốt tính mà cười cười, ôn hoà nói: "Bị ngài xoa bóp như vậy, hạ quan có ngủ được thật cũng phải tỉnh thôi."

Khương Hành từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng, nhìn chăm chú hắn giây lát, xoay người lại ngồi xuống: "Tỉnh rồi thì đến mài mực đi."


Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hành: Kỳ thực ta chính là muốn bóp bóp mặt hắn đó ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro