Chap 23: Cuộc chiến kết thúc

Hiền Hoà kéo Ngọc Tuấn và Võ Trạng Nguyên đi sâu vào rừng, miệng không ngừng nhẩm theo lời bài hát yêu thích.

"Women yiqi xue mao xiao, yiqi miao miao miao miao miao
Zai ni mian qian sa ge jiao, ai you miao miao miao miao miao
Wo de xin zang peng peng tiao, mi lian shang ni de huai xiao
Ni bu shuo ai wo wo jiu miao miao miao ...."

" Hôm nay Hiền Hoà nhà mình có chuyện vui thì phải? " - Võ Trạng Nguyên đi tới khoác vai Hiền Hoà cùng đi. Ngọc Tuấn thấy vậy thì nhíu mày khó chịu nhưng không nói gì. Hiền Hoà tươi cười nhìn Võ Trạng Nguyên.

" Được đi chung với hai người đẹp trai như hai cậu thì đương nhiên phải vui vẻ thôi " - Hiền Hoà.

" Hợp lý " - Võ Trạng Nguyên gật đầu lia lịa tỏ vẻ rất đồng tình. Hai người cứ vui vẻ kể chuyện trên trời dưới đất. Ngọc Tuấn đi phía sau hết nhìn hai con người phía trước lại khó chịu nhìn sang bên cạnh, bây giờ trong lòng cậu đang giống như lửa đốt, phần vì nhìn thấy Hiền Hoà và Võ Trạng Nguyên thân mật, phần vì nhớ lại Hiền Hoà đã chủ động gọi Võ Trạng Nguyên chung đội, sau đó nhìn thấy Võ Trạng Nguyên muốn gọi Ori đi chung thì Hiền Hoà mới quay qua cậu.

Những hành động của Hiền Hoà luôn luôn nằm trong tầm mắt của cậu, chỉ có lòng cô là cậu không thể nhìn thấu được.

" Có cần phải ôm vai ôm cổ thế không? " - Ngọc Tuấn không chịu được nữa đi tới gỡ tay Võ Trạng Nguyên xuống làm cả hai quay đầu về phía sau ngơ ngác nhìn Ngọc Tuấn.

" Cậu đang ghen đấy à? " - Võ Trạng Nguyên cười rồi lại khoác tay lên vai Hiền Hoà cố tình khiêu khích Ngọc Tuấn.

Ngọc Tuấn không nói gì nắm lấy tay Hiền Hoà kéo đi. Võ Trạng Nguyên lắc đầu cười nhìn theo rồi cũng đi theo hai người họ.

Hiền Hoà đi được một lúc mới lén nhìn qua Võ Trạng Nguyên đang vừa đi vừa nghịch súng mới quay qua vẩy vẩy tay Ngọc Tuấn ý muốn cậu cúi đầu xuống, cậu cao quá mà. Ngọc Tuấn hiểu ý cúi đầu xuống, Hiền Hoà nói nhỏ:

" Không phải như cậu nghĩ đâu, cậu giúp tôi cái này đi.... %-&$&%&$%% " - Hiền Hoà thì thầm.

" Hai người đang nói xấu tôi đấy à? " - Võ Trạng Nguyên bây giờ mới để ý đến Hiền Hoà và Ngọc Tuấn, cậu liền đeo dây súng vào cổ rồi đi lại gần hai người hỏi làm cả hai giật mình.

" Sao thế? Có tật giật mình à? Nói xấu tôi thật chứ gì? Sao nào? Hay mặt tôi dính gì? " - Võ Trạng Nguyên làm bộ dạng bất bình chống nạnh hỏi. Ngọc Tuấn nghe Hiền Hoà nói xong thì liền vui vẻ, lấy lại sự điềm tĩnh vốn có nhìn Võ Trạng Nguyên cười:

" Không có chuyện gì cả,chút chuyện riêng thôi, người hoàn hảo như cậu thì có gì để mà nói xấu "

Nói đoạn Ngọc Tuấn cùng Hiền Hoà tiếp tục đi, Võ Trạng Nguyên thì trề môi rồi cũng đi theo sau đó nhưng cố tình lắng nghe câu chuyện của Hiền Hoà và Ngọc Tuấn.

" Tôi cũng nghĩ là cậu ta yêu Ori đấy " - Ngọc Tuấn nói với Hiền Hoà.

" Chắc chắn rồi, không thì làm sao lại đối tốt với cậu ấy như vậy? " - Hiền Hoà thêm vào.

" Chẳng lẽ là liên quan tới Ori và Chính Nhân" - Võ Trạng Nguyên nhíu mày nghĩ rồi đi nhanh hơn rồi đưa đầu về phía Ngọc Tuấn và Hiền Hoà đang nói chuyện. Hiền Hoà quay đầu lại nói nhỏ nhưng đủ để Võ Trạng Nguyên giật mình:

" Nghe lén không tốt đâu nha? " - Hiền Hoà liếc mắt nhìn Võ Trạng Nguyên.

" Tôi... Tôi có nghe đâu? " - Võ Trạng Nguyên nhìn lơ đãng trả lời.

" Nhưng mà các cậu đang kể về Ori à? Có thể cho tôi biết không? Nó đang thích ai à? " - Võ Trạng Nguyên mắt láo liêng không nhìn thẳng vào hai người cứ ấp úng nói.

Ngọc Tuấn thích thú khoanh tay nhìn Võ Trạng Nguyên, rồi khẽ nhìn qua Hiền Hoà gật đầu. Hiền Hoà nhận được câu trả lời thì cũng gật đầu rồi nhìn qua Võ Trạng Nguyên nói:

" Thực ra là chẳng có chuyện gì cả. Giỡn với cậu chút thôi " - Hiền Hoà cười nhìn Võ Trạng Nguyên đang ngu ngơ không hiểu chuyện gì.

" Là sao? Nó thích ai rồi chứ gì? " - Võ Trạng Nguyên khó chịu nói.

" Chết, nằm xuống " - Hiền Hoà phát giác có người ở phía sau lưng Võ Trạng Nguyên lớn tiếng nói rồi đẩy cả hai người nằm xuống đất.

" Chuyện gì thế? " - Ngọc Tuấn lo lắng nhìn Hiền Hoà đang úp mặt xuống đất.

" Hình như có người đang theo dõi chúng ta " - Hiền Hoà nói khẽ. Ngọc Tuấn và Võ Trạng Nguyên đưa súng lên trước mặt bắt đầu quan sát xung quanh.

" Các cậu tìm thấy chưa vậy? " - Hiền Hoà nói nhỏ đủ để ba người nghe.

" Có thấy gì đâu? " - Võ Trạng Nguyên nhìn xung quanh rồi trả lời.

" Hình như tôi thấy rồi " - Ngọc Tuấn nói rồi đưa súng lên bắn vào chân một người đang đứng nấp ở cái cây gần đó, đồng thời gọi Võ Trạng Nguyên:

" Trạng Nguyên, bên phải của cậu "

Người đó bị Ngọc Tuấn bắn trúng chân lập tức quay người ra thì đã bị Võ Trạng Nguyên bắn trúng vào lồng ngực.

" Kỹ thuật của mấy đứa cũng tốt đấy " - người đó bước ra cười lớn. Bọn nó bây giờ mới đứng dậy phủi sạch quần áo.

" Anh Thiên, anh thực sự muốn ám hại em à " - Võ Trạng Nguyên vờ giận dỗi.

" Còn trưng bộ mặt đó ra à? Mày vừa giết anh mày đấy " - người con trai đó đi tới gần.

" Ai kêu ngu nấp đó chi " - Hiền Hoà nói nhỏ mà không ngờ mọi người đều nghe thấy.

" Hả? " - Thiên nhìn qua Hiền Hoà bất giác nói.

" Ơ hì hì, con kiến cắn chân " - Hiền Hoà cười trừ rồi cúi xuống gãi gãi chân mình. Ngọc Tuấn cười rồi kéo nó đứng dậy chỉ vào người được gọi là Thiên.

" Đây là Võ Minh Thiên. Anh họ của Võ Trạng Nguyên đấy " - Ngọc Tuấn giới thiệu cho Hiền Hoà biết.

(Ảnh minh hoạ)

" Rất vui được làm quen em, anh học lớp 12A1 " - Thiên đưa tay ra trước mặt Hiền Hoà.

" Thì ra là anh họ Võ Trạng Nguyên. Em là Hiền Hoà, lớp 10A1 ạ " - Hiền Hoà tươi cười bắt tay anh.

" Chán thật, vừa làm quen được một cô bé đáng yêu thì phải xuống núi rồi " - Minh Thiên cũng cười với Hiền Hoà.

" Ai đó không vui đâu anh " - Võ Trạng Nguyên nghiêng đầu về phía Ngọc Tuấn buông lời chọc.

" Thì ra là hoa đã có chủ " - Minh Thiên cười lớn rồi vỗ vỗ vào vai Ngọc Tuấn nói - " Được đấy "

Ngọc Tuấn nhún vai - " Mắt chọn người của em rất tốt mà "

Võ Trạng Nguyên và Minh Thiên cũng tặc lưỡi với sự tự tin của Ngọc Tuấn, chỉ có Hiền Hoà là chưa tiêu hóa hết chữ.

" Cái thằng " - Minh Thiên bật cười rồi chào tạm biệt ba đứa nó để xuống núi.

" Anh em đường cống à sao không thấy giống nhau gì hết. " - Hiền Hoà quan sát mặt Võ Trạng Nguyên rồi phán.

" Trời ơi, người ta là anh em họ cậu đòi giống đâu ra, mà cũng có nét đấy chứ " - Võ Trạng Nguyên nhìn lại cơ thể mình.

" Bây giờ sang tới phả hệ nhà người ta luôn, cậu cũng ghê gớm thật. Cái gì cũng nói được " - Ngọc Tuấn bật cười xoa xoa đầu Hiền Hoà rồi đặt hai tay lên vai Hiền Hoà xoay người cô lại tính bước đi thì tiếng súng phát ra làm Hiền Hoà giật mình nhìn lại... Là Chính Nhân?

Sau lưng Ngọc Tuấn đã trúng màu đỏ của Chính Nhân bắn ra. Nếu là súng thật đã xuyên qua tim của cậu rồi. Hiền Hoà bất giác đưa súng lên nhắm vào người Chính Nhân. Chính Nhân ánh mắt sắc lạnh nhìn Ngọc Tuấn rồi quay qua nhìn Hiền Hoà đang chĩa súng vào mình, ánh mắt dịu dàng hơn. Tiếng súng vang lên, nhưng không phải là súng của Hiền Hoà mà là súng của Võ Trạng Nguyên, vị trí cũng nằm ở điểm hiểm.

Hiền Hoà giật mình nhìn sang Võ Trạng Nguyên thì thấy ánh mắt cậu chứa đầy hận ý. Cả bốn người đứng nhìn nhau như đấu mắt một lúc thì Trạng Nguyên cầm cánh tay Hiền Hoà kéo đi, Hiền Hoà nhìn lướt qua hai người rồi xoay người đi cùng Võ Trạng Nguyên. Chính Nhân nhếch môi rồi quay xuống không nói thêm câu gì. Ngọc Tuấn nhìn theo bóng dáng Chính Nhân đầy suy tư. Ánh mắt đó... Chứa đựng rất nhiều rất nhiều sự thù hận!

Quay lại với Hê Lô, Ori và cả Ngọc Lan. Cả ba đều là những cao thủ cầm súng vì mỗi lần tới khu vui chơi giải trí bọn hắn đều chơi trò bắn súng, nên trò chơi này không có gì khó khăn và rất thú vị với bọn hắn. Cả ba đều xuất sắc hạ rất nhiều đối thủ. Ori đi vài bước cứ hắc xì một lần.

" bọn họ đang nhắc tới mình sao? " - Ori nghĩ rồi cứ hắc xì liên tục, trong người bắt đầu khó chịu.

Hê Lô đang chăm chú quan sát thì bị tiếng hắc xì của Ori làm phân tâm. Ngọc Lam cũng dừng việc quan sát lại mà nhìn vào Ori. Hê Lô đi tới nhìn Ori hỏi:

" Hôm qua đi biển về bị cảm rồi sao? " - Hê Loi cởi áo phao ra rồi cởi áo khoác trùm lên người Ori. Bây giờ Ori mới cảm thấy lạnh lạnh trong người. Chắc vì tối qua đi biển cùng Hiền Hoà về rồi không chịu thay đồ ướt ra đứng bấm điện thoại trong phòng máy lạnh nên bây giờ cô.

Hê Lô tính đỡ Ori ngồi xuống thì Ngọc Lan chạy tới tranh để đỡ Ori ngồi xuống, cô trông thấy vậy cười nhạt:

" Thằng Ken không phải gu của tôi đâu "

Hê Lô cười rồi dang một tay khoác vai Ngọc Lan.

" Biết đâu được? " - Ngọc Lan nhún vai rồi nhìn Hê Lô cười.

" Mày đi được nữa không? Hay ở lại đây nghỉ ngơi rồi lát bọn tao quay lại đón. "- Hê Lô.

" Tao không sao, vẫn đi được " - Ori lau mồ hôi trên trán rồi đứng dậy. Hê Lô bước lên trước chỉnh lại áo cho Ori thì phía sau vang lên tiếng động giống như người nào đó đang giẫm lên một cành củi khô. Chỉ kịp nghe Ori nói lớn:

" CẨN THẬN "

Tiếng súng đã vang lên. Hê Lô quay lại nhìn thì đã thấy Ngọc Lan dang tay che lấy người hắn. Lập tức Hê Lô đưa súng lên ngang vai Ngọc Lan rồi bắt thẳng vào tim người đã nổ phát súng đó.

" Em bị trúng đạn rồi " - Ngọc Lan quay người lại nhìn Hê Lô rồi chỉ vào vạt nước màu xanh lá cây.

" Đỡ cho anh sao? Ngốc " - Hê Lô cốc nhẹ đầu Ngọc Lan rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. - " Em đi xuống trước đi, nhớ cẩn thận "

" Dạ " - Ngọc Lan cười híp mắt nhìn Hê Lô.

Đợi cho Ngọc Lan đi quá tầm mắt thì lúc đó Hê Lô mới tới đỡ Ori cùng đi tiếp.

Ori quan sát nãy giờ rồi ngước lên nhìn Hê Lô, rốt cuộc là sao đây? Cô ta có thực sự liên quan đến sự mất tích của Camella không? Nhưng rõ ràng đã thấy, hôm đó thực sự cô đã nhìn thấy. Nhìn thấy cảnh vừa rồi, Ori cũng nguôi ngoai bớt phần nào sự căm ghét đối với Ngọc Lan.

Tại một nơi khác, Ngọc Nghiên quan sát thấy đã an toàn liền rút máy ra gọi cho Ngọc Lan:

" kế hoạch sao rồi chị? "

" Thất bại rồi, tao trúng đạn rồi, bây giờ phải xuống núi "-Ngọc Lan tỏ vẻ khó chịu.

" Sao lại thế? Sao chị có thể trúng đạn chứ? Chị bắn súng rất giỏi mà. Còn anh Hê Lô nữa mà " - Ngọc Nghiên thắc mắc.

" Chuyện dài, tao sẽ kể cho mày sau. Gọi cho Kim Hoa dừng tay đi. Hẹn nhau 10h tối nay ở chỗ cũ " - Ngọc Lan.

" Vâng ạ " - nói xong Ngọc Nghiên tắt máy gọi cho Kim Hoa. Cùng lúc đó pháo hoa báo kết thúc trò chơi, pháo bắn ra là màu xanh lá cây, 11A1 đã chiến thắng.

Mọi người dừng lại tất cả và xuống núi để tập hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro