4

Theo sau người phụ nữ tóc đen quả thực là một nhiệm vụ khó khăn. Khi họ tiến đến thị trấn nằm sâu trong đất liền, Law phải cố gắng theo kịp Alvida, bởi vì cô ấy to lớn hơn nhiều so với một người phụ nữ thông thường. Họ phải tìm đường đi qua một khu vực rừng rậm nào đó, và Alvida đã lập bản đồ địa hình trong đầu khiến cô di chuyển qua bụi rậm nhanh hơn anh rất nhiều. Có lẽ Law sẽ dễ dàng theo kịp hơn nếu đầu anh không quay cuồng với những câu hỏi mà anh sắp phải chất vấn Buggy.

Sao hắn ta dám ăn trộm áo khoác của Corazon.

Đó có lẽ là lí do khiến hắn nghĩ thật dễ thương khi phô trương nó như thể nó không có giá trị đối với người khác cả vậy. Cuối cùng cũng vượt qua được bụi cây và thở hổn hển, Law giờ phải đi theo người phụ nữ qua mê cung của một thị trấn đang được xây dựng. Cuối cùng cũng đến một chiếc lều lớn khác với câu hỏi, CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?

NHIỀU VÒNG QUAY VÀ LƯỢT CHÓNG CHÓNG HƠN NỮA! CÒN PHẢI LÊN TRÊN MỘT CÁI CẦU THANG BAY NỮA CHỨ!

Cuối cùng họ cũng đến được một cánh cửa khá lớn. Alvida ra hiệu cho anh đi vào trong.

Bước vào văn phòng, Law choáng váng khi thấy mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ đến nhường nào. Nó không theo phong cách đen trắng nguyên sơ, không thiếu màu sắc trong văn phòng. Bạn có thể nói rằng không có một hạt bụi nào trong bất kỳ kẽ hở nào. Và thực tế là đã có những điểm nhấn trang nhã cho căn phòng cầu vồng. Bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng, anh bước trên tấm thảm đỏ sang trọng để ý thấy một chiếc bàn rộng rãi chứa đầy tài liệu và các bộ phận máy móc nhỏ. Có một chiếc ghế phía sau bàn trông giống như một chiếc ngai vàng. Xa hơn phía sau bàn làm việc là ban công nhìn ra thị trấn. Một vài kệ sách sơn dọc các bức tường chứa đầy sách, một số trông mới hơn và một số khác đã có tuổi đời ít nhất nửa thế kỷ. Tuy nhiên tất cả đều ở tình trạng tốt nhất, và thậm chí còn có một vài tấm Poneglyph trên một trong các kệ. Các phần của trần nhà được sơn những thứ trông giống như những hòn đảo trên bầu trời. Bản thân các bức tường được treo đầy những bức tranh và áp phích tiền thưởng. Có một cánh cửa khác trong phòng dọc theo bức tường bên phải mà Law cho rằng được kết nối với khu vực riêng của Buggy. Anh đã được chứng minh là đúng khi chú hề của thời đại bước qua cửa văn phòng và đứng sau bàn làm việc của mình. Bây giờ ăn mặc giản dị với chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần nâu. Bây giờ tóc của hắn đang được buộc thành một búi lộn xộn thay vì thắt bím.

Và thành thật mà nói, Law hơi căng thẳng một chút vì sao một người có vẻ ngoài yếu đuối như vậy lại có thể ăn trộm áo khoác của Corazon? Để có thể đánh cắp thứ gì đó quý giá như vậy từ kho lưu trữ của một người như Sengoku, một cựu đô đốc? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì với Law cả. Buggy nhận thấy Law đang ở trong văn phòng của mình, bị nhốt và đóng băng tại chỗ, bắt đầu một cuộc xung đột.

"Ừm...Chào buổi chiều?" Tên hề ngập ngừng bắt đầu cuộc trò chuyện.

Có thể sự do dự trong giọng nói của tên hề đã khiến Law phát điên, hoặc có thể là do adrenaline còn sót lại từ các sự kiện trước đó trong ngày và Law cứ thế bùng nổ.

"CHÀO BUỔI CHIỀU!? ĐỒ TRỘM CẮP KHỐN NẠN! SAO NGƯƠI DÁM TRỘM ĐI MỘT THỨ QUAN TRỌNG NHƯ THẾ CHỈ ĐỂ HOÀN THIỆN CÁI VẺ NGOÀI KINH TỞM CỦA NGƯƠI CHỨ! NGƯƠI BỊ CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ, CÁI TÊN CHÓ MÁ KIA?!" Law bắt đầu tiến về phía tên hề có khuôn mặt đỏ bừng và sùi bọt mép. Đưa tay ra để Kikoku chém người đàn ông không thể cắt được bằng cách nào đó. Dừng lại một chút khi anh và tên hề chỉ cách nhau một chiếc bàn. Law nhận thấy vẻ mặt đầy sát khí của Buggy.

"Ngươi gọi ai là kẻ trộm hả, đồ ngu ngốc kia. Ta chẳng trộm thứ gì cả, mọi thứ đều xuất phát từ quyền hôn nhân của ta với tư cách là góa phụ của Rosi."

Quyền hôn nhân. Rosi. Quyền hôn nhân. Buggy. Quyền hôn nhân.

.
.
.
CÁI GÌ!

Corazon và Buggy? Đã kết hôn? Cora kết hôn? Từ lúc chết tiệt nào vậy? Law loạng choạng lùi lại khỏi bàn và gã hề tức giận vì sốc. Theo như Law biết thì Donquixote Rosinante chưa bao giờ kết hôn. Anh thậm chí còn kiểm tra các tài liệu pháp lý mà anh có thể đánh cắp và không có gì đề cập đến người chồng nào của Cora cả. Chết tiệt, Cora thậm chí còn không đeo một chiếc nhẫn chết tiệt nào! Law chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Đã kết hôn.

Có lẽ Buggy đã sử dụng trái ác quỷ của mình để ngắt tay và kéo tấm thảm sang trọng dưới chân Law vì nó có cảm giác như đã bị kéo ra khỏi người anh theo nghĩa ẩn dụ vậy. Anh biết rằng Corazon còn có một cuộc đời trước nữa, nhưng có lẽ đó là vì nó không được Sengoku nhắc đến nhiều. Bản thân Corazon chắc chắn đã quá bận rộn tìm kiếm phương pháp chữa trị căn bệnh chì hổ phách nên không thể chia sẻ quá khứ của mình với anh. Corazon đã làm việc chăm chỉ để giúp anh nhưng cuối cùng lại chết, để lại Law trong chiếc rương đó. Dường như đã bỏ lại một người chồng và một cuộc đời mà Law cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Phải chăng anh đã thật ích kỷ khi không bao giờ cân nhắc xem mình có thể đã lấy được gì từ Corazon hay không?

Anh nghe thấy tiếng thở dài của tên hề và nhìn người đàn ông chạy đến chỗ ngồi của mình và ngồi phịch xuống một cách nhẹ nhàng, đặt khuỷu tay lên tựa tay và dựa vào bàn tay khép kín của mình. Nhìn phản ứng của Law mà vẫn tỏ ra khá tức giận vì bị gọi là kẻ trộm.

"Chỉ mới đây với danh hiệu lãnh chúa này, ta mới có thể có được áo khoác của Rosi và các vật phẩm khác." Buggy lên tiếng từ chỗ của mình.

Các vật phẩm khác. Vậy là tên hề có nhiều hơn. Tuy nhiên điều đó không quan trọng vào lúc này.

"Ta xin lỗi, lùi lại đi." Law nói mà vẫn cảm thấy choáng váng "Ngươi đã kết hôn với Cora? Một thủy quân lục chiến? Ngươi là một tên cướp biển được chính Gol D. Roger huấn luyện và kết hôn với một lính thủy đánh bộ?"

Buggy nở một nụ cười khi nghe điều đó, mặc dù nó trông hơi buồn.

"Ta và Rosie thường nói đùa về chuyện đó. Tuy nhiên, không ai trong số những cướp biển của Rogers biết nên ý kiến ​​​​của họ không quan trọng." Hắn nói.

Được rồi, thông tin đó khiến Law cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Giống như anh không bị bỏ rơi ngoài vòng lặp vậy.

"Tuy nhiên, ta không biết Cora đã có chồng; anh ấy chưa bao giờ đeo nhẫn và anh ấy chưa bao giờ nói về cuộc đời mình. Làm sao ta biết là ngươi không nói dối kia chứ?" Law hỏi một cách hoài nghi về những gì mình vừa nghe được.

Lời nói của gã hề có vẻ như là sự thật, nhưng điều đó vẫn khiến Law phải suy nghĩ kỹ. Buggy cau có trước lời nói của Law, rõ ràng là đang bị xúc phạm và kéo một lọn tóc ra khỏi búi tóc của mình. Buộc ở cuối là một chiếc nhẫn vàng đơn giản mà dường như một người "hào nhoáng" như Buggy khó có thể sở hữu. Tuy nhiên, chính những gì được khắc trên chiếc nhẫn đã thực sự thu hút sự chú ý của Law.

Donquixote Rosinante với nét chữ viết lộn xộn của Corazon được khắc vào bên cạnh nó. Law có thể nhận ra vết xước của gã đó trong suốt thời gian Corazon viết tên anh trên phiếu bệnh viện.

"Anh ấy có một chiếc tương tự mà tôi biết anh ấy đã giấu kín rồi, nhưng tôi không thể tìm thấy nó trong tất cả đồ đạc của anh ấy." Giọng của Buggy nghe có vẻ tuyệt vọng như thể hắn đã bỏ cuộc. Bản thân Law cũng đang bắt đầu thầm suy đoán rằng có thể chiếc nhẫn đã rơi xuống tuyết giống như cơ thể của Corazon rồi cũng nên.

"Được rồi, ta tin ngươi... nhưng ngươi cũng nói rằng hiện tại ngươi mới có thể sử dụng quyền hôn nhân của mình? Tại sao không phải là khi Cora... Khi Cora chết?" Law hỏi.

Buggy thở dài một cách đau khổ, di chuyển từ vị trí của mình để nghiêng người về phía trước và gục đầu vào tay và xoa mặt trước khi ngả người ra sau một lần nữa để nhìn Law.

"Bọn ta bí mật kết hôn, chỉ có Sengoku thực sự biết. Bọn ta thực sự chỉ bước vào tòa án gần nhất và ký giấy tờ. Bọn ta đã mặc vest trắng nếu như ngươi tò mò," Buggy mỉm cười nhẹ khi nhớ lại, "Nhưng để thực sự trả lời câu hỏi của ngươi. Thì chính ngươi cũng đã nói rồi, anh ấy là lính thủy đánh bộ và ta là cướp biển. Ta không thể xông vào căn cứ hải quân và đòi đồ của anh ấy được. Ta đã không... ta thậm chí còn không được phép đến dự đám tang của Rosi vì nó sẽ gây ra náo loạn." Giọng Buggy vỡ ra ở cuối câu.

Law hiểu việc không thể đến dự đám tang của Corazon có ý nghĩa gì. Không thể bày tỏ lòng kính trọng lần cuối và nhìn người thân yêu của mình một lần nữa. Cha mẹ và em gái anh chưa bao giờ được tổ chức tang lễ đàng hoàng, bất kỳ ai ở Flevance cũng vậy. Khi ở trong chiếc rương đó, ký ức cuối cùng của anh về Corazon là nụ cười của anh ấy. Anh thậm chí sẽ không phủ nhận rằng anh tự hỏi ký ức cuối cùng của Buggy về Corazon là gì.

"Lần cuối cùng nói chuyện, bọn ta đã cãi nhau."

Có vẻ như Law không cần phải chờ đợi để tìm hiểu.

"Ta không biết là ngươi có nhớ không nhưng một trong những điểm dừng của ngươi là ở một thị trấn tổ chức rạp xiếc." Law vẫn nhớ. Lúc đó đã gần kết thúc cuộc hành trình của anh và Corazon.

Corazon đã nói rằng anh ấy biết một người có bản đồ mà họ cần để tìm Ope Ope no mi. Law ngày càng ốm hơn và đã chọn ở lại khách sạn của họ để ngủ. Corazon đã không quay lại cho đến giữa chiều ngày hôm sau, trông có vẻ đau khổ nhưng với một tấm bản đồ trên tay.

"Bọn ta đã có khoảng thời gian vui vẻ và ta đã không gặp anh ấy trong khoảng hai năm vào thời điểm đó nên ta rất vui được dành thời gian cho anh ấy. Anh ấy thậm chí còn ở lại qua đêm." Buggy tiếp tục, Law cũng mơ hồ nhớ lại những vết xước trên lưng của Corazon mà người đàn ông này khẳng định là do một con mèo gây ra. Với một chút ửng hồng trên khuôn mặt. Bây giờ anh không còn chắc chắn về câu chuyện con mèo đó nữa.

Đẩy về phía trước, Buggy lại lên tiếng, "Ngày hôm sau anh ấy kể cho ta nghe về ngươi và anh ấy cần bản đồ càng sớm càng tốt. Làm thế nào mà người anh trai tâm thần chết tiệt của anh ấy lại bám đuôi anh ấybvà anh ấy không còn nhiều thời gian để giúp ngươi nữa. Thành thật mà nói, ta không quan tâm đến ngươi chút nào."

Law hơi nao núng trước điều đó, nhưng đó cũng là điều có thể đoán trước được. Chồng bạn đang chạy khắp nơi với mối đe dọa tử vong đang rình rập để cố gắng giúp đỡ một đứa trẻ mà bạn chưa từng gặp. Law cũng không nghĩ là anh sẽ hài lòng. "Ta đã cố gắng thuyết phục anh ấy đến Drum, nơi có nhiều bác sĩ giỏi nhất thế giới cư trú. Ngươi đã bao giờ nghe nói về Kureha chưa? Có lẽ vậy, nhưng dù sao thì bọn ta cũng đã cãi nhau lớn về việc anh ấy vứt bỏ cuộc đời mình và không suy nghĩ thấu đáo." Buggy trông rất tuyệt vọng và buồn bã khi nhớ lại ký ức đó khiến Law không biết phải nói gì.

"Chà...cuối cùng thì ngươi vẫn đưa cho anh ấy bản đồ phải không?" Law lẩm bẩm. Buggy bật ra một tràng cười vang lên đầy đau khổ

"Ta đã làm vậy, và có lẽ vì anh ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ấy hôn tạm biệt ta và nói với ta rằng anh ấy sẽ luôn yêu ta ". Buggy nghiêng người về phía trước để nhanh chóng che đi đôi mắt đang bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Law nhìn đi chỗ khác với vẻ khó chịu và với đôi mắt mờ sương, cảm thấy thật tồi tệ. Anh đến và buộc tội Buggy đã ăn trộm của Corazon mặc dù Buggy đã giúp đỡ Cora và Law dù không muốn. Giao tấm bản đồ mà hắn biết sẽ dẫn người mình yêu đến chỗ diệt vong chỉ để khiến anh ấy hạnh phúc. Chỉ để giúp đỡ một cậu bé ốm yếu mà anh ấy chưa từng biết đến.

"Cảm ơn," Law lẩm bẩm. Buggy rõ ràng không nghe thấy anh đang nhìn lên với ánh mắt thắc mắc. Law nói to hơn một chút: "Cảm ơn vì đã đã giúp đỡ ta và anh ấy." Law nói điều đó với tất cả sự chân thành mà anh có.

Buggy nhìn anh trước khi đứng dậy, "Chờ ở đây." Buggy bước qua cánh cửa bên phải và Law có thể nghe thấy hắn đang lục lọi trong phòng. Anh nghe thấy tiếng 'ah ha' nhẹ nhàng từ chú hề, và Buggy bước qua cánh cửa và đến chỗ Law. Trên tay hắn là một chiếc mũ dệt kim màu hồng có hai sợi dây ở hai bên có hình trái tim ở hai đầu. Mũ của Corazon. Law thở nhẹ vì nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.

"Họ đã thay cho anh ấy thành trang phục chính thức của thủy quân lục chiến nên cái này cũng được để lại bên cạnh áo khoác." Buggy nói. Với những ngón tay run rẩy, Law lấy chiếc mũ từ tay Buggy và lật tấm vải trong lòng bàn tay mình. Nó sạch sẽ và được khâu lại một cách đáng yêu ở một số chỗ đã bị rách.

"Ngươi  có thể có nó nếu ngươi muốn. Một phần của anh ấy dành cho ngươi vì cả hai người đều quan tâm đến nhau rất sâu sắc."

Law không biết phải nói gì. Cuối cùng khuỵu xuống, thứ đã lộ ra từ bên dưới anh. Anh không biết phải nói gì. Phải làm gì. Đó là rất nhiều thông tin. Có quá nhiều thứ để tiếp nhận. Trên tay anh là mảnh đồ của Cora mà anh luôn yêu thích. Anh sẽ giữ những dây mũ này khi cưỡi trên vai Corazon, kéo chúng để dẫn Corazon đi vòng quanh. Anh cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai mình

"Ngươi ổn chứ? Ngươi có muốn ngồi xuống không?" Buggy đang nhìn anh đầy lo lắng

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Law nhận ra mình đang bắt đầu rơi nước mắt. Cúi người ôm chiếc mũ vào ngực.

Buggy trông có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn nở một nụ cười ngập ngừng. "Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, Law."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro