CHƯƠNG 6: NỤ CƯỜI KHÔNG THUỘC VỀ TÔI


Nỗi bất an dai dẳng, kéo dài suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều muộn. Nó không bùng phát thành một trận cãi vã, mà lại lắng xuống thành một cú sốc lạnh người, một sự thật hiển nhiên đến tàn nhẫn.
Tôi bước ra khỏi phòng tập, mệt mỏi và khao khát một cốc cà phê đá để tỉnh táo. Mắt tôi lơ đãng quét qua sảnh chờ của tòa nhà công ty. Và rồi, tầm nhìn của tôi bị khóa chặt.
Keonho.
Cậu đang đứng cách đó không xa, gần quầy lễ tân. Bên cạnh cậu là một nhân viên của công ty – một cô gái trẻ, khuôn mặt xinh xắn, tóc cột cao gọn gàng, trông rất tươi tắn.
Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với Keonho một cách bình thản, như cách cậu đang làm với tôi. Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi sự chuẩn bị đều tan biến.
Điều khiến tôi cứng người, không thể bước tiếp, không phải là việc Keonho đang nói chuyện với một đồng nghiệp nữ. Điều đó là bình thường. Điều kinh khủng chính là nụ cười Keonho dành cho cô gái đó.
Nụ cười đó... nó rạng rỡ, thoải mái, và đầy thân mật. Đầu cậu hơi nghiêng, một thói quen chỉ xuất hiện khi cậu thực sự thả lỏng và cảm thấy vui vẻ. Đó chính xác là nụ cười tôi đã từng thấy trong cửa hàng tiện lợi hôm nào, khi cậu hồn nhiên ăn mì gói, hay những lúc cậu nhìn thẳng vào tôi sau khi chúng tôi cùng nhau hoàn thành một màn trình diễn khó khăn. Tôi đã từng ảo tưởng, một cách ngây thơ, rằng nụ cười thuần khiết và thoải mái đó là một đặc ân, chỉ dành riêng cho tôi khi chúng tôi ở bên nhau.
Nó như một chiếc gương vỡ tan tành, phản chiếu lại sự thật đau đớn.

Một cơn sóng dữ dội, không thể kiểm soát của cảm giác ghen tuông dâng trào mạnh mẽ. Nó không phải là một sự khó chịu nhẹ nhàng, mà là một ngọn lửa thực sự đốt cháy lồng ngực. Mắt tôi nóng ran, và dạ dày quặn lại. Tôi nhận ra, với một sự bàng hoàng và cay đắng, rằng tôi không muốn thấy Keonho cười như thế, thoải mái và rạng rỡ như thế, với bất kỳ ai khác.
Hụt hẫng.
Bực bội.
Và sau cùng, là một cảm giác thất tình rõ ràng và đau đớn len lỏi. Tôi cố gắng tìm một lý do hợp lý cho nỗi đau này, và rồi, sự tự dối lòng tìm đến như một cơ chế phòng vệ:

"À, hóa ra là vậy. Em ấy đang bận theo đuổi tình yêu mới nên mới xa lánh mình. Em ấy có lý do riêng để bận rộn, không phải vì em ấy ghét mình. Chỉ là em ấy đã tìm thấy một người khác."

Sự đổ lỗi này, dù có lẽ không hoàn toàn đúng, lại làm cho nỗi đau có một cái tên, một hình thù cụ thể. Nó dễ chịu hơn việc chấp nhận rằng Keonho chỉ đơn giản là không còn muốn ở gần tôi nữa.
Tôi không thể, không thể nào đối diện với Keonho lúc này. Nụ cười kia, cái đầu nghiêng thân mật kia, là quá sức chịu đựng. Tôi sợ nếu bước đến gần, tôi sẽ buột miệng nói ra những lời ghen tuông vô lý, hay tệ hơn, là làm lộ ra sự yếu đuối và nỗi đau bị thay thế của mình.
Tôi lập tức quay đầu đi, bước nhanh hết sức có thể về phía cửa thoát hiểm. Cơn giận và sự tổn thương đã biến thành một quyết tâm lạnh lùng.

Tôi quyết định sẽ cắt đứt liên lạc với Keonho một thời gian.
Không phải vì tôi muốn trừng phạt cậu ấy, mà vì tôi cần một rào chắn bảo vệ chính mình. Tôi cần thời gian để xác định rõ cảm xúc hỗn độn đang dày vò tôi: Tình bạn? Tình đồng nghiệp? Hay đã là một thứ tình cảm vượt qua ranh giới từ lâu mà tôi không dám thừa nhận?
Và quan trọng hơn, tôi cần không gian để xoa dịu nỗi đau bị bỏ rơi này, để chấp nhận rằng tôi đã không còn là người mang lại nụ cười rạng rỡ đó cho cậu nữa. Tôi cần học cách sống mà không có sự hiện diện và quan tâm quen thuộc của Keonho.
Tôi rút điện thoại ra, hít một hơi thật sâu. Ngón tay tôi lướt đến hộp tin nhắn của Keonho, gõ một dòng ngắn gọn, lạnh lùng và dứt khoát, gửi đi như một lời chào tạm biệt thầm lặng cho mối quan hệ đã từng ấm áp: "Chị sẽ bận lịch trình riêng một thời gian. Tạm thời không liên lạc nhé. Em tập trung cho solo của mình đi."
Tôi không chờ đợi Keonho trả lời. Tôi cất điện thoại, bước nhanh ra ngoài, để lại sau lưng ánh đèn công ty và nụ cười không thuộc về tôi đó. Tôi biết, từ giờ phút này, mọi thứ sẽ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro