Cong Tu DIen Khung C75 C80
CHƯƠNG 75: QUYẾT ĐỊNH CỦA LÂM LỘ TRỌNG
Lâm Vân ăn no nê xong, mới rời khỏi căn tin của công ty. Khi đi ra thì nhìn thấy người của bộ phận nhân sự đẫn theo Chung Khiết tới dùng cơm, hắn có chút xấu hổ. Đáng ra vừa rồi mình phải mời nàng ta đi ãn cơm mới đúng.
- Chào em, thủ tục đã làm xong chưa?
Lâm Vân tranh thủ thời gian hỏi Chung Khiết, để bày tỏ rằng mình không có bỏ quên nàng.
- Chào anh, Lâm phó phòng, em làm xong thủ tục rồi, rất đơn giản. Cảm ơn anh.
Chung Khiết thấy Lâm Vân chỉ qua loa vài câu phỏng vấn mình rồi vội vàng rời đi, còn tưởng rằng hắn có chuyện gì quan trọng. Hiện tại xem ra chi là vội vã tới căn tin dùng cơm. Trong lòng quả thực không biết nói gì cho phải.
Lâm Vân trở lại văn phòng, gọi điện thoại cho Đường Tử Yên, muốn hỏi số máy của Tô Tĩnh Như. Nhưng Đường Tử Yên vừa nghe thấy Lâm Vân hỏi số điện thoại của Tô Tĩnh Như, liền lấy cớ cũng lười lấy, trực tiếp cúp điện thoại. Lâm Vân thấy không có cách nào liên lạc được với Tô Tĩnh Như, đành phải chào tạm biệt Trình Lệ rồi rời đi. Đã không gặp được Tô Tĩnh Như, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Lộ Trọng ngồi ở phòng khách, nhìn Lâm Viễn Chương, lời nói mang theo chút tức giận. Hiện tại mình có mặt ở Phần Giang, lại có kẻ dám cắt đứt chân tay con cháu của Lâm gia ngay trước cửa nhà.
Lâm Lộ Trọng cũng đã phân tích mấy gia tộc có thù oán với mình, nhưng chỉ đưa ra được kết luận, không có gia tộc nào dám làm chuyện vô nghĩa như vậy. Làm như vậy không khác gì công khai tuyên chiến với Lâm gia. Loại chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù Lâm Lộ Trọng có xuống đài, cũng không có người đi làm. Huống chi ông ta còn đang tại vị.
Ngày hôm qua, Lâm Lộ Trọng lần nữa tới Phần Giang, là vì có một hội nghị cử hành ở Phần Giang. Chẳng những Lâm Lộ Trọng phải tới, mà nhiều quan lớn của trung ương cũng phải tới. Cho nên, mãi tới xế chiều hôm nay, ông ta mới tới Sơn trang Hoàn Hồ.
- Trọng thúc, cháu đã phái người đi điều tra. Hiện tại Lâm Khải vẫn không nghĩ ra người kia là ai. Tên bảo tiêu kia cũng không nghĩ ra được cái gì, cháu đã xử lý y. Lực lượng cảnh sát của Phần Giang đà được điều động để tra rõ chuyện này. Cháu tin tưởng, một khi có kết quả, ngay lập tức họ sẽ thông báo cho chúng ta.
Lâm Viễn Chương cẩn thận trả lời.
- Ừ, đánh Tiểu Khải trọng thương như vậy, có thể thấy tên hung thủ là người tâm ngoan thủ lạt. Nếu không phải là các gia tộc đối đầu với Lâm gia, thì dò tra xem Tiểu Khải có đắc tội với ai không. Một khi tra ra, bất kể là thế lực gì, lập tức phải san bằng.
Lâm Lộ Trọng có chút mệt mỏi, đối với thế hệ con cháu nối tiếp Lâm gia, ông ta đã rất thất vọng rồi.
Tốt xấu Lâm gia cũng là cổ võ thế gia. Vậy mà tới thế hệ của Lâm Khải, không có một ai nên hồn. Không ngờ lại bị lưu manh đánh cho tàn tật ở trước cửa. Nếu là một người có chút chí khí hoặc là nghị lực, chỉ cần học 2, 3 phần võ học truyền thừa của Lâm gia, cũng không rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.
- Trọng thúc...
Lâm Viễn Chương muốn nói điều gì, nhưng là lại không biết mở miệng như thế nào.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, nơi này cũng không có ai.
Thấy Lâm Viễn Chương do dự. Lâm Lộ Trọng cau mày nói.
- Là như thế này, hôm nay chúng ta phát hiện Tống Duy Sơn ở kinh thành, mang theo các thành viên trung tâm của Tống gia và các tinh anh thuê trọn cả cái máy bay đi tới Phần Giang. Hơn nữa, Tống Hoàng ở Phụng Tân cũng mang theo toàn bộ thành viên nòng cốt tới Phần Giang. Hiện tại, bọn họ đã tập trung ở biệt thự của Tống Huy. thuộc khu biệt thự Cảnh Thành. Cháu suy đoán, việc này có liên quan tới "Ngũ Thải Phỉ".
Lâm Viễn Chương nói ra suy đoán của mình.
Nghe Lâm Viễn Chương nói vậy. Lâm Lộ Trọng suy nghĩ cẩn thận một lúc. Sau đó cười lạnh nói:
- Tống gia thật giỏi tính toán. Không nghĩ tới, còn dùng một chiêu khổ nhục kế và kế đánh tráo này. Quả nhiên là liên hoàn kế. Lợi hại, lợi hại.
Nói xong, Lâm Lộ Trọng lại cảm thấy không đúng. Đã kế sách thành công, vì sao phải kéo dài tới tận bây giờ, Tống gia mới tới Phần Giang? Tống Cách và Tống Duy Sơn muốn làm gì?
- Trọng thúc, thúc cho rằng đây là kế sách của Tống gia? Viên "Ngũ Thải Phỉ" được hộ tống kia là giả? Bị cướp đi cũng là giả?
Lâm Viễn Chương nghe xong thúc thúc suy đoán, có chút kỳ quái hỏi.
- Hẳn là như thế. Lần trước, viên "Ngũ Thải Phỉ" mà Tống gia hộ tống kia chắc là giả. Vì vậy bọn cướp lấy đi chỉ là đồ già mà thôi. Nhưng vì sao Tống gia đã cầm "Ngũ Thải Phỉ" thật trên tay, đến tận hôm nay mới tề tụ ở Phần Giang, ta nghĩ không ra. "Ngũ Thải Phỉ" đã không bị cướp đi, nói rõ Tống gia lúc ấy nhất định đã giao cho kẻ khác hộ tống. Có thế khiến Tống Duy Sơn tin tưởng giao nhiệm vụ hộ tống hàng thật, khẳng định là người của Tống gia.
Tống Duy Sơn cẩn thận phân tích mọi khả năng. Không thể không nói, ông ta suy nghĩ cẩn thận hơn Lâm Viễn Chương nhiều.
- Còn có, Trọng thúc, đoạn thời gian trước, chúng ta tra được con gái của Tống Duy Sơn. Tống Lôi ở Phần Giang, cùng lúc với thời điểm đấu giá viên "Ngũ Thải Phỉ" kia. Nhưng cô ta ở đó chỉ là tham dự một hoạt động của trường học. Mà đêm hôm sau, Tống Lôi lại đi xe lửa tới Phụng Tân. Kỳ quái là, vừa tới Phụng Tân, cô ta lại trở về Phần Giang.
Lâm Viễn Chương nghe thấy Lâm Lộ Trọng phân tích như vậy, liền nói ra kết quả điều tra của mình.
- A, có chuyện này? Nói như vậy, có thể lúc đó Tống gia đã giao "Ngũ Thải Phỉ" cho Tống Lôi, sau đó tống Lôi đi tới Phụng Tân? Không sai, nhất định là như vậy. Một bên là cho Tống Lôi hộ tống hàng thật, một bên thì phái người đưa hàng giả tới Yến Kinh. Thật giỏi tính toán, thật sự là giỏi tính toán. Tuy nhiên, vì sao Tống Lôi lại phải quay về Phần Giang?
Lâm Lộ Trọng lần nữa lâm vào trầm tư.Thật lâu sau, Lâm Lộ Trọng ngẩng đầu nói:
- Chuyện này khẳng định có nguyên nhân khác. Nhưng chúng ta không cần phải tra thêm làm gì.
- "Ngũ Thải Phỉ" đã ở trong tay của Tống gia, cho dù điều tra thêm cũng không có tác dụng gì. Nếu như ta đoán không có sai, ngày mai Tống gia sẽ đàm phán với gia tộc Rodwell. Lâm gia nên tận lực làm tốt quan hệ với Tống gia, đừng gây hiềm khích với bọn họ. Tống gia muốn hưng thịnh rồi. Ai, Tống gia quả thật có nhiều nhân tài. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Lâm Lộ Trọng nói xong, thở dài, có thể thây được, người của Tống gia mạnh hơn người của Lâm gia nhiều lắm.
Lâm Viễn Chương đỏ bừng mặt, đương nhiên biết ý của Trọng thúc. Nói về năng lực, mình không thể so được với Tống Duy Sơn. Mà mấy đứa con trai của Tống Duy Sơn, cũng giỏi hơn mấy đứa con của mình nhiều lắm.
Lâm Lộ Trọng lại suy nghĩ một lát, nói với Lâm Viễn Chương:
- Viễn Chương, hiện tại Lâm gia không thế so với trước. Cháu phải nhớ kỹ, đừng để con cháu của Lâm gia đi ra ngoài kiêu ngạo. Tận lực an phận. Ta cũng chi còn có thời gian hai năm, cần tranh thủ kéo thêm minh hữu, không nên kết thêm thù.
- Một khi thương thế của Lâm Khải tốt hơn, lập tức hỏi nó xem là thần thánh phương nào, dám ức hiếp người của Lâm gia. Chúng ta an phận, không có nghĩa là sợ phiền phức. Điểm ấy, cháu phải nhớ kỹ. Còn có, đứa con có đầu óc có vấn đề kia của cháu, nhanh chóng tìm về đi. Không thể để cho người của Lâm gia ở bên ngoài gây chuyện. Có lẽ, chỉ một chút sai lầm thôi, cũng có thể phá hủy hết tâm huyết nhiều năm của chúng ta.
Lâm Lộ Trọng nói xong, lần nữa dựa vào ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
CHƯƠNG 76: NẾU ANH ẤY ĐÃ CHẾT, CHỊ CŨNG CHẾT THEO ANH ẤY
Tô Tịnh Như ngơ ngác ngồi trong phòng. Tối hôm qua trở về gặp phải phụ thân, tuy bị giáo huấn một trận, nhưng Tô Tịnh Như không để ở trong lòng. Có thể đi ra ngoài ăn cơm với Lâm Vân, lại được đi bộ với hắn một lúc, nàng đã thỏa mãn.
Chỉ là không nghĩ tới, phụ thân lại cấm túc mình, không cho phép mình đi ra ngoài. Chuyện của công ty thì đã chuyển giao cho bác hai của mình, Tô Thiết quản lý. Hơn nữa, phụ thân còn yêu cầu mình trở về Yên Kinh. Phải trở về Yên Kinh, Tô Tịnh Như đương nhiên không muốn.
Kỳ thực, đối với việc bị cấm túc, Tô Tịnh Như không sao cả. Chỉ là đêm qua mặc áo khoác của Lâm Vân, lại quên trả lại cho hắn. Hiện tại cũng không biết hắn ở nơi nào.
Thở dài một tiếng, cầm cái áo của Lâm Vân trên tay, trong nội tâm chỉ muốn có lại cảm giác ở bên người hắn. Nàng định rửa cái áo này của Lâm Vân, nhưng chỉ sợ sau khi giặt xong, hương vị trên cái áo sẽ không còn.
Lấy ra đồ vật trong túi áo khoác, một cái điện thoại di động đời mới nhất, xem ra là khá đắt tiền. Một cái ví rất phình. Tô Tịnh Như âm thầm buồn cười. Trong lòng tự nhủ, Lâm Vân thật là có cá tính. Lại để nhiều tiền mặt trong túi áo như vậy. Hiện tại rất ít người dám làm như hắn. Hơn nữa, nhìn cái vì phình lên như vậy, bên trong chắc không ít.
Tô Tịnh Như hiếu kỳ, muốn nhìn xem Lâm Vân để bao nhiêu tiền mặt trong ví da. Tuy nhiên, khi vừa mở cái ví, nàng liền ngây dại. Không ngờ ở bên trong toàn là giấy, có ghi chữ trên đấy.
Chẳng lẽ hắn không có tiền dùng sao? Chẳng lẽ Tử Yên chưa đưa tiền cho hắn? Đúng rồi, Tử Yên nói là chuyển tới tài khoản của công ty, chẳng lẽ Lâm Vân không có đi lấy tiền? Nếu như không lấy số tiền đó, mà tiền lương của hắn còn chưa phát, có lẽ hắn không có nhiều tiền a. Đúng rồi, tối hôm qua ăn cơm, mình quên không trả tiền. Chắc là hắn đã trả.
Trong suy nghĩ của Tô Tịnh Như, số tiền của công ty đưa kia, Lâm Vân tùy tiện dùng thế nào thì dùng. Có dùng hết cũng không sao cả. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Lại tiếp tục sờ vào cái túi bên trong, cuối cùng mới lấy ra được 100 nguyên tiền mặt và một cái thẻ ngân hàng. Xem ra trên người hắn vẫn có chút tiền, nhưng không nhiều lắm. Vậy thì dùng cái ví da để nhiều tờ giấy như vậy làm gì? Là vì mặt mũi sao? Anh chàng Lâm Vân này cũng thật là, bây giờ còn có ai giả vờ để nhiều tiền trong ví da như vậy nữa. Nhưng Lâm Vân không phải là người thích sĩ diện như vậy a. Mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Cẩn thận để túi tiền và điện thoại sang một bên, lục xem ở trong túi áo khác còn có gì không. Lần này thì lục được một cái vòng cổ chế tác rất tinh mỹ. Thoạt nhìn, giống như làm bằng gỗ, nhưng lại không giống. Trên vòng cổ tản mát ra một vầng sáng nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh mà cao quý.
Mà vầng sáng của vòng cổ hình như chỉ có thể cảm giác ra, chứ không nhìn thấy được bằng mắt thường. Trên đời, lại có vòng cổ như vậy? Vòng này được làm như thế nào?
- Thật sự là đẹp…
Tô Tịnh Như vừa cầm cái vòng cổ trên tay, liền biết mình đã thích nó. Nàng từng nhìn qua vô số châu báu và vòng cổ quý giá nhất thế giới, nhưng so với chiếc vòng cổ này, chúng không là cái gì.
- Không ngờ lại có vòng cổ tinh mỹ, hoàn hảo như vậy…
Bàn tay cầm vòng cổ của Tô Tịnh Như đã run rẩy. Vòng cổ mang theo lực lượng Tinh Vân nhàn nhạt, khiến đáy lòng của Tô Tịnh Như dâng lên một sự yên tĩnh, đủ loại phiền não rõ ràng biến mất.
Trên vòng vẫn còn mùi của Lâm Vân, chẳng lẽ đây là vòng cổ của Lâm Vân? Nhưng hắn là con trai a? Mà cái vòng cổ này là để cho nữ đeo. Rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu đeo cái vòng này trên cổ, có thể tưởng tượng được, làn da ở cổ nhất định sẽ tản mất ra vầng sáng mê người. Tô Tịnh Như biết cái vòng cổ này không phải của nàng, cũng không phải đưa cho nàng, nhưng vẫn không cự tuyệt được sự hấp dẫn của nó.
Nhẹ nhàng cầm lấy cái vòng, muốn đeo trên cổ mình, thật sự là rất muốn. Nhưng vừa mới đưa chiếc vòng tới gần cổ, nàng đột nhiên sững sở.
Nàng rõ ràng cảm giác được, chiếc vòng này đã có người đeo qua. Hơn nữa còn là một nữ nhân cũng vô cùng yêu mến cái vòng. Thậm chí, Tô Tịnh Như còn cảm nhận được sự cố chấp và sự lưu luyến của nữ nhân kia với chiếc vòng.
Nữ nhân kia là ai? Đã yêu mến cái vòng này như vậy, vì sao lại ở trên người của Lâm Vân? Cảm giác của mình gần đây đều rất chính xác, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ. Lặng lẽ bỏ chiếc vòng xuống, sắc mặt của Tô Tịnh Như có chút trắng nhợt.
Vòng cổ này ở đâu ra? Tại sao mình chưa từng nghe nói có nơi nào sản xuất ra vòng cổ như vậy? Mà nhìn hạt châu và sợi dây vòng màu xanh nhạt kia, có vẻ không hợp nhau. Sợi dây vòng này nàng biết, không phải là sợi dây vòng đắt tiền gì, nhưng khi bỏ thêm năm mươi hai hạt châu, nó liền trở thành một cái vòng cổ hoàn hảo.
Lâm Vân.
Hắn lấy chiếc vòng cổ này ở đâu? Chiếc vòng cổ này đã có nữ nhân nào đeo? Nữ nhân đó quả thực là một nữ nhân hạnh phúc a. Nhưng vì sao lại cái vòng cổ mê người như vậy lại không đeo trên người, mà lại ở trong túi áo của Lâm Vân? Nàng ta có quan hệ gì với Lâm Vân?
Tay của Tô Tịnh Như lại run run. Nghĩ tới quan hệ của nữ nhân đó với Lâm Vân, nàng thiếu chút nữa đánh rơi cái vòng cổ xuống đất, sắc mặt thì càng thêm tái nhợt.
…..
Vài ngày rồi Hàn Vũ Tích còn không đi làm. Nàng không có tâm tình gì đi tới công ty làm việc. Nhưng hôm nay, trong một tích tắc nào đó, nàng cảm nhận được mình hình như đã mất đi liên lạc với cái gì đó. Tâm thần khẽ giật mình mà đứng lên.
Tại sao lại có cảm giác này? Là do mấy ngày nay tinh thần của mình không ổn định sao? Lắc dầu, rót một chén nước sôi, uống vài ngụm, mới cảm thấy khá hơn chút.
Mình đã mất đi nhiều lắm, vòng cổ đã mất, Lâm Vân cũng đi, còn có cái gì lại sắp mất? Đột nhiên nhận ra, mình đã không có gì.
Ôm cái gối dựa vào người, trong nội tâm có chút an ủi, có lẽ còn có cái gối a.
- Tỷ tỷ, không tốt rồi, bác cả và cha thương lượng bảo chị về để thành thân. Hình như là Tần gia ở kinh thành, chủ động tới cầu hôn.
Hàn Vũ Tích chính đang thất thần, Vũ Đình đột nhiên đẩy cửa đi vào. Câu đầu tiên đã khiến khuôn mặt của Hàn Vũ Tích càng thêm trắng bệch.
- Vì cái gì?
Hàn Vũ Tích nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Đình hỏi.
Nhìn ánh mắt có chút lạnh như băng của tỷ tỷ, Hàn Vũ Đình cúi đầu, lầm bầm nói nói:
- Thực xin lỗi, tỷ tỷ, là em không cẩn thận nói việc chị đã ly hôn cho mẹ.
Hàn Vũ Tích và Hàn Vũ Đình cũng không phải do một mẹ sinh ra, mà là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ của Hàn Vũ Tích đã qua đời lúc nàng chỉ có vài tuổi. Lúc đó nàng còn nhỏ, nên không biết nguyên nhân vì sao mà mẹ qua đời. Hàn Vũ Tích đã từng hỏi phụ thân mấy lần, nhưng đều bị phụ thân quát mắng, chỉ nói rằng do mẹ mình mất sớm.
Trong tay của Hàn Vũ Tích chỉ có một bức ảnh đã ố vàng của mẹ, đây là do tiểu cô (em gái bố) trộm được đưa cho nàng.
- Vũ Đình, em cảm thấy làm như vậy rất vui sao? Vũ Đình, chị chưa ly hôn, chị vĩnh viễn sẽ không ly hôn. Đúng vậy, chị có giấy ly hôn, nhưng chị chưa ký, cả đời này, chị cũng không ký vào đó. Chị giữ lại tờ giấy đó, là vì phía trên đó còn có chữ của Lâm Vân.
- Chị yêu Lâm Vân, chị sẽ không rời đi anh ấy. Anh ấy đi rồi, cho dù tới tận cùng trời cuối đất, chị cùng phải tìm ra anh ấy. Nếu anh ấy đã chết, chị cũng chết theo anh ấy. Vũ Đình, em trở về nói với phụ thân, bảo ông ấy coi như chị đã chết, chị đã chết từ ba năm trước rồi…
Hàn Vũ Tích nói xong, sắc mặt càng tái nhợt.
Nhìn tỷ tỷ nói xong liền vọt tới phòng của mình, đóng cửa lại, thậm chí bên trong còn truyền tới tiếng khóc rống. Hàn Vũ Đình đã cực kỳ hối hận. Hối hận mình không nên nói chuyện tỷ tỷ đã ly hôn với mẹ. Hiện tại, khiến cho chị ấy thương tâm như vậy, là lỗi của mình. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, tỷ tỷ lại chính miệng nói rằng, chị ấy yêu Lâm Vân.
CHƯƠNG 77: QUYẾT ĐỊNH CỦA LÝ HIẾU THÀNH
Phần Giang, sơn trang Vọng Nguyệt.
Lý Hiếu Nghiệp đang ngồi cùng với anh cả của mình, Lý Hiếu Thành. Bởi vì "Ngũ Thải Phỉ" lại xuất hiện ở trong tay của Tống gia. Hơn nữa còn biết ngày mai Tống gia và gia tộc Rodwell sẽ đàm phán ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu. Cho nên Lý Hiếu Thành cùng ngày liền ngồi máy bay đi tới nhà của lão tứ ở Phần Giang, chỉ chậm hơn Tống Duy Sơn 5 tiếng. Đến nơi, y liền vội vàng thương lượng đối sách.
- Lão già Tống Duy Sơn quả nhiên giảo hoạt, chúng ta đều bị ông ta đùa giỡn.
Lý Hiếu Thành vừa ngồi xuống, nghe xong lão tứ báo cáo, liền đoán ra được đây là kế giương đông kích tây của Tống gia. Trong lòng thầm than Tống Duy Sơn thật biết nhẫn nhịn. Đợi tới bây giờ mới đi liên lạc cho gia tộc Rodwell. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Anh cả, chuyện này có khả năng không đơn giản như vậy. Em phỏng chừng còn có nguyên nhân khác trong đó.
Lý Hiếu Nghiệp nghe anh cả nói vậy, liền phát biểu ý kiến của mình.
- A, chẳng lẽ còn có việc gì ta chưa biết?
Lý Hiếu Thành thấy lão tứ nói như vây, vội vàng hỏi.
- Căn cứ vào điều tra của chúng ta, mới biết được lúc ấy con gái của Tống Duy Sơn, Tống Lôi cũng ở Phần Giang. Càng xảo chính là, lúc "Ngũ Thải Phỉ" bị cướp đi, cô ta đồng thời đi Phụng Tân. Hơn nữa, trong tình báo còn nói, con trai thứ hai của Tống Duy Sơn, Tống Hoàng cùng ngày đi Phùng Tân. Nhưng có một điều kỳ quái, đó là hôm sau Tống Lôi lại trở về Phần Giang. Mà Tống Hoàng thì không trở về. Mãi cho tới tận buổi trưa hôm nay mới trở về.
Lý Hiếu Nghiệp kể lại những tin tức mình mới điều tra ra được.
- Ừ, việc này nhất định có liên quan tới "Ngũ Thải Phỉ". Lão gia hỏa này có chút tâm cơ, làm việc khiến người ta không biết đâu mà lần. Qua việc này, Tống gia có thể nhờ vào đó mà phất lên. Xem ra lúc trước chúng ta giải trừ hôn ước của Danh Sinh và Tống Lôi, có chút vội vàng.
Lý Hiếu Thành nói.
- Nhưng em cảm thấy trong chuyện này khẳng định có vấn đề. Sau khi Tống Lôi trở về Phần Giang, Tống gia liên tục điều tra băng ghi hình ở nhà ga. Do tưởng "Ngũ Thải Phỉ " đã bị cướp đi, nên chúng ta không điều tra chỗ đấy. Chỉ là cho rằng, người cướp đi "Ngũ Thải Phỉ" muốn ly khai Phần Giang, không thể dùng xe lửa rời đi. Em còn vụng trộm cười nhạo cách thức xử lý của Tống gia.
Lý Hiếu Nghiệp nói tiếp.
- Vậy à..
Nghe Lý Hiếu Nghiệp nói vậy, Lý Hiếu Thành lâm vào trâm tư, sau một lát, ngẩng đầu lên hỏi:
- Về sau thì sao?
- Buổi sáng hôm nay, người của chúng ta điều tra được Tống Lôi trên đường cái gọi người khác là chồng. Hơn nữa, người kia cũng thừa nhận. Làm cho người ta khó hiểu chính là, cái người tự nhận là chồng của Tống Lôi kia, còn ở trên đường nói là vì Tống Lôi không muốn cùng giường với hắn, lại còn thông đồng với tiểu bạch kiểm ở công ty, nên mới bỏ đi. Cuối cùng, khi Tống Lôi thừa nhận sai lầm, người kia mới theo Tống Lôi rời đi. Nhưng chúng ta biết rõ Tống Lôi chưa kết hôn, đến việc làm còn chưa có.
Lý Hiếu Nghiệp báo cáo lại tình báo điều tra được từ hôm qua.
- Lại có chuyện này?
Lý Hiếu Thành cũng hồ đồ. Tống Lôi đã kết hôn hay chưa, một gia tộc như Lý gia làm sao lại không biết, không quan tâm. Đến bọn họ còn không biết, thì Tống Lôi chắc chắn chưa kết hôn.
Hơn nữa, khi trở về Tống Lôi còn tới nhà ga tìm băng ghi hình xem ở đó vài ngày. Nếu chỉ là đóng kịch, chỉ cần một ngày là được. Huống hồ, phái người điều tra băng ghi hình cũng không nên là Tống Lôi a. Nói như vậy, chả nhẽ Tống gia đã từng đánh mất "Ngũ Thải Phỉ"? Đã bị mất, làm sao có thể lại tìm được về? Lý Hiếu Thành càng nghĩ càng khó hiểu.
- Sau khi người thanh niên kia chia tay Tống Lôi, không đến ba giờ, toàn bộ người của Tống gia đã hộ tống Tống Lôi về khách sạn. Rồi sau đó là tin tức "Ngũ Thải Phỉ" xuất hiện và tin tức ngày mai gia tộc Rodwell đàm phán với Tống gia truyền ra ngoài.
Lý Hiếu Nghiệp nói xong kết quả điều tra, sau đó nhìn anh cả Lý Hiếu Thành.
- Còn có một việc. Đó là đêm qua, con thứ ba của Lâm Viễn Chương, Lâm Khải bị người cắt đứt chân tay ngay trước cửa ra vào. Nghe nói hung thủ cũng là một người trẻ tuổi không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi. Hình như hung thủ đó có điểm giống với người thanh niên trên đường mà Tống Lôi gọi là lão công kia.
Lý Hiếu Nghiệp nói ra một tình báo khác.
- Lập tức phái tinh anh đi điều tra người tuổi trẻ kia. Vô luận thế nào cũng phải bắt hắn về đây. Chuyện này ta giao cho ngươi, Hiếu Nghiệp. A đúng rồi, bảo Yamada cũng đi theo.
Lý Hiếu Thành lập tức làm ra quyết định, y linh cảm người thanh niên trẻ tuổi kia chính là mấu chốt của vấn đề. Tuy đã không có khả năng lấy được "Ngũ Thải Phỉ", nhưng không thể không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện. Nếu như người trẻ tuổi kia chính là hung thủ đã đả thương người của Lâm gia, vậy thì y có thể lợi dụng chuyện này hợp tác với Lâm gia.
Thấy anh cả nói xong liền suy tư, Lý Hiếu Nghiệp thức thời xoay người đi ra ngoài an bài. Trong lòng tự nhủ, anh cả chắc rất muốn bắt người thanh niên trẻ tuổi kia. Ngay cả nhân vật số 2 của Lý gia, là Yamada cũng được phái đi.
Yamada là một ninja, y đã từng ở Hoa quốc học tập rất nhiều môn võ thuật. Thậm chí y còn có liên quan tới một vài gia tộc cổ võ. Đồng thời, ninja cũng là những nhân vật khá lợi hại. Nghe nói rất nhiều cao thủ lợi hại hơn họ, nhưng gặp phải bọn họ, đều không may mắn thoát khỏi. Huống chi Yamada còn là cao thủ trong đám ninja.
Lâm vân đi ra tòa nhà Kim Thành, biết rõ muốn gặp Tô Tịnh Như có chút khó khăn. Muốn về Phụng Tân, nhưng trên người của mình hiện giờ không còn một đồng nào. Xem ra đành phải ngồi lên nóc xe lửa, đi chùa về thôi. Ài, càng sống càng đi xuống thế này.
Đi qua một quán bar có ghi "Thiên Thượng Nhân Gian", Lâm Vân không kìm lòng được nhìn mấy cái chữ sáng trưng này. Lâm Vân trước kia hay đi tới nơi này thì phải.
- Lâm thiếu gia? Ai, lâu lắm rồi không gặp ngài tới đây chơi a. Như thế nào hôm nay lại tới? Đi vào ngồi một lát.
Một nữ nhân xinh đẹp, có cái mông lớn vừa vặn đi ra từ "Thiên Thượng Nhân Gian", trong tay còn cầm một tập văn kiện. Nàng trông thấy Lâm Vân liền lộ ra vẻ kinh hỉ, thân mật chào hỏi hắn.
Lâm Vân cau mày lại. Trong lòng tự nhủ, mình không quen với cô nàng này a. Từ lúc Tinh Vân của hắn được hình thành, ngoại trừ những trí nhớ ở đại lục Thiên Hồng, toàn bộ trí nhớ của thế giới này đã biến mất. Cho nên hắn trông thấy nữ nhân này liền không nhận ra. Tuy nhiên, một loại nữ nhân như vậy, đi ra còn cầm văn kiện trong tay, thật có chút quỷ dị.
- Ai, u, Lâm thiếu gia thật là quý nhân hay quên. Mới bao lâu mà đã quên em rồi. Em là Phương Thúy đây, lúc anh ăn đậu hũ của em, sao không thấy vẻ mặt của anh như hiện tại…
Phượng Thúy nói xong liền cười, đi lên nắm lấy cánh tay của Lâm Vân, dẫn hắn đi vào trong.
Trong ấn tượng của nàng, Lâm Vân là một thiếu gia hoàn khố có tiền, tiền tài đối với hắn chỉ là phù vân. Chỉ cần ôm đùi hắn một đêm, phỏng chừng mình lại có một khoản thu nhập kha khá trong người.
Bị bộ ngực thật to và mềm mại của Phương Thúy dính vào cánh tay, Lâm Vân rất là thoải mái. Nhưng nghĩ tới nghề nghiệp của nàng, Lâm Vân vẫn là rút cánh tay lại. Hắn không phải là người thanh cao gì, nhưng hắn biết hiện tại mình không có tiền:
- Phương mỹ nữ, trước kia anh có ngủ cùng với em không nhỉ?
- Lâm thiếu gia, nhìn anh nói kìa, anh muốn lên giường với em thì khó gì đâu, đi thôi.
Phương Thúy ngoài miệng rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ. Quả nhiên vẫn là hoàn khố thiếu gia thô lỗ, không nghề nghiệp, cần gì phải nói trắng ra như vậy? Muốn lão nương lên giường, cũng đơn giản, chỉ cần xem ngươi ra bao nhiêu tiền? Lão nương cũng không phải là loại chỉ ném vài đồng cắc là lên giường.
Lâm Vân âm thầm thở ra. Tuy cô nàng Phương Thúy này không xấu, thậm chí dáng người rất là lồi lõm. Nhưng Lâm Vân không có hứng thú với những nữ nhân như vậy. Nghe nàng ta nói vậy, là biết trước kia mình chưa lên giường cùng nàng, tâm tình mới nhẹ nhàng hơn.
Nếu trước kia đã từng lên giường với cô nàng Phương Thúy này, đối với Lâm Vân mà nói, quả thực là gánh nặng. Bởi vì hắn không phải là loại người ăn xong có thể quệt mồm rời đi. Cho dù là một cô gái làng chơi đi chăng nữa.
Khóe mắt của Phương Thúy mang theo vẻ khinh bỉ và xem thường, Lâm Vân đương nhiên nhìn thấy. Hắn chỉ cười thầm cô nàng Phương Thúy này muốn ăn thiệt thòi. Bởi vì trong người mình chả còn đồng nào để cho cô ta.
Phương Thúy vừa định nói gì đó với Lâm Vân, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
- Cái gì, tốt, ngươi chờ một lát, ta lập tức tới…
Phương Thúy cúp điện thoại, đưa tập văn kiên trong tay cho Lâm Vân, nói:
- Lâm thiếu gia, thực xin lỗi, giúp em cầm hộ đống văn kiện này. Em đi có chút việc, một lát sau sẽ quay lại.
Nói xong, lập tức chặn một chiếc xe taxi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
CHƯƠNG 78: HỘI NGHỊ HƯNG ĐẠT
Lâm Vân rơi vào đường cùng đành phải đi vào 'Thiên Thượng Nhân Gian'. Hắn muốn tìm một chỗ ngồi đợi cô nàng Phương Thúy kia trở về. Còn chưa biết nàng ta muốn đi bao lâu, nên chẳng cần phải làm khổ đôi chân.
- Tiên sinh, ngài khỏe không, mời…
Nữ tiếp viên còn chưa dứt lời, đã bị thanh âm của một nam tử trung niên cắt đứt.
- Tưởng ai, hóa ra là Lâm thiếu gia đại giá quang lâm. Hoan nghênh! Hoan nghênh! Lâm thiếu gia, mời đi lên tầng.
Nữ tiếp viên nhìn thấy quản lý tự mình tới chào hỏi Lâm Vân, liền tranh thủ tránh sang một bên.
- A, không cần, ta chỉ ngồi đây đợi người một lúc thôi, rồi sẽ đi, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.
Lâm Vân nói xong, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt không nói gì nữa.
- Tốt tốt, ngài tùy tiện, Tiểu Duy, đi lấy một ly café cho lâm tiên sinh.
Người trung niên ra lệnh cho nữ bồi bàn lấy café cho Lâm Vân, rồi rời đi. Trong lòng y còn đang suy nghĩ, không phải nói Lâm Vân của Lâm gia đã điên rồi sao? Hai năm không thấy, hôm nay gặp lại, thấy hắn cũng bình thường a? Chẳng lẽ khỏi bệnh điên rồi. Nhưng nhìn biểu lộ của hắn, có vẻ như không muốn ai làm phiền.
Lâm Vân ngồi bất động, vận chuyển Tinh Vân tu luyện. Trong chớp mắt đã qua hai giờ, lúc mở mắt ra, thì vẫn chưa thấy Phương Thúy về. Lâm Vân sở dĩ giúp Phương Thúy, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của Phương Thúy khi nhận được cú điện thoại kia. Nhưng hắn không muốn phải chờ thời gian quá dài, làm trễ mất chuyến xe lửa.
Mở văn kiện trong kẹp giấy, hóa ra là tài liệu chế tạo sản phẩm mới. Nhìn thoáng qua, có vẻ như là muốn pha chế ra một loại dược liệu mới, có tác dụng chống bệnh tim. Nhưng nhìn phương trình hóa học và thành phần thuốc trong đó, liền biết tài liệu này có vài chỗ sai lầm.
Nếu theo tài liệu này chế tạo thuốc, cùng lắm là ăn không chết người mà thôi. Hơn nữa thành phần của nó không hề rẻ chút nào. Mua về uống cũng chỉ là tốn tiền. Hơn nữa, ở phương trình cuối rõ ràng bị kẹt.
Lâm Vân nhàn rỗi nhàm chán, lấy cái bút kẹp ở đó, viết viết lên chỗ trống. Hắn loại bỏ toàn bộ phương trình hóa học. Thậm chí 60% thành phần dược liệu đều bị Lâm Vân đổi đi.
Hơn một giờ sau, nhìn những thứ mình ghi một lượt, mới thỏa mãn. Nếu như làm theo những gì mình ghi trong này, không nói tới việc chữa trị khỏi bệnh tim. Mà còn có tác dụng phòng ngừa đau tim cho những người không bị bệnh. Hắn làm như vậy coi như là hỗ trợ nữ tử phong trần này một lần.
Nhìn thơi gian đã nhanh 7h, Lâm Vân chẳng muốn đợi nữa, chuẩn bị đưa tập tài liệu giao cho nữ tiếp viên rồi đến nhà ga.
Lâm Vân vừa đứng lên, Phương Thúy đã vội vàng từ bên ngoài vọt tới. Trông thấy Lâm Vân đứng lên, trong nội tâm rất kinh ngạc với tính cách kiên nhẫn của hắn. Nàng còn tưởng rằng Lâm thiếu gia đã sớm vứt chỗ tài liệu cho quán bar. Không nghĩ tới hắn vẫn còn chờ mình.
Trong mắt hiện lên một tia xin lỗi, đi tới, tiếp nhận văn kiên trong tay của Lâm Vân. Rất là không ý tứ nói với Lâm Vân:
- Thực xin lỗi, hôm nay không thể giúp anh. Nếu không lần sau anh đến, em lại bồi tiếp anh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- Ừ, lần sau nếu tới anh sẽ gọi em. Tạm biệt.
Lâm Vân cười nói, tranh thủ thời gian đi ra ngoài, nào có nửa điểm lưu luyến.
Nhìn Lâm Vân rời đi, Phương Thúy lần đầu tiên có hảo cảm với vị thiếu gia hoàn khố này. Quyết định lần sau nếu hắn tới, không chặt chém hắn quá nhiều. Sau đó, nàng cũng vội vàng rời đi.
…..
Hy vọng cuối cùng tìm được Lâm Vân từ người vợ của hắn là Hàn Vũ Tích cũng bị cắt đứt. Trong nội tâm Trương Tuyền thất vọng vô cùng.
Trong phòng họp chủ tịch công ty điện tử Hưng Đạt, cơ hồ toàn bộ nhân viên cao tầng của công ty đều có mặt. Nghe Trương Tuyền báo cáo kết quả điều tra, mọi người đều im lặng không nói gì. Có người thậm chí nhớ tới một câu của người xưa "Cơ hội đặt ở trước mặt không biêt quý trọng, khi mất đi, mới biết hối hận"
Buồn bực nhất chính là tổng công trình sư Đàm Ái Hoa. Tuy rất căm tức Trương Tuyền nhưng y cũng biết việc này không thể trách nàng ấy. Hơn nữa, về sau nàng ấy cũng đã tận lực đi tìm, chỉ là kết quả khiến người ta thất vọng mà thôi.
Hiện tại Trương Tuyền không nghĩ tới Lâm Vân ở đâu, mà đang nghĩ tới ánh mắt khổ sợ vì chờ đợi của Hàn Vũ Tích. Tuy rất bội phục tài năng của Lâm Vân, nhưng không tán thành việc làm của Lâm Vân với Hàn Vũ Tích. Thầm nghĩ, người này thật sự là phúc khí, có một người vợ xinh đẹp như vậy lo lắng cho hắn. Vậy mà hắn lại không biết quý trọng. Còn bỏ nhà đi ra ngoài.
Có phải Hàn Vũ Tích động lòng vì tài hoa của hắn không? Chẳng lẽ những người tài hoa đều có tính cách cổ quái như vậy? Vợ đã ở chợ việc làm tuyển dụng nhân viên, còn chồng thì đi khắp nơi xin việc, lại còn không có hồ sơ lý lịch nữa.
- Trương Tuyền, cô cảm thấy kế tiếp nên làm thế nào?
Hồ Tiểu Đông không phải là người liên quan trực tiếp tới việc này, nên vừa mở miệng là hỏi Trương Tuyền có kế hoạch gì mới không.
- Kẻ không biết quý trọng như hắn, đi thì đi, làm gì phải….A, không phải, tôi đang nghĩ Lâm Vân sớm muộn gì cũng phải trở lại. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần liên lạc với vợ của hắn là có thể tìm thấy hắn.
Thần sắc của Trương Tuyền có chút xấu hổ. Một hội nghị trọng yếu như vậy, nàng còn đang vì Hàn Vũ Tích suy nghĩ. May mắn còn chưa nói nói nốt "trợ giúp Hàn Vũ Tích".
Tất cả mọi người trong phòng họp đều kỳ quái nhìn Trương Tuyền. Đặc biệt là Đàm Ái Hoa, càng không vui. Trương Tuyền lúc nói chuyện đổi giọng, mọi người đều nghe rõ.
- Tốt lắm, đã như vậy, Trương Tuyền vẫn tiếp tục giữ liên lạc với vợ của Lâm Vân. Đàm công, anh xem có thể sửa chữa cái mạch điện do Lâm Vân thiết kế kia được không? Không cần phải mất hẳn tạp âm, chỉ cần giảm một nửa tạp âm là coi như thành công rồi.
Hồ Tiểu Đông hướng Đàm Ái Hoa hỏi.
- Tôi đã hết sức rồi, ai, người kia là thiên tài, thiên tài a…
Đàm Ái Hoa nói xong thở dài một hơi.
- Nếu đã vậy, Đàm công lập tức dẫn đầu đội nghiên cứu tiến hành tu chỉnh mạch điện kia. Trương Tuyền tiếp tục phụ trách tìm ra Lâm Vân. Những người còn lại thì khi giao dịch với công ty bên ngoài, có thể để ý thoáng cái xem Lâm Vân có làm việc ở đó không.
Hồ Hiểu Đông thấy mọi người không đưa ra được ý kiến gì hữu dụng, dứt khoát đưa ra phương án của mình.
- Hồ tổng, làm như vậy có thể hay không khiến tiến độ nghiên cứu sản phẩm mới của chúng ta chậm hơn không? Vạn nhất công ty của chúng ta không nghiên cứu được cái mạch kia, mà sản phẩm của chúng ta vì thế mà chịu ảnh hưởng. Thì đúng là cái được không bù cái mất.
Nói chuyện là Trần Bình, quản lý phòng tiêu thụ.
- Ảnh hưởng nhất định là có. Cho nên lão Đàm cũng phải rút thời gian cải thiện sản phẩm chính của công ty chúng ta. Không thể đều đem trứng gà bỏ vào một cái rổ được. Về việc nghiên cứu mạch điện kia, là việc công ty chúng ta bắt buộc phải làm. Bởi vì, hiện tại thị trường cạnh tranh rất khốc liệt, mà thị phần của công ty chúng ta càng ngày càng bị thu hẹp. Nếu như không có một sản phẩm đi đầu về công nghệ, trong tương lai, công ty của chúng ta sẽ gặp phải khó khăn.
Chủ Tịch Vạn Quốc Bân tổng kết.
CHƯƠNG 79: THEO DÕI
Mấy ngày nay, tâm tình của Trương Tuyền không được tốt. Trải qua cuộc họp hôm nay, nàng càng khó chịu. Ở cuộc họp, Đàm tổng công cho rằng mình không tận tâm đi điều tra. Thậm chí còn nói rằng, mình không quan tâm tới việc Lâm Vân có tới công ty Hưng Đạt làm việc hay không.
Nhưng chỉ có nàng biết rõ, mình đã tận lực rồi. Thậm chí hận không thể mở trái tim ra cho mọi người nhìn.
Quán cafe Hắc Cát là nơi mà Trương Tuyền hay tới sau khi ly hôn. Bởi vì tâm tình không tốt, nên cũng lười về nhà nấu cơm. Đi thẳng tới tới quán cafe Hắc Cát, gọi một cốc Cappuccino, nhấm nháp hương vị đắng đắng của nó.
Ngồi được một lúc. Trương Tuyền mới điều chỉnh được tâm tình. Đang chuẩn bị về nhà, thì từ bên ngoài có bốn nam tử mặc áo đen, tới một bàn bên cạnh Trương Tuyền ngồi. Do thiết kế của quán, cho nên mỗi bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Nhưng chỉ cần từ khe hở nhìn khí chất lạnh buốt của những người kia, liền biết họ thuộc hạng người không dễ chọc. Nhất định là người của xã hội đen mới có khí thế như vậy. Trương Tuyền vì sợ hãi nên không đám đứng dậy đi qua bọn họ.
Người bán hàng trông thấy bọn họ cũng rất là sợ hãi. Tranh thủ thời gian tiến lên. Hỏi bọ họ uống gì. Một người trong đó khoát tay, người bán hàng liền vội vàng rời đi rất xa.
Bốn người vừa ngồi vào chỗ, thì có tiếng điện thoại vang lên.
- Đã tra được rồi. Hắn mới từ "Thiên Thượng Nhân Gian" đi ra, không mặc áo khoác, chỉ mang theo một cái ba lô màu xanh nhạt.
Một người thu hồi điện thoại, nói với đồng bọn.
- Vậy nên động thủ hay là tiếp tục theo dõi.
- Trước cứ theo dõi đã. Nhìn xem hắn đi tới nơi nào. Hắn đã rơi vào sự giám sát của chúng ta, cho dù hắn biết bay cũng không thể thoát đươc. Đi thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mấy người kia vừa đến, lại vội vàng rời đi.
Trương Tuyền thấy bọn họ đi ra khỏi quán, mới đứng dậy đi theo. Đột nhiên nàng có cảm giác, những người này nói về Lâm Vân. Bởi vì lần trước nàng gặp Lâm Vân, hắn cũng mang theo cái ba lô màu xanh nhạt, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất kỳ quái.
Những người này có vẻ như có lai lịch. Nếu như bọn họ nói chính là Lâm Vân, vậy thì Lâm Vân có quan hệ như thế nào với bọn họ? Lần trước gặp Lâm Vân, nàng có thể đoán ra hắn chỉ là một người dân bình thường sinh hoạt trong thành phố. Vì sao lại bị nhóm người này theo dõi? Hơn nữa, trong bốn người, còn có một người nói tiếng mà nàng nghe không hiểu, chắc không phải là người Hoa.
Trương Tuyền vừa đi ra quán café thì thấy một cỗ xe Audi màu đen đi tới. Bốn gã nam tử rất nhanh lên xe.
Biết được tin tức về Lâm Vân, Trương Tuyền rất hưng phấn. Mặc kệ những người này tìm Lâm Vân có chuyện gì, nhưng cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua. Liền tranh thủ thời gian lái chiếc xe Matsuda đi theo sau.
Quả nhiên, chiếc xe Audi kia đi tới "Thiên Thượng Nhân Gian". Mặc dù đi ở đằng sau xe Audi khá xa, nhưng Trương Tuyền đã nhìn thấy một người đeo ba lô đi ra quán bar. Nhìn bóng lưng kia thì đúng là Lâm Vân. Trong nội tâm rất là hưng phấn, thậm chí quên luôn mình đang theo dõi xã hội đen.
- Hắc Đầu, mục tiêu đã phát hiện, chỉ là có một chiếc xe Matsuda đi theo chúng ta.
Lái xe là một nam tử có dáng người cao to, y đang nói chuyện với một nam tử mặt đen.
- Hừ. Tứ Bì, lần sau ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút. Người theo dõi chúng ta có vẻ như là nghe lén được chúng ta nói chuyện mà đi theo. Câu Tử, lập tức ghi lại biển số xe của xe kia. Lão Tam, chặn chiếc xe đó lại, quay về sẽ tính sổ.
Tên nam tử mặt đen quyết đoán phân phó.
- Đã rõ, Hắc Đầu.
Câu Tử là người gầy gầy, y nghe theo lời phân phó của Hắc Đầu, dùng điện thoại ghi lại bảng số xe của Trương Tuyền.
Còn người lái xe được gọi là Lão Tam kia cũng nói:
- Vâng, Hắc Đầu.
Y đột nhiên dừng xe lại, rồi từ từ lùi về phía bên phải. Từ đầu đến cuối chỉ có một nam tử có vẻ mặt hung ác, là vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Tuyền thấy chiếc xe Audi đột nhiên phanh lại, rồi đảo bánh lui về phía sau. không hề có ý đỗ xe. Liền nhớ tới mình là đang theo dõi người ta, mà nàng thì đang chuẩn bị vượt qua chiếc Audi tới ngăn lại Lâm Vân.
Bị phát hiện rồi? Nhìn chiếc xe kia lùi lại có vẻ như là cố ý. Không nghĩ nhiều thêm nữa. Trương Tuyền vội vàng đánh tay lái sang trái, oanh một tiếng, chiếc xe Matsuda lập tức đâm vào lan can ở ven đường, lao lên đường cho người đi bộ mới dừng lại. May mắn đoạn đường này không có ai, bằng không sẽ phát sinh tai nạn xe cộ.
Trương Tuyền bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Vội vàng xuống xe nhìn, thì thấy phía trước của xe Matsuda đã bị vỡ nát. Khi ngẩng đầu nhìn cỗ xe Audi kia, thì đã không thấy bóng dáng. Lâm Vân cũng không nhìn thấy. Xem ra là đi sang đường khác rồi. Lúc này, Trương Tuyền mới biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa. Tuy rất muốn đuổi theo Lâm Vân. nhưng do sợ hãi nên không dám.
Nàng không khỏi lo lắng cho Lâm Vân. Qua hành động côn đồ vừa rồi, đủ biết bọn họ không có hảo tâm gì với Lâm Vân. Như thế nào Lâm Vân lại đắc tội với những người như vậy? Chẳng lẽ...Trương Tuyền đột nhiên nghĩ tới, có phải do tài năng của Lâm Vân đã bị phát hiện, và những người này tới là để bắt cóc hắn? Nghĩ tới đây, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Không được, Lâm Vâm gặp nguy hiểm, phải gọi điện thoại báo cho Hàn Vũ Tích. Trương Tuyền lấy điện thoại, đang chuẩn bị gọi cho Hàn Vũ Tích, thì lại sững sờ. Cho dù mình gọi cho Hàn Vũ Tích thì thế nào? Gọi cho nàng ta chỉ khiến nàng ta lo lắng mà thôi. Thậm chí ngay cả nàng ấy cũng bị liên lụy vào. Chẳng lẽ Hàn Vũ Tích có năng lực đề cứu chồng của nàng ấy?
Để cho nàng ấy lo lắng suông không bằng đừng nói cho nàng ấy biết. Nếu không báo cảnh sát? Trương Tuyền lại do dự. Báo cảnh sát có tác dụng không? Nếu những người này sợ cảnh sát, thì bọn họ đã không đụng xe của mình rồi.
Trương Tuyền lâm vào hoàn cảnh khó. Thật lâu sau mới kịp phản ứng, bây giờ không phải là thời điểm lo lắng cho người khác, mà nên lo cho mình. Những người này nhất định là vì theo dõi Lâm Vân, không có thời gian để quan tâm tới mình. Một khi họ bắt được Lâm Vân, như vậy nạn nhân kế tiếp chính là mình.
Trương Tuyền lần nữa rùng mình. Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe tới kéo xe của mình đi, rồi vội vã trở về. Nàng phải nghĩ ra biện pháp. Những người đã dám đụng xe của mình, như vậy muốn tra ra mình thì rất đơn giản. Hiện tại nàng phải nghĩ biện pháp để thoát khỏi bàn tay của những người này.
Lâm Vân đi ra "Thiên Thượng Nhân Gian" không lâu, liền biết mình đã bị hai chiếc xe theo dõi. Nhưng hắn lại chứng kiến chiếc xe Audi lùi lại đụng vào chiếc xe Matsuda. liền minh bạch hai chiếc xe này không phải cùng một tổ chức.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh, tăng nhanh cước bộ, chuyển hướng sang chỗ khác. Cỗ xe Audi sau khi ngăn cản được xe Matsuda, nhìn thấy Lâm Vân tăng tốc, liền không dây dưa với Trương Tuyền nữa, mà đuổi theo sát Lâm Vân.
Nhìn cỗ xe Audi quả nhiên đi theo. Lâm Vân lại đi nhanh hơn về phương hướng nhà ga, nhưng chỗ hắn tới là chỗ mà hắn nhảy xuống xe lửa lần trước.
Trông thấy người thanh niên kia không có đi vào nhà ga, mà càng đi càng lệch, vài người trong xe đều âm thầm cao hứng. Ngươi càng tới chỗ vắng vẻ càng tốt, đỡ bị người chứng kiến. Xe Audi không nhanh không chậm đi theo Lâm Vân. Lâm Vân càng đi càng lệch, càng ngày càng nhanh. Mắt thấy trời sắp tối. Lâm Vân liền đứng lại ở chỗ nhảy xuống xe lửa lúc trước.
"Đã sắp tối rồi mà các ngươi còn làm phiền ta, vậy thì ta sẽ thanh toán luôn các ngươi một thể"
Lâm Vân âm thầm tự nhủ.
Thấy người thanh niên rõ ràng có vẻ như đang chờ bọn họ, Hắc Đầu liền có dự cảm không tốt.
CHƯƠNG 80: GIẾT CHÓC
- Đã đến đây thì ra đi, lát nữa lão tử còn muốn bắt xe lửa.
Lâm Vân xoay người, lạnh lùng nhìn chiếc xe Audi cách đó không xa.
Quả nhiên không phải là kẻ tầm thường. Nghe thấy người thanh niên kia dám kiêu ngạo nói chuyện với bọn họ như vậy, trong lòng liền biết đó một người lợi hại. Tuy nhiên, bên mình có năm người, còn có một ninja như Yamada, căn bản hông cần phải sợ người thanh niên này.
- Đi lên.
Hắc Đầu quát khẽ một tiếng, bốn người mặc áo đen đi ra xe Audi, lao tới vây quanh Lâm Vân. Ánh mắt của Lâm Vân co rút lại, liền biết những người này là cao thủ.
Nhưng hắn cố kỵ không phải là những người vây quanh này. Bốn người này mặc dù không sai, nhưng còn chưa để cho Lâm Vân chú ý. Hắn cảm thấy rõ ràng có năm người, nhưng chỉ có bốn người đi ra.
Mặc dù mình còn chưa hình thành một sao. Tinh Thức không thể phóng ra ngoài, nhưng vẫn còn có cảm giác. Lúc chiếc xe vừa tới hẳn là năm người. Nhưng bốn người nàv đi ra, người thứ năm, hắn lại không có cảm thấy sự tồn tại của y, chỉ ẩn ẩn có một cảm giác nguy cơ.
Lâm Vân xuất ra 20% tinh lực chú ý tới bốn tên nam tử này, còn 80% tinh lực thì để chú ý người kia.
Hắc Đầu đi thẳng tới chỗ của Lâm Vân, cách 3m thì dừng lại. Ba người kia thì tản ra xung quanh, bao vây Lâm Vân lại.
- Ta không biết ngươi là ai. Hiện tại nếu như ngươi nguyện ý đi cùng với chúng ta một chuyến, chúng ta sẽ không có bất cứ hành động gì mạo phạm ngươi.
Hắc Đầu nhìn ra Lâm Vân khó đối phó, một bên nói nhảm, một bên xem biểu hiện của Lâm Vân.
Lâm Vân cũng không trả lời, trực tiếp giơ chân lên đá tới, tốc độ nhanh vô cùng. Hắc Đầu trông thây ánh mắt khinh thường của Lâm Vân, lập tức tránh qua một bên. Lâm Vân thấy Hắc Đầu không ngờ tránh được một cú đá của mình, trong nội tâm không khỏi thầm khen.
Vốn chỉ cho rằng cái tên chưa xuất hiện kia mới đáng để mình sử dụng bản lĩnh. Không nghĩ tới, cái tên thoạt nhìn bình thường này, lại có thể tránh được một cước của mình.
Thấy Lâm Vân ra chân, ba người bên cạnh không chút khách khí tấn công Lâm Vân.
Hắc Đầu thì âm thầm kinh hãi. Y đã đánh giá người trước mắt này rất cao, không nghĩ tới hắn còn lợi hại hơn suy nghĩ của mình. Vừa nãy né được một cước, là do y vô tình làm được. Hơn nữa, y cảm giác người này còn chưa xuất ra toàn lực.
Tên nam tử có dáng người trung đẳng kia, cầm lấy một con dao găm đâm vào eo của Lâm Vân. Thẳng đến khi con đao găm tới chỗ eo. Lâm Vân mới nhanh chóng tránh ra. Đồng thời bắt lấy cổ tay của y, dùng sức bóp. Chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên, cổ tay của tên nay lập tức bị bóp nát. Lâm Vân túm lấy dao găm, ném đi. Đồng thời tung cú đá vào phần áo của tên này.
Tên nam tử có dáng người trung đẳng ngay lập tức bị đá bay xa mấy mét. Lúc rơi xuống đất đã không nhúc nhích. Hiễn nhiên là đã chết. Cùng lúc đó, cũng vang lên tiếng kêu của nam tử tấn công bên phải Lâm Vân. Tấn công chính diện Lâm Vân là Hắc Đầu và một tên nam tử khác. Hai người trông thấy tên tấn công bên phải Lâm Vân ôm cổ họng, kêu hai tiếng xong liền té xuống. Ở cổ của y có cắm một con dao găm.
Đối với những kẻ muốn lấy tánh mạng của mình. Lâm Vân chưa bao giờ lưu tình.
Hắc Đầu hít vào một hơi. Vừa nãy trông thấy tốc độ ra chân của Lâm Vân, hắn đã đánh giá cao Lâm Vân rồi, thật không ngờ vẫn là đánh giá thấp người này. Trong nháy mắt, lão Tam và Câu Tử đã bị chết trong tay của hắn.
- Tứ Bì, lấy súng ra.
Còn chưa nghe Hắc Đầu nói xong, Tứ Bì đã để tay vào áo trong, xem ra y chuẩn bị rút súng. Lâm Vân làm sao có thể cho y cơ hội lấy súng. Nhanh chóng tiến lên, liên tục xuất cước.
Tứ Bì vừa cầm súng trên tay, đã bị Lâm Vân đã bay. Còn khẩu súng thì như có mắt, trực tiếp văng ra đập vào bàn tay cũng đang định rút súng của Hắc Đầu. Lại một tiếng "Lạc", bàn tay cầm súng của Hắc Đầu bị vỡ nát.
Hắc Đầu đổ mồ hôi lạnh cả người. Trong nội tâm liền biết mình đá phải thiết bản. Tuy y đã trà trộn trong giang hồ đã nhiều năm như vậy, nhưng còn chưa thấy ai khủng bố như người thanh niên trước mắt.
Lâm Vân đá gãy cố tay của Hắc Đầu, lại thêm liên hoàn cước đá vào ngực của Tứ Bì. Khí lực từ đôi chân của Lâm Vân rất lớn. Tứ Bì kêu lên đau đớn, lảo đảo lui ra đằng sau mấy bước, nhổ một ngum máu mới ngã xuống tử vong.
Lâm Vân vừa đánh vừa suy nghĩ vì sao tên thứ năm còn chưa có xuất hiện. Lâm Vân đang định một cước thu thập nốt tên Hắc Đầu. Đột nhiên hắn cảm giác được một sự nguy hiểm xuất hiện ở lòng bàn chân. Lâm Vân không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên, đồng thời lãng không bay ra ngoài 6m.
Một cái bóng màu đò cực kỳ đáng sợ bay lên từ chỗ đứng cũ. Đây là cái quỷ gì vậy mà lợi hại như vậy? Lâm Vân còn chưa ổn định thân hình, lại phanh một tiếng. Cơ hồ là cùng lúc với tiếng súng nổ. Lâm Vân đã tránh sang một bên.
Nhưng viên đạn vẫn bắn trúng vào vai trái của hắn.
Hắc Đầu tuy bắn trúng Lâm Vân, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi vô cùng. Đây là võ công gì vậy? Có thể ngay lập tức lướt ngang một bên.
Lâm Vân không nghĩ nhiều, trực tiếp đá văng con dao găm vốn cắm vào yết hầu của một tên. Lại lăng không đá bay dao găm. Dao găm như có mắt, chính xác đâm xuyên qua cổ họng của Hắc Đầu.
Hết thảy động tác chỉ diễn ra trong tích tắc. Chỉ trong thời gian ngắn. Lâm Vân đã giết chét 4 người, nhưng trên người cũng bị vết thương do khẩu súng. Người thứ năm kia chỉ xuất hiện lân thứ nhất ở dưới chân mình, về sau lại không cảm thấy sự tồn tại của y.
Lâm Vân biết người thứ năm này mới là cái tên nguy hiểm nhất. Tuy y không ló mặt ra, nhưng chính vì thế mà càng uy hiếp hơn. Vừa rồi cái bóng màu đỏ ở xuất hiện dưới chân mình, còn khiến cho mình có cảm giác hồi hộp và một khí tức chết chóc. Chỗ cái bóng màu đỏ xuất hiện vừa nãy, hiện tại là một vũng màu đen.
Lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, đồng thời vận chuyển lực lượng Tinh Vân cầm máu ở bả vai, chỉ là sắc mặt hắn có chút trắng bệch. Với thực lực của hắn hiện tại, còn chưa đủ để tránh thoát tốc độ của viên đạn. Muốn làm được điều đấy, ít nhất hắn phải tạo được Tinh Hồn. Thậm chí đạt tới một sao mới có thể.
Lâm Vân đứng bất động, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trung kêu và một hai tiếng còi của xe lửa. Có lẽ chỗ này vẫn là khu phân tuyến với nội thành.
Nhưng tên thứ năm đánh lén mình một lần, thủy chung vẫn chưa xuất hiện. Không biết cái bóng màu đỏ lúc nãy là cái gì, có thể chui xuống dưới đất rồi đánh lén mình. Tuy nhiên, hắn không tin người này là một người tu đạo. Đã không phải là tu đạo, vậy công kích của y là từ đâu tới?
Không có cảm giác nguy hiểm nào, chẳng lẽ người kia đã đi rồi? Hay là y ẩn nấp sát khí để mình không nhận ra? Lâm Vân mê hoặc, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn trở nên ngưng tụ. Hắn đã cảm thấy vị trí của người kia.
Xung quanh đều có tiếng côn trùng kêu lên gọi bạn tình, nhưng phía sau của mình rõ ràng lại không có. Lâm Vân đi từ từ tới chỗ thi thể của tên Hắc Đầu, rút ra dao găm. Cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên đó.
Lại đứng bất động một chỗ. Thật lâu sau, Lâm Vân đột nhiên cử động. Dao găm trong tay cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất cắm vào một mảnh đất đằng sau. Đồng thời di chuyển cơ thể ra chỗ xa hơn, tại một chỗ trống trơn đạp một cước.
Dao găm của Lâm Vân vừa chui vào trong đất, một tiếng oanh thật lớn vang lên. Chỗ vị trí mà Lâm Vân đạp xuống, rõ ràng xuất hiện một cái bóng vặn vẹo. Cái bóng vặn vèo vừa định lần nữa biến mất. Lâm Vân đã đá một cước vào mặt của cái bóng, hoặc là nói cái bóng kia chủ động để cho Lâm Vân đạp.
Cái bóng vặn vẹo dần dần trở nên rõ ràng, bị Lâm Vân đá xuống mặt đất, hiện ra nguyên hình là một nam tử có khuôn mặt hung ác nham hiểm.
Lâm Vân vẫn không dừng lại, tiếp tục liên hoàn đá, đá vào người kia. Một tiếng pằng vang lên. Nam tử có khuôn mặt hung ác kia đã bị Lâm Vân đá bay xa chục mét. Lúc ngã xuống, không ngừng nhổ ra máu tươi. Ở cổ họng của y, thình lình có cắm một con dao găm, chính là con dao mà Lâm Vân ném đi lúc trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Võ công giỏi, tính toán cũng giỏi. Thật là lợi hại...
Người này dùng giọng nói nghe lạ tai nói hết câu, liền ngã xuống đất bỏ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro