Chap 17: Ngày sinh nhật đáng nhớ

Hôm nay là một ngày đặc biệt, đặc biệt vì hôm nay là ngày sinh nhật của Hiền Hoà. Một ngày sinh nhật xa nhà!

" Hôm nay tôi sẽ là hướng dẫn viên du lịch cho cậu " - Ngọc Tuấn cười rồi kéo Hiền Hoà xuống nhà xe rồi lấy mũ bảo hiểm đội lên cho cô.

" Ủa, tôi nhớ sáng nay cậu có người đón mà, xe đâu ra vậy " - Hiền Hoà thắc mắc ngước đầu nhìn Ngọc Tuấn hỏi.

" Tôi gọi người đưa tới " - Ngọc Tuấn đội mũ rồi leo lên xe nhìn qua Hiền Hoà cười - " Xin mời tiểu thư lên xe "

" Cậu chắc là đi được chứ? " - Hiền Hoà nghi ngờ hỏi lại rồi leo lên xe.

" Hên xui. Giữ chắc nhé, tôi đi đây " - Ngọc Tuấn bật cười rồi lao vút đi làm Hiền Hoà giật mình ôm chầm lấy cậu.

" Chậm thôi, chậm thôi " - Hiền Hoà la í ới.

Ngọc Tuấn vờ như không nghe thấy gì càng đi nhanh hơn, cô chỉ còn cách ôm lấy cậu như vậy. Ngồi sau lưng cậu, cô cảm giác có gì đó rất ấm áp và được bảo vệ nhưng mà liệu đó có phải là tình yêu hay không?

Hiền Hoà vẫn thường để ý Ngọc Tuấn và Kim Hoa, giữa hai người tuy không đối mặt với nhau, ngoài giờ học ra Kim Hoa cũng thường mất tích, không đụng chạm nhiều nhưng Hiền Hoà cảm nhận được cô gái này thực sự quan trọng với cậu.

Hiền Hoà cũng chỉ là một người mới, chẳng lẽ là vì có liên quan tới Chính Nhân? Ông trời thật giỏi sắp đặt số phận! Hiền Hoà nghĩ ngợi mãi cho tới lúc Ngọc Tuấn dừng xe. Điểm đầu tiên bọn nó tới là nhà hàng Hàn Quốc, Hiền Hoà cùng Ngọc Tuấn ăn uống vui vẻ, no nê rồi đi tới khu vui chơi và điểm cuối cùng là rạp chiếu phim...

" Không thể tin được " - Ngọc Tuấn cảm thán.

" Làm sao? " - Hiền Hoà lườm Ngọc Tuấn.

" Lớn đầu còn xem phim hoạt hình, tôi còn tưởng lạc vào thế giới trẻ thơ chứ " - Ngọc Tuấn xoa xoa đầu Hiền Hoà cười.

" Lâu lâu cũng phải nhớ về tuổi thơ chứ? " - Hiền Hoà hếch môi rồi vui vẻ đi ra khỏi rạp chiếu phim.

" Hôm nay cậu vui chứ? " - Ngọc Tuấn cười rồi đi nhanh lên cùng Hiền Hoà.

" Vui nhất từ lúc tôi tới nơi này cho tới bây giờ. Cảm ơn cậu đã không để tôi cô đơn trong ngày sinh nhật xa nhà đầu tiên này " - Hiền Hoà cười hiền nhìn Ngọc Tuấn. Ngọc Tuấn cũng cười rồi chạy đi lấy xe.

" Để tôi đưa cậu về " - Ngọc Tuấn xuống xe đội mũ bảo hiểm cho Hiền Hoà rồi leo lên xe đưa cô về nhà.

_____ 5:14PM Tại nhà Khánh Anh _____

" Cảm ơn cậu nhiều nhé, cậu về cẩn thận " - Hiền Hoà tươi cười vẫy tay tạm biệt Ngọc Tuấn.

" Cậu vào nhà đi " - Ngọc Tuấn nghiêng đầu về phía trong. Hiền Hoà vẫy tay rồi đi vào nhà, Ngọc Tuấn đứng một lúc rồi phóng xe đi.

Hiền Hoag trở vào nhà thở dài - " Bà nội và hai bác đi vắng, không biết ba người kia đã về chưa nữa. Nhà rộng để làm gì chứ? Haizz "

Hiền Hoà đi thẳng lên phòng nằm ườn dài lên giường.

" Ủa, sao cặp của Candy lại ở phòng mình nhỉ? " - Hiền Hoà bật dậy khi thấy chiếc cặp của Candy đã đặt gọn gàng trên bàn học của mình. Hiền Hoà lộm cộm vào thay đồ rồi đi xuống nhà.

" Ủa. Sao hôm nay người làm đâu hết nhỉ? Tầm này mọi người phải đang dọn dẹp chứ? " - Hiền Hoà nhìn xung quanh phòng khách rồi bỗng nhiên nghe tiếng " choảng " phát ra từ phòng bếp, nó tò mò đi lại gần xem có chuyện gì...thì nó đứng hình trước cảnh tượng này. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

" Trời ơi, đổ nước lênh láng ra rồi kìa, mau lau đi" - tiếng Ori la í ới.

" Ủa, đây là nhà mày à? " - Hê Lô bất mãn cãi lại.

" Nhưng mày làm đổ mà, nãy cho người làm nghỉ hết rồi không mày thì ai dọn " - Ori chu mỏ cãi lại.

" Phải đấy, phải đấy. Mày đúng là đồ phá hoại " - Võ Trạng Nguyên đang kéo sợi mì dài rồi lắc lắc cho nó nhỏ lại và dài ra - " nhìn tao chuyên nghiệp không này? "

" Ủa mày nấu món gì thế? " - Ori đang trang trí cái bánh trên bàn thì dừng tay nhìn Võ Trạng Nguyên.

" Tao làm bánh gato còn " - Võ Trạng Nguyên vẫn miệt mài làm

" Mày mới là đồ phá hoại ý, dọn dẹp đi " - Ori dở giọng chị hai lên tiếng. Võ Trạng Nguyên mặt bí xị đành phải thu dọn phế phẩm.

" Này Candy, mày là con gái thật sao? " - Hê Lô tay cầm chiếc khăn lau sàn đứng dậy ngó chiếc bánh - " Trang trí thì nhem nhuốc, chữ thì đọc không ra. Đây là bánh gato sao? "

" Kệ đi, bánh để ăn chứ để ngắm hả? Mà đây là cái thứ 5 rồi đấy, làm nhanh không Rain về thì toi. Chắc Rain sẽ bất ngờ lắm đây. Mày ra ngó xem Rain về chưa? "

" Ờ " - Hê Lô bỏ chiếc khăn lên bàn rồi quay ra thì đã thấy Hiền Hoà đứng như tượng ở đó rồi

" Mẹ ơi, hết hồn. Cô bị khùng à mà đứng đó không lên tiếng " - Hê Lô giật mình nói.

" Sao... Sao cậu lại ở đây? " - Ori quay lại nhìn Hiền Hoà.

" Cậu về từ lúc nào thế? " - Võ Trạng Nguyên đần người ra hỏi Hiền Hoà.

Hiền Hoà nhìn một bãi chiến trường rồi lại nhìn qua bọn hắn ai nấy đều lem luốc bột mì, trên bàn là chiếc bánh... À mà cũng không xác định được là cái gì nữa nó dường như hiểu ra mọi chuyện chạy tới ôm chầm ba người bọn hắn. Hiền Hoà xúc động ôm chặt lấy bọn hắn rồi nói - " Cảm ơn các cậu "

" Phiền ghê, bỏ tay ra đi " - Hê Lô gỡ tay Hiền Hoà rồi nhìn lơ đãng lên trần nhà, anh không quen với những việc này nhưng không hiểu sao lại đồng ý làm cùng Ori và Võ Trạng Nguyên tạo bất ngờ cho cô,chẳng phải anh không ưa gì cô sao?

" Xì, kệ nó đi. Tính tạo bất ngờ cho cậu mà lỡ rồi thôi. Chúc mừng sinh nhật nhé " - Ori vui vẻ cầm chiếc bánh đưa ra trước mặt Hiền Hoà rồi nhìn qua hai người bên cạnh hỏi.

" Ủa nến đâu? "

" Tao lỡ 'Thái 'nó trộn với bột mì rồi " -Võ Trạng Nguyên cười trừ chỉ vào đống hỗn độn lúc nãy.

" Trời ạ " - Ori đá vào chân Võ Trạng Nguyên.

" Á đau " - Võ Trạng Nguyên ôm chân lò cò trốn sau lưng Hiền Hoà.

" Thôi không sao, để tôi thử xem nào? " - Hiền Hoà bật cười giải vây cho Võ Trạng Nguyên.

" Được được, cậu thử đi, ngon lắm đấy " - Ori m hí hửng đút cho nó. Cả Võ Trạng Nguyên và Hê Lô cũng háo hức đợi xem thành quả của mình.

" Ng..o.n... Ngon " - Hiền Hoà cười trừ cố nuốt miếng bánh rồi làm ra vẻ ăn rất ngon miệng.

" Thấy chưa, tao đã ra tay phải thế " - Hê Lô hào hứng nói. Ori và Võ Trạng Nguyên cũng nhìn nhau tự hào.

" Để tao thử " - Ori lấy tay quẹt một miếng bỏ vào miệng...

" Ơ này " - Hiền Hoà ngăn lại nhưng không kịp, Ori vừa bỏ vào miệng liền nhổ ra hết.

" Sao mặn vậy? Này là bánh mặn chứ bánh ngọt gì " - Ori nhăn nhó kéo Hê Lô và Võ Trạng Nguyên chụm lại nhìn đống gia vị rồi nói nhỏ:

" Ủa sao có gói bột canh ở đây nữa? Lúc nãy tao có đưa ra đâu. Đứa nào nêm gia vị thế? "-Ori.

" cái hũ màu vàng kia là bột canh đấy, lúc nãy tao thấy mày bỏ " - Hê Lô tỉnh bơ.

" Sao mày không ngăn tao? " - Ori trố mắt nhìn thằng bạn thân.

" Tao đâu có biết là không cần cái đó đâu? "-Hê Lô.

" Xí. Tao thấy không có màu nên bỏ thêm chút cho đậm đà nữa " - Võ Trạng Nguyên dơ tay phát biểu.

" Thật là... " - Ori ngán ngẩm lắc đầu rồi nhìn hai thằng bạn khẽ gật đầu. Cả ba quay đầu lại nhìn Hiền Hoà cười trừ.

" Chúc mừng sinh nhật " - Võ Trạng Nguyên đưa Hiền Hoà một cái la bàn nhỏ xinh xinh rồi cười tươi.

" Cảm ơn cậu. Tôi rất thích món quà này " - Hiền Hoà bật cười nhận lấy.

" Còn đây là quà của tôi, đây là bùa bình an, cậu giữ bên người nhé " - Ori đưa cho Hiền Hoà một chiếc hộp được gói rất đẹp.

" Cảm ơn cậu " - Hiền Hoà cười nhận lấy rồi ôm Ori một cái sau đó nhìn qua Hê Lô chìa tay.

" Quà tôi đâu? "

" Tôi tặng rồi " - Hê Lô trả lời.

" Ủa, lúc nào vậy? " - Hiền Hoà thắc mắc.

"Thì cái đợt ...tôi dẫn cậu vào lựa váy ấy" - Hê Lô ngại ngùng nói.

" À, thì ra là thế. Tao còn tưởng hôm nay thằng Ken có vấn đề về thần kinh nên mới đứng trước lớp hùng hổ tuyên bố Rain là hôn thê của nó, còn trước mắt Anna nữa chứ " - Võ Trạng Nguyên tinh ý nói.

" ghê thật " - Ori huýnh vào tay Hê Lô trêu hắn.

" Cảm ơn cậu " - Hiền Hoà bây giờ mới cười hiền lên tiếng nhìn Hê Lô.

" Không có gì " - Hê Lô trả lời.

" Nhưng mà chỉ thế thôi hả? Không có hiện vật tặng vợ tương lai hả đại thiếu gia? " - Võ Trạnng Nguyên châm chọc

" Trời. Thằng này đời nào biết tặng quà ai. " - Ori cắt ngang lời Võ Trạng Nguyên.

Ori vừa dứt lời thì Hê Lô đi đâu đó rồi đem tới một đóa hoa hồng đỏ dúi vào tay Hiền Hoà rồi lại nhìn lên trần nhà:

" Sinh nhật vui vẻ "

Ori có hơi bất ngờ nhưng cũng không quên châm chọc Hê Lô.

" Bộ có gì trên trần nhà sao mà mày nhìn lắm thế? "

" Hôm nay mày nói nhiều ghê " - Hê Lô nói rồi quẹt bánh lên mặt Ori và thế là chiến tranh nổ ra. Cả bốn đứa nó lăn lộn bắn phá nhau đến lúc mệt lử thì mới dừng lại đi tắm rồi phóng xe ra nhà hàng ăn vì chơi dại cho người làm nghỉ hết rồi. Ăn uống no nê rồi bọn nó quay trở về nhà dọn dẹp bãi chiến trường rồi leo lên phòng lăn ra giường ngủ, kết thúc một ngày vất vả nhưng cũng rất vui. Một ngày sinh nhật đáng nhớ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro