CHƯƠNG 7: KHOẢNH KHẮC TRƯỚC NGÀY NHẬP NGŨ


Đêm đó, không khí ấm cúng của buổi tiệc chia tay lại chứa đựng một sự ngột ngạt vô hình đối với riêng tôi. Hôm nay là đêm cuối cùng trước khi Seonghyeon và Juhoon nhập ngũ, cả nhóm tổ chức một buổi tụ tập thân mật, cố gắng lưu giữ những kỷ niệm cuối cùng.
Tôi khoác lên mình một chiếc áo len rộng, cố tình che giấu sự căng thẳng. Tôi tự nhủ mình phải giữ vẻ bình thản, phải thật chuyên nghiệp và vui vẻ, như thể việc tôi cắt đứt liên lạc với Keonho chỉ là một sự trùng hợp lịch trình. Tôi đã chuẩn bị sẵn một lớp vỏ bọc kiên cố.
Nhưng lớp vỏ ấy lập tức rạn nứt ngay khi Keonho bước vào.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để tôi cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng. Ánh mắt cậu vẫn trầm tĩnh, nhưng có điều gì đó lướt qua nhanh đến mức tôi không kịp nắm bắt—có thể là sự ngạc nhiên, có thể là sự hụt hẫng nhẹ nhàng.
Trong tích tắc đó, sự xa cách tôi tự áp đặt đã phản bội lại tôi. Một cảm giác kỳ lạ, đau đớn dâng lên: tôi nhận ra mình nhớ cậu đến nhường nào. Nhớ sự hiện diện, nhớ giọng nói, nhớ cả những hành động quan tâm nhỏ nhặt. Cảm xúc đó mạnh mẽ đến mức làm tôi sợ hãi. Tôi vội vàng lảng đi, quay sang nói chuyện với Seongheon , cố gắng hòa mình vào tiếng cười nói ồn ào và những lời chúc tụng của mọi người.

Bữa tiệc diễn ra sôi nổi. Đây là một đêm cuối cùng đầy cảm xúc, và rượu được mời liên tục, như một cách để giải tỏa căng thẳng và dũng cảm đối diện với sự chia ly sắp tới. Tôi cố gắng từ chối, cố gắng giữ lý trí để tránh làm bất cứ điều gì ngu ngốc trước mặt Keonho. Nhưng những người khác cứ ép, bảo rằng đây là "một đêm đặc biệt", và tôi không thể nào từ chối mãi được.
Cuối cùng, sự căng thẳng tích tụ suốt mấy tuần qua cộng với rượu mạnh đã khiến tôi say bí tỉ. Đầu tôi quay cuồng, mọi âm thanh đều trở nên vọng lại và méo mó. Lớp vỏ bọc "bình thản" của tôi hoàn toàn tan vỡ, để lại sự yếu đuối trần trụi.
Khi mọi người đã lần lượt ôm tạm biệt và về hết, không gian bỗng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ. Chỉ còn lại tôi và Keonho. Cậu ấy là người duy nhất không uống nhiều, bởi cậu luôn là người lái xe an toàn và đáng tin cậy nhất. Vì vậy, trách nhiệm dọn dẹp và đưa tôi về nhà nghiễm nhiên thuộc về cậu.
Tôi cảm thấy cổ họng nóng rát và dạ dày cồn cào. Mùi rượu và sự choáng váng khiến tôi không thể ở lại trong nhà được nữa. Tôi loạng choạng bước ra sân sau để hít thở khí trời đêm mát lạnh.
Tôi ngồi sụp xuống bậc thềm lạnh lẽo, thất thần nhìn lên bầu trời đêm tối. Tôi đang cố gắng trấn tĩnh, cố gắng thu thập lại những mảnh vỡ của lý trí đang trôi nổi trong đầu, nhưng vô vọng.

Bỗng nhiên, một bóng đen cao lớn đổ xuống mặt đất. Keonho đã bước ra. Cậu im lặng, không nói một lời, chỉ đứng đó nhìn tôi. Ánh mắt cậu, dưới ánh đèn mờ ảo của sân vườn, khó đọc hơn bao giờ hết. Có chút lo lắng, nhưng cũng có sự kiên nhẫn và xa cách mà tôi đã quen thuộc.
Sau một lúc im lặng đè nén, cậu lên tiếng.
"Chị có ổn không? Để em đi mua thuốc giải rượu."
Giọng cậu trầm, có chút khàn khàn, không phải là giọng nói thờ ơ cậu dùng trong công việc, mà là giọng nói trầm ấm quen thuộc ngày nào. Chính giọng nói đó, chính sự quan tâm nhỏ nhặt, vô thức đó, lại trở thành chất xúc tác mạnh nhất.
Tôi chợt tỉnh táo được một chút, nhưng không phải là tỉnh táo để biết ơn, mà là tỉnh táo để cảm thấy bực tức tột độ.
Tại sao? Tôi nghĩ trong đầu. Tại sao em có thể đối xử lạnh nhạt với tôi suốt cả tháng trời, né tránh tôi như một bệnh dịch, dành nụ cười đó cho người khác, rồi bây giờ lại xuất hiện với sự quan tâm nửa vời này? Em có quyền gì khiến tôi rối bời như thế?
"Không cần!" Tôi buột miệng nói, giọng khàn đặc vì rượu và cơn giận bất ngờ. Tôi không nhìn cậu, nhưng nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay. Mọi cảm xúc dồn nén, từ nỗi nhớ, sự ghen tuông, đến sự tổn thương vì bị xa lánh, giờ đây đã tìm được lối thoát. "Em cứ để chị một mình đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro