Chương 22: Nhà của chúng tôi


Kiều Cảnh An nhíu nhíu mày, cũng không cùng Kiều Sâm tranh luận vấn đề này, nhưng là trong lòng của cậu, cho dù là học tập nước khác gì đó, nhưng cũng không thể đem văn hóa nước khác đặt cùng sức nặng với nước mình. Không tranh luận là vì cậu tôn trọng huynh trưởng, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ thỏa hiệp ở vấn đề này.

Thấy Kiều Cảnh An khuôn mặt bình tĩnh, Kiều Sâm chỉ biết, đứa nhỏ này khẳng định không đồng ý với lời giải thích của mình, nhưng Kiều Sâm chỉ cười nhẹ một tiếng. Đệ đệ của Kiều Sâm anh, nếu không thích học tiếng Anh, vậy không học, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Tưởng tượng như vậy, Kiều Sâm lại duỗi người, tay xoa đỉnh đầu Kiều Cảnh An, đối với cái thói quen đã nuôi thành tật này, Kiều Đại thiếu gia một chút cũng không có ý định muốn sửa: "Tiểu An, em nếu không thích học tiếng Anh, vậy không cần học, nhưng Hán ngữ là tiếng mẹ đẻ của chúng ta, em phải học thật tốt."

Lâm Thư tay bưng chén trà run run, không thích học sẽ không học?! Kiều Đại thiếu gia, cưng chiều quá đối với trẻ con là không tốt, chẳng lẽ Kiều nhị thiếu gia kiêu ngạo như vậy, ương ngạnh như vậy đều là tại anh thường sủng mà ra?!

Kiều Cảnh An nghe được Kiều Sâm nói như thế, trong lòng nhanh chóng vui vẻ trở lại. Dù sao trong lòng cậu, yêu nước thật là một tình cảm quan trọng, huynh trưởng có thể nói như vậy, chứng tỏ anh ấy cũng là một người yêu nước. Vì vậy cậu gật gật đầu: "Hán ngữ em tất nhiên là sẽ chăm chỉ học, nhưng mà cái môn tiếng Anh này... em cũng sẽ học, thực ra cũng không phải là ghét, chỉ là không thể đánh đồng với văn hóa chúng ta."

"Như vậy cũng tốt, Tiểu An thật hiểu chuyện." Kiều Sâm rất vui mừng gật đầu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đệ đệ nhà mình thật nhu thuận đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Lâm Thư chậm rãi uống một ngụm trà, hóa ra cái này kêu là hiểu chuyện, thế những biểu hiện lúc bình thường của cậu ta nên gọi là gì? Tưởng tượng như vậy, tay bưng chén trà vẫn là run rẩy.

"Lâm đồng học, cậu làm sao vậy, nước trà quá nóng?" Kiều Cảnh An nghi hoặc vuốt cái chén của mình, theo lý thuyết thì nhiệt độ này hẳn là sẽ không bị phỏng, tay Lâm Thư như thế nào run được lợi hại như vậy?

Lâm Thư một hồi im lặng, chẳng lẽ muốn hắn nói, là sự sủng nịch mù quáng của ca ca cậu đem tôi hù sợ? Bất quá, nếu như ca ca mình đối với chính mình như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy thật cao hứng. 'Mù quáng sủng nịch', đối với người làm đệ đệ mà nói, không phải là một loại hạnh phúc sao?

Kiều Cảnh An thấy Lâm Thư sắc mặc nhìn không tốt, nhưng chắc chắn thần sắc bi thương đó hiển nhiên không thể là do một ly trà gây ra, vì vậy cậu cúi đầu xuống, đem một đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt Lâm Thư: "Cậu nếm thử loại điểm tâm trà xanh này đi, tôi cảm thấy hương vị rất không tồi."

Lâm Thư nhìn cái khay điểm tâm tinh xảo trước mặt này, cầm lấy một miếng, một lúc sau mới vui vẻ mở miệng nói: "Cám ơn." Kỳ thật, cái tên bại gia tử này cũng không làm cho người ta chán ghét mấy.

"Không cần nói cảm ơn." Kiều Cảnh An cầm lấy điểm tâm hoa hồng bên cạnh, cắn một miếng, kỳ thật cậu càng ưa thích loại điểm tâm này hơn. [em ý dụ bạn ăn loại mình ko thik lắm, sau đó xí loại mình thik (= v =) làm bạn Lâm Thư cảm động rơi nước mắt]

Đứng ở một bên bưng ấm trà, Vương quản gia nhìn chằm chằm cái khay bánh ngọt trà xanh, trong lòng hiểu ra, thì ra nhị thiếu gia thích điểm tâm hoa hồng.

Kiều Sâm bất đắc dĩ cười cười, anh nhìn Lâm Thư mỉm cười với Kiều Cảnh An, Lâm gia tiểu thiếu gia được cả gia tộc ủng hộ, Tiểu An nếu là cùng hắn giao hảo, đối với thanh danh của thằng bé từ nay về sau cũng là có trợ giúp, mặc dù mình biết rõ Tiểu An kỳ thật rất tốt, chỉ là người bên ngoài...

Nghĩ đến có người gọi Kiều Cảnh An là bại gia tử, Kiều Sâm sắc mặt chìm chìm, đệ đệ của Kiều Sâm anh bại hay không bại gia thì liên quan gì đến bọn họ? Huống chi Tiểu An hiểu chuyện như vậy, phá sản ở đâu ra? Được rồi, là Tiểu An sau khi mất trí nhớ phá sản ở đâu ra?! Ngôn luận của người ngoài đối với Tiểu An hiện tại bất lợi, vô luận Tiểu An tương lai có đến công ty làm việc hay không, anh cũng không muốn thanh danh Tiểu An trở lên không tốt như vậy.

"Lâm thiếu gia cùng Tiểu An đã làm bạn, vậy nếu không chê, hôm nay ở lại nhà của chúng tôi một đêm đi." Kiều Sâm bưng chén trà, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu An sau khi xuất viện, có một số chuyện không nhớ rõ, tôi làm huynh trưởng, cũng hy vọng Lâm thiếu gia ở bên cạnh Tiểu An, có thể sẽ giúp em ấy nhớ lại sự việc trước kia."

"Mất trí nhớ?!" Lâm Thư nghẹn họng hỏi: "Kiều Cảnh An mất trí nhớ?" Khó trách hắn lại cảm thấy kỳ quái, khó trách những ngày này thói quen cũng như hành vi của Kiều Cảnh An lại không giống trước kia. Hắn nhìn Kiều Cảnh An vẻ mặt mỉm cười ngồi đối diện mình, trước khi mất trí nhớ cậu ta làm sao có thể lộ ra nụ cười ôn hòa như thế này?

Cho nên, lời đồn rằng Kiều gia huynh đệ bất hòa cũng không phải không đúng, không có lửa thì sao có khói, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai huynh đệ đã rất tốt? Nghe được Kiều Sâm nói "Nhà của chúng tôi", hắn có chút hâm mộ, Kiều Cảnh An trước kia cùng Kiều Sâm tách ra sống riêng, nhưng bây giờ lại ở trong nhà của hai huynh đệ bọn họ. Mà mình ở cái chỗ kia, có cha mẹ, có ca ca, lại khiến cho hắn cảm thấy xa lạ. Sau một lúc lâu, hắn mới cười nhẹ gật đầu: "Tôi và Cảnh An là bạn học, theo lý nên giúp đỡ cho nhau, Kiều tổng tài khách khí rồi."

Cùng Kiều Cảnh An giao hảo, từ nay về sau việc tranh đoạt cổ phần trong công ty Lâm gia, hắn lại nhiều hơn một phần lực lượng, đã như vậy, cớ sao mà không làm.

Kiều Cảnh An nghe hai người hòa hảo, trên mặt luôn mang theo mỉm cười, chờ Lâm Thư nói dứt lời, mới nhìn Kiều Sâm, mở miệng: "Ca ca, em không khôi phục trí nhớ anh sẽ không vui sao?"

Kiều Sâm nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mắt, không biết vì sao, rõ ràng là thuận miệng hỏi ra một câu, lại khiến cho anh cảm thấy rất quan trọng. Anh cười xoa xoa đầu thiếu niên: "Ở bên anh bây giờ chính là Tiểu An hiện tại, ca ca chỉ là sợ em sinh hoạt không quen, mới muốn em khôi phục trí nhớ, nếu là không thể, cũng không sao cả, còn có ca ca." Kỳ thật, không khôi phục trí nhớ càng tốt, Kiều Sâm lòng còn sợ hãi nghĩ, anh thật sự không tiếp thu được một thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện lại biến thành một hỗn tiểu tử.

Kiều Cảnh An nhìn mặt Kiều Sâm, nở một nụ cười thật tươi.

Lâm Thư hung hăng uống một ngụm trà, hai huynh đệ họ buồn nôn như vậy làm cái gì?! Tựa hồ còn chưa hết giận, hắn lại hung ác uống một hớp lớn.

Vương quản gia thở phào nghĩ, may mà mình pha trà quá tay, bằng không nếu Lâm thiếu gia cứ uống như vậy, chỉ sợ sẽ mau thiếu nước trà.

....................................................................  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro