Chương 1: AxA

"Linh hồn phân tách đã gia nhập vào một tiểu thế giới, có muốn tìm kiếm hay không?"

"Tìm đi."

*

Tinh tế năm 2358, nhân loại cùng trùng tộc xảy ra một cuộc đại chiến cuối cùng phe nhân loại dành được thắng lợi, đuổi phe trùng tộc sang tinh hệ Ryan bên cạnh nhưng cũng phải trả một cái giá đắt, mấy trăm vạn quân nhân bên Liên Bang trong cuộc đại chiến đã bỏ mạng.

Liên Bang cử hành một tang lễ long trọng ở tế điện cho những anh hùng, trong 30 ngày đó toàn bộ tinh hệ Ryan đều vô cùng yên tĩnh.

Vô số quân nhân cùng dân chúng nghiêm chỉnh đứng trước bia tưởng niệm tại quảng trường, trên đó khắc tên của mấy trăm vạn liệt sĩ sau chiến tranh, dưới bầu trời tối tăm lách tách từng hạt mưa nhỏ có những người không chịu nổi việc mất đi người thân mà cất tiếng khóc.

Trong đám người có một cậu bé chừng năm sáu tuổi lao ra, trong tay nắm huân chương vinh dự trước khi ba ba ra chiến trường đưa cho cậu, cậu chạy đến chỗ thượng tướng Liên Bang - Lăng Tranh Vanh trước mặt kéo kéo lấy góc tay áo bất an hỏi: "Bác Lăng, ba ba của cháu đâu?"

Lăng Tranh Vanh nhìn đứa con nhỏ của chiến hữu khi xưa, trong mắt ánh lên chút nước mắt bi thương mà đáp: "Tiểu Dự, về sau cháu đến chỗ của bác Lăng sống đi!"

Thẩm Dự tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cậu hiểu được ý tứ trong lời nói đó, như một con thú nhỏ mà khóc lóc, gào rống lên: "Cháu mới không cần đến nhà bác, cháu muốn ba ba trở về! Cháu muốn ba ba trở về cơ! Ba ba đã nói với cháu là sẽ trở về cơ mà!"

Trong quảng trường mọi người nhìn thấy một màn đó, không ít người trong mắt cũng ánh lên tia nước.

Nhưng Thẩm Dự có khóc nháo nhiều thế nào cuối cùng vẫn bị đưa đến nhà thượng tướng.

Thẩm Dự luôn muốn chạy trốn, nhưng chạy đến cửa lại bị một anh trai nhỏ ngăn cản, anh trai nhỏ lớn lên thật tinh xảo nhưng lại hung dữ, liếc mắt nhìn đến Thẩm Dự cũng không dám động đậy.

"Ồn muốn chết, câm miệng." Đây là lời đầu tiên Thẩm Dự nghe được khi Lăng Đạc cất tiếng nói.

*

"Kế tiếp là người đạt được hạng sáu trong lễ tốt nghiệp lần này, mời sinh viên ưu tú Thẩm Dự lên tiếng!"

Moston là trường quân đội tốt nhất Liên Bang, mỗi năm đều vì quân đội mà tuyển vào rất nhiều nhân tài, mà hôm nay là lễ tốt nghiệp mỗi năm một lần của trường Moston.

Bị gọi tên Thẩm Dự đứng lên, cậu ăn mặc một thân quân trang sạch sẽ tươm tất, từ cổ áo đến ống quần đều không chút cẩu thả, ngũ quan nhu thuận trên mặt là một chiếc mắt kính gọng vàng, tóc dài thẳng ngày thường cũng được buộc ra phía sau tươm tất.

Nhìn qua thì đúng là một đại mĩ nhân xinh đẹp.

Nhưng nếu ai bị người này mê hoặc, tiến lên muốn bắt chuyện với ý đồ làm quen, không chừng đều phải tĩnh dưỡng đến nửa tháng trên giường.

Bởi vì Thẩm Dự là một alpha có tinh thần lực cao đến cấp S, ở toàn tinh hệ, tinh thần lực đạt tới cấp S không quá trăm người, hơn nữa mỗi năm học cậu đều có những thành tích cao đến biến thái.

Đến cùng Moston là muốn nói với các học viên muốn đến gia nhập rằng: "Làm người phải đạt tiêu chuẩn cao như vậy, nếu không không phải là người."

Sau một tràng pháo tay lớn, Thẩm Dự vững vàng dẵm lên thảm bước lên trên đài. Trong mắt cậu lộ ra dã tâm cùng hưng phấn nhưng đều được che dấu cẩn thận dưới lớp kính kia.

Cha Thẩm Dự là Thẩm Văn Kiêu, trước kia là phó quan của thượng tướng Lăng Tranh Vanh hi sinh trong cuộc đại chiến với trùng tộc, Thẩm Dự cũng vì vậy mà trở thành trẻ mồ côi, con cái của những quân nhân đã ra đi đều được chính phủ nhận nuôi, trước khi thành niên Thẩm Dự vẫn luôn ở nhà thượng tướng.

Lăng thượng tướng còn có một người con trai ưu tú tên Lăng Đạc, năm nay đã 28 tuổi, tuổi còn trẻ đã là thiếu tướng của Liên Bang, hắn là người mà Thẩm Dự hướng đến có mục đích.

Mà hôm nay, Thẩm Dự có thể trở thành phó quan của hắn, sau màn diễn thuyết liền có thể đi tìm Lăng Đạc trong quân đội cho hắn hay tin.

Thẩm Dự tưởng tượng đến điều này toàn thân kích động sôi trào.

Hắn muốn đem Lăng Đạc chà đạp, soán ngôi thiếu tướng của hắn, mẹ nó, trời mới biết tại sao cậu nhiều năm qua đều bị Lăng Đạc tàn ác tra tấn mà còn sống sót.

Thẩm Dự còn nhớ khi còn nhỏ, chỉ cần cậu khóc Lăng Đạc sẽ đem cậu ném vào phòng cách âm huấn luyện đánh tới mặt mũi bầm dập, đến cả bác Lăng cũng khó nhận ra.

Bác Lăng sẽ vì thế mà giáo huấn Lăng Đạc một trận ra trò, hắn cũng sẽ nhận sai nhưng vẫn còn tiếp diễn lần sau nữa thậm chí cường độ càng ngày càng cao lên!

Thẩm Dự cảm thấy thể năng của mình đã đạt tới mức độ cao nhất rồi!

Đọc xong bản thảo, Thẩm Dự bước khỏi đại lễ, đi ra hướng phi thuyền nhanh chóng đi tìm Lăng Đạc.

"Thẩm phó quan." Ở trong căn cứ, có không ít người chào hỏi Thẩm Dự, cậu cũng được coi là khách quen ở đây, trước kia Lăng Đạc là ngại hắn ở một mình không có ai nương tựa nên cách vài ngày sẽ đem cậu vào trong quân đội cho người hướng cậu tiến hành huấn luyện đến chết.

Cậu muốn tìm Lăng Đạc nên chuyện cậu muốn làm phó quan ngay lập tức bị lan truyền rộng rãi trong quân đội.

Thẩm Dự lập tức hướng tới phòng chỉ huy, mỗi lúc tới đây cậu đều tìm được hắn ở đây mà hôm nay lại không thấy, chỉ có thể tìm đến thượng giáo Ryan ngồi ở kia xem sổ sách của đội kĩ thuật cơ giáp mới đưa tin.

(Chưa hiểu thượng giáo là cgi.)

Thượng giáo này là một người trông lớn tuổi và già dặn, tuy là Beta, nhưng tinh thần lực cao tới cấp A ở đây có rất nhiều alpha đều không theo kịp, cũng là người cậu thấy dễ nói chuyện nhất ở đây.

"Ryan thượng giáo, anh trai tôi đâu?" Thẩm Dự quen thuộc ngồi lên ghế chỉ huy vốn của Lăng Đạc mà nói chuyện.

Cha cậu lúc trước tuy là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng đều xem nhau là anh em một nhà, nên hắn gọi Lăng Tranh Vanh là bác, Lăng Đạc là anh trai đều không có vấn đề gì.

Thượng giáo nheo mắt nhìn Thẩm Dự, lão nâng kính trước mũi lên nhìn, thấy rõ người là ai lại hạ mắt kính, cực kí có tâm mà nhắc nhở: "Cậu tốt nhất không nên ngồi đó nữa, bằng không thiếu tướng thấy được hắn sẽ lại đánh bầm dập cậu tiếp cho coi."

Thẩm Dự vắt chéo chân tỏ vẻ không sao cả nói: "Ngồi cùng ngồi rồi, không tránh được cảnh bị đánh, còn không bằng ngồi nhiều thêm một lát, thế tên kia đâu?"

"Phòng huấn luyện."

"Bây giờ hắn ở phòng huấn luyện?"

Lăng Đạc trời sinh lãnh cảm, cực kì không có tình người, so với người máy thì y như nhau, thời gian rời giường ăn cơm hay huấn luyện đều máy móc mà rõ ràng từng thời điểm, mà hiện tại lại đến phòng huấn luyện sớm hơn bình thường.

"Kì mẫn cảm của thiếu tướng đến rồi." Thượng giáo Ryan giải thích.

Omega có kì động dục, alpha thì có kì mẫn cảm, trong kì mẫn cảm tin tức tố của alpha không ổn định, hơn nữa còn cực kì thiếu cảm giác an toàn, đa số alpha sẽ chôn mình trong ngực người yêu cầu an ủi.

Kì mẫn cảm khoảng ba ngày là hết, Thẩm Dự trong thời gian này sẽ đem mình nhốt trong phòng ngủ mà Lăng Đạc lại hành xử khác người, hắn sẽ nhốt mình trong phòng huấn luyện thông qua bạo lực tìm cảm giác an toàn.

Alpha càng cao cấp đến kì sẽ càng yếu ớt, vì tinh thần lực cấp S+ khả năng hắn sẽ biến thành một con mèo nhỏ đi?

Thẩm Dự nghe lời thượng giáo nói xong lập tức đứng lên, khoé miệng nhếch lên một ý cười xấu xa nói: "Thượng giáo cứ tiếp tục làm việc đi, tôi đi trước đây!"

Lăng Đạc bây giờ đang trong kì mẫn cảm yếu ớt như vậy, thân làm em trai cũng nên đi quan tâm một chút ha?

Thẩm Dự thư thái mà đi thẳng đến phòng huấn luyện, cậu đến nơi mở ra cửa lớn trong nháy mắt một nắm tay to lớn hướng về phía cậu mà đánh, Thẩm Dự nghiêng người tránh thoát không khỏi thổn thức: "Oa, hôm nay không có lí do liền đánh tôi?"

Thấy rõ Thẩm Dự là người đến, hắn thu hồi tay cầm khăn lông treo trên người lau mồ hôi.

Lăng Đặc ngũ quan thâm thúy, cương trực, cả người toả ra hormone nồng đậm, là loại người omega nhìn thấy sẽ thích. Hắn mặc một cái áo thun, phía dưới là quân phục bình thường kèm theo một đôi ủng, bởi vì huấn luyện nên quần áo hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, cơ bụng hoàn mĩ như ẩn như hiện.

Hắn một bên lau người, một bên ngước mắt lên nhìn Thẩm Dự nói: "Cậu tới đây làm gì?"

"Hôm nay em đến để đưa tin, em sẽ là phó quan của anh."

Thẩm Dự đóng cửa phòng huấn luyện lại, lười biếng mà dựa lên cánh cửa kim loại. "Ở đây phải gọi tôi là thiếu tướng," Lăng Đạc nghiêm túc nói, nhìn đến cột tóc đuôi ngựa phía sau Thẩm Dự, hắn nhíu mày lại, giở giọng giáo huấn: "Muốn làm thuộc hạ của tôi, trước tiên cậu nên đem cái đầu tóc dài của mình cắt bỏ đi, nếu không tôi thấy một lần liền dùng □□ một lần."

"Anh trai thật tàn nhẫn, uổng công em còn đang lo cho kì mẫn cảm của anh, anh lại chỉ nghĩ cách làm tổn thương em." Thẩm Dự giả mù sa mưa nói.

Lăng Đạc hắng giọng: "Gọi là thiếu tướng."

"Được, anh thiếu tướng ~"

Thấy nói mãi Thẩm Dự cũng không lọt tai, Lăng Đạc cũng lười tranh luận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Dự hỏi: "Cho nên tới đây là giúp tôi luyện đánh ư?"

Lăng Đạc cũng không biết vì lí do gì, trời sinh đã cảm thấy Thẩm Dự rất khó chịu, có lẽ vì cái diện mạo nhu hoà đó không phù hợp với thẩm mĩ của hắn, mỗi khi nhìn đến Thẩm Dự đều có mong muốn đem kính mắt kia ném trên mặt đất dẵm nát, lôi tóc đến đánh vài cái.

Thẩm Dự tiến về phía trước vài bước, rũ mắt nhìn chằm chằm con ngươi màu hổ phách của hắn đôi mắt hiện lên ý cười nói: "Anh thiếu tướng thật sự rất thô lỗ nha, em có một biện pháp rất tốt giúp anh vượt qua kì mẫn cảm đó."

Lăng Đạc mang theo hoài nghi nhìn cậu.

Thẩm Dự khoé miệng khẽ nhếch dang tay ra, từ từ nói: "Em trai có thể ôm ấp anh lại để giúp đỡ nha."

Lăng Đạc không chút khách khí tránh khỏi vòng tay, Thẩm Dự bị hắn xem như không có quan hệ gì bị đấm một đấm văng đến trên tường, khoé miệng rỉ ra máu tươi.

Mẹ nó, trong kì mẫn cảm mà hắn vẫn hung dữ như vậy được. Thẩm Dự thầm chửi mắng trong lòng.

Thẩm Dự tùy ý lau máu ở khoé môi, gỡ chiếc kính xuống đặt ở chân tường, chống lấy tường mà đứng lên ánh mắt đều hiện lên lửa giận.

"Nếu thiếu tướng thích hành vi thô tục như vậy, tôi đương nhiên phải bồi ngài."

Máu toàn thân Thẩm Dự sôi sục, nắm đấm vọt đến chẳng khách khí nhắm tới Lăng Đạc. Lăng Đạc không vấn đề gì tránh đi, khiến cho nắm đấm đâm vào vách tường lưu lại một vết sâu.

Hai người đánh đến mức mồ hôi đầm đìa, Thẩm Dự ngửi được trong không khí có mùi hoa hồng nguyệt quý có chút thất thần trong giây lát liền bị đá bay đến vách tường mạnh đến mức trên tường còn lưu lại một khuôn hình người đang gục dần xuống trên đất.

Thẩm Dự ngẩng đầu, ánh mắt như một con sói nhỏ nhìn chằm chằm Lăng Đạc, ý cười có vẻ trào phúng nói: "Vậy mà tin tức tố của anh lại là hoa hồng nguyệt quý, rất thơm nha."

Tin tức tố của mỗi một người đều là một bộ phận cực kì riêng tư, chỉ có vợ chồng mới có thể lén lút ngửi được của đối phương, không ai sẽ toả ra tin tức tố một cách bừa bãi, loại hành vi này được xem như là một tên biến thái mà bị giam giữ trong ngục giam của Liên Bang.

Cho nên đây là lần đầu tiên Thẩm Dự ngửi được mùi tin tức tố của Lăng Đạc.

Ở thời nguyên thủy, tin tức tố dùng để tranh đoạt đối tượng giao phối, nên alpha trời sinh sẽ bài xích tin tức tố của nhau, dù là sinh đôi cũng vậy. Nhưng thật kì quái, Thẩm Dự lại cảm thấy tin tức tố của hắn rất dễ ngửi.

Bởi vậy cậu đem cảm nhận của mình nói cho Lăng Đạc với vẻ trào phúng. Khuôn mặt Lăng Đạc trong thoáng chốc liền âm trầm, đối với Thẩm Dự ra lệnh: "Cút đi!"

Thẩm Dự đem kính mắt đeo lên rất thức thời mà ra ngoài, nếu còn ở lại sẽ bị coi là biến thái mất.

"Vậy lần sau gặp lại nhé anh trai~ nhớ gọi cho em thường xuyên đó, em sẽ luôn luôn chào đón anh."

Lăng Đạc mặt lạnh, nắm súng laser trên bàn hướng phía cửa bắn một phát.

Thẩm Dự "Đệt" một tiếng lập tức đóng cửa lại, tránh được hành vi mưu sát của Lăng Đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro