CÔNG THỨC CẤM KỴ - CHƯƠNG 1: PHẢN ỨNG LẶNG
📘 CÔNG THỨC CẤM KỴ – CHƯƠNG 1: PHẢN ỨNG LẶNG
"Thế giới này vận hành bằng Phản Ứng. Từ hơi thở của ngọn lửa đến sự hình thành của tinh thể, mọi thứ đều tuân theo quy luật của Nguyên Tố và Năng Lượng." – Trích Giáo trình Nhập môn, Học viện Kiến Tạo.
"Nhưng người ta thường quên... có những phản ứng xảy ra trong lặng thinh." – Ghi chú bên lề, sổ tay của Aeden Atomos.
🌃
Thành phố Trellia về đêm là một bản giao hưởng của ánh sáng và khói ma thuật. Những tòa tháp cao vút không chỉ chạm tới mây, mà còn đâm xuyên qua bầu trời bằng những cột sáng xanh lam, tím, hổ phách – năng lượng từ các Lò Phản Ứng Trung Tâm. Bên dưới, mạng lưới đường ống dẫn ma lực chằng chịt như mạch máu, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, ấm áp, nối liền các khu dân cư, xưởng chế tác và trung tâm học thuật. Tiếng xì xèo khe khẽ của hơi nước áp suất cao, tiếng kim loại va vào nhau từ các xưởng cơ khí ma thuật, và mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí tạo nên một bức tranh vừa cổ kính vừa tân tiến – đặc trưng của Elchemia, thế giới nơi Hóa học và Ma thuật hòa làm một.
Trên đỉnh một trong những tòa nhà cổ kính nhất, Học viện Kiến Tạo (The Architectum), một bóng người cô độc ngồi lặng lẽ. Cael Atomos, mười sáu tuổi, mái tóc màu tro xám rối bù trong gió đêm, đôi mắt màu xanh biển sâu thẳm nhìn xuống thành phố rực rỡ bên dưới mà như chẳng hề thấy gì. Cậu khoác bộ đồng phục màu xanh chàm đã sờn cũ của Học viện, chiếc áo choàng bay phần phật sau lưng, để lộ vóc dáng mảnh khảnh nhưng rắn rỏi. Không khí trên cao se lạnh, mang theo mùi đá ẩm và cả một chút vị tanh của kim loại từ các Tháp Phản Ứng gần đó.
Tay Cael lật giở một quyển sổ cũ kỹ, bìa da đã cháy sém vài chỗ, giấy bên trong ngả vàng và giòn tan theo năm tháng. Trên những trang giấy chi chít ký hiệu hóa học cổ xưa, những công thức ngoằn ngoèo tựa giun đất nhưng lại ẩn chứa một logic kỳ lạ. Ngón tay cậu dừng lại ở trang đầu tiên, nơi chỉ có duy nhất một biểu tượng được vẽ bằng loại mực đen đã phai màu:
Δ ∴ Atomos
Delta. Therefore. Atomos. Biến đổi. Vì vậy. Không thể chia tách.
Đó là ký hiệu của cha cậu, Dr. Aeden Atomos – nhà khoa giả lỗi lạc, người đã biến mất sáu năm trước sau một thí nghiệm thảm họa liên quan đến thứ gọi là Công Thức Cấm Kỵ. Một thí nghiệm đã mãi mãi thay đổi cuộc đời Cael, và để lại cho cậu cái danh "con trai của kẻ phản bội". Cậu nhìn biểu tượng rất lâu, đôi mắt không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, nhưng sâu bên trong, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Ký ức về cha, về vụ nổ, về những lời thì thầm sau lưng... tất cả chỉ khiến cậu thêm im lặng.
🧑🏫
Phòng học Phản Ứng Cơ Bản luôn có mùi đặc trưng: hỗn hợp của lưu huỳnh đioxit, amoniac và một chút... kiêu căng của tuổi trẻ. Hôm nay, cả hai thứ mùi đó đều đậm đặc hơn thường lệ. Căn phòng rộng lớn với những dãy bàn thí nghiệm bằng đá cẩm thạch, các bộ dụng cụ thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng từ đèn ma thuật treo trên trần nhà. Tiếng lách cách của ống nghiệm, tiếng xì xèo của các phản ứng nhỏ, tiếng tranh luận ồn ào của đám học viên năm nhất (Thí Nghiệm Sinh) tạo nên một không khí học thuật sôi nổi nhưng cũng đầy căng thẳng.
"Sai rồi, Zed! Cậu lại cho dư Magie Clorua (MgCl₂) làm xúc tác rồi!" – một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ cuối phòng. Lira Venz, cô bạn có mái tóc màu cam rực lửa buộc đuôi ngựa cao, chống hông nhìn cậu bạn Zedryn đang loay hoay với mớ ống nghiệm.
Zedryn Solt, cậu học viên đeo cặp kính dày cộp, tóc nâu bù xù, mặt tái mét khi thấy ống phản ứng trên tay bắt đầu sủi bọt dữ dội. "Tớ... tớ nghĩ là đúng liều lượng mà..."
BỤP!
Một tiếng nổ không lớn, nhưng đủ để làm cả lớp giật mình. Ống nghiệm trên tay Zedryn vỡ tan. Một làn khói màu lam nhạt, đặc quánh và có mùi hắc khó chịu bắt đầu lan tỏa.
"Khí độc! Chạy mau!" – Ai đó hét lên.
Sự hỗn loạn bao trùm. Ghế đổ, tiếng la hét, tiếng chân người chạy tán loạn về phía cửa. Các học viên, dù là Thí Nghiệm Sinh, đều biết sự nguy hiểm của các phản ứng thất bại.
Giáo sư Taron, một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng và cặp mắt nghiêm khắc, nhíu chặt mày. Ông mặc áo choàng dài màu nâu của một Kỹ Sư Nguyên Tố. "Trật tự! Ai đã để dư MgCl₂ trong phản ứng khử Sunfat đồng?! Lui lại hết!" Giọng ông vang vọng, cố gắng trấn an đám học trò đang hoảng loạn. Ông giơ tay, chuẩn bị niệm chú để trung hòa đám khí độc.
Nhưng có một người không hề di chuyển.
Cael Atomos lặng lẽ đứng dậy từ góc lớp, nơi cậu thường ngồi một mình. Cậu không rút đũa phép, không lẩm nhẩm khẩu lệnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc sử dụng ma lực – thứ mà mọi người đều biết cậu không hề có. Ánh mắt các học viên khác đổ dồn về phía cậu, một sự pha trộn giữa tò mò, chế giễu và một chút sợ hãi vô cớ.
Cael bước đi chậm rãi, bình tĩnh xuyên qua đám đông đang nhốn nháo. Cậu tiến thẳng đến chiếc bàn thí nghiệm nơi làn khói lam độc hại đang ngày càng dày đặc. Giáo sư Taron định ngăn lại, nhưng có gì đó trong dáng vẻ bình thản của Cael khiến ông chần chừ.
Không một lời nói. Không một cử chỉ thừa thãi. Cael nhẹ nhàng đưa bàn tay trần của mình ra, áp lòng bàn tay lên bề mặt ống nghiệm vẫn còn nóng và đang rung lên khe khẽ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi âm thanh như ngừng lại.
Một vòng ánh sáng màu bạc, rất mờ nhạt, gần như không thể nhận thấy, tỏa ra từ lòng bàn tay Cael. Nó không rực rỡ như ma thuật thông thường, mà giống như ánh trăng xuyên qua lớp sương mù. Ánh sáng lan tỏa trên bề mặt thủy tinh, thấm vào bên trong.
Phản ứng đang sủi bọt điên cuồng bỗng nhiên dịu lại. Làn khói lam độc hại ngưng tụ, rồi tan biến như chưa từng tồn tại, để lại một lớp bột trắng mịn dưới đáy ống nghiệm. Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của các học viên.
Mọi người trố mắt nhìn Cael, rồi nhìn ống nghiệm đã trở lại bình thường.
Những lời thì thầm bắt đầu nổi lên, lần này không còn sợ hãi mà đầy vẻ nghi hoặc và khinh miệt:
"...Lại là nó. Cái thằng không có ma lực." "Nó làm thế nào vậy? Chẳng lẽ là mánh khóe?" "Không có phép thuật mà thích chơi ngầu hả?" "Con trai của kẻ phản bội... chẳng có gì tốt đẹp."
Cael không đáp lại. Cậu thu tay về, khuôn mặt vẫn bình thản đến lạ lùng. Cậu quay người, lẳng lặng trở về chỗ ngồi cuối lớp, mắt lại hướng về quyển sổ cũ sờn. Chỉ mình cậu nghe thấy, trong cái khoảnh khắc chạm vào ống nghiệm, một "âm thanh" khác đã vang lên trong tâm trí:
"Sai... cấu trúc... Magie dư thừa... liên kết yếu... cần ổn định..."
Phản ứng đó... nó đã nói với cậu. Và cậu chỉ đơn giản là lắng nghe và đáp lại bằng cách điều chỉnh lại sự cân bằng vi mô mà không ai nhìn thấy.
Giáo sư Taron nhìn Cael đầy phức tạp, rồi ho khan, lấy lại vẻ nghiêm nghị. "Trật tự! Zedryn, dọn dẹp chỗ của cậu! Những người khác, quay lại bài thực hành! Sự cố vừa rồi là lời cảnh báo về việc tuân thủ công thức!"
🤝
Buổi học kết thúc trong không khí căng thẳng. Khi Cael thu dọn sách vở, một Thí Nghiệm Sinh năm hai đến gần. "Atomos, Giáo sư Taron muốn gặp cậu ở văn phòng."
Cael gật đầu không nói gì, đeo chiếc cặp sách cũ lên vai và đi về phía khu hành chính của Học viện. Cậu đã quen với việc bị gọi lên văn phòng. Thường là để khiển trách vì "hành động khác thường" hoặc để nhắc nhở về "vị trí đặc biệt" của cậu.
Nhưng lần này lại khác.
Văn phòng của Giáo sư Taron chứa đầy các mô hình phân tử phức tạp và những biểu đồ phản ứng treo trên tường. Ông ngồi sau chiếc bàn gỗ sồi lớn, vẻ mặt không còn nghiêm khắc như trong lớp học, mà có chút gì đó đăm chiêu.
"Atomos," ông bắt đầu, không vòng vo. "Học viện đã quyết định... phân công cậu vào một nhóm nhiệm vụ thực địa."
Cael hơi nhướng mày. Nhiệm vụ thực địa thường dành cho Người Phản Ứng (Cấp 1) trở lên, những người đã có khả năng sử dụng ma pháp hóa học cơ bản. Cậu, một Thí Nghiệm Sinh năm nhất không có ma lực, lại được tham gia?
"Nhóm 07," Giáo sư Taron nói tiếp, đẩy một tập hồ sơ mỏng về phía Cael.
Cael liếc nhìn tiêu đề trên tập hồ sơ: "Nhóm Phản Ứng 07". Cái tên nghe như một thí nghiệm lỗi, một dự án thất bại bị xếp xó. Cậu ngẩng lên nhìn Giáo sư, ánh mắt dò hỏi.
"Đây là một nhóm đặc biệt," Giáo sư Taron giải thích, giọng đều đều. "Tập hợp những học viên... có tiềm năng nhưng chưa phù hợp với các nhóm chính quy. Họ cần một yếu tố khác biệt. Và sau những gì cậu thể hiện, dù không theo cách thông thường, Học viện tin rằng cậu có thể là yếu tố đó." Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Cael. "Hoặc ít nhất, chúng tôi muốn quan sát xem khả năng của cậu sẽ phát triển thế nào trong môi trường thực tế. Đừng làm chúng tôi thất vọng."
Không có lựa chọn nào khác được đưa ra. Đây giống một mệnh lệnh hơn là một lời đề nghị. Cael cầm lấy tập hồ sơ. "Em hiểu rồi."
Khi Cael bước vào phòng tập trung được chỉ định cho Nhóm 07 – một căn phòng nhỏ nằm khuất trong dãy nhà thực hành cũ – cậu thấy ba người đã đợi sẵn. Họ đứng tách biệt, không ai nói chuyện với ai, tạo ra một bầu không khí khá ngượng nghịu.
Người đầu tiên cậu chú ý là cô gái tóc đỏ buộc cao ban nãy đã quát Zedryn trong lớp học. Lira Venz. Cô dựa lưng vào tường, khoanh tay, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Cael từ đầu đến chân. "Tôi không làm việc với kẻ không có ma lực," cô nói thẳng, giọng lạnh tanh, không hề che giấu sự khó chịu.
Người thứ hai là cậu bạn hậu đậu ban nãy. Zedryn Solt. Cậu ta đang ôm khư khư một chiếc bảng tính năng lượng, cặp kính trễ xuống mũi, vẻ mặt vừa tò mò vừa hơi lo lắng. "Ừm... thực ra," Zedryn lắp bắp, đẩy gọng kính. "Tôi khá muốn xem... cậu đã 'làm phép' trong lớp học mà không cần phép thuật như thế nào về mặt lý thuyết."
Người cuối cùng là một cô gái có mái tóc dài màu trắng bạch kim xõa mềm mại quanh vai, đôi mắt màu tím nhạt dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng. Meika Runn. Cô tiến lại gần Cael hơn một chút. "Chào cậu, Cael," giọng cô mềm mại như nước. "Tôi nghĩ... có thứ gì đó trong cậu rất yên lặng. Giống như một phản ứng đã đạt đến trạng thái cân bằng hoàn hảo vậy."
Cael thoáng ngạc nhiên. Ba người này hoàn toàn khác nhau: một người nóng nảy và thực dụng, một người lý trí và nhút nhát, một người nhạy cảm và tinh tế. Không ai có vẻ là một pháp sư hóa học kiểu mẫu. Nhưng Meika nói đúng, bằng một cách nào đó, họ đều có vẻ hơi... lệch pha so với phần còn lại của Học viện. Giống như cậu.
Có lẽ, cái tên "Nhóm Phản Ứng 07" không chỉ ám chỉ những thí nghiệm lỗi.
🌑
Đêm đó, Cael tìm đến lối đi vắng vẻ phía sau nhà kho thực hành – nơi cậu thường đến để tìm sự yên tĩnh, tránh xa những ánh mắt soi mói và lời thì thầm. Cậu muốn đọc lại quyển sổ của cha, tìm kiếm thêm manh mối về biểu tượng bí ẩn, về cái gọi là Công Thức Cấm Kỵ. Ánh trăng bạc len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống con đường lát đá cũ kỹ.
Nhưng khi gần đến góc tường quen thuộc, cậu dừng bước. Một cảm giác bất an dâng lên. Không khí đặc quánh lại, và có một âm thanh lạ, như tiếng rạn nứt khe khẽ, tiếng vật chất đang tự co giãn.
Cậu nheo mắt nhìn vào bóng tối dưới chân tường.
Bức tường đá cổ kính dường như đang... thở.
Từ một khe nứt lớn trên bề mặt đá, một chất nhầy màu đen, đặc sệt và không có hình dạng cố định đang từ từ trườn ra. Nó co lại, rồi phồng lên như một khối phổi bệnh hoạn. Những mảnh vật chất nhỏ liên tục tách ra khỏi khối chính rồi lại bị hút vào, tái hợp một cách hỗn loạn. Nó không giống bất kỳ sinh vật nào cậu từng biết. Nó là một thứ gì đó... sai lệch về bản chất.
"Vật chất sống... sinh ra từ phản ứng lỗi... không tuân theo quy luật..." – Thông tin từ một bài giảng về hậu quả thảm họa sáu năm trước chợt lóe lên trong đầu Cael.
Dị thể Phân rã – Cataloid. Một sinh vật cấp D, hình thành từ các phản ứng phân rã năng lượng mất kiểm soát. Nguy hiểm chính của nó là khả năng ăn mòn cấu trúc vật chất và phân hủy ma lực xung quanh.
Cael nuốt khan. Cậu không mang theo găng tay chống phản ứng. Không có dụng cụ hỗ trợ. Không có phép thuật. Trong mắt người khác, cậu chỉ là một thằng Thí Nghiệm Sinh "vô dụng" không ma lực, đối mặt với một tạo vật dị biến nguy hiểm. Phản xạ đầu tiên là bỏ chạy.
Nhưng cậu không chạy. Đôi chân như bị đóng băng tại chỗ. Thay vì sợ hãi, một sự tò mò mãnh liệt và một cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại dâng lên. Cậu nhìn chằm chằm vào khối vật chất đen ngòm đang phát ra những tiếng rạn nứt ghê rợn.
⚛️
Mọi thứ xung quanh như chậm lại. Tiếng gió, tiếng côn trùng đêm, thậm chí cả nhịp tim của chính cậu dường như cũng giãn ra.
Trong tâm trí Cael, thế giới không còn là những hình khối và màu sắc thông thường. Thay vào đó, nó là một mạng lưới chằng chịt của các nguyên tử đang rung động, các liên kết đang hình thành và đứt gãy. Sinh vật dị dạng trước mặt hiện lên như một mớ hỗn độn các ký hiệu hóa học đang nhảy múa loạn xạ:
Fe²⁺... O²⁻... Mg dư...
Liên kết ion yếu... cấu trúc tinh thể không ổn định... năng lượng phân rã tự do...
Đó là tàn dư của các phản ứng hóa học thất bại, có lẽ từ nhà kho thực hành gần đó. Một sự kết hợp sai lệch, một cấu trúc không bền vững nhưng lại vô tình có được "sự sống" méo mó. Nó đang đau đớn, đang tự hủy hoại chính mình trong từng khoảnh khắc.
Cậu có thể cảm nhận được sự mất cân bằng đó. Cảm nhận được dòng electron đang chảy một cách hỗn loạn, phá vỡ mọi trật tự.
Không suy nghĩ nhiều, Cael quỳ một chân xuống, lòng bàn tay trái áp nhẹ lên nền đất ẩm lạnh. Cảm nhận sự ổn định của Thổ nguyên tố bên dưới.
Rồi, cậu từ từ đưa tay phải ra, hướng về phía khối Cataloid đang co giật. Cậu không chạm hẳn vào nó, chỉ để cách một khoảng rất nhỏ.
Cảm nhận...
Phân tích...
Tìm điểm mất cân bằng cốt lõi...
Đảo chiều dòng electron cục bộ...
Tái lập liên kết bền vững hơn...
Khống chế phản ứng từ gốc rễ...
Một mệnh lệnh không thành lời vang lên trong tâm trí Cael, mạnh mẽ và quyết đoán:
"...Ngừng lại."
PHỤT!
Âm thanh giống như khi một ngọn lửa bị dập tắt đột ngột bằng nước. Khối chất nhầy đen ngòm co rúm lại dữ dội, rồi vỡ tan thành hàng ngàn tinh thể muối nhỏ li ti, lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng. Chúng rơi lả tả xuống đất như tro tàn, và một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn chúng đi mất dạng.
Sự im lặng trở lại, nặng nề và tĩnh mịch.
Cael thở hắt ra, cả cơ thể mềm nhũn. Cậu ngã ngồi xuống nền đất, đầu óc nặng trĩu như vừa trải qua một bài thi khó khăn. Việc "cảm nhận" và "điều chỉnh" cấu trúc vi mô tiêu tốn rất nhiều năng lượng tinh thần. Nhưng có một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong không khí xung quanh cậu... một sự ấm áp nhẹ nhàng, một dư âm của sự cân bằng vừa được tái lập.
🧠
Ngay lúc đó, khi tâm trí Cael vẫn còn đang mệt mỏi và trống rỗng, một giọng nói bất ngờ vang lên, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu thẳm bên trong nhận thức của cậu. Giọng nói trong trẻo, thanh thoát, nhưng lại ẩn chứa một sức nặng cổ xưa:
"Ngươi... nghe được ta sao...?"
Cael giật mình, nhìn quanh quất. Không có ai.
"Đừng tìm kiếm," giọng nói lại vang lên. "Ta ở đây. Trong lõi của sự tồn tại. Ta là HEX. Linh thể Nguyên tố Cacbon."
Một hình ảnh mờ ảo bắt đầu hiện lên trong tâm trí Cael. Không phải ký ức, mà là một sự hiện diện thực sự. Một bóng người thiếu niên, cao gầy, mái tóc đen nhánh như than chì. Cơ thể được cấu thành từ những mảng vật chất tối màu, đôi khi rắn chắc như than đá, lúc lại mềm dẻo và óng ánh như graphite. Điều nổi bật nhất là đôi mắt – chúng lấp lánh một cách kỳ lạ, vừa sâu thẳm vừa sắc bén, như thể được làm từ kim cương tinh khiết. Khoác trên người là một thứ gì đó giống như áo giáp, nhưng lại được tạo thành từ các cấu trúc lục giác hoàn hảo, liên kết chặt chẽ với nhau.
"Đã rất lâu rồi... mới có người 'lắng nghe' đúng cách," HEX nói tiếp, giọng nói không chứa cảm xúc rõ rệt, nhưng có một sự tò mò không thể che giấu. "Không phải bằng ma lực, không phải bằng công thức... mà bằng chính bản năng cảm nhận sự cân bằng của vật chất. Ngươi là người đầu tiên."
Linh thể Nguyên tố Cacbon... thức tỉnh? Cael sững sờ. Cậu chỉ nghe nói về chúng trong truyền thuyết và các bài học cao cấp. Chúng là những thực thể cổ xưa, là linh hồn của chính các nguyên tố, chỉ cộng hưởng với những Pháp sư Kiến Tạo vĩ đại nhất. Sao... sao lại là cậu?
🪐 Kết chương
Sáng hôm sau, không khí trong lớp Phản Ứng Cơ Bản dường như không có gì thay đổi. Vẫn mùi hóa chất, vẫn tiếng ồn ào, vẫn những ánh mắt dò xét hướng về góc lớp nơi Cael ngồi. Vụ việc đêm qua ở nhà kho dường như không ai biết đến, hoặc không ai quan tâm.
Cael ngồi lặng lẽ, mắt nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh nắng ban mai chiếu rọi những tòa tháp của Trellia. Cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng có một sự khác biệt tinh vi nào đó trong cách cậu nhìn nhận thế giới. Mọi thứ dường như... rõ ràng hơn, sống động hơn ở cấp độ phân tử.
Cậu mở quyển sổ cũ của cha. Đêm qua, sau cuộc gặp gỡ với HEX, cậu đã thiếp đi vì kiệt sức. Nhưng bây giờ, trên trang giấy đối diện với biểu tượng Δ ∴ Atomos, một thứ gì đó mới đã xuất hiện.
Những ký hiệu lạ lùng, không giống bất kỳ công thức nào cậu từng học, tựa như được viết bằng thứ ánh sáng bạc mờ ảo giống hệt vòng sáng trên tay cậu đêm qua. Chúng tạo thành một chuỗi phản ứng phức tạp nhưng lại vô cùng cân đối.
Một công thức...
Không ai dạy. Không ai viết. Nó tự hiện lên từ sự cộng hưởng giữa cậu và HEX, từ khả năng tiềm ẩn mà cậu chưa bao giờ biết tên.
Chỉ có mình cậu hiểu ý nghĩa mơ hồ của nó. Đây không phải là phép thuật. Đây là ngôn ngữ của chính vật chất.
Một phản ứng mới... đã thực sự bắt đầu. Bên trong cậu.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro