Chap 46

The Timing



Sau khi tìm bốn tầng đầu tiên, Jinho vẫn không thấy Luhan đâu. Có cảm giác như anh đang trốn cậu, và dù Jinho có cố gắng tới đâu, cậu cũng không thể tìm thấy. Nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc đâu. Không, đây là cơ hội của cậu cơ mà. Cậu sẽ tìm thấy anh, không bằng cách này thì bằng cách khác. Cậu biết vậy, và sau khi bước ra khỏi buồng thang máy lên tầng năm, cậu gần như có thể cảm nhận được điều đó. Luhan nhất định đang ở đây.

Cậu sốt sắng nhìn qua dãy bàn và các kệ sách, ánh mắt điên cuồng lướt nhanh tìm đối tượng.Anh ấy đâu rồi?

Jinho đang đi qua một đám nữ sinh thì bỗng nghe tiếng một người trong số bọn họ nói đã thấy Luhan, và cậu đứng khựng lại.

Anh ấy có vẻ muốn được ở một mình, nên lẳng lặng tới một chỗ kín đáo giữa hai kệ sách cũ, và rồi tớ nhìn thấy –

Jinho không nán lại nghe nốt phần sau mà vội vàng chạy tới nơi cô bạn kia vừa nói. Cậu quá quen với cái chỗ đó mà – cậu hay tới đó mỗi khi Luhan ăn trưa với Sehun. Đó là chỗ của cậu – một nơi riêng tư mà cậu có thể ngả lưng và không lo bị người nào quấy rầy.

Trái tim cậu như căng ra khi nghĩ đến chuyện Luhan đang ở chỗ của mình.

Thật không thể tin được. Cậu chuẩn bị tìm thấy Luhan và tỏ tình với anh ở chính nơi cậu vẫn hay mơ mộng về việc đó. Gần như quá hoàn hảo để thành sự thực.

Với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, Jinho mỉm cười rẽ sang hướng khác, cả cơ thể cậu chỉ chực bùng nổ vì sự hồi hộp. Và cả niềm háo hức.

Nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đi trước mắt mình.

Trong nửa giây, trái tim cậu chợt ngừng đập.

Không.

Cái người đang đi trước cậu vài bước kia không thể nhầm đi đâu được chính là bạn cậu – Sehun.

G-Gì? S-Sao có thể?

Bị sửng sốt, Jinho đứng chôn chân ở đó nhìn Sehun rẽ phải, bước tới nơi mà cậu chắc chắn Luhan đang ngồi.

Jinho cảm thấy ruột gan mình như quặn lại đến mức cậu gần như phát bệnh

Vài giây sau cậu có thể nghe thấy tiếng Luhan kêu tên Sehun.

Cảm giác đầu gối mình như yếu đi, Jinho tựa người lên giá sách gần nhất. Không. Không. Không. Cậu từ từ trượt lưng xuống, lắc đầu liên tục, không thể tin được vào chuyện này.

Đó là cơ hội của cậu.

Đó là thời điểm của cậu.

Mọi thứ đều đang rất thuận lợi cho cậu.

Cậu đang ở đây. Luhan cũng đang ở đây.

Thời cơ đang ở đây.

Cậu đã làm sai chỗ nào?

Tại sao chuyện này lại xảy đến với cậu chứ?

Nhận thức được mình chậm chân có mấy giây, mình đi ngay sau Sehun, càng khiến cậu chấp nhận sự thật thêm khó khăn. Trái tim cậu siết lại đau đớn và Jinho chỉ muốn hét lên thật to.

Cậu đã gần lắm rồi, gần muốn chết rồi.

******

Này.

Mắt Luhan mở to khi anh ngẩng đầu lên và thấy người đứng trước mặt mình. Sehun. Anh nói thầm, bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của người kia.

Làm sao Sehun biết anh đang ở đâu chứ? Sao cậu có thể tìm thấy anh được?

Em có cảm giác anh đang ở đây. Sehun nói, trả lời thắc mắc của Luhan.

N-Nhưng bằng cách nào?

Cậu cúi người xuống nhìn ngang tầm mắt anh. Đoạn cậu đặt tay lên ngực rồi nói. Em đi theo tiếng gọi trái tim mà.

Luhan liền quay đầu đi để Sehun không nhìn thấy vệt phớt hồng chắc chắn đang lan rộng ra khắp khuôn mặt mình.

Em sến quá. Luhan lẩm bẩm, mắt vẫn tránh không nhìn thẳng cậu.

Sehun tủm tỉm cười. Nhưng anh yêu điều đó ở em. Nói rồi cậu cũng ngồi xuống.

Phớt lờ sự thực đó, Luhan quay ra nhìn cậu, mắt ánh lên tia trách cứ. Em đang làm gì ở đây?

Em muốn xem vài cuốn sách trước giải lao. Sehun trả lời.

Luhan lập tức lườm cậu.

Đùa đó. Sehun buột miệng trước khi Luhan kịp phản bác lại. Em chỉ trêu thôi mà.

Ha ha. Anh cười nhạt nhẽo.

Cậu mỉm cười và Luhan bất ngờ nhận ra Sehun đã ngồi sát lại gần anh hơn rất nhiều lúc ban nãy. Tâm trí thì bảo anh không nên thích việc cậu ngồi gần như thế này, nhưng trái tim lại nói điều hoàn toàn ngược lại.

Em tới đây tìm anh. Sehun nói, mắt nhìn kỹ gương mặt anh. Để xin lỗi.

Vì chuyện gì?

Về tất cả mọi thứ. Cậu trả lời, chìa tay ra nắm lấy tay anh, tiện thể bỏ luôn cuốn vở ra.

Anh không nghĩ đến chuyện Sehun sẽ ôm anh vào lòng, nhưng cậu đã làm vậy, và bất ngờ là anh cũng không hề chống cự lại. Anh tự nhủ mình chỉ đang lười đến mức chẳng muốn chống lại cậu thôi. Đúng rồi, đó chính là lí do duy nhất anh để Sehun đặt anh vào lòng một cách thoải mái. Tuyệt nhiên chỉ có vậy. Đương nhiên là thế. Không có lý do khả thi nào khác. Không hề. Chẳng có—

Sehun mỉm cười tươi và đầu óc anh trở nên trống rỗng ngay lập tức.

Có cảm giác cả thế kỷ rồi từ khi Sehun mỉm cười với anh, nên không có gì là bất ngờ khi Luhan bị mê hoặc trước hình ảnh đó. Anh không nên nhìn chằm chằm thế này, nhưng cũng không thể quay đầu ra hướng khác. Sehun đã cười trở lại rồi.

Khi cậu quàng một cánh tay quanh người anh, Luhan suýt thì không nghe thấy cậu nói gì chỉ vì trái tim mình đang đập thình thịch lên. Đồ trái tim ngu ngốc.

Em xin lỗi về tất cả mọi thứ. Em là một tên xấu tính nên em hoàn toàn hiểu tại sao anh buồn vì em, và nếu anh không buồn, thì anh nên như vậy.

Ô có đấy. Luhan nói, cố gắng giữ mặt lạnh và phớt lờ trái tim đang thổn thức của mình. Khóe môi Sehun cong lên, và Luhan thầm thắc mắc tại sao.

Em xin lỗi vì đã không nói rõ lý do mình giận – vì đã ngó lơ anh đêm hôm đó.

Đoạn cậu dừng lại nhìn anh, có lẽ đang chờ đợi anh phản ứng. Không muốn Sehun qua chuyện này một cách quá dễ dàng, Luhan chỉ đơn giản gật đầu. Nói tiếp đi.

Thực sự chuyện đó quá khó khăn với em.

Luhan hơi nghiêng đầu. Tại sao?

Sehun thở dài. Bởi vì em cảm thấy như mình đã thất bại. Em xin lỗi đã quên buổi hẹn của chúng ta. Và em thậm chí còn thấy tệ hơn khi không thể bù đắp cho anh.

Luhan chớp mắt nhìn. Em muốn bù đắp cho anh sao?

Ừm, với sự giúp đỡ của Chanyeol và Baekhyun hyung, em đã mua được vé cho buổi triển lãm tiếp theo, nhưng trước khi em kịp khoe với anh - Sehun hít một hơi thật sâu. Anh đã đi với Jinho rồi.

Gì? Em mua vé sao? Sao em không nói với anh?

Bởi vì làm vậy cũng vô ích thôi. Lúc em về anh đang trên đường đi mất rồi.

Luhan đánh tét vào cánh tay cậu. Không, không vô ích chút nào vì nếu anh biết em làm những việc đó, anh sẽ bảo Jinho quay lại ngay lập tức!

Anh sẽ làm vậy sao?

Đương nhiên!

Nhưng còn gặp vị nhiếp ảnh gia kia thì sao?

Luhan nhướn mày. Cái đó thì sao?

Anh thực sự muốn đi tới buổi triển lãm nghệ thuật với em hơn đi gặp vị nhiếp ảnh gia yêu thích của anh sao?

Ừ. Luhan không ngần ngừ mà đáp ngay lập tức.

Thật á? Sehun hỏi, không tin nổi vào tai mình.

Chuyện đó khó tin đến vậy sao? Công nhận là đi gặp vị nhiếp ảnh gia đó tuyệt thật đấy, nhưng anh muốn dành thời gian với em hơn.

Tại sao?


Bởi vì em quan trọng với anh hơn.
 Luhan trả lời đơn giản.

Ồ. Sehun không nói thêm gì nữa, rõ ràng là đang bất ngờ trước câu trả lời của anh. Luhan thấy cực kỳ thú vị khi nhìn Sehun đấu tranh tư tưởng thế này. Đáng đời em chưa!

Em-Em. Sehun lên tiếng, có vẻ còn lưỡng lự.

Em là một tên ngốc. Luhan nói, cố không nhếch môi cười.

Sehun gật gù. Phải.

Tên ngốc to đầu nhất.

Đúng.

Tên bạn trai ngốc nhất quả đất.

Thôi được rồi em hiểu rồi. Sehun nói, siết chặt vòng tay quanh người anh. Em thực sự xin lỗi.

Luhan khẽ thở dài rồi miễn cưỡng (đấy là anh ấy tự nói với bản thân là vậy) ôm lấy cổ cậu.Chúng ta đã có thể tránh được tất cả những chuyện này nếu em chịu nói anh nghe điều gì đã khiến em khó chịu ngay từ đầu.

Em biết. Em đúng là một tên nhát cáy vì đã không dám đối mặt với cảm xúc của mình.

Luhan gật đầu. Anh mong em biết anh luôn sẵn sàng lắng nghe.

Sehun mỉm cười. Ừm. Cậu đáp.

Thế thôi sao? Luhan thắc mắc, mắt nhìn cậu tò mò. Nhất định phải có chuyện khác nữa.

Sehun hít một hơi thật sâu rồi thú nhận. Em cũng không thích việc anh về nhà cùng Jinho. Nói đúng ra là em ghét việc ấy. Nó khiến em cảm thấy mình là một tên bạn trai vô dụng, và em không thể chịu đựng nổi.

Khoan....Em ghen sao? Với Jinho sao? Luhan hỏi.

Ừm, anh nói vậy cũng không sai. Sehun lẩm bẩm, tránh nhìn thẳng vào mắt anh.

Luhan khẽ thở dài. Aishhhh. Em đúng là hết thuốc chữa. Luhan ôm trọn lấy khuôn mặt Sehun, ép cậu phải nhìn mình. Anh thừa nhận nhìn em ghen rất dễ thương, nhưng hơn bất cứ người nào khác, em phải biết anh yêu em nhất.

Sehun cụp mắt xuống. Đó chính là lý do tại sao em ghét bản thân mình vì đã ghen.

Luhan thả tay khỏi mặt cậu rồi ôm lấy người cậu. Đồ ngốc. Anh lẩm bẩm rồi ôm cậu chặt hơn, từ từ để bản thân tan chảy theo lần đụng chạm thân thể này.

Ban đầu Sehun rất ngạc nhiên trước hành động của anh, nhưng cuối cùng cậu cũng siết chặt vòng tay, cảm thấy còn hơn cả hạnh phúc vì cái ôm bất ngờ này. Thực sự đã lâu lắm rồi.

Thật tốt khi họ được che chắn kỹ, bởi vì nếu có ai vô tình thấy, hình ảnh này sẽ trở nên không đứng đắn cho lắm, với lại Luhan có cảm giác mình thậm chí còn chẳng buồn giải thích đâu. Nói thật, đầu óc anh đang quay cuồng vì Sehun đến nỗi nghĩ không thông nữa rồi.

Em xin lỗi vì đã đối xử với anh như thế. Sehun đột nhiên thú nhận. Luhan nghe vậy liền đẩy người ra và nhìn cậu.

Không phải em cố ngó lơ anh, mà là vì em đang cố làm chủ bản thân. Để không mắng anh xối xả. Có thể anh thấy làm vậy thật ngu ngốc, nhưng em không biết cách giải quyết nào khác.

Sehun-ah, anh nói thật nhé?

Ừm.

Anh thà để em hét lên với anh còn hơn cứ giữ kín trong lòng. Ít ra nếu chúng ta cãi nhau, anh còn biết chính xác vấn đề là gì và biết cách sẽ sửa chữa như thế nào. Khi em chẳng nói chẳng rằng với anh, anh có cảm giác em không đủ tin tưởng anh để nói cho anh biết. Và điều đó khiến anh cảm thấy mình đã thất bại, với tư cách là một người bạn trai, và cả hai chúng ta đã thất bại, với tư cách là người yêu của nhau, vì đã không nói chuyện đủ nhiều.

Mắt cậu mở to. Anh thực sự nghĩ vậy sao?

Ừm. Trước khi em nói với anh chuyện này anh đã nghĩ vậy đấy. Nhưng giờ –

Giờ làm sao?

Giờ anh đã hiểu – mặc dù nó mắc cười ghê gớm – nhưng anh hiểu rồi. Anh xin lỗi vì đã không hiểu được tâm trạng của em. Đáng nhẽ anh nên để ý hơn và –

Sehun lắc đầu. Không có gì là lỗi của anh cả, Lu. Hoàn toàn là do em.

Tất nhiên. Luhan lém lỉnh nói, đưa tay bẹo má cậu, kệ người kia có bất mãn thế nào.

Tha lỗi cho em nhé? Sehun hỏi sau khi anh nghịch má cậu một hồi. Anh có thể tha lỗi cho cậu bạn trai ngốc nghếch này không?

Luhan cắn nhẹ môi dưới, ngăn không cho bản thân mỉm cười. Còn tùy. Anh nói rồi bất ngờ bật dậy. Anh quay người nhặt sách vở cho vào cặp.

Tùy vào cái gì? Sehun hỏi, và Luhan nghe thấy tiếng cậu cũng đứng lên từ phía sau.

Xem em có - Luhan ngoảnh lại và đột nhiên một bờ môi mềm quen thuộc ấn lên môi anh.
Không ngờ Sehun sẽ hôn mình, Luhan đứng chôn chân ở đó, mắt mở to tròn chớp liên tục – trông anh giống như một chú nai ngơ ngác dễ thương vậy. Nhưng bất ngờ nhanh chóng qua đi, bởi vì một tay anh đã vòng ra sau gáy cậu, tay kia nhẹ nhàng kéo tóc cậu, kéo cậu lại gần hơn. Lúc Sehun làm sâu thêm hôn môi sau khi để anh tựa vào tường, Luhan cảm thấy như đang ở trên chín tầng mây, và anh phải cố hết sức mới không phát ra tiếng rên rỉ. Đồ Sehun ngu ngốc và những nụ hôn ngu ngốc của em ấy.

Sehun-ah. Luhan thở dốc, trong khi Sehun vẫn mải tiếp tục thể hiện tình yêu của mình với anh lớn đến cỡ nào. Đây chính xác là những gì anh thấy thiếu hai ngày qua, và ôi chúa ơi, cảm giác thật tuyệt vời khi được cảm nhận nụ hôn của Sehun trở lại.

Cuối cùng, Sehun cũng chịu thả anh ra, thấy vẻ xộc xệch và si tình của anh, cậu cười tươi. Em nhớ việc này.

Đầu óc còn xoay mòng mòng, nên Luhan vẫn chưa hiểu ý người kia là gì. Hửm?

Em nhớ được hôn anh. Sehun trả lời, đưa tay gạt phần tóc mái của anh khỏi mắt. Đoạn cậu cúi xuống, lướt môi mình qua môi anh. Bambi.

Luhan đỏ ứng má rồi đẩy nhẹ Sehun đang nhếch mép cười ra xa. Em thật có gan khi dám hôn anh như thế. Em thậm chí còn chưa biết anh đã tha thứ cho em chưa.

Sehun mỉm cười. Em nghĩ việc anh hôn lại em là quá đủ để biết câu trả lời rồi.

Đó là phản ứng tự nhiên thôi. Luhan đôi co, khiến Sehun bật cười.

Phải rồi.

Thật mà! Anh không thể ngăn bản thân đáp lại tác động từ em một cách tự nhiên.

Sehun tiến lên một bước rồi cúi người xuống gần đến nỗi mặt hai người chỉ còn cách nhau vài centimet. Thế đừng chống lại nó. Cậu nói rồi lại hôn anh để thách thức.

Luhan ngay lập tức hôn lại cậu.

Đồ phản ứng ngu ngốc.

Mải hôn Sehun, Luhan chẳng còn hơi sức đâu mà tự mắng bản thân mình vì đã quá dễ dãi như thế. Còn Sehun không khỏi cảm thấy vui mừng, nên cậu mỉm cười giữa nụ hôn, hạnh phúc với "phản ứng tự nhiên" của Luhan.

Em không được phép là một tên xấu tính như thế nữa, không thì đừng trách. Luhan cảnh báo khi hai người tách nhau ra. Rõ ràng là anh đã bỏ qua cho cậu, nhưng anh chưa tha cho cậu đâu.

Em biết rồi. Sehun vừa nói thầm vừa rải khắp mặt anh những nụ hôn nhẹ nhàng để xoa dịu.

Em cũng không được bơ anh nữa – kể cả khi em thực sự giận.

Hiểu rồi.

Và quan trọng nhất, em vẫn phải đánh thức anh dậy mỗi sáng. Luhan nói, giọng cực kỳ nghiêm túc.

Sehun khựng lại nhìn anh. Cậu nhướn mày khó hiểu, còn Luhan đảo tròn mắt.

Em biết anh ghét bị cái đồng hồ báo thức dựng dậy mà. Anh thích em hơn – ừ đó.

Anh thích em hơn á? Sehun hỏi với giọng thích thú.

Em biết mà.

Thế á?

Ừ. Luhan trả lời, hai tay đưa lên chống nạnh.

Nở một nụ cười láu cá, Sehun lắc đầu. Em không nghĩ mình biết đâu, em còn chẳng nhớ nữa. Vui lòng nhắc lại cho em chứ?

Luhan làu bàu. Em sẽ đoán ra thôi. Anh nói rồi bắt đầu đi tiếp.

Sehun vội nắm lấy cổ tay anh rồi xoay người anh lại. Dễ thương ghê. Cậu nói khi thấy cái bĩu môi trên gương mặt anh.

Luhan thấy vậy cau mày, còn Sehun lại cười rất tươi. Anh không dễ thương. Luhan thấp giọng lầm bầm. Anh không biết cậu có nghe thấy anh nói vậy không, nhưng người kia vẫn cứ nhìn anh cười, vẻ mặt rạng rỡ hơn hẳn mấy ngày trước.

Sao anh lại nhìn em kiểu đó? Sehun thắc mắc khi cậu đan tay hai người lại với nhau, và bọn họ bắt đầu đi ra khỏi khu vực kín đáo này.

Anh không biết mình nên đánh em hay –

Hôn em chứ gì.

Đập em thì có. Luhan chữa lời.

Sehun bật cười. Sao? Em đã làm gì chứ?

Luhan đứng khựng lại nhìn thẳng vào mắt cậu. Em thực sự không nhớ vì sao anh thích em gọi dậy vào buổi sáng sao?

Sehun mỉm cười và siết nhẹ tay anh. Đương nhiên là em nhớ, Bambi. Từ lúc chúng ta hẹn hò em vẫn làm vậy mà. Em biết anh thích được gọi dậy bằng những nụ hôn của em.

Luhan đỏ mặt. Em không cần phải nói to thế! Nhỡ đâu có người nghe thấy thì sao?!

Ví dụ là ai? Sehun vừa hỏi vừa kéo anh qua mấy kệ sách. Không ai để ý có người vội vàng quay đi khi họ đến.

Anh không biết. Luhan nhún vai nói. Mọi người.

Dù sao cái đó cũng không quan trọng. Sehun đứng lại nhìn anh. Mọi người nên biết rõ anh là của ai rồi.

Luhan đảo tròn mắt giả bộ bất bình. Tính sở hữu của em lại trỗi dậy rồi Sehun-ah. Anh đáp lại với chút thích thú trong giọng nói.

Nó vẫn luôn ở đây mà. Sehun nói rồi hôn chóc lên môi anh. Đoạn hai người cùng đi tiếp, tay trong tay và nụ cười y chang trên gương mặt.

Chúng ta có thể đi ăn kem không? Luhan lên tiếng hỏi trong khi đợi thang máy. Em thực sự nên mua kem cho anh để bù đắp cho việc làm xấu xí của mình.

Sehun khịt mũi. Chúng ta sẽ đi khám bác sỹ trước để kiểm tra lại mũi anh.

Có cần thiết không? Luhan kêu. Mũi anh ổn mà. Nó không chảy máu từ lâu rồi.

Kể cả thế, chúng ta cần phải chắc một trăm phần trăm rằng nó không bị gãy.

Đinh.



Cửa thang máy mở ra và hai người bước vào trong. Luhan, vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục Sehun rằng anh không cần khám bác sỹ, tiếp tục viện cớ suốt lúc đi thang máy xuống tầng.

Đáng tiếc là Sehun không dễ dàng bị lay chuyển như vậy.

Đinh.

Cửa thang máy mở và ngay khi hai người bước ra, buồng thang máy đối diện cũng mở.

Jinho. Luhan lên tiếng gọi khi nhìn thấy người kia. Anh đưa tay chào cậu, người ngẩng lên nhìn khi thấy có ai đó gọi tên mình.

Khi hai người nhìn nhau, Luhan lập tức nhận ra ngay có điều gì đó không ổn. Mắt cậu trống rỗng vô hồn, nhưng khuôn mặt và bộ dạng của cậu đã nói lên tất cả. Cậu trông mệt mỏi và cực kỳđáng thương.

Luhan cau mày, nhưng trước khi anh kịp bước tới chỗ người kia, một bàn tay giữ anh lại.

Đi thôi trước khi phòng khám đóng cửa. Sehun nói, mắt liếc nhìn hai người kia.

Nhưng Sehun-ah –

Chẳng buồn nhìn hai người họ, Jinho lặng lẽ đi lướt qua và ra cửa thư viện – việc này khiến Luhan hoàn toàn bất ngờ, bởi vì anh cứ ngỡ cậu sẽ dừng lại và nói chuyện với bọn họ.

Jinho?

Đi nào. Sehun lên tiếng, có vẻ như không hề bối rối trước hành động kỳ cục của Jinho. Cậu chỉ siết chặt tay anh và kéo anh đi khỏi.

Kỳ ghê. Không biết em ấy có ổn không. Luhan bình luận, mong sẽ khơi được Sehun nói gì đó về chuyện vừa xảy ra, bởi vì nãy giờ bạn trai anh chưa nói câu nào, và điều đó đang dần khiến anh thấy bức bối. Chỉ là anh không thể hiểu sao Sehun lại tỏ ra thờ ơ với Jinho như vậy.

Có lẽ cậu ấy ổn mà. Cuối cùng Sehun cũng lên tiếng.

Luhan mở miệng định nói gì đó, nhưng nét mặt của người kia bảo rằng nói vụ Jinho vậy là xong rồi, nên anh liền bỏ qua vấn đề đó.

Có lẽ anh đang nghĩ quá lên thôi. Có lẽ Jinho đang cần đi đâu đó, nên cậu không thể dừng lại nói chuyện với bọn họ. Ừ, có thể lắm.

Mong rằng Jinho vẫn ổn bởi vì anh ghét có chuyện không hay xảy ra với cậu lắm.

******

Jinho thấy ghét chính bản thân mình vì đã quanh quẩn ở lại đó. Đáng nhẽ cậu nên đi ngay khi nghe thấy tiếng anh đằng sau mấy kệ sách. Sao phải ở lại chứ? Tất cả những gì cậu làm chỉ khiến cậu tổn thương, bởi vì khi đứng ở đó nghe hai người kia nói chuyện, cậu nhận ra mình đã thực sự lún sâu đến cỡ nào rồi.

Nó sâu đến mức cậu thậm chí còn chẳng tìm thấy lối ra.

Khi Luhan nói với Sehun rằng cậu không nên ghen với Jinho, Jinho cảm thấy trái tim mình trùng xuống vì thật đau lòng khi biết Luhan thậm chí còn chẳng coi cậu như một ứng cử viên cho tình yêu của anh ấy.

Rõ là cái hố kia còn cô độc và khắc nghiệt hơn cả những gì cậu tưởng tượng.

Hơn bất cứ người nào khác, em phải biết anh yêu em nhất.

Câu nói của anh liên tục tua đi tua lại trong đầu cậu, và mỗi lần như vậy ngực cậu lại nhói lên đau đớn.

Anh yêu em nhất.

Anh yêu em nhất.

Liệu Sehun có biết cậu có thể làm những gì để được nghe những câu ấy từ anh không?

Câu trả lời là bất cứ việc gì.
Cậu sẽ làm bất cứ việc gì.

Khi hai người kia trở nên im lặng, Jinho biết ngay bọn họ đang dùng hành động để chứng minh đối phương quan trọng như thế nào với mình. Chuyện đó quá rõ ràng, rõ ràng đến mức đau lòng, khi tiếng Luhan gọi Sehun-ah vang lên, khao khát, âu yếm và ngập tràn tình cảm.

Sau đó Jinho không thể nghe thấy gì khác nữa. Mọi thứ như chợt ù đi. Bị át đi bởi tiếng trái tim cậu tan vỡ.

Cậu chỉ trở về thực tại khi nghe thấy tiếng hai người kia đang đi về phía mình. Jinho vội vàng quay người và bỏ đi.

Cậu đã mong không chạm mặt bọn họ, nhưng đương nhiên, số phận thật nghiệt ngã.

Jinho. Luhan gọi, và cậu nhìn về phía giọng nói kia một cách tự nhiên. Đáng nhẽ cậu nên giả bộ mình không nghe thấy anh, nhưng cậu đã quá quen với việc đáp lại giọng nói tựa mật ong kia rồi, cậu không thể ngó lơ nó được.
Cách duy nhất cứu lấy bản thân là phải bỏ đi thật nhanh để thoát khỏi cảnh đó – và cậu đã làm vậy.

Cậu còn chẳng buồn liếc Sehun – người đang nhìn cậu chằm chằm – lấy một cái. Biểu cảm của cậu như thể đã hiểu chuyện, như thể cậu ta biết Jinho đang nghĩ gì và tại sao cậu lại muốn tránh xa bọn họ.

Jinho nghĩ mình nên cảm thấy biết ơn khi Sehun không cho Luhan đuổi theo mình. Việc đó có lợi cho cậu ta nhất, tuy nhiên Jinho vẫn thấy rất cảm kích.

Cậu tới chỗ xe của mình và lái đi. Jinho không về thẳng nhà, thay vào đó cậu đến một quán bar trong khu vực và ở đó cho đến khi người chủ hàng bảo cậu đã đến giờ đóng cửa.

Sau khi rời quán bar, cậu loạng choạng đi tới công viên gần nhất rồi ngồi xuống chiếc ghế dài. Câu mơ hồ thấy người ta đang nhìn mình chằm chằm rồi thầm thầm thì thì với nhau. Tuy nhiên Jinho chẳng để ý chuyện đó, bởi vì việc bọn họ không bằng lòng với cậu chẳng là gì so với cảm giác trống vắng trong lòng cậu hiện giờ.

Jinho nhắm mắt lại và ngả người ra.

Anh yêu em nhất.

Cậu khép mi rồi cau mày.

Tại sao chứ hyung. Cậu lẩm bẩm một mình. Tại sao?

___________________________________

Em biết anh nhận ra điều gì không? Luhan lên tiếng hỏi khi Sehun tra chìa vào ổ khóa.

Gì? Sehun vừa hỏi vừa mở cửa rồi tránh sang một bên để anh vào trước.

Chúng ta đã âu yếm nhau trên tầng năm. Luhan nói với nụ cười nhỏ và vệt hồng phớt trên má.

Sehun đang đi đằng sau anh nhướn mày. Đó là lí do anh lên tầng năm hả?

Không. Luhan hấp tấp đáp. Trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

Sehun tủm tỉm cười. Ừ thôi được rồi Bambi.

Gì? Thật mà?!


Ừ hử. Và giờ anh nghĩ về chuyện đó là vì?

Luhan đưa tay xoa xoa cổ. Ờm, anh đang nghĩ lại về cuộc nói chuyện của chúng ta và ừm –

Anh không thể tống nụ hôn – hay chính xác hơn là những nụ hôn – ra khỏi đầu. Sehun nói như một chân lí.

Xìì. Mơ đi.

Sehun mỉm cười rồi đóng cửa lại. Cậu nắm lấy bàn tay anh rồi đan những ngón tay họ lại với nhau. Nụ cười của cậu càng được khuếch đại khi Luhan thuận theo cái mà anh ấy gọi là 'phản xạ' và hôn lại cậu khi Sehun gắn kết môi hai người lại với nhau. Nụ hôn càng nồng nhiệt hơn khi cậu ấn người anh lên cánh cửa trước, bàn tay chu du khắp phần áo trước của anh.

Ugh. Tuyệt ghê. Sehun nghĩ thầm khi cậu nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc ở sau la hét mấy lời tục ngôn.

ĐÚNG RỒI! Đút lưỡi vào đi!

Sạc Bambi đi!


Chuẩn đó! Bow-chicka-wow-wow!

Luhan thả tay ra rồi đưa mắt nhìn qua người cậu, mặt đỏ ửng lên.

Ôiiiiiiiii dừng làm gì? Giọng nói kia ngân ra.

Sehun quay người lại lườm hai ông anh mình. Bởi vì anh phá bĩnh chứ sao.

Baekhyun và Chanyeol nhe răng cười. Gì cũng được. Bọn anh chỉ đang thể hiện sự ủng hộ của mình thôi.

Ừm, anh vào bếp đây. Luhan nói, dứt mắt khỏi ánh nhìn đầy hài lòng của Baekyeol. Ngay khi anh đi khỏi hành lang, Baekhyun chạy xô tới chỗ Sehun rồi khủng bố cậu với hàng tá câu hỏi.

Sao rồi?

Luhan hyung tha lỗi cho em rồi hả?

Bọn anh đoán là rồi bởi vì –

Hai người đang áp vào cửa mà âu yếm nhau -

Và tay em ở dưới áo anh ấy.

Da anh ấy mịn lắm đúng không?

Nó thế nào? Mềm như mây? Hay da em bé? Hay cả hai?

Sehun đảo tròn mắt. Em sẽ không trả lời cái đó đâu nhưng mọi chuyện đều ổn. Bọn em đã nói chuyện và làm rõ mọi vấn đề.

Baekhyun khoanh tay trước ngực cười tươi. Anh biết em có thể xử lí được mà.

Chanyeol gật gù. Bọn anh đã nuôi dạy em rất tốt.

Sehun chẳng buồn đôi co với hai người kia vì giờ trong đầu cậu còn có thứ quan trọng hơn rất nhiều – như là làm thế nào để chú Bambi kia lên giường đi ngủ sớm chẳng hạn.

Thử bảo anh ấy em có bánh quy trong phòng xem. Baekhyun gợi ý, như thể anh ta đọc thấu suy nghĩ của cậu.

Và khi anh ấy vào rồi, em chốt cửa lại và chiếm đoạt anh ấy như một cái bánh quy. Anh ta vừa nói tiếp vừa nháy mắt liên tục.

Nghe có vẻ xấu thật, nhưng Sehun không thể nói mình không thích ý tưởng này.

Cậu không chiếm đoạt một cái bánh, Baek. Chanyeol phụ họa theo. Anh ta mỉm cười thấu hiểu với Sehun, đung đưa hai hàng lông mày. Cậu chén nó.

Hyung. Không.

Gì?

Dừng lại.

Ở đây chúng ta đều là người lớn cả rồi.

Chí phải, thể chất hoàn thiện, sinh lí tốt.

Sehun khẽ rên lên rồi tránh cặp đôi này đi, không hiểu sao ngay từ đầu mình lại ở cùng bọn họ.

Vừa vào bếp, cậu lập tức chú ý ngay đến Luhan đang mải tường thuật lại chuyện cái mũi cho Kyungsoo nghe. Chắc chắn anh đang cố thuyết phục Kyungsoo nướng bánh brownie cho mình ăn để "giảm đau".

Đừng. Sehun nói, tựa người vào cửa tủ lạnh với vẻ mặt cực kỳ hứng thú. Anh ấy không cần brownie đâu.

Luhan tức khắc lườm cậu cháy mặt. Sehun.

Em mua kem cho anh ấy rồi. Sehun lên tiếng giải thích khi thấy Kyungsoo nhìn mình tò mò.

Ồ. Được rồi. Kyungsoo nói, quay đầu lại nhìn Luhan đang thất vọng cực độ. Ăn quá nhiều đường trước khi đi ngủ có hại cho anh đấy, hyung.

Lông mày anh càng cau lại. Thế ngày mai thì sao?

Kyungsoo xoa cằm cân nhắc chuyện này. Hừmm. Để em xem xét. Không hứa trước với anh được đâu.

Được thôi. Luhan hời hợt nói. Đoạn anh đứng dậy rồi bỏ đi, sau khi đã ném cho Sehun ánh nhìn như muốn bảo Anh sẽ cho em biết tay.
Sehun tủm tỉm cười. Ôi Bambi.

Chắc ngày mai em muốn anh nướng brownie cho anh ấy đúng không? Kyungsoo hỏi, mỉm cười nhẹ với cậu.

Vâng, nếu anh không phiền hyung.

Không có gì. Anh rất vui vì em đã xử lí được chuyện sáng nay, cho dù chuyện đó là gì đi chăng nữa.

Lộ liễu quá phải không hyung?"

Ừ.

Em cũng rất vui vì bọn em đã sửa chữa được mọi chuyện. Sehun nói rồi chúc người kia ngủ ngon và đi ra khỏi phòng bếp.

Khi cậu đến trước cửa phòng mình, Baekhyun và Chanyeol bỗng nhảy ra từ phòng bọn họ. Em làm anh ấy lên lầu kiểu gì đấy? Baekhyun hỏi.

Là mấy cái bánh quy phải không? Chanyeol thắc mắc.

Hay là lời hứa sẽ ái ân ngoài sức tưởng tượng để bù đắp cho anh ấy?

Sehun đảo tròn mắt mở cửa rồi đóng ngay vào trước khi hai người kia kịp nói thêm bất kì điều gì. Cậu chỉ có thể mong bọn họ sẽ tôn trọng sự riêng tư của cậu và không cố nghe lén thôi.

Ăn bánh brownie khiến anh ngủ dễ hơn. Luhan ngồi trên giường nói, rõ ràng vẫn tơ tưởng đến mấy cái bánh brownie.

Sehun đi tới vò tóc anh. Đừng có mắc cười thế.

Luhan gạt tay cậu đi. Thật mà!

Sehun ngồi xuống cạnh bạn trai mình, nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng anh. Với loại đồ ngọt nào anh cũng nói thế.

Đâu có. Luhan cãi.

Tuần trước anh bảo em anh cần một thỏi sô cô la để tập trung làm bài tập.

Đúng vậy mà. Luhan hậm hực.

Anh làm gì có bài tập,

Thì anh tự giao bài tập cho mình.

Nghe cái cớ của Luhan, Sehun bật cười. Anh ghê đó.

Anh biết mà. Luhan tự động trả lời.

Và rất khiêm tốn nữa. Sehun trêu, kéo anh lại gần mình.

Đương nhiên. Luhan nói, dụi dụi vào khuôn mặt cậu.

Có nên thưởng cho anh không nhỉ?

Đương nhiên là có.

Tặng anh một thứ còn tuyệt hơn cả brownie nhé?

Và đó là?

Caffeine.

Luhan cau mày. Caffeine á?

Ừ. Anh biết đấy....để anh thức suốt đêm mà.

Sau khi nhận ra ẩn ý của Sehun, tai anh lập tức đỏ lựng lên, Luhan lấy hai tay che mặt lại. Aishh, Sehun-ah, thế là xấu lắm. Anh nói nhỏ.

Gì cũng được. Sehun nói rồi đẩy anh xuống giường. Thế anh có muốn không đây? Cậu đè lên người Luhan, còn anh vẫn không chịu để lộ mặt ra, rõ ràng là đang xấu hổ cực độ rồi.

Khi không nghe thấy câu trả lời, Sehun tự mình quyết định rồi bắt đầu hôn lên cổ anh.

Anh đâu có bảo đồng ý. Luhan vừa nói vừa ngọ nguậy dưới người cậu.

Sehun liền dừng lại nhìn anh.

A-Anh cũng không có n-nói kh-không. Anh lắp bắp.

Thế giờ anh chọn cái nào? Sehun nói, cụng trán hai người lại với nhau. Cậu mỉm cười khi thấy anh vô thức liếm môi.

Mai chúng ta có tiết học sớm....Nhỡ ngủ quên thì sao?

Em sẽ làm đồng hồ báo thức cho anh.

Nhỡ đâu sáng ra anh quá......mỏi thì sao?

Sehun tủm tỉm cười khi nghe câu hỏi của Luhan. Nếu thế thật, em chỉ cần sạc anh một lần thật nhanh. Nhất trí không?

Cậu không đợi anh trả lời mà tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình luôn. Mới đầu cậu hấp tấp một cách đáng xấu hổ, nhưng thực lòng cậu không nghĩ Luhan sẽ bận tâm đâu.

Về phần Luhan, ban đầu anh ngại ngùng là thế, nhưng sau rồi càng lúc anh càng lớn tiếng hơn. Và tất nhiên Sehun cũng không bận tâm về chuyện đó đâu.
Lâu sau đó.......

Em thực sự rất may mắn. Sehun khẽ nói khi cậu luồn ngón tay mình vào mái tóc rối bời của anh. Mi mắt anh dần sụp xuống, rõ ràng đang chuẩn bị thiếp đi, nhưng bất ngờ là anh vẫn nghe thấy tiếng Sehun.

Anh liền mỉm cười rúc sát vào người cậu hơn. Đúng đấy. anh lẩm bẩm vào hõm cổ cậu.

Sehun xoa xoa vành tai người kia. Giống như anh.

Luhan chỉ 'ừm' một tiếng trả lời cậu. Giấc ngủ đang kéo đến, và Sehun chắc chắn trong vài giây tới mình sẽ là người duy nhất còn thức giấc, nên nhân cơ hội này cậu nói với anh một điều vốn đã quá rõ ràng.

Em yêu anh.

Anh có nghe thấy tiếng cậu nói không không quan trọng, bởi vì nó cũng sẽ không làm thay đổi sự thực ẩn trong đó. Cậu chỉ muốn nói điều đó ra miệng, để khẳng định lại tình cảm thường nhật của mình. Thật tuyệt vời khi có thể nói với người mình rất mực quan tâm rằng mình yêu người đó. Sehun không hay tỏ tình nhiều như Luhan, nhưng mỗi lần cậu làm vậy, trái tim vẫn rộn ràng như ngày đầu. Nó đập nhanh cực kỳ, đến nỗi cậu phải ngạc nhiên khi thấy trong cơ thể mình tồn tại thứ có thể chịu loại phản ứng như vậy. Đôi khi nó còn khiến cậu ngộp thở.

Vài giây sau, khi Sehun đinh ninh rằng anh đã ngủ rồi, thì bỗng cậu nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ Anh cũng yêu em, từ người kia.

Sau đó Sehun thiếp đi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Cậu quả thực rất may mắn.

******


Sáng hôm sau, Luhan thức giấc với những nụ hôn nhẹ nhàng và lời thì thầm Dậy đi, Bambi.

Không lâu sau anh nhoẻn miệng cười bởi vì thực lòng, đây chính là cách duy nhất anh muốn được gọi dậy.

Sehun-ah. Anh uể oải lẩm bẩm, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Chào buổi sáng.

Chào buổi sáng. Sehun đáp lời rồi hôn nhẹ lên trán anh trước khi kéo chăn ra. Đến giờ dậy rồi.

Luhan bĩu môi. Năm phút nữa đi.

Anh chẳng cần nhìn cũng biết Sehun đảo tròn mắt. Được thôi, nhưng em đi chuẩn bị đây, đừng cầu cứu nếu Baekhyun và Chanyeol hyung có xông vào nhé. Lúc đó em không có khả năng giúp đâu.

Luhan mở bừng mắt nhìn chằm chằm Sehun với vẻ ngạc nhiên.

Cậu thấy vậy nhếch mép cười. Vì giờ anh tỉnh rồi, nên đi nào. Sehun bắt đầu kéo Luhan vẫn còn đang mơ mơ màng màng ra khỏi giường.

Có chuyện gì mới xảy ra vậy? Luhan lên tiếng hỏi sau khi nhận ra mình đang đứng trong nhà tắm, tay cầm chiếc bàn chải đánh răng.

Ồ chẳng có gì đâu. Chỉ là em gọi anh dậy sớm năm phút so với ý muốn của anh thôi. Sehun vừa thản nhiên nói vừa huých ta vào người anh để nhắc anh chải răng.

Bị á khẩu, Luhan bắt đầu đánh răng trong khi vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của Sehun với vẻ mặt hả hê trong gương. Có tiến bộ trong vụ này rồi đấy, Luhan nghĩ thầm. Anh cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ, xen lẫn cả cảm giác nơm nớp lo sợ nữa. Như vậy có nghĩa là từ giờ anh không được ngủ thêm vài phút nữa sao? Không phải vậy đâu. Nhỉ?

Luhan lập tức ném Sehun ánh mắt như muốn bảo, "Chỉ duy nhất lần này thôi đấy."

Nắm bắt được thông điệp kia, cậu nhún vai. Có thể. Sehun trả lời với giọng cố tình tỏ ra nguy hiểm.

Khi thấy miệng anh há hốc ra, Sehun bật cười. Cướp lấy chiếc bàn chải từ tay anh, Sehun bắt đầu đánh răng cho người kia. Luhan thấy vậy đưa mắt nhìn cậu tò mò.

Chỉ là đẩy nhanh tiến độ thôi. Sehun nói, nhoẻn miệng cười khi thấy Luhan cau mày lại. Dễ thương ghê.

Ughh. Sehun!

Khi xuống nhà, cả hai được đón chào với màn hò reo nồng nhiệt – Chanyeol và Baekhyun là hai người vỗ tay to nhất.

Rất vui khi hai người đã trở lại bình thường. Lay nói, đưa cho Luhan bình nước hoa quả.

Thật không ổn khi thấy hai người khi vậy tẹo nào. Xiumin nói thêm.

Chỉ có một ngày thôi mà. Luhan lý lẽ.
Hai tư giờ là quá dài rồi, Suho lên tiếng, môi nở nụ cười ấm áp đặc trưng.

Chuyện đó Luhan hoàn toàn đồng hoàn toàn đồng ý. Anh liếc mắt nhìn Sehun, người đang mải lấy thứ gì đó trong tủ lạnh.

Thậm chí hai tư giây cũng là quá lâu rồi....

Cảm nhận được ánh mắt Luhan đang hướng về phía mình, Sehun quay người lại nhìn anh. Khóe mép cậu khẽ cong lên, nụ cười nhếch môi dần dần lộ ra. Sehun nhướn mày tỏ vẻ, "Anh bị em bỏ bùa rồi. Thừa nhận đi."

Luhan đảo tròn mắt rồi quay lại nhìn đĩa trứng rán trước mặt. Anh nghe thấy tiếng cậu tủm tỉm cười, và mặc dù anh không chịu quay đầu lại nhìn cậu, không để cậu hả hê khi đã trêu chọc anh thành công, Luhan vẫn không khỏi nhoẻn miệng cười.

Ở trường...

Sau khi chào tạm biệt Sehun, Luhan bước vào lớp, nghĩ bụng sẽ thấy Jinho ở chỗ ngồi quen thuộc, nhưng người kia lại không có ở đây. Kì ghê. Jinho chưa bỏ lỡ bất cứ buổi học nào. Luhan ngồi xuống và nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Cậu ấy đến muộn sao?

Năm phút trước khi giờ học bắt đầu, Luhan gửi một tin nhắn cho Jinho.

Chào Jinho :) Hôm nay em có đến lớp không?

Đến khi vị giáo sư đã bắt đầu bài giảng mà không thấy tăm hơi Jinho dâu, Luhan gửi cho cậu một tin nhắn nữa.

Em đến muộn à?

Trong suốt tiết học, anh cứ băn khoăn mãi về Jinho và lý do tại sao Jinho vẫn chưa nhắn lại cho mình. Có chuyện gì xảy ra à? Cậu ấy vẫn ổn chứ?

Ngay khi buổi học kết thúc, Luhan lập tức gọi điện cho Jinho. Sau vài lần đổ chuông, cuộc gọi được chuyển thẳng đến hộp thư thoại. Anh cố thêm vài lần nữa, nhưng đều không gặp được Jinho.

Jinho, em vẫn ổn chứ?Không có chuyện gì xảy ra đúng không? Em ốm à?Gọi lại cho anh khi đọc được tin này nhé.******

Jinho không trả lời điện thoại của anh. Luhan nhanh miệng nói khi anh gặp Sehun để cùng đi ăn trưa. Cậu ấy không có ở đây và anh đã cố nói chuyện với cậu ấy nhưng không có tác dụng gì.

Sehun lặng yên không nói gì, thay vào đó cậu chỉ nắm lấy tay anh và đi tới căn tin.

Sehun à?

Em chắc cậu ấy vẫn ổn thôi.

Sao em biết được? Cậu ấy nói với em à?

Không, nhưng em có cảm giác cậu ấy không sao, nên anh không phải lo.

Em thử gọi cậu ấy chưa? Có khi cậu ấy sẽ nói chuyện với em đấy.

Chưa chắc đâu.

Cậu ấy giận anh à? Luhan đột nhiên thắc mắc, ánh mắt tràn ngập vẻ quan tâm.

Không. Sao cậu ấy lại giận anh chứ?

Anh không biết. Luhan cau mày trả lời, có lẽ đang thử nghĩ về các lý do tại sao Jinho lại giận mình.

Cậu ấy không giận anh đâu. Tin em đi, không phải vậy đâu.

Nhưng -

Hay là chốc nữa em gọi cậu ấy và hỏi thử xem sao? Làm vậy anh sẽ thấy yên tâm chứ?

Luhan nghe vậy gật đầu, còn Sehun cố gắng để không siết chặt hai hàm răng lại.

Mặc dù cậu không muốn nói chuyện với Jinho chút nào, vì vốn dĩ cậu cũng lờ mờ đoán được tại sao người kia lại mất tích rồi, nhưng Sehun vẫn giữ lời với Luhan và gọi cho người kia sau bữa trưa – khi Luhan đã rời đi chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Tiếng chuông reo lên, Sehun không nghĩ Jinho sẽ nhấc máy, nhưng cuối cùng cậu ta đã làm vậy.
Sehun.


Jinho.

Sau một khoảng im lặng ngượng ngập, Sehun mở lời, Cậu ổn chứ? Cậu vẫn hỏi, dù biết rõ người kia không ổn chút nào.

Cậu đã nhìn thấy ánh mắt của Jinho ở thư viện vào ngày hôm qua. Luhan có thể không nhận ra, nhưng Sehun thấy được vẻ hối tiếc và nỗi đau lòng toát ra từ cậu bạn. Ban đầu, cậu chỉ muốn biết tại sao những cảm xúc kia lại xuất hiện, nhưng rồi cậu tự nhủ mình không nên biết thì hơn. Sẽ chẳng có ích gì cho mối quan hệ giữa bọn họ nếu cậu biết. Mà có khi còn làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Luhan hyung bảo cậu gọi cho tớ à? Jinho hỏi dù đã biết thừa Luhan làm vậy.

Ừ. Anh ấy lo cho cậu, nên hãy bảo anh ấy cậu vẫn ổn hay đại loại vậy đi.

Jinho thở dài. Tớ không muốn nói dối anh ấy thêm nữa.

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Lúc ở thư viện ấy.

Im lặng một lúc lâu, Jinho trả lời. Tớ không muốn nói về chuyện đó.

Cậu uống rượu à?

Ừ.

Jinho, cậu có cần phải như thế này không?

Như thế nào cơ?

Như thế này này. Tớ biết tớ không sai, nhưng sao tớ lại cảm thấy có lỗi thế này chứ? Sehun khó chịu nói.

Bởi vì cậu là người tốt.

Jinho, đừng có như vậy nữa. Chúng ta có thể quay trở về làm -

Một khi chuyện đã rồi, nó không thể dang dở được. Thời gian không vận hành theo cách đó Sehun.

Cậu thở dài. Nhưng chúng ta có thể thử thay đổi tình thế hiện giờ mà. Tớ không muốn chúng ta nói chuyện theo kiểu này. Tớ không thích sự căng thẳng giữa hai chúng ta.

Tớ cũng đâu có muốn, nhưng không ích gì đâu Sehun. Tớ vẫn có tình cảm với Luhan hyung. Tớ không thể khiến bản thân thấy khá hơn về tình hình hiện giờ... Jinho chợt ngưng lại. Tớ đã cố. Cậu nói khẽ, giọng hoàn toàn yếu đuối khiến Sehun thấy có chút không thoải mái.

Jinho à.

Tớ sẽ nhắn cho Luhan và bảo tớ đang ốm. Cậu không phải giải thích với anh ấy đâu. Tớ phải đi đây.


Jinho –

Người kia gác máy.

Sehun nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của mình một lát. Cậu không biết mình nên làm thế nào trong những trường hợp kiểu này. Liệu cậu có nên thử nói chuyện lại với Jinho không? Để thuyết phục cậu ta từ bỏ ấy?

Liệu cậu có nên nói với Luhan về Jinho không? Làm như vậy có giải quyết được mọi chuyện không?

Sehun nhắm mắt lại trong vài giây. Mình nên làm thế nào bây giờ?

Thực sự, Sehun chưa bao giờ thấy tồi tệ thế này.
Hai hôm sau.....

Sehun đang đi đến lớp cùng Luhan, tai nghe anh cảm thán không ngừng về niềm háo hức khi kỳ nghỉ sắp tới. Luhan đang định bảo cậu anh đã lên kế hoạch ngủ đến ba giờ chiều thì bỗng khựng lại, miệng há hốc.

Jinho!

Sehun đưa mắt nhìn về hướng người kia và ngay lập tức để ‎ý thấy cậu bạn mình trông cực kỳ xanh xao. Bọng mắt của cậu ta rất lớn, như thể mấy ngày qua cậu ta không đi ngủ vậy, còn hai vai trùng hẳn xuống. Cậu ta nghỉ học được vài ngày rồi, và Sehun đã mong cậu nghỉ ngơi rồi quay trở lại sau khi đã khỏi bất cứ bệnh gì cậu ta phải nghỉ ở nhà. Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt Jinho, hẳn là điều đó đã không xảy ra.

Em thấy đỡ chưa? Luhan lên tiếng hỏi khi anh bước lại gần. Sehun bất giác siết chặt bàn tay anh.

Rồi. Jinho đáp, miệng nở nụ cười gượng gạo.

Rõ ràng Luhan không tin câu trả lời đó lắm, nhưng anh cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì.

Sau khi Jinho đã vào lớp, Sehun bảo anh cậu sẽ gặp anh sau tiết học. Luhan gật đầu và chúc cậu có một ngày thật vui trước khi cũng bước vào lớp.

Sehun mong là vậy, nhưng với sự xuất hiện trở lại của Jinho, cậu không chắc điều đó còn có khả năng đâu.

******

Luhan để ý thấy Jinho trầm lặng một cách kỳ lạ trong suốt buổi học. Cậu chỉ trả lời qua loa mỗi khi Luhan thắc mắc đã có chuyện gì xảy ra. Mặc dù Luhan muốn đến thăm khi Jinho nghỉ để kiểm tra xem cậu thế nào, nhưng Sehun lại khuyên anh không nên làm thế. Sehun đoán Jinho đang cần nghỉ ngơi và cậu không muốn hai người họ lo lắng cho mình.

Và giờ anh đang tự hỏi lại bản thân liệu đó có phải là một quyết định đúng đắn hay không. Đáng nhẽ anh đã phải tạt qua đó sớm hơn mới phải.

Khi hết tiết, Luhan vừa cất đồ của mình vào cặp vừa lên tiếng. Jinho, em có muốn –

Mắt anh mở to khi thấy Jinho đã bỏ đi từ lúc nào. Jinho?

Anh chạy ào ra khỏi lớp để tìm người kia. Cuối cùng, anh tia thấy cậu đang mở cách cửa dẫn xuống lôi đi khẩn cấp trước khi biến mất. Anh lập tức đuổi theo.

Mở cánh cửa ra, Luhan hô to. Jinho?

Jinho đang ngồi ở chân cầu thang, quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Hyung.

Jinho, em không sao chứ? Luhan vừa hỏi vừa bước xuống cầu thang. Đoạn anh ngồi xuống cạnh cậu. Có chuyện gì sao?

Jinho chỉ lắc nhẹ đầu rồi quay mặt đi nơi khác.

Có chuyện gì đó đang khiến em khó chịu – anh đoán được mà. Em có muốn nói ra không?

Jinho chỉ lặng yên, khiến Luhan đoán người kia không muốn chia sẻ với mình, nhưng rồi Jinho quay đầu đối diện với anh.

Có phải vậy không? Jinho nói nhỏ.

Có phải gì cơ?


Cơ hội thật sự của em.

Cậu nói nhỏ đến nỗi Luhan suýt không nghe thấy gì.

Cơ hội thật sự sao?


END CHAP 46

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro