CHƯƠNG 5: CÁI LẠNH TỪ MỘT BÀN TAY QUEN THUỘC

Keonho bắt đầu giữ khoảng cách. Đó không chỉ là một sự thay đổi nhỏ, mà là một bức tường vô hình nhưng lạnh lẽo, được dựng lên ngay trước mắt tôi. Cậu không còn chủ động bắt chuyện, không còn những câu đùa cợt quen thuộc hay những lời động viên thầm thì. Đôi mắt cậu, trước đây luôn ấm áp và chứa đựng một sự thấu hiểu vô hình, giờ đây lại cố tình lướt qua tôi, như thể tôi là một vật thể vô tri không đáng để dừng lại. Và điều rõ ràng nhất: Keonho luôn tạo ra một "vùng an toàn" vật lý, một ranh giới không thể vượt qua giữa hai chúng tôi, rộng đủ để không chạm vào nhau, nhưng lại đủ gần để tôi cảm nhận được sự xa cách đau đớn.
Sự thay đổi này đến đột ngột và mạnh mẽ, làm tôi cảm thấy bất an một cách sâu sắc. Một nỗi khó chịu dai dẳng bám lấy, như một chiếc áo len mùa đông bị bỏ quên giữa ngày hè oi bức. Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai? Có phải tôi đã vô tình nói điều gì không phải, hay đã làm tổn thương cậu ấy? Hàng trăm câu hỏi cứ xoay vòng, nhưng không một câu nào có lời giải đáp. Keonho, người vốn dĩ cởi mở và chân thật, giờ lại trở nên bí ẩn và xa lạ.

Trong buổi chụp hình tạp chí hôm nay, cảm giác này càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, như một vết cứa. Keonho và tôi đang làm việc cùng nhau, nhưng cảm giác như chúng tôi ở hai thế giới khác biệt. Tôi nhớ rất rõ, Keonho thường là người đầu tiên nhận ra tóc mái của tôi bị rối sau mỗi cú xoay người, vội vã bước đến, dùng những ngón tay thon dài cẩn thận chỉnh lại từng sợi. Cậu cũng là người luôn đặt một chai nước mát lạnh vào tay tôi đúng lúc tôi cảm thấy khát nhất, đi kèm là ánh mắt động viên: "Chị làm tốt lắm, cố lên nhé."
Nhưng hôm nay, tất cả đã biến mất.
Cậu chỉ đứng ở một góc phòng, khuất sau lưng đội ngũ stylist, ánh mắt lướt qua tôi một cách hờ hững, lạnh lùng. Không có bất kỳ sự tương tác nào ngoài công việc. Tôi cố gắng tìm kiếm một ánh nhìn, một tín hiệu nhỏ nào đó từ cậu, nhưng chỉ nhận lại sự vô tâm đến đáng sợ. Cảm giác như mình đang cố gắng bắt lấy một làn khói mỏng manh.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa. Nỗi bất an đã hóa thành một sự bất lực và tổn thương.
"Keonho dạo này em sao thế?" Tôi gọi cậu, giọng không giấu được sự nghẹn lại. Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, nhưng trong lòng đã là một trận bão.
Keonho nhấc mắt lên khỏi màn hình điện thoại, chỉ trong một giây, rồi lại cúi xuống. Cậu đáp cụt lủn, lời nói như những viên đá lạnh buốt ném thẳng vào tim tôi: "Em bận lo chuyện solo, chị tập trung làm việc đi."

Lo chuyện solo. Một lý do hợp lý, đúng, nhưng lời nói đó lại chất chứa sự xa cách đến tàn nhẫn. Nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, không chỉ làm tôi ướt lạnh mà còn làm đóng băng cả trái tim. Tôi thấy mình đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân tê cứng.
Trong khoảnh khắc đó, một nỗi buồn sâu thẳm, khó tả và tăm tối dâng lên. Tôi nhận ra mình không chỉ nhớ sự quan tâm nhỏ nhặt của Keonho, nhớ nụ cười động viên, mà tôi còn nhớ sự hiện diện của cậu trong cuộc sống của mình. Cậu đã vô tình trở thành một cột mốc quan trọng, một điểm tựa tinh thần mà tôi luôn tìm về. Sự quan tâm của cậu là nguồn năng lượng lặng lẽ, là lời khẳng định rằng tôi không đơn độc.
Giờ đây, cột mốc đó bỗng nhiên đổ sập, không một lời báo trước.
Nó để lại một khoảng trống hoang hoác trong tim, một hố sâu mà tôi không biết phải lấp đầy bằng cách nào. Sự lạnh lùng từ một bàn tay quen thuộc, từ một người từng rất gần gũi, hóa ra lại là nỗi đau buốt giá hơn bất kỳ sự xa lạ nào khác. Tôi muốn nắm lấy tay cậu, hỏi Keonho: "Thật sự là chuyện solo sao, hay là em đang trốn tránh điều gì đó?" Nhưng tôi chỉ có thể nuốt ngược những lời đó vào trong, bất lực nhìn bóng lưng cậu, một bóng lưng giờ đây đã trở nên xa lạ đến đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro