18
“Kế hoạch này thật ngu ngốc, dù có nhìn nó ở đâu đi chăng nữa!” Sakura tức giận nói khi đi vào văn phòng của Naruto.
"Chỉ vậy chúng ta mới có thể bắt đầu lại tất cả" Naruto nhẹ nhàng đáp
Cô đập tay vào chiếc bàn mới của anh chàng tóc vàng, người đang phải rời mắt khỏi tập giấy của mình, nhìn cô một cách chán nản.
“Kế hoạch này sẽ hiệu quả, miễn là không ai mất bình tĩnh,” Naruto vừa nói vừa thở dài mệt mỏi khi nhìn Sakura như muốn đập cái bàn này vỡ ra thêm lần nữa.
"Và em cứ thế này thì anh mới là người chịu không nổi đấy "anh xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sakura khoanh tay như thể bị xúc phạm.
"Anh rất tự tin nhỉ, Sasuke không phải là một thằng ngốc, em chắc chắn rằng anh ấy đã không muốn thỏa thuận với cái nỗ lực tồi tệ ngu ngốc của chúng ta đâu"
Naruto đứng dậy và nhìn cô với vẻ mặt giận dữ.
"Anh không hiểu tại sao em luôn đánh giá cao Sasuke, trong mắt em cậu ta luôn tốt hơn anh đúng không? mà có lẽ không chỉ có em, rõ ràng Hinata ngốc nghếch cũng nghĩ vậy."
Thái độ này khiến Sakura ngạc nhiên, vì cô đã quen được đối xử tử tế và sự yêu thương của Naruto. Cô lợi dụng lúc Naruto quay lưng lại với mình để tiến lại gần và ôm lấy anh.
“Em xin lỗi,” cô nhẹ nhàng nói.
"Tất nhiên em luôn nghĩ anh rất thông minh, em chắc chắn anh đã cố gắng nghĩ ra điều đó để kế hoạch của chúng ta thuận lợi một cách tốt đẹp "
Nghe những lời đó, Naruto không thể không mỉm cười.
"Anh cho rằng em sẽ nói vậy, sau tất cả anh biết em sẽ lo lắng." Anh cẩn thận đặt cô ngồi vào ghế của mình.
"Anh biết, Sasuke không phải là một thằng ngốc, thực tế là bất cứ ai cố gắng lừa dối cậu ta đều có nghĩa là kẻ đó không có não"
Sakura nghiêng đầu.
"Vậy thì tại sao chúng ta lại làm điều ngu ngốc là cố gắng lừa dối anh ấy? "
Naruto khúc khích cười.
"Bởi vì chúng ta không phải là kẻ ngốc" anh đứng sau cô, tay anh đặt lên vai cô.
"Có điều gì đó chiến thắng Sasuke, khiến trí thông minh của cậu ta trở nên đần độn đó là lỗi của cậu ta"
" Lỗi?" Cô tò mò nhìn anh
"Nói thế này nhé, hai chúng ta là những người mà Sasuke đối xử tệ bạc nhất nhiều năm trước, đã hơn nhiều lần hắn sẵn sàng giết chúng ta và muốn phá hủy ngôi làng, mặc dù hắn biết Itachi đã hy sinh bản thân để bảo vệ tất cả"
Sakura kêu lên rằng "Em hiểu rồi"
"Em hiểu phải không? Sasuke cảm thấy mắc nợ em và anh, không quan trọng nếu cậu ta cảm thấy có điều gì đó không ổn trong thỏa thuận đình chiến, nếu Sasuke định phá hủy toàn bộ thì chúng ta sẽ khiến chính cậu ta cư xử ngoan ngoãn hơn một con chó."
Cả hai người yêu nhau nhìn nhau với nụ cười dơ bẩn hiện trên khuôn mặt.
________
Còn Hinata, cô ấy xuất thân từ một trong những gia tộc khiêm tốn và danh giá nhất trong làng, tộc Hyuga luôn nghiêm khắc, khi cô lớn lên niềm tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô có nghĩa vụ phải duy trì một mái ấm hạnh phúc, mái ấm có một gia đình tràn đầy yêu thương nhưng đối với cô bây giờ nó thật xa vời....
Sakura đứng dậy khỏi ghế, với một động tác nhanh nhẹn, cô quàng tay quanh cổ Naruto và đặt lên môi cậu một nụ hôn.
“Anh thật xuất sắc,” cô nói giữa những nụ hôn.
Naruto nhẹ nhàng ôm eo cô.
"Bây giờ, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn"
(...)
Hinata đang nằm trên chiếc giường nhìn ra cửa sổ, hai ngày đã trôi qua kể từ khi họ thực hiện thỏa thuận đó, tin tưởng Naruto một lần nữa là một ý tưởng tồi, cô hoàn toàn biết điều đó nhưng cô không muốn những đứa con nhỏ của mình lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, đó là cách cô được giáo dục, dành mọi thứ cho con mình để chúng hạnh phúc. Cô nhắm mắt lại cho đầu óc tỉnh táo, nhưng tiếng chuông cửa đã làm cô thức giấc, cô mở to mắt nhìn xem người vừa gõ cửa là ai, bất giác mỉm cười khi thấy đó là Sasuke và cô bé Sarada.
"Boruto, Sarada đến rồi" cô gõ nhẹ cửa phòng cậu con trai nhỏ của mình, lắng nghe bên kia cậu đột ngột bật dậy khỏi giường và chạy ngang qua phòng, chắc là để cởi bộ đồ ngủ.
Himawari vẫn đang ngủ và có vẻ không nên đánh thức con bé dậy, nên cô ấy đi mở cửa. Sarada chào hỏi một cách lịch sự và dịu dàng, khiến Hinata phải vuốt má cô, Boruto không mất nhiều thời gian để đi xuống và ngay lập tức cậu cùng Sarada đi chơi. Hinata mỉm cười với Sasuke trong khi chàng trai Uchiha chỉ cười nhẹ. Anh cởi giày và cùng với Hyuga, họ đi vào phòng ăn.
"Anh có đem không? " Hinata hỏi
"Anh có" anh rút cánh tay giấu trong áo choàng ra, để lộ một chiếc túi giấy.
Tôi đưa nó cho Hinata, người mỉm cười khi mở nó ra.
“Bánh quế,” cô vui vẻ nói.
Hinata biết Sasuke không thích đồ ngọt nên việc cậu sẵn sàng ăn đồ ngọt cho cô có vẻ dễ thương. Họ tận hưởng món tráng miệng trong hạnh phúc, nói về những điều không quan trọng. Cho đến khi Hinata nhìn đồng hồ và đứng dậy.
"Bọn trẻ chưa ăn sáng" cô định vào bếp, nhưng bàn tay Sasuke đã nắm lấy tay cô ngăn cô lại.
“Anh giúp em,” anh tự tin nói với cô, với giọng điệu ngụ ý rằng anh sẽ không chấp nhận lời từ chối.
Cứ như vậy, cả hai bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Sasuke giỏi bếp núc, nhưng không giỏi bằng Hinata, dù sao thì trong những năm này, anh luôn ăn uống đạm bạc với nhiều thứ khác nhau, nhưng anh vẫn vậy, chuẩn bị mọi thứ cũng không tệ lắm.
Nhưng giám khảo của họ là những đứa trẻ, những người đã xuống khi Hinata gọi họ, Himawari đi xuống sau đó, với khuôn mặt ngái ngủ, con bé hơi nheo mắt khi nhìn thấy Sasuke trong phòng ăn. Cách Uchiha và Uzumaki bắt đầu ăn, nhưng những người lớn có thể cảm nhận được cái nhìn của Boruto và Sarada cứ như thể lũ trẻ đang nghiền ngẫm và điều đó khiến Sasuke hơi khó chịu, người chịu trách nhiệm loại bỏ không khí đó chính là cô bé Himawari với sự ngây thơ của mình đã cùng nhau đề xuất một trò chơi và tất nhiên không ai có thể từ chối yêu cầu đó.
Đã có lúc Sasuke không có niềm vui như buổi chiều hôm ấy, ngoài việc anh có thể dành những khoảnh khắc đẹp đẽ bên cô con gái nhỏ của mình nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn nên hai người lớn tạm biệt nhau, hứa hẹn ngày gặp lại nhau.
Hinata cho lũ trẻ đi ngủ và nhốt mình trong phòng, nhìn lên bầu trời đêm khi cố chợp mắt và ngay khi cô đang nhắm mắt lại vì mệt mỏi, tiếng mở cửa làm cô giật mình ngồi dậy vì điều cuối cùng cô muốn là nhìn thấy khuôn mặt của Naruto, nhưng cô lập tức thay đổi biểu cảm khi nhìn thấy đó là Boruto.
“Con không ngủ được sao?” cô mỉm cười với cậu cách của một người mẹ luôn làm và ra hiệu cho cậu nằm xuống cạnh mình.
Cậu bé tóc vàng chui vào chăn và ôm mẹ, Hinata biết có điều gì đó không ổn. Cô vuốt ve mái tóc vàng của con mình, chờ đợi cậu bé nói điều gì đó với cô.
"Mẹ có yêu bác Sasuke không?" cậu bé mấp máy môi với những gì đã đi ra ngoài.
Đôi mắt xanh của cậu gặp đôi mắt ngọc trai của mẹ cô.
" Boru..."
Boruto đã không để cô nói hết.
"Sarada nói rằng bác Sasuke yêu mẹ," Boruto nói một cách tự tin.
"Mẹ không còn hạnh phúc với bố"
Đó không phải là một câu hỏi, đó là một câu khẳng định. Cô biết điều đó, nhưng đứa con trai nhỏ của cô đã nói với cô một cách chắc chắn như vậy, khiến đôi mắt cô ươn ướt vì những giọt nước mắt trào ra, cô cảm thấy thật đáng thương khi thể hiện bản thân như thế này trước Boruto.
Nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Boruto đã ôm lấy má cô khiến cô nhìn cậu và nhận ra rằng cậu bé đang khóc.
"Mẹ hạnh phúc lắm..." cô cười với cậu dù đang khóc.
Hinata ôm lấy cậu con trai bé nhỏ của mình và cho phép mình khóc, hai mẹ con òa khóc, rồi cô hiểu ra.
Tin tưởng Naruto và Sakura thật ngu ngốc, nhưng cô làm thế để con mình hạnh phúc, nhưng giờ cô nhận ra chúng sẽ đau khổ nếu cô tiếp tục với lời nói dối này. Địa ngục với vẻ ngoài, địa ngục với những gì tộc Hyuga sai khiến, chỉ một lần này, Hinata sẵn sàng hạnh phúc, và lần này không có gì có thể ngăn cản cô.
“Chúng ta sẽ hạnh phúc,” cô tự tin nói với con trai.
Mọi lời hứa không phải hứa đều sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro