21
Sáng hôm sau, Felix vẫn im lặng. Hyunjin ngồi tựa vào ghế, mắt dõi ra ô cửa kính mờ hơi nước. Anh đã thức gần như cả đêm, chờ cánh cửa phòng ngủ mở ra… nhưng chẳng có lần nào cậu bước ra để tìm anh.
Lâm mang bát cháo từ bếp ra, đặt xuống bàn:
— “Em ăn chút gì đi, rồi nghỉ ngơi.”
Felix ngồi xuống, tránh ánh mắt của Hyunjin. Cậu gật nhẹ:
— “Cảm ơn anh… Lâm.”
Hyunjin siết chặt tay. Cái tên đó… phát ra từ môi em, nghe sao khó chịu đến thế.
— “Em định thế nào?” – Hyunjin hỏi thẳng, giọng trầm và sắc.
Felix ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy cảnh giác:
— “Em sẽ tạm ở đây… với Lâm. Cho đến khi em quyết được.”
Lâm liếc sang Hyunjin, khoé môi nhếch nhẹ như một lời thách thức.
Hyunjin nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn:
— “Quyết định gì? Ở lại đây để trốn anh? Hay… chọn người khác thay vì cha của con em?”
Felix nắm chặt muỗng, thì thầm:
— “Đừng ép em.”
Hyunjin nhìn sâu vào mắt cậu, ánh nhìn vừa đau vừa giận:
— “Anh không ép… anh giành lại.”
Bầu không khí đặc quánh. Felix đứng dậy, mang bát cháo trở vào bếp, cố tránh cái nhìn của cả hai người đàn ông.
Lâm chậm rãi nói, không rời mắt khỏi Hyunjin:
— “Cậu ấy an toàn ở đây. Anh đừng phá.”
Hyunjin dựa lưng vào ghế, khoé môi nhếch lên:
— “Cậu tưởng nơi này là an toàn à? Cậu không biết đâu… Felix cần gì. Cậu ấy cần tôi.”
Đêm đó, Hyunjin vẫn chưa rời Darwin. Anh đứng dưới mưa, trước cửa căn hộ của Lâm, ánh mắt không rời cánh cửa ấy.
Anh biết… mình sẽ tìm được cách để phá vòng “an toàn” đó, dù phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro