22
Một buổi chiều trời Darwin xám xịt, gió biển mang hơi lạnh tràn vào khuôn viên trường. Felix vừa rời thư viện thì thấy Hyunjin đang đứng tựa vào cột đèn, tay đút túi quần, mắt dõi về phía cậu.
— “Anh làm gì ở đây?” – Felix bước nhanh, định lướt qua.
Hyunjin vươn tay, nhẹ nhàng chặn lại:
— “Muốn mời em một ly trà nóng. Chỉ nói chuyện thôi.”
— “Lâm đang đợi em.”
— “Vậy càng nên nói. Nếu không… em sẽ để Lâm quyết định thay em?” – Giọng anh hơi nhấn vào chữ “quyết định”, như đang thử thách.
Felix khựng lại, cuối cùng thở dài:
— “Mười phút thôi.”
---
Quán trà nhỏ ven đường
Mùi hương trà bạc hà ấm áp lan toả. Hyunjin ngồi đối diện, ánh mắt không rời Felix.
— “Em có thực sự cảm thấy an toàn ở đó?”
— “Có.” – Felix đáp ngắn gọn.
— “An toàn… nhưng có hạnh phúc không?” – Anh nghiêng người, giọng trầm hẳn xuống. – “Em nghĩ anh không xứng, nhưng ít nhất… anh không đứng ngoài cuộc đời em.”
Felix siết chặt ly trà, tim đập nhanh. Anh ta… vẫn biết cách đánh trúng chỗ yếu nhất của mình.
Hyunjin tiếp tục:
— “Anh biết em sợ. Nhưng sợ không phải là lý do để nhốt mình vào một chiếc lồng gọi là ‘an toàn’. Lâm tốt, nhưng cậu ấy không phải anh.”
Felix khẽ run.
— “Hyunjin, đừng làm khó em…”
— “Anh không làm khó. Anh chỉ đang giành lại thứ thuộc về mình.” – Hyunjin nói, ánh mắt sâu như hút cậu vào.
Khi Felix về đến nhà Lâm
Cậu ngồi trên giường, bàn tay đặt lên bụng. Trong đầu vẫn vang câu hỏi của Hyunjin: “An toàn… nhưng có hạnh phúc không?”
Cậu nhận ra, bản thân đã không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro